Sau khi hôn xong cô ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt sâu thẳm lãnh đạm của Lý Dịch, trong lòng Đào Túy run lên, đầu ngón tay hơi run rẩy, sau đó ánh mắt lạnh lùng của anh liếc về phía cánh tay cô, im lặng nhưng mang tính uy hiếp. Đào Túy mím môi, tự nhủ không được sợ, níu thật chặt, không buông tay.
Hồi lâu, đôi bên không phát ra tiếng động.
Đôi môi mỏng của Lý Dịch khẽ mở: “Tối hôm qua anh đã nói thế nào?”
Thu lại thái độ trêu chọc đàn ông của em đi.
Trong lòng Đào Túy phản bác, phẫn nộ nhẩm lại những lời này.
“Hôm nay, em còn táo tợn hơn.” Giọng Lý Dịch rất nhẹ, vừa nói anh vừa đưa tay ra đằng sau, gỡ tay cô, đầu ngón tay anh chạm vào da thịt cô, mỗi lần chạm phải đều khiến Đào Túy rùng mình, nhưng mặt của anh không hề đổi sắc, giống như một nhà sư không cầu ham muốn.
Ngay lúc đầu ngón tay anh chạm phải ngón tay cô, Đào Túy chợt rút tay lại, đứng thẳng người, trịch thượng nhìn anh.
Lý Dịch ngồi tựa lưng vào ghế, mấy giây sau anh ngồi thẳng người, cầm cốc nước trái cây lên uống một ngụm, giọng càng thờ ơ: “Ăn sáng.”
Nước trái cây dính trên khóe môi anh, tròng mắt anh híp lại.
Đào Túy thấy anh đang ăn một mình, cô ngẩng mặt, gạt đi tâm trạng tràn đầy mất mát.
Ba vòng, vòng thứ nhất, thua thảm.
Cô xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, cầm bánh mì sandwich lên, nhổ cây tăm phía trên xuống, nhét vào trong miệng, cắn một miếng quá lớn, xà lách bị ép ra ngoài, cô đưa tay nhét xà lách lại, cô không ngẩng đầu, tập trung ăn uống.
Lý Dịch cầm điện thoại di động lên và liếc mắt nhìn.
Bầu không khí trên bàn ăn ngột ngạt hơn so với bình thường rất nhiều.
Dì Lưu đứng ở cửa phòng bếp một lúc lâu mới đi vào, đem đĩa hoa quả gọt sẵn ra, ánh mắt nhìn về phía Đào Túy, thấy cô cúi đầu.
Cái tư thế này giống như dáng vẻ muốn rơi lệ.
Dì Lưu lại liếc mắt nhìn Lý Dịch, sắc mặt của người đàn ông vẫn như thường, uống xong nước trái cây, cầm khăn lên lau khóe miệng, tròng mắt cũng ngước lên nhìn bà ấy, người dì Lưu lại cứng đờ.
Bà ấy vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn nhiều nữa.
Con bé Đào Túy này, sao lại đặt hết tâm tư ở trên người anh, suy nghĩ một chút đã cảm thấy đau lòng.
Ăn xong bánh mì sandwich, còn có sữa, nhưng uống sữa thì phải ngẩng đầu lên, Đào Túy đưa tay lấy quả táo, cắn từng miếng nhỏ giống như một con sóc con vậy.
Lý Dịch cầm điện thoại di động đứng lên, lướt qua người cô, đầu ngón tay gõ xuống bàn một cái: “Hôm nay chú Trần không ở nhà, lát nữa em cần ra ngoài thì gọi điện thoại cho anh, anh bảo Giang Sách tới đón em.”
Trong miệng Đào Túy ngậm miếng táo, nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của anh, cắm đầu đáp lại anh một tiếng.
Tay của người đàn ông nâng lên, xoa đầu cô, sau đó thu lại, Đào Túy giữ tư thế này không nhúc nhích, nghe tiếng bước chân của anh rời đi.
Lý Dịch cầm chiếc áo khoác bên cạnh mặc vào, cổ áo sơ mi bên trong cài không được chắc, anh giơ tay lên cài lại, đi tới chỗ lối vào, cầm chìa khóa xe, hướng ra phía cửa đối diện. Ánh mặt trời chói chang rọi lên khuôn mặt anh, anh híp mắt lại, bước xuống bậc thềm, ngón tay vô thức sờ lên môi.
Nghe tiếng xe bên ngoài đã đi xa.
Lúc này Đào Túy mới hơi thở phào, ngẩng đầu lên, ngẩn người cắn quả táo.
