“Phải không? Anh cảm thấy cũng tốt nhỉ, em cũng thấy vậy đó.” Trên mặt Đào Túy lộ ra một niềm khao khát, đó là khao khát với tình yêu, khao khát với tương lai.
Rất lâu sau ánh mắt của Lý Dịch mời rời khỏi khuôn mặt của cô, sau đó anh đứng dậy đi vào phòng bếp, bưng một ly sữa tươi đến đặt bên cạnh cô, cởi băng tay áo ra rồi nói:
“Em uống rồi ngủ sớm chút đi nhé.”
“Dạ, cảm ơn anh trai.” Đào Túy bưng sữa tươi lên, một hơi uống sạch, đặt ly không lên bàn rồi cầm điện thoại lên nói:
“Anh trai, em đi ngủ đây.”
Lý Dịch xắn ống tay áo lên, gật đầu: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Đào Túy nâng váy chạy nhanh lên cầu thang, sau khi lên đến lầu hai cô dừng chân lại, nắm chặt tay vịn nhìn xuống dưới. Thấy người đàn ông đang đứng ở dưới, anh khép tay lại rồi thong thả châm thuốc, cô nghiến răng, vành mắt phiếm hồng.
Hiệp hai, vẫn thất bại thảm hại như cũ.
Anh không chút động lòng, anh hoàn toàn không quan tâm đến việc tương lai có thể có người muốn lấy cô. Đào Túy nhấc váy đi vào phòng, cật lực bổ nhào lên giường.
Lý Dịch.
Anh tiếp tục đi chết đi.
Hút hết nửa điếu thuốc, Lý Dịch khom lưng lấy điện thoại, lại nhìn thấy một cái chuông rơi dưới ghế sofa. Anh vươn tay cầm lên lắc nhẹ hai cái.
Cái chuông phát ra tiếng động, anh ngậm điếu thuốc trong miệng rồi cúi đầu ung dung đung đưa chiếc chuông.
Nó ở trong tay anh, rõ ràng là nhỏ bé.
Được một lúc thì anh cầm điện thoại lên soạn tin.
Lý Dịch: [Tiêu Mục có phải là cháu của ông cụ Tiêu không?
Văn Trạch Lệ: [Sao thế? Đụng phải cậu ấm của nhà họ rồi à?]
Lý Dịch: [Trước đây học ở dưới quê hả?]
Văn Trạch Lệ: [Hình như là vậy, Tiêu Mục sống ở dưới nông thôn từ bé, nghe nói bởi vì ông cụ Tiêu sợ tà khí của mình quá nặng ảnh hưởng đến cậu ta. Chậc chậc, cậu ấm nhà họ coi như không có cái tà khí này của ông cụ Tiêu thì cũng vẫn là cậu chủ u ám lạnh lùng.]
Lý Dịch: [Thế à, Tiêu Mục là anh cả?]
Văn Trạch Lệ: [Đúng vậy, tôi cũng chưa từng gặp.]
Lý Dịch: [Xem ra cậu với cậu ấm Tiêu đấu nhau rất dữ dội.]
Văn Trạch Lệ: [Biến…!!]
Văn Trạch Lệ: [Tôi còn chưa hỏi cậu, đột nhiên đi hỏi về Tiêu Mục làm gì? Tình địch của cậu à?]
Lý Dịch ngừng lại một chút rồi trả lời: [Không phải.]
Nằm bò trên giường một lúc, Đào Túy gửi wechat cho Tiêu Mục.
Tôi là Đào Túy nha: [Tối nay cảm ơn anh đã diễn kịch cùng em.]
Tiêu Mục: [Khách sáo gì chứ.]
Tiêu Mục: [Năm đó anh ta kết hôn, em còn đau khổ vô cùng, nhớ đấy, cứ xem như anh ta không thích em thì vẫn còn anh.]
Tôi là Đào Túy nha: [Em biết rồi, anh là tốt nhất.]
