Ngày hôm sau, Hà Hòa bị tiếng chuông cửa đánh thức. Cậu còn hơi lâng lâng chưa tỉnh ngủ lẹp bẹp đi ra mở cửa, thấy ngoài cửa là Đinh Phi Vũ thì mở cửa cho cậu ta vào.
“Không phải chứ, đã hơn giờ rồi mà bồ còn ngủ sao? Ngày thường bồ làm việc có quy luật lắm mà.” Đinh Phi Vũ nhuộm một đầu tóc vàng chóe, vừa vào cửa đã quang quác liên hồi.
“Ầy, tối hôm qua tui vẽ khuya quá.”
Đinh Phi Vũ cũng không quan tâm chuyện này, đầy mặt hóng chuyện kéo Hà Hòa lại hỏi: “Thế nào rồi thế nào rồi? Người hôm qua gặp thế nào?”
“Cũng tốt.”
“Nói cụ thể xem nào, cao to đẹp trai không? Tiếc là hôm qua tui có việc, không thì đã đi cùng cổ động tinh thần cho bồ rồi.”
Hà Hòa bôi kem lên bàn chải, bắt đầu đánh răng, đến lúc súc miệng xong thấy Đinh Phi Vũ còn than thở ra chiều tiếc nuối lắm đành phải nói: “Lát nữa tui có hẹn với người ta đi thử quần áo, bồ có đi chung không?”
“Oh yes! Tới liền!”
Thế là Chu Dục đang bừng bừng khí thế bước vào điểm hẹn thì thấy một tên nhóc lông vàng đang cười cười nói nói với Hà Hòa, mood của anh lập tức tụt xuống số gần âm.
“Ừm…Hà Hòa.” Anh đi qua, cười hỏi một cách lịch sự: “Cậu đây là…?”
“Cậu ấy là bạn học của tôi, Đinh Phi Vũ, Phi Vũ, đây là ngài Chu.” Hà Hòa giới thiệu.
Đinh Phi Vũ quét mắt nhìn Chu Dục kĩ càng từ trên xuống dưới, vừa kinh ngạc vừa cảm thán. Cậu kề sát nói nhỏ vào tai Hà Hòa: “Phùng Viêm xong đời rồi, để xem lần này hắn còn vênh váo cái méo gì!”
Chu Dục nhìn hai người họ đứng cạnh nhau sát sàn sạt như vậy, đang hầm hừ trong lòng, cơ mà anh còn chưa kịp nói gì, Đinh Phi Vũ đã bước qua ôm vai bá cổ anh: “Người anh em, lần này mọi sự của A Hòa nhờ anh hết, anh không biết cái tên Phùng Viêm kia đáng ghét cỡ nào đâu!”
Rồi cậu ta bắt đầu tằng tằng tằng liệt kê “hành vi phạm tội” của Phùng Viêm từng li từng tí. Chu Dục vội vàng đổi thái độ, chăm chú lắng nghe. Tuy rằng hôm qua anh đã nắm được cơ bản, nhưng sự kiện trên giấy dù sao vẫn không thể bằng người trong cuộc kể rõ đầu đuôi.
Anh càng nghe thì mặt càng đanh lại, đến nỗi quên béng luôn cái cánh tay đang bá vai khoác cổ anh kia.
Nhưng mà, diễn biến tiếp theo thật sự làm người ta khó hold nổi. Đinh Phi Vũ là một người không nói không vui, nói hoài nói mãi không biết chán, kể cả lúc anh thử lễ phục cũng chen vào làm quân sư quạt mo, lúc thì chê bộ này xấu, lúc thì bảo bộ kia không ra chất Tây.
Chu Dục kiên nhẫn nhịn xuống, có loại quần áo nào mà anh không có kia chứ. Sở dĩ muốn đi chọn đồ cùng Hà Hòa là vì muốn ở riêng cùng cậu nhiều một chút, tìm hiểu cậu kĩ một chút. Rốt cuộc…ông thần con này là ai phái xuống đây thế hở trời?
Khổ một nỗi ánh mắt Hà Hòa cứ thỉnh thoảng lại dán lên người anh, còn ra chiều suy tư lắm, làm anh cũng hồi hộp theo, không dám tỏ thái độ gì.
Cười lên nào, cười lên nào, ha…ha ha.
Đến lúc ăn trưa, anh vất vả lắm mới tìm được cơ hội ngồi bên cạnh Hà Hòa, thương lượng với cậu: “Tôi cảm thấy kịch bản kia vẫn còn có thể chặt chẽ hơn nữa, cậu xem có thể thêm thắt vài chi tiết vào cho hoàn thiện không?”
Đinh Phi Vũ vỗ đùi: “Tui cũng cảm thấy vậy đó, hai người mới gặp gỡ có ba bốn lần làm sao mà đủ được. Theo đuổi người ta thì ít nhất cũng phải tặng hoa tặng quà gì đó, nếu không chẳng phải dễ dàng quá sao?”
Chu Dục âm thầm cắn răng, tại sao cậu lại có thể sáng lòe mọi lúc mọi nơi vậy hả hả? Anh thật lòng thật dạ muốn trùm bao bố đem cậu chàng này quăng ra ngoài cho rồi.