Dì Lưu nhìn mà đau lòng, hỏi: “Túy Túy, hôm nay cháu có lịch trình nào không?”
Đào Túy hoàn hồn, nói: “Có ạ, buổi chiều còn phải đi quay video.”
Dì Lưu: “Vậy ăn cơm trưa ở nhà à?”
Đào Túy gật đầu: “Vâng.”
“Thế cháu muốn ăn gì? Nói với dì Lưu, dì Lưu sẽ nấu cho cháu.” Dì Lưu kéo cái ghế, ngồi xuống bên cạnh cô, vuốt tóc cô, còn lấy bàn tay đo nhiệt độ cô.
Buổi sáng, bà ấy ghé qua xem thì Đào Túy còn đang ngủ, thấy cô ngủ say mới yên tâm.
“Gì cũng được ạ, đồ dì Lưu nấu đều rất ngon.” Đào Túy thu lại khuôn mặt như đưa đám, cười híp mắt nói. Dì Lưu lại sờ mặt cô, muốn nói gì lại thôi.
Cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ kéo cô đứng lên, nói: “Đi, nhặt rau giúp dì Lưu.”
“Cháu không…” Đào Túy cố nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn bị dì Lưu kéo đến phòng bếp, sau khi bước vào, cô vừa nói chuyện với dì Lưu vừa bận bịu làm việc nhà.
“Dì Lưu, dì biết Lý Dịch thích kiểu con gái như thế nào không ạ?”
Dì Lưu đang nhặt rau bỗng ngừng một lát, dì nhìn về phía Đào Túy một lúc lâu sau mới cười nói: “Dì Lưu không biết.”
“Vậy có phải kiểu người giống như Dương Nhu hay không?” Đào Túy cười rạng rỡ, giống như một người em gái quan tâm anh trai vậy.
Dì Lưu: “Chuyện này…”
“Chuyện tình cảm của cậu ấy, dì cũng không rõ lắm.”
Không trả lời là không phải.
Thì chắc chắn là đúng rồi.
Đào Túy quan tâm đến, âm thầm cắn răng nghiến lợi.
Cô dựa vào tủ lạnh, cầm điện thoại di động lên, soạn tin nhắn.
Tôi là Đào Túy nha: [Hồi sáng dò xét anh ấy, không chút động lòng.]
Tôi là Đào Túy nha: [Thất bại hoàn toàn.]
Tôi là Khâu Viện nha: [Còn tận hai lần nữa mà, tiếp tục không?]
Tôi là Đào Túy nha: [Tiếp… tục.]
Tôi là Khâu Viện nha: [Cố lên.]
Cố cái gì mà cố, cô cũng không biết làm thế nào để cố.
Cơm trưa đều là những món mà cô thích ăn, thức ăn ngon an ủi lòng cô, sau khi Đào Túy ăn uống no đủ, trực tiếp bỏ qua Lý Dịch, gửi tin nhắn wechat cho Giang Sách.
Tôi là Đào Túy nha: [Anh Giang, anh có rảnh không?]
Giang Sách: [Muốn ra ngoài sao? Có rảnh.]
Tôi là Đào Túy nha: [Đúng vậy, hai giờ rưỡi.]
Giang Sách: [Được.]
Đầu tư Hưng Dịch.
Hội nghị kết thúc, trợ lý Trương La mang cơm hộp từ phòng ăn của công ty lên, Lý Dịch treo áo khoác xong, vén tay áo lên, đi tới ngồi trên ghế salon, cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, anh nhìn về phía Giang Sách: “Chờ lát nữa Đào Túy gọi điện thoại thì hỏi xem chiều có muốn ra ngoài không.”
Giang Sách mở hộp cơm, cười nói: “Cô ấy vừa gửi tin nhắn wechat cho tôi.”
Lý Dịch buông cốc cà phê xuống, ngước mắt lên nhìn anh ta: “Nói với cậu là phải ra ngoài?”
“Đúng vậy.” Giang Sách mỉm cười.
“Ừ.”
Lý Dịch đáp lời.
Thuận tay cầm chiếc điện thoại di động lên, mở wechat ra xem thì thấy trống trơn.
Cái ảnh đại diện hình manhua của Đào Túy vẫn còn nằm trong danh sách trò chuyện.
Giang Sách đặt bát canh trong tay Lý Dịch, thấy anh đang xem điện thoại, cười cười nói: “Cô Đào không gửi wechat cho anh sao? Xem ra sau này sẽ không thông qua anh nữa.”
“Tôi với cô ấy vẫn liên lạc tốt.”
Lý Dịch đặt điện thoại di động xuống, liếc nhìn anh ấy.