Hai người họ lớn lên cùng nhau, là tình đồng chí, trước giờ Đào Túy không khách sáo với Tiêu Mục. Cô nhấn vào nút gọi thoại, hai người lại nói chuyện với nhau một lúc.
Tâm trạng Đào Túy tốt lên nhiều, cô ngồi dậy, cởi chiếc váy rườm rà xuống, lại đi tắm thay quần áo ngủ, khoanh chân ngồi trên giường chơi điện thoại.
Tin tức ở hai nhóm của công ty rất nhiều, lúc này toàn là màu đỏ, vừa nhìn thì thấy tám đến sôi sục ngất trời, Đào Túy nhấn vào nhóm lớn quét mắt nhìn.
“Có xem livestream của Tần Tư Tư tối nay không? Trời ơi, gắn link rồi đấy, đã tăng thêm nhiều fan như thế cho Tiểu Anh, bây giờ fan của Tiểu Anh đã sắp vượt qua Đào Túy rồi.”
“Thật á, đậu má, không hổ là nữ thần bán hàng nha.”
“Tiểu Anh giống như khúc gỗ ấy, không nói bao nhiêu câu cả, như vậy mà cũng có thể tăng thêm nhiều fan thế.”
“Tôi thật sự ghen tị đó, nhóm của họ như vậy không phải là đi cửa sau à?”
“Đúng vậy, nghe nói còn muốn dẫn dắt thêm hai người nữa cơ.”
“Chúng ta phải kháng nghị một tí chứ!”
“Kháng nghị cái gì, tuy rằng fan cũng là yếu tố đó nhưng mà công ty sát hạch là thực lực tổng hợp. Lần sau mọi người bán hàng vượt qua Tiểu Anh không phải là được rồi sao.”
Trong nhóm chung thảo luận khí thế bừng bừng.
Đào Túy nhìn lướt qua rồi thoát ra, lại vào nhóm nhỏ, trong nhóm nhỏ Hoàng Tuyết và Điền Hoa cũng đang chúc mừng Tiểu Anh, nhưng không biết vì sao bầu không khí hơi là lạ.
Đào Túy quăng vào một biểu cảm ôm, coi như là chúc mừng.
Tiếp theo cô thoát ra, cất điện thoại, nằm xuống ngủ.
Sáng hôm sau đến công ty, tổ nhỏ mở cuộc họp. Trong miệng Đào Túy đang ngậm kẹo mút, phát hiện Hoàng Tuyết và Điền Hoa nói chuyện có phần châm biếm, Tiểu Anh đã thu hoạch được sự yêu thích của nhiều fan như thế, cô ấy lại đang rụt đầu không lên tiếng một câu nào. Đào Túy đi qua, vỗ vai của Tiểu Anh rồi quét mắt nhìn Hoàng Tuyết và Điền Hoa.
Hai người họ trông như đứa ngốc ấy.
Buổi chiều lúc đi dùng thử sản phẩm, Hoàng Tuyết lách đến bên cạnh Đào Túy nói:
“Cô không lo lắng tí nào sao? Trong một đêm mà lượng fan của cô ta đã vượt qua cô rồi đó.”
Tay Đào Túy đang bóp miếng mặt nạ, ngừng lại nói: “Sao tôi phải lo lắng? Sát hạch lại không phải chỉ nhìn vào lượng fan.”
“Cô ngốc thật ấy.” Hoàng Tuyết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,
“Lợi ích của fan nhiều lắm đó, tổ chỉ có hai suất, vốn dĩ mức độ nổi tiếng của cô đã rất cao, bây giờ cô ta chen lên, cô còn có cơ hội sao?”
Đào Túy xé mặt nạ ra, sờ vào chất lỏng bên trong, cô không lên tiếng.
Cô lười nói.
Hoàng Tuyết thấy nói chả có nghĩa lý gì liền đi, cô ta với Điền Hoa, có hơi cô lập hai người này.
Đào Túy đắp mặt nạ xong cảm nhận một tí, lại học một lớp về sản phẩm, đến buổi chiều giờ hơn, trước lúc chuẩn bị đi, cô nghe thấy chị Tô và cô Tần đang xì xầm nói chuyện.