“Thì ra cậu cũng có xem qua kịch bản kia rồi?”
“Ấy, đương nhiên rồi, tui viết mà.” (chết cười)
Chu Dục: “…vậy sao, cậu thật là sáng tạo.” Sớm biết vậy tối hôm qua đã không thèm ôm cái kịch bản trời ơi đất hỡi kia nghiên cứu lâu như vậy.
Hà Hòa cười rộ lên: “Không cần phức tạp như vậy đâu, tối nay chúng ta chỉ cần lộ mặt một lần ở tiệc cưới là được, cũng đâu phải có người theo dõi / đâu, không cần phải sáng tác chi li như vậy, chỉ là…” Cậu nhìn Chu Dục, dừng một lát rồi mới nói: “Chỉ là đến lúc đó chúng ta phải tỏ ra thân mật một chút.”
Chu Dục lập tức liền cảm thấy trời hôm nay xanh ghê, mang nét mặt vừa e dè vừa trịnh trọng mà nhích nhích sang một tí, quàng tay lên vai Hà Hòa: “Như vậy được không?”
Hà Hòa hơi hơi cứng người lại.
Đinh Phi Vũ vừa xùm xụp húp mì vừa bình luận: “Hai người làm sao mà cứng ngắc vậy, anh Chu anh lại gần chút nữa, công việc của anh bình thường chắc cũng hay ôm ấp người ta mà.”
!!! Ai đó đóng gói thằng nhóc này quăng ra ngoài ngay và luôn, cảm ơn, sẽ hậu tạ!
“Nhưng mà cũng đừng có ôm chặt quá, đừng có mà lợi dụng thời cơ nha anh trai.” Đinh Phi Vụ nuốt một đũa mì rồi tiếp tục nói.
Mặt Chu Dục bây giờ y như anh em tốt của Trương Phi, một chín một mười.
Hà Hòa nhịn không được cười thành tiếng: “Phi Vũ, ngài Chu sẽ không có như vậy đâu mà.”
Chu Dục nhìn thấy cậu cười chợt ngẩn ngơ, đây hình như là lần đầu tiên Hà Hòa tươi cười như vậy sau khi gặp lại. Hồi còn nhỏ cũng như vậy, trước mặt người khác Hà Hòa lúc nào cũng rụt rè, nhút nhát, giống như người vô hình, chỉ có lúc ở cùng anh cậu mới tươi cười vui vẻ, giống như một đứa trẻ con thật sự.
Chu Dục đột nhiên thấy có chút buồn bã, khi đó anh cũng còn nhỏ, trong nhà lại đột nhiên gặp biến cố nghiêm trọng, hầu hết thời gian anh đều chỉ lo để ý đến chuyện nhà mình. Đến lúc anh có thể liên lạc với Hà Hòa thì lại không ngờ rằng thời gian đã trôi qua lâu như vậy. Anh cũng đã từng thử gửi vài món quà sang cho cậu, đều như hòn đá ném xuống biển rồi chìm nghỉm, thế rồi anh cũng dần dần quên lãng.
Cho đến lúc này, anh mới nhận ra lúc đó mình đột ngột biến mất như vậy có lẽ đã đem lại tổn thương không nhỏ cho đứa bé này.
Gia đình Hà Hòa phức tạp như vậy, lúc cậu sợ hãi đã phải trốn đi đâu, rồi vì sao cậu không mảy may có chút ấn tượng nào với mình?
Nhìn Hà Hòa tươi cười thoải mái với Đinh Phi Vũ, Chu Dục bỗng nhiên có cảm giác bé hầu cưng của mình bị người ta giật mất, thế là lại vô thức tì tay lên vai Hà Hòa mạnh hơn.
“?” Hà Hòa khó hiểu nhìn Chu Dục.
Chu Dục nói: Tôi chợt nhớ ra không phải trong kịch bản muốn tôi thể hiện là người có tiền sao, nếu vậy thì quà cưới phải bắt mắt một chút sẽ tốt hơn nhỉ.”
Hà Hòa vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi đã chuẩn bị rồi, chú rể thích thư pháp nên tôi đã chọn một bộ thư pháp của một bậc thầy nổi tiếng.”
Thư pháp sao, đa số mọi người đều không am hiểu thư pháp, vậy làm sao có thể tạo cảm giác tiền đập vào mặt được. Chu Dục nghĩ thuộc tính nhân vật của mình được thiết lập là tổng tài nhà người ta, không thể khiêm tốn như vậy được.
Anh đã tính sẵn trong đầu, liền nói: “Tôi có biết một chỗ may đồ tình nhân rất khéo, lát nữa chúng ta đến đó xem đi.”
…….
Buổi tối
Sảnh cưới của khách sạn Universal đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đấy, chỉ còn chờ khách mời đến đông đủ. Ban cán sự các lớp khoa mỹ thuật đều có mặt giúp chạy việc, dù sao hôm nay là giảng viên của họ kết hôn, không thể nào vắng mặt được.