Giang Sách lại chêm một câu: “Cô Đào đáng yêu như vậy, tôi rất vui khi được chăm sóc cô ấy.”
Giọng Lý Dịch lạnh lùng: “Cô ấy mới tuổi.”
Giang Sách ngập ngừng, nhìn về phía Lý Dịch, lúc này mới phát hiện sắc mặt ông chủ không tốt lắm, anh ấy cực kỳ hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Tôi đối xử với cô ấy như em gái vậy!”
Lý Dịch: “Cô ấy có anh trai rồi.”
Giang Sách: “…”
Thôi được, anh đúng thật là một người anh tài giỏi.
Giang Sách cảm thấy hơi lạ, nhưng nhất thời không phát hiện ra kỳ lạ ở chỗ nào nên không nói thêm gì nữa, nhưng anh ấy vẫn vào vòng bạn bè cho Đào Túy một like.
Lý Dịch mở vòng bạn bè ra liền thấy, anh lại nhìn Giang Sách.
Giang Sách: “…”
Một cái like cũng không được?
Vậy thì hai like.
Trong lòng thầm nghĩ vậy, nhưng nét mặt vô cảm của ông chủ uy hiếp anh ấy, anh ấy liền im lặng bỏ like.
Tới gần hai rưỡi, Đào Túy đến công ty, video chiều hôm nay là quay bổ sung cho video ngày hôm qua, trong đoàn đội có người hôm qua mắc mưa nên bị cảm, giọng nói chuyện cũng khàn khàn. Đào Túy nhìn bọn họ nước mũi chảy ngắn chảy dài, vội vàng đưa khăn giấy cho họ, chị Tô đứng một bên không vừa ý.
“Hai ngày nay phải phát trực tiếp, thân thể còn không cố giữ cho khỏe, đợi đến khi sụt sịt nước mũi phát trực tiếp thật đúng là chán ghét.”
Bốn người: “…”
Lúc này, chiếc xe con màu đen lái tới, dừng ở bên cạnh một đám người, cửa xe mở ra, Tần Tư Tư mặc một chiếc váy đen bước xuống, liếc tầm mắt tới bên này, ánh mắt hai chị em đối đầu trong không trung. Tay Đào Túy nhét trong túi áo, gió thổi rối từng sợi tóc của cô, cô híp mắt, mặt không cảm xúc.
Nhưng trong lòng Tần Tư Tư lại dò xét từ đầu đến chân.
Tóc đen dài, đẹp hài hòa, không có bất kỳ lực công kích nào, thấp cổ bé họng.
Đột nhiên Tần Tư Tư nhìn Đào Túy rồi nở một nụ cười rất dịu dàng.
Mọi người hơi sửng sốt, rối rít nhìn sang Đào Túy, đầu lưỡi Đào Túy chạm vào quai hàm, cũng ngẩn người, cô híp mắt, không rõ Tần Tư Tư có ý đồ gì.
Nhưng dáng vẻ yếu đuối này của Tần Tư Tư cũng khiến cô rất khó chịu. Đào Túy xoay người bước lên bậc thang, ngồi xuống, cầm điện thoại di động lên chơi.
Chị Tô đi tới gõ xuống đầu cô: “Tư Tư chào hỏi em, sao ngay cả một nụ cười em cũng không đáp lại thế?”
Đào Túy: “Không nhìn thấy.”
Chị Tô cắn răng: “Em giỏi lắm.”
Chỉ chốc lát sau, cô Tần cũng bước ra, kéo bốn người bọn họ lại nói: “Tối nay Tư Tư phải phát trực tiếp, cô ấy muốn chọn một người trong chúng ta để giúp đỡ, đây là cơ hội vô cùng tốt, mọi người ai đi?”
“Tôi đi, tôi đi.”
“Tôi đi!” Ba người còn lại là Tiểu Anh, Hoàng Tuyết, Điền Họa rối rít giơ tay. Duy chỉ có Đào Túy không đáp, chị Tô hận rèn sắt mãi không thành thép, khẽ đánh Đào Túy: “Không đi sao?”
“Để cho mấy người đám Tiểu Anh đi đi.”
“Con bé ngốc này, em có biết Tư Tư có thể dẫn lưu cho các em bao nhiêu không? Hôm nay cô ấy cười với em, rõ ràng cho thấy muốn đưa em đi, năm tổ, chỉ chọn các em, rõ ràng là thích các em mà.” Chị Tô giận đến mức chống nạnh.