Đào Túy dừng chân lại, dựa vào tường.
“Tư Tư làm như vậy, quan hệ giữa các thành viên trong tổ nhỏ của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng nhiều đó.”
“Tôi cũng đã phát hiện ra, bốn người họ còn phải cùng nhau quay một đoạn phim ngắn, nếu như vậy sau này làm sao hợp tác.”
“Nhưng mà Tư Tư đã nói, người nào trong bọn họ cũng có cơ hội.”
“Ôi trời, vậy hi vọng lần sau sẽ thay thế Đào Túy đi.”
“Không thay được đâu, sẽ thay Hoàng Tuyết.”
“Vậy cũng được.”
Răng rắc, Đào Túy cắn vỡ viên kẹo sữa trong miệng, cô quay người đi vào trong thang máy, cúi đầu nhìn chân. Cô nói mà, Tần Tư Tư ở đâu ra mà có lòng tốt như thế chứ.
Té ra là đến để phá hoại tổ của bọn họ.
Mẹ nó.
Xuống đến tầng một thì Giang Sách đã đến rồi, anh ấy xuống xe mở cửa xe cho Đào Túy, Đào Túy cười gọi “anh Giang Sách’” rồi ngồi vào trong xe bắt đầu nghịch điện thoại.
Giang Sách cười hỏi: “Về thẳng nhà luôn à?”
“Dạ.”
Đào Túy đánh được hai ván Tiêu Tiêu Lạc thì nhớ ra chuyện thăm dò tối qua, tâm trạng hơi buồn bực, buổi sáng cô dậy trễ nên không gặp được Lý Dịch. Cô gõ vào cửa sổ xe, đột nhiên hỏi Giang Sách:
“Anh Giang Sách, tối nay anh trai có phải tăng ca không?”
“Tối nay không tăng ca đâu.” Giang Sách cười trả lời.
“Không tăng ca vậy tại sao anh ấy không về nhà?”
“Tối nay anh ấy có hẹn ấy mà.”
“Với ai vậy?” Đào Túy giả vờ dùng giọng điệu ung dung để hỏi.
Giang Sách cười, nhân lúc đèn xanh liếc nhìn cô rồi nói: “Tối nay hội nhóm của ông Tần muốn xin lỗi nên mời anh ấy đi.”
Ông Tần?
Đào Túy lặng người: “Tần Hải Chi sao?”
Giang Sách phản ứng trở lại, úi, đúng rồi, đây cũng là con gái của ông Tần. Giang Sách mỉm cười, quan sát biểu cảm của cô rồi nói:
“Ừ, là bố ruột của cô.”
Cái gì mà bố ruột, đồ chết tiệt.
Đào Túy cười, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
Hội nhóm, chắc chắn lại có Tần Tư Tư, xem mắt trá hình chứ gì.
Lúc này, điện thoại của Đào Túy đều đặn vang lên.
Cô xem qua.
Lý Dịch: [Tối nay sinh nhật Liễu Yên, cô ấy muốn gặp em, anh bảo Giang Sách đón em qua đây.]
Tôi là Đào Túy nha: [Không phải anh đi xem mắt hả?
Lý Dịch: [Xem mắt?]
Lý Dịch: [Cô bé à, em biết nhiều quá đấy.]
Đào Túy phẫn nộ thoát wechat.
Giang Sách đã quay đầu xe lại, giải thích với cô rằng muốn dẫn cô đến quán bar của Liễu Yên.
Đào Túy hơi chán chường ‘ờ’ một tiếng.
Sau khi bỏ điện thoại xuống, Lý Dịch liếc nhìn Tần Tư Tư ở kế bên Tần Hải Chi, một tay anh kẹp điếu thuốc đặt trên mặt bàn, tay còn lại đặt trên ly rượu, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt.
Tần Hải Chi vẫn đang xin lỗi, nói rằng chuyện lần trước không nên lấy đồng đội của anh làm quân cờ, thực ra là Tần Tư Tư vẫn luôn muốn gặp anh, trong lời nói lộ ra sự quý mến của Tần Tư Tư đối với anh.
