Dùng bữa xong, vốn là định đi đặt may quần áo, nhưng điện thoại của Chu Dục lại bất ngờ reo lên, trong công ty có việc cần tìm anh, anh nhíu mày.
Hà Hòa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Xin lỗi, tôi có việc đột xuất, có thể hẹn ngày mai không?” Chu Dục áy náy nói.
Hà Hòa khẽ nhăn mày, ngày mai lịch của cậu kín hết rồi. Nhưng cậu nhìn Chu Dục một lát, ừm, dáng như người mẫu. Nếu vậy có lẽ bên kia sẽ có sẵn trang phục hợp với anh, chắc là không sao.
Cậu không phải là người ưa làm khó dễ người khác, liền nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy ngày mai cũng được.”
Hai người trao đổi cách liên lạc, rồi đi ra khỏi nhà hàng. Chu Dục hỏi: “Cậu ở đâu? Hay là tôi đưa cậu về nhé?”
“Không cần đâu, tôi bắt taxi về là được.” Hà Hòa nói.
Chu Dục nhớ tới xe mình đang đậu trong ga ra của công ty, e là Hà Hòa sẽ nghi ngờ, ảnh hưởng đến việc ngày mai nên cũng không nài ép nữa. Anh đợi cho Hà Hòa lên xe taxi rồi mới vòng lại lấy xe về nhà.
Sau khi trở về, anh gọi điện thoại cho một người bạn học cũ, nhờ điều tra thông tin của Phùng Viêm, chủ yếu là muốn biết cách cư xử, tính tình và vài chuyện linh tinh ở trường học của cậu ta.
Còn bản thân Chu Dục cũng không nhàn rỗi, anh dùng notebook hack vào kho dữ liệu của trường đại học H. Cái gọi là có việc là lấy cớ mà thôi, Chu Dục chỉ muốn nhanh chóng biết được cụ thể những chuyện đã xảy ra.
Anh rất nhanh tìm được hồ sơ lưu của sinh viên, loại hồ sơ này vốn là theo cùng một dạng thức, mười người như một, không có nhiều nội dung lắm. Chu Dục tìm được hồ sơ của Phùng Viêm rồi thì thoát ra rồi xóa hết dấu vết. Sau đó, anh lại dựa vào thông tin trên lý lịch để tiếp tục tra quê quán, cha mẹ của Phùng Viêm.
Mười ngón tay anh múa vun vút trên bàn phím, không mất bao lâu liền tra được gia thế của cậu ta. Xí nghiệp nhà họ Phùng, nhìn có vẻ hơi quen. Đây chẳng phải là công ty gần đây đang xúc tiến hợp tác với công ty mình sao?
Chu Dục đọc kĩ những tài liệu mình tìm được, phát hiện xí nghiệp này cách làm ăn cũng không quang minh chính đại lắm, cạnh tranh ác ý, cô lập đối thủ, tất cả những loại đường ngang ngõ tắt đều có cả. Hơn nữa, có vẻ người nhà này đều hay ỷ thế hiếp người.
Đúng lúc này, người bạn cũ kia cũng gọi điện thoại đến: “Tài liệu cậu cần gửi qua rồi, làm sao mà cậu quen được mấy người này vậy? Cái nhà họ Phùng này, chậc, chắc bọn họ tưởng cuộc đời mình là một bộ drama.”
Nghe tiếng bạn mình tấm tắc, Chu Dục liền có dự cảm không lành. Quả nhiên, sau khi xem hết tài liệu được gửi, anh tức quá hóa cười.
“Cmn đám thần kinh! Tưởng mình là thiên hạ đệ nhất chắc!”
Anh vội vàng gọi điện thoại cho trợ lý: “Gần đây có phải có một xí nghiệp của nhà họ Phùng ở thủ đô tìm chúng ta muốn hợp tác không? Từ chối đi, cho lộ tin ra ngoài, sau này không làm ăn với nhà họ nữa. Lý do hả? Vì bọn họ đều là một đám mất não.”
Nói xong, anh chợt cảm thấy như vậy không được, có thể sẽ làm liên lụy đến Hà Hòa, liền sửa miệng: “Mà không được, cứ nói cách làm việc của bọn họ không ổn đi. Các cậu nhanh chóng thu thập bằng chứng rồi khui ra.
Công ty của Chu Dục chuyên về sản phẩm điện tử, tự mình nghiên cứu phát minh, đồng thời cũng có nhận đơn đặt hàng của đối tác bên ngoài. Tuy rằng công ty còn trẻ, mới thành lập được vài năm nhưng được một nhóm nhân tài cầm trịch, kỹ thuật chuyên môn rất cứng, danh tiếng lại tốt nên đã có chỗ đứng vững chắc trong ngành.
Bị công ty họ cho vào danh sách đen, tuy rằng không đến nỗi làm mọi người tẩy chay Phùng thị, dù sao bên đó cũng là xí nghiệp lâu đời, nhưng cũng đủ làm công ty họ rối ren một phen.
Chu Dục cúp điện thoại rồi vẫn chưa hết giận, lúc này lại có điện thoại gọi đến, anh nhìn màn hình, cơn giận liền xẹp bớt: “Mẹ…vâng, con mới từ nhà hàng về, gặp rồi, ấn tượng à…”
Chu Dục với lấy cây bút máy trên bàn, xoay xoay trong tay, nhớ lại hình ảnh Hà Hòa cầm ly nước, ngón tay trắng nõn, thon dài, áp lên ly pha lê, nhìn rất đẹp. Chỉ mỗi tội cậu hơi gầy, nhưng mà lúc nắm tay có cảm giác rất mềm.
Chu Dục hơi thất thần, nghe mẹ hỏi lại lần nữa mới cười nói: “Ấn tượng khá tốt. Đúng rồi, mẹ, con muốn số điện thoại của người giới thiệu.”
Chu Dục có số điện thoại rồi, khẽ nhíu mi, gọi cho người ta. Điện thoại vừa thông anh liền hỏi ngay thông tin chi tiết của đối tượng xem mắt hôm nay.
Người môi giới vui vẻ: “Ai da, nói vậy là ngài vừa ý người ta rồi. Sao ngài không tự mình hỏi người ta, tôi cũng không có nhiều thông tin lắm đâu haha.”
Người môi giới đang nói hăng say đột nhiên dừng lại, trong điện thoại nghe được tiếng ồn ào gì đó, sau đó anh ta đổi giọng, căng thẳng ướm hỏi: “