Đào Túy vẫn không có biểu cảm gì, thái độ kia nhìn qua thì chính là không cần đống lưu lượng này của Tần Tư Tư. Cô Tần đi tới, nhìn Đào Túy, bất đắc dĩ nói: “Tư Tư nói là biết cô có thể không muốn tham gia, cho nên chuẩn bị cách rút thăm, hơn nữa như vậy còn công bằng. Cô nghĩ xem, hai tháng sau là có kết quả kiểm tra đánh giá, hai mươi người chỉ có thể giữ lại hai người, cô suy nghĩ chút đi, có muốn vượt qua vòng này không?”
Đào Túy: “Vậy thì rút thăm đi.”
Dĩ nhiên cô muốn vượt qua vòng này.
Rút thăm đúng là công bằng, nhiều người muốn phát trực tiếp cùng Tần Tư Tư như vậy, không thể bởi vì chỉ mới nhìn Đào Túy một cái đã thật sự quyết định chọn Đào Túy, vì vậy bên phía Tần Tư Tư rút thăm, mọi người chờ kết quả dưới lầu. Đào Túy nghịch điện thoại di động, không quan tâm đến kết quả này chút nào, rất nhanh, cô Tần đã nhận được tin tức.
Cô ấy cầm lên, nhìn mọi người rồi nói: “Rút được Tiểu Anh.”
“Oa!” Tiểu Anh nhảy cẫng lên, rất mừng rỡ.
Những người còn lại chỉ biết ước ao, Đào Túy ngoáy lỗ tai, không phải cô thì càng tốt.
Quay xong video, buổi tối Đào Túy vẫn ăn cơm cùng mọi người, cơm nước xong, đúng lúc Khâu Viện vẽ xong bản thảo, gửi tin nhắn hỏi cô bước tiếp theo chuẩn bị làm gì.
Cô thật sự đúng là chưa nghĩ ra, vừa chơi trò chơi vừa nghĩ xem bước tiếp theo phải làm sao.
Đến khi trở về biệt thự, Lý Dịch còn chưa về, Đào Túy lên lầu, tắm xong thì ngồi bên mép giường chơi trò chơi, lúc này dưới lầu truyền đến tiếng xe.
Lý Dịch về rồi.
Đào Túy đặt điện thoại di động xuống, tự dưng ngây ngốc một hồi, sau đó cô đứng dậy, kéo tủ quần áo ra, lôi ra một bộ Hán phục, sau khi mặc xong, tiện tay dùng trâm cài tóc cột lại.
Run run đi chân trần ra cửa, quần áo toàn thân một màu hoa hạnh bước xuống cầu thang.
Tựa như tiên nữ vậy. Lý Dịch ngồi trên ghế salon, đang gọi điện thoại, vừa nhấc máy thì thấy nữ sinh với nụ cười yêu kiều phía cầu thang, anh ngập ngừng một lát.
Cô mặc bộ trang phục rộng, nhưng phần trên ngực lại không mảnh vải che, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài, váy bồng bềnh, trên cổ chân trần còn có hai chiếc chuông.
“Còn chưa ngủ?” Anh che ống nghe lại rồi nói, giọng trầm thấp.
Đào Túy bước xuống bậc thang, phiêu diêu đi tới trước mặt anh, nói: “Ngày mai phải múa điệu cổ phong, em đang luyện tập, anh xem giúp em một chút.”
Lý Dịch không đáp, anh nhìn chằm chằm cô, nghiêng đầu nói với người trong điện thoại di động: “Lát nữa gọi lại.”
Sau khi cúp máy, anh đặt điện thoại di động xuống, chắp tay, nhìn cô một lúc lâu. Sau khi thấy cả người Đào Túy có hơi lạnh, anh mới ra hiệu: “Nhảy đi, anh xem một chút.”
“Được, anh.” Đào Túy mím môi cười một tiếng, còn làm động tác lễ phép.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, để lên bàn và mở nhạc. Tiếp đó, cô đứng lùi lại về phía sau, đôi mắt hồ ly xinh đẹp nhìn Lý Dịch, bắt đầu chậm rãi vươn tay áo, ngả người về phía sau, chân đá ra, chiếc chuông giương lên trong không trung, phát ra âm thanh trong trẻo, chiếc chân trần trắng nõn kia chợt tạt qua.
Cô di chuyển từ bên này sang bên kia, tay áo dài như vậy đối với cô cũng không thành vấn đề, buông rồi lại thu về, chiếc váy màu hoa hạnh thi thoảng như trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy đường eo tinh tế của cô.
Eo cô nhỏ, cơ thể mềm mại.
Như tiên nữ, lại như tinh linh.