Khóe môi Lý Dịch cong lên, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại màu đen.
Có hơi giống xem mắt.
Cô bé tổng kết rất chuẩn.
Anh đặt điện thoại xuống, chấm một chút lên gạt tàn thuốc, đợi Tần Hải Chi dừng lại lấy hơi, Lý Dịch mới thản nhiên nói:
“Tối nay nếu như không phải chú Hải Yến gọi điện cho tôi thì tôi sẽ không đến.”
“Ngoài ra, ông Tần.” Lý Dịch ngậm điếu thuốc vào miệng, dựa ra phía sau, nhìn ông ta nói:
“Chuyện đồng đội của tôi đã giải quyết rồi, ông không nghe được tin tức à?”
Tần Hải Chi đã nói đến khô miệng luôn rồi, chỉ đợi Lý Dịch bày tỏ thái độ, nói điều gì đó tốt đẹp.
Chẳng ngờ đến anh đột nhiên nói như vậy.
Tần Hải Chi mù tịt.
“Giải quyết rồi sao?”
Đôi mắt Lý Dịch sắc lạnh, cười nói: “Đã giải quyết rồi.”
“Cũng may nhờ có ông nên nhà họ Nhiếp với nhà họ Tiêu mới giúp đỡ hết sức, chuyện này là tôi nợ họ cái ân tình rất lớn.”
Cái ân tình của Lý Dịch dễ lấy như thế hả?
Quá khó lấy.
Tần Hải Chi đơ người, Tần Tư Tư ở bên cạnh cũng sững sờ. Lý Dịch đứng lên, dụi tắt điếu thuốc, dáng người cao lớn đổ bóng xuống mặt bàn, nói:
“Tôi không có hứng thú với con gái của ông.”
“Không còn gì để nói nữa, ông Tần, ông đã sống nhiều năm vô nghĩa như thế à.” Nói xong anh quay người rời đi.
Đã từ rất lâu Đào Túy không gặp Liễu Yên, trước đây Liễu Yên luôn thích mặc đồ đen ngầu lòi, chơi chung với mấy người họ chẳng hề có cảm giác không hòa hợp.
“Bạn nhỏ đáng yêu, đã lâu không gặp.” Liễu Yên vừa gặp liền xoa đầu Đào Túy.
Đào Túy tóm lấy tay của Liễu Yên, trốn đi rồi cười nói: “Chị Yên, đã lâu không gặp.”
Liễu Yên mặc váy xẻ tà màu đen, đầu ngón tay kẹp thuốc, còn dùng ngón tay nâng cằm Đào Túy lên rồi đánh giá. Hai người đối mặt nhau, Đào Túy khá ngưỡng mộ kiểu thành thục này của Liễu Yên, Liễu Yên gõ vào đầu cô:
“Đi, đi lên thôi.”
Đào Túy khoác tay Liễu Yên rồi lặng lẽ nhìn cô vài lần.
Nơi cổ họng cứ luẩn quẩn vài vấn đề, ví dụ như “chị Yên, chị và anh Lý Dịch đã từng yêu nhau chưa…”
Đi lên lầu vào phòng.
Trong phòng có Hứa Điện, Chu Dương, Giang Úc, còn có vợ của bọn họ là Mạnh Ảnh và Vân Lục, Chu Dương nhìn thấy cô thì cười, Đào Túy trợn mắt nhìn anh ấy rồi ngồi vào chỗ bên cạnh.
Kế bên là Liễu Yên.
Liễu Yên mở rượu, rót cho cô một ly, cười nói: “Cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi.”
Câu này giống y lúc Lý Dịch vừa gặp cô đã nói, Đào Túy nhận ly rượu cười nói:
“Chị Yên, em không chuẩn bị quà cho chị, hôm khác sẽ bù cho chị nhé.”