Phùng Viêm diện một bộ âu phục trắng đen, tóc vuốt chỉn chu không một sợi dư thừa, trước ngực áo cài thêm một bông hoa, ngoại hình chuẩn soái ca nhưng khuôn mặt thì lạnh lùng làm người ta nhìn vào còn tưởng anh ta đến cướp dâu.
Anh ta đi tìm lớp trưởng lớp ba hỏi: “Hà Hòa đến chưa?”
Trịnh Ngạn là lớp trưởng lớp ba. Cậu thật sự không muốn nói chuyện với anh ta chút nào, nhưng xét bối cảnh gia thế thì tên này cậu không trêu vào được nên chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Tuy rằng thế lực của nhà Phùng Viêm ở thủ đô, nhưng ở đây nếu anh ta muốn làm khó dễ người ta thì vẫn dư sức.
Cậu nói: “A Hòa nói sẽ đến, cậu ấy rất thân với thầy.” Cậu ngừng một lát rồi lại không nhịn được mà khuyên: “Hôm nay là ngày lành của thầy, cậu với Hà Hòa có chuyện gì không thể để sau rồi giải quyết sao?” Cậu thật sự lo lắng hôm nay sẽ xảy ra chuyện.
Phùng Viêm lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Ngạn. Anh ta cao cỡ m, thân hình cường tráng, mặt mày anh tuấn, bình thường đã làm người ta ngoái nhìn, hôm nay lại cố ý sửa soạn, trông càng có khí thế: “Đây là chuyện giữa tôi và Hà Hòa.”
Xí! Ai có chuyện với anh!
Trịnh Ngạn mắng thầm trong lòng. Suốt năm đại học Phùng Viêm vẫn cư xử bình thường, không ngờ mấy tháng nay tự nhiên trở nên lì lợm như vậy. Thật ra nếu hỏi anh ta gây ra chuyện gì nghiêm trọng thì quả thật không có, nhưng anh ta tự cao tự đại không xem ai ra gì, lại còn cố chấp, nói mãi không thông làm người ta khó chịu. Mà tệ nhất là anh ta còn không tự ý thức được chuyện đó, mà không phải, là không thèm để ý thì đúng hơn.
Những người không biết chuyện còn cảm thấy anh ta si tình, nhưng cả khoa mỹ thuật đều cảm thấy anh ta phiền phức. Bọn họ còn bảo nhau nếu không phải nhà Phùng Viêm có tiền có thế thì với loại hành vi này của anh đã sớm bị người ta trùm bao tải đánh cho một trận rồi.
Phùng Viêm cũng bực bội trong lòng, anh ta chưa từng nghĩ Hà Hòa sẽ từ chối mình. Anh ta rất thích Hà Hòa nhưng cũng không phải nhất định phải là cậu mới được. Sau Tết người nhà sắp xếp việc kết hôn cho anh ta, anh ta phản cảm chuyện sắp đặt đó nên nói mình đã người thích. Anh ta biết chắc cha mẹ sẽ điều tra xem đó là ai, nếu tra không được có thì không đời nào chịu từ bỏ nên vội vàng đến tỏ tình với Hà Hòa trước.
Hà Hòa từ chối.
Anh ta thực sự bất ngờ, lại thổ lộ thêm lần nữa, không ngờ cậu vẫn kiên quyết lắc đầu.
Trong nhà vừa khuyên nhủ vừa ép buộc, có người còn cười nhạo anh ta, Hà Hòa thì lại hoàn toàn không đếm xỉa gì đến. Cứ thế, kéo dài mãi đến tận bây giờ, anh ta đã không thể phân biệt được rốt cuộc là do bị từ chối thẳng thừng, mất mặt nên tự ái, một hai phải cua được Hà Hòa, thậm chí còn muốn dẫn cậu về thủ đô, hay là thật sự thích cậu nữa.
Phùng Viêm đã nghĩ luôn đến chuyện kết hôn với Hà Hòa rồi, nếu trong nhà vẫn không đồng ý thì anh ta sẽ không về công ty làm việc, xem ai sợ ai!
Phùng Viêm đưa tay vuốt nhẹ chiếc nhẫn trong túi tự nhủ: “Hôm nay nhất định phải cầu hôn thành công, được nhiều người hưởng ứng như vậy, xem còn ai dám chê cười mình!”
…….
Hà Hòa đứng trước gương thử đồ, ngắm bộ lễ phục đã chỉnh sửa theo số đo của cậu trong gương, nhà thiết kế liên tục gật gù: “Đẹp, đẹp lắm, rất hợp với cậu.”
Trong gương, lễ phục màu trắng che đi khuyết điểm hơi gầy của Hà Hòa, cổ áo cách điệu khá cầu kì, dây nịt lại là phong cách hiện đại trẻ trung, vậy mà lại hài hòa bất ngờ, vạt áo hơi hở ra, trên bộ đồ có điểm xuyết thêm những chi tiết màu rượu, làm cho dáng người Hà Hòa trở nên cân đối hơn, đẹp trai rạng ngời.
Nhà thiết kế nói: “Dáng cậu hơi gầy, mặc màu đen không hợp lắm, kết hợp như vậy là vừa khéo.”
___________________