Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quá dung túng cho mèo nhà làm loạn là điểm yếu của Thường Nhạc, cũng là thứ làm khổ anh.
Sau khi mèo nhà anh động dục tuỳ tiện như vậy mà không bị la rầy, càng lúc nó càng quá quắt hơn.
Tỷ như hôm nay.
Sữa Bò vận quân trang mà anh ưa thích, lại cũng bắt anh mặc Hán phục bạch sắc rườm rà.
Do tất cả quần áo là mua theo size của Sữa Bò, vốn dĩ cao lớn hơn Thường Nhạc, nên mặc vào người anh có cảm giác trễ nải, lại mềm yếu gợi tình.
Cái con mèo này, đến giờ vẫn chưa tự đi xa được, nhưng học hư lại rất nhanh.
Thường Nhạc bối rối nhìn Sữa Bò nhà mình cầm roi da, vụt mạnh xuống đất bắt anh phải quỳ. Thật ra, mèo đại vương à, trong nhà này thật sự nó là chủ nhân sao?
Tuy vậy, dưới bá khí của hắc miêu, Thường Nhạc vẫn là ngoan ngoãn quỳ xuống, xống áo lê thê trên mặt đất như xiêm y, Bò Sữa cảm thấy nó luôn cho rằng anh đẹp hơn miêu tinh nữ nhân rất là đúng đắn.
Sữa Bò lại tiếp tục quá trình cũ, trước gặm cắn, sau sờ mó rồi lại hôn.
Lần này Thường Nhạc nhẫn không nổi, có ý chống cự rõ ràng, phục trang vô tình rách một bên thoạt nhìn thật sự vô lực.
“Tại sao?” Sữa Bò không nỡ đánh tiểu người hầu bằng roi, cứ thế vứt roi đi ôm mặt anh lại gần trầm giọng hỏi.
“Không thích… Từ phía sau…” Thường Nhạc uỷ khuất đến nức nở, mèo nhà anh thật sự ăn hiếp anh sao.
“Từ phía trước không được.” Sữa Bò liếm dọc theo sườn mặt nhu thuận của anh.
“Tại sao?”
“Mèo cái động tình sẽ cắn.” nghe ra tiếng cười thầm. “Hôm nay ngoan ngoãn sinh mèo con…” Sữa Bò được nước lấn tới.
Thường Nhạc vừa nghĩ đến cảnh mang bụng to hôm trước, lăn lộn đến nửa đêm mới chịu xẹp một nửa. Đi từng bước sẽ lại nhễu nhão ra sàn nhà. Còn có… còn có cửa huyệt không thể khép lại ngay, đằng sau vừa trống trải, mặc quần lại có cảm giác kì dị. Anh không muốn nữa đâu, cái con mèo chết tiệt này!!!!!