“Không sao đâu, còn quà cáp gì nữa chứ?” Liễu Yên cười ôm vai cô, nói nhỏ:
“Tối nay chuốc say Lý Dịch, em nói xem có được không?”
Đào Túy lặng người nhìn cô ấy.
Lông mi của chị Yên rất dài, giờ phút này Đào Túy bỗng nhiên cảm thấy nếu Lý Dịch và chị Yên yêu nhau, vậy thì cô… sẽ nhận thua thôi.
Lúc này.
Cửa bị đẩy ra, người đàn ông cao lớn bước vào, ánh mắt quét nhẹ vào trong rồi nhìn vào chỗ Liễu Yên và Đào Túy. Trong lòng Đào Túy hoảng hốt một chút, nhìn qua chị Liễu Yên ở bên cạnh.
Anh vừa vào liền nhìn chị Yên đấy.
Lý Dịch treo áo khoác lên, xắn tay áo lên nhìn mọi người ở phía sau, đi đến bên phía Chu Dương, ngồi xuống bên cạnh Chu Dương.
“Đã đến trễ mà không phạt rượu à?” Liễu Yên bắt chéo đôi chân dài cười nói. Lý Dịch cầm chai rượu lên, đổ một ly rồi giơ tay lên hướng về phía Liễu Yên, một hơi uống cạn.
Liễu Yên ‘chậc’ một tiếng.
Khóe miệng Lý Dịch nở nụ cười rồi nghiêng đầu nói chuyện với Chu Dương.
Đào Túy nhìn bọn họ cò cưa với nhau, còn mình không thể chen miệng vào, cô có hơi mất tinh thần, chống cằm rồi ăn trái cây ngấu nghiến.
Mấy người bọn họ bắt đầu nói chuyện, đầu tiên là thảo luận về chuyện đồng đội gì đó, sau đó nói đến nhà họ Nhiếp và nhà họ Tiêu ở thủ đô, còn có nhà họ Cố ở Hải Thị.
Hai năm nay nhà họ Cố đã chuyển trọng tâm về thủ đô, dự là sẽ trở thành danh gia vọng tộc ở thủ đô. Đào Túy nghe đến mức chóng mặt. Lúc này, Liễu Yên vỗ tay cười nói:
“Đã đến đông đủ rồi thì đừng nói mấy đề tài này nữa, chơi trò chơi đi.”
Hứa Điện ôm vai vợ của mình, như cười như không nói: “Chẳng lẽ chơi ‘sự thật hay mạo hiểm’ à?”
Vân Lục: “Trò này vui đó!”
Liễu Yên hỏi Lý Dịch: “Cậu thấy sao?”
Lý Dịch ngậm điếu thuốc trong miệng, dựa vào lưng ghế nói: “Tùy các cậu.”
Liễu Yên lại nhìn Đào Túy, Đào Túy vội vàng gật đầu: “Em cũng vậy.”
Liễu Yên mỉm cười.
Lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra, nhân viên phục vụ cầm một cái camen tinh xảo bước vào, đặt ở trước mặt Đào Túy, mọi người đơ ra, Chu Dương hỏi:
“Cô bé à, em còn chưa ăn hả?”
Đào Túy hoàn hồn lại nhìn về phía Lý Dịch.
Giọng điệu của Lý Dịch thản nhiên mà nói: “Mau ăn đi.”
“Ồ.” Đào Túy mở camen ra, cầm đũa lên cúi đầu ăn, trong lòng có chút cảm động lại có chút chua xót. Cô len lén nhìn Lý Dịch, anh đang ngậm điếu thuốc cười nói chuyện với Liễu Yên.
Đào Túy: “…”
Hộp thuốc là của nữ nằm trên kệ sách trong phòng đọc sách ở nhà.
Cô ở bên cạnh ăn cơm, bọn họ cũng bắt đầu chơi trò nói thật hay mạo hiểm, dùng cách xoay chai rượu, xoay đến ai thì người đó sẽ chọn một trong hai lựa chọn, nói thật hay là mạo hiểm.