Hơn nữa nhịp phách lại cực kỳ ổn định.
Lý Dịch không bỏ lỡ một ánh nhìn nào, nghiêm túc xem.
Sau khi Đào Túy nhảy xong, xoay một vòng, ngồi xuống trên bàn trà nhỏ ngay trước mặt anh, tay áo từ từ lướt qua trên mặt anh, gương mặt người đàn ông không đổi sắc, không đưa tay chạm lấy tay áo giống với những người đàn ông khác. Trong lòng Đào Túy nguội lạnh, cô xoay người, ngã ngồi bên người anh, dùng tay áo lướt qua cổ, nói: “Nóng quá đi.”
“Anh, em nhảy đẹp không?” Cô quay đầu hỏi Lý Dịch.
Lý Dịch nhìn cô đi chân trần, mấy giây sau mới rời mắt, dựa vào đằng sau, gật đầu: “Không tệ, rất đẹp.”
Đào Túy tới gần bả vai anh, nhìn anh: “Đẹp thật không?”
Trên người cô có hương thơm thoang thoảng, cảm giác như dung hợp lại với bộ quần áo này, rất hút hồn. Lý Dịch cũng nghiêng đầu nhìn cô, đầu ngón tay chạm sợi tóc của cô: “Thật.”
“Học điệu múa này lúc nào vậy?”
“Lúc còn học trung học phổ thông, hồi đó thấy rất đẹp nên học, không ngờ sau này lại lựa chọn làm streamer, thành một loại kỹ năng.” Đào Túy khéo léo trả lời, trên trán còn lấm tấm mồ hôi lăn xuống, không rơi vào cổ áo.
Chiếc áo nịt ngực khiến làn da của cô trắng hơn.
Lý Dịch thu tay về, đáp lại một tiếng.
Anh cầm điện thoại di động lên, trả lời mấy tin nhắn.
Nhưng Đào Túy nhìn anh một lúc lâu, sau đó cô quay người lại, cầm điện thoại di động lên, tìm kiếm số điện thoại của Tiêu Mục, kết quả, Tiêu Mục như có thần giao cách cảm gọi tới ngay lúc đó.
Đào Túy nhận.
Tiêu Mục ở đầu bên kia cười hỏi: “Không phải nói muốn quay điệu múa cổ phong sao? Sao còn chưa quay?”
Đào Túy nhìn theo mái tóc của mình, hơi nũng nịu đáp: “Còn chưa quay được, cần bọn chị Tô xét duyệt, xem xem có thích hợp để quay lúc này không.”
“Anh còn muốn xem em luyện tập.”
“Anh xem kiểu gì, anh đâu có ở Lê Thành!” Đào Túy liếc mắt, giọng càng yêu kiều hơn. Tiêu Mục cười: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, ban đầu không cẩn thận làm sai bài khảo sát rồi.”
“Mấy ngày nữa tới xem em được không.”
Đào Túy: “Được.”
Cô nhìn về phía Lý Dịch.
Đôi chân dài của Lý Dịch đan chéo nhau, dựa lưng vào ghế, bấm điện thoại di động, không phản ứng gì với cuộc nói chuyện điện thoại của cô. Mà điện thoại di động vì lỡ đè vào nút loa, giọng nói của Tiêu Mục bèn truyền ra.
Trong mắt Đào Túy có hơi ảm đạm, cô thu hồi tầm mắt, nói vài lời với Tiêu Mục rồi mới cúp điện thoại. Cầm chiếc điện thoại đã nóng ran lên, Đào Túy tỏ vẻ ngây ngô, một giây sau cô tiến tới, đầu ngón tay chọt vào bả vai Lý Dịch. Lý Dịch nhìn sang, Đào Túy kéo ống tay áo xuống, nói: “Anh.”
“Ừm?”
“Tiêu Mục có nói, chờ khi em hai mươi bốn tuổi nếu chưa kết hôn, anh ấy sẽ cưới em, anh nói xem lời của anh ấy có tin được không?”
Lý Dịch ngừng một lát, ánh mắt anh hơi sâu thẳm: “Em thấy thế nào?”
“Em cảm thấy có thể tin, anh ấy đối xử với em rất tốt, đều đặn mỗi ngày ba cuộc điện thoại không gián đoạn, chúng em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh ấy còn đưa em tới cây nguyệt lão, anh có biết ở nông thôn có loại cây tên là cây nguyệt lão không, có thể buộc một sợi dây màu đỏ phía trên, viết lên tên của hai người, buộc cùng một chỗ, trọn đời trọn kiếp.”
Lý Dịch: “Cũng được.”