Sữa Bò giống như đã từng bị bỏ rơi, Thường Nhạc nhìn cái đầu con người của nó dụi vào cổ anh thì thầm vài từ trong mơ, nghĩ nghĩ rồi bất giác hôn nhẹ lên mái tóc của mèo mun.
Mèo nhạy cảm, Sữa Bò ngay lập tức tỉnh dậy.
Nó lập tức đè sấp anh xuống, gặm gặm cắn cắn.
Hắc miêu là một con mèo đực khoẻ mạnh, điểm này Thường Nhạc đã rõ, chuyện kia nó vẫn thường nhẹ nhàng, còn lúc này… là đang động dục theo kiểu mèo sao?
Răng của Sữa Bò giống như răng nanh, vừa nhọn vừa nhỏ, nó chỉ gặm gặm, Thường Nhạc đã run rẩy toàn thân, vừa đau vừa ngứa. Tay anh bị mèo nhà anh tóm chặt phía sau, chân bị chặn lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Khí tức cùng sự mãnh liệt của hắc miêu làm Thường Nhạc dần có phản ứng, tư thế cưỡng ép không quen thuộc khiến anh có cảm giác áp bức, vùng vẫy muốn thoát ra.
Mèo nhà anh lúc này đây thật sự là nam thần, chẳng những không buông tha mà còn trêu chọc anh dữ dội hơn. Cái đuôi mèo lúc này phát huy tác dụng, hết trêu chọc đoá hoa sẽ lướt lên vùng xương cụt, lông mềm mềm thật sự nguy hiểm.
Càng lúc, Thường Nhạc càng có cảm giác bị ép thân trên sát xuống ổ chăn, thân dưới lại nhếch lên theo sự điều khiển của Sữa Bò, cả người làm thành vòng cung cực kì khốn quẫn.
“Thả … ưm… thả ra…” Thường Nhạc thật sự phải dạy bảo con mèo này.
“Nếu anh muốn tôi dừng lại, tôi sẽ đi ngay lập tức.” Sữa Bò vẫn có thể trở về miêu tinh.
“Không…” Cố tình biến trở lại dạng móng vuốt mèo, bàn tay của Sữa Bò hung ác khuấy động thật sâu bên trong Thường Nhạc, ép chặt điểm nhạy cảm của anh, buộc anh giải phóng hết thảy những khoái cảm.
Sau đó, mới thật sự là ác mộng.
Miêu tinh nhân vẫn có điểm khác với mèo địa cầu, ví dụ như thời gian, hay là số lần làm việc.
Sữa Bò ra vào bất tận trong cơ thể Thường Nhạc, cảm nhận từng cơn run rẩy của anh.
Đến cuối cùng, hạ thân nó biến lớn, chất lỏng bắt đầu tuôn ra, lấp đầy cơ thể của Thường Nhạc.
Đến khi bụng dưới của anh dần phình ra vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Thường Nhạc phẫn uất nhúc nhích cơ thể định bò đi. Nhưng hạ thân con mèo kia như một cái móc gắn chặt vào trong anh, càng nhúc nhích càng trướng to, báo hại Thường Nhạc đau đến bật khóc.
Lúc này mèo mun mới thương xót, dùng tay nâng bờ ngực đã cọ sát với ổ chăn đến đỏ tấy của anh lên, dịu dàng hôn môi: “Ngoan ngoãn, một chút nữa anh có thể mang thai con của tôi rồi.”
Chỉ một câu nói, thành công làm Thường Nhạc kinh hãi đến mức ngất đi.
“Không được gọi tôi là tiểu Ngưu.” Mèo mun vẫn chưa biến lại thành mèo, còn đang dùng tay xoắn lấy tóc của Thường Nhạc.
Lúc này anh mới từ trong trạng thái ngất xỉu thanh tỉnh lại, cơ thể hẵng còn rất mỏi mệt.
“Chỉ là tên gọi thôi mà…” mèo mun hơi gầm gừ làm Thường Nhạc phải thay đổi câu nói “Vậy cho tôi biết tên cậu, sẽ gọi tên đó.”
“@$(&^!…” Sữa Bò bắt đầu niệm thứ tiếng cực kì khó hiểu.
“Sữa Bò… Không được, thứ tiếng đó tôi không gọi được” Thường Nhạc cười với nó, vươn tay định nghịch đuôi mèo vẫn còn quẫy quẫy, lại phát hiện ra bụng mình trướng đau.
Như hiểu Thường Nhạc định hỏi gì, mèo mun liếc nhìn anh “Để ở trong đó. Thứ đó tốt cho nhân loại.”
“Khó chịu.” anh cau mày.
“Dễ mang thai.” Mèo mun liếm mép, định cúi xuống gặm cằm anh.
“Không” Thường Nhạc đẩy nó ra, vùng dậy định đi vào phòng tắm xử lý.
Vừa bước xuống giường anh đã té lăn ra, chân yếu, hông đau, bụng nam nhân lại nhô to tròn tròn.
Con mèo xấu xa kia lại cười, bế anh trở về ổ chăn “Không có thai.” Không nên doạ tiểu người hầu của nó quá độ, nhìn những vết cắn gặm xanh tím trên người anh, nó có chút đau lòng.
“Không được bỏ tôi lại. Không được bỏ đi.” Ánh mắt vàng óng mỹ lệ nhìn chăm chú vào anh.
Lúc này, Thường Nhạc đã hiểu mèo nhà anh sinh khí chuyện gì. Được rồi, lần này cứ là để đền bù cho nó vậy.