Đào Túy vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ xoay đến cô. Trong đó Lý Dịch bị xoay trúng một lần, anh chọn mạo hiểm, Chu Dương cười nhìn Đào Túy rồi nảy ra một ý kiến nói:
“Lý Dịch, cậu châm thuốc cho Liễu Yên đi.”
Lý Dịch rất dứt khoát, đứng dậy cầm bật lửa đi đến gần Liễu Yên, ‘cạch’ một tiếng. Ánh sáng màu cam hiện lên, đã châm thuốc.
Đào Túy ngồi kế bên nhìn, ngay lập tức phun miếng sườn trong miệng ra, cô vô thức vươn tay ra cầm lấy ly rượu, im ỉm uống một ngụm lớn, cay xè khiến cổ họng đau rát.
Sau đó, cô thu dọn một chút, đem hộp cơm vứt vào thùng rác.
Lại ngẩng đầu lên, miệng chai rượu ở trên bàn đã ngắm chuẩn vào cô, miệng chai màu xanh biếc còn vương lại vài giọt nước, Đào Túy mơ mơ hồ hồ, vô thức nhìn Lý Dịch.
Liễu Yên chống cằm cười nói: “Bạn nhỏ đáng yêu, đến em rồi đấy, nói thật hay là mạo hiểm đây.”
Đào Túy: “Mạo hiểm ạ.”
“Được.” Liễu Yên cười dựa vào phía sau, quét mắt nhìn Lý Dịch rồi nói với Đào Túy:
“Em ngồi lên đùi Lý Dịch rồi hỏi cậu ấy một vấn đề nào đó mà em muốn hỏi đi.”
Trong lòng Đào Túy run lên, cô cũng nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch híp mắt nhìn Liễu Yên giống như mang theo ý cảnh cáo.
Đào Túy cắn môi, cô cho rằng ánh mắt này của Lý Dịch chính là sợ Liễu Yên ghen. Sự gan dạ trước kia của cô giờ phút này thế mà lại hơi nhát gan, Giang Úc nhìn Đào Túy an ủi nói:
“Đi đi em, cậu ấy không ăn thịt người đâu.”
Đúng vậy, anh không ăn thịt người.
Đây chính là lần cuối cùng.
Đào Túy ‘soàn soạt’ đứng dậy, hôm nay cô mặc váy ôm, vừa đứng lên là có thể nhìn thấy rõ ràng dáng người xinh đẹp của người con gái, cô đi đến trước mặt Lý Dịch.
Người đàn ông dựa vào lưng ghế, ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn cô.
Khuôn mặt góc cạnh ẩn một chút u ám trong đó, không nhìn ra được tâm trạng của anh. Đột nhiên Đào Túy nhướn lông mày lên như một con hồ ly rồi ngồi lên đùi anh, dựa vào lòng và ôm cổ anh, nũng nịu gọi: “Anh trai.”
“Anh có thích em không?” Giọng cô càng dịu dàng như nước, chăm chú nhìn anh.
Lý Dịch ung dung hút thuốc, khói thuốc lượn lờ, con ngươi sâu hun hút ở trong bóng mờ đối diện với cô, mấy giây sau lấy điếu thuốc xuống, lập tức nói:
“Em cảm thấy anh trai sẽ thích dạng ‘cỏ non’ như em hả?”
Người khác không nhìn thấy được nét mặt của anh nên có lẽ không biết được lúc này ánh mắt của anh nghiêm túc bao nhiêu.
Bàn tay đang ôm cổ anh của Đào Túy run nhẹ.
Ở nơi không xa còn có chị Liễu Yên đang nhìn.
Câu này của anh.
Là nói cho cô nghe cũng là nói cho chị Liễu Yên nghe phải không?
Cổ họng của Đào Túy khô khốc, sau một hồi lúng túng trỗi dậy, cô nở nụ cười, trút bỏ hoàn toàn vẻ ngượng ngùng, trợn mắt nhìn rồi ‘soàn soạt’ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói:
“Nói thật hay mạo hiểm, hiểu không hả? Anh già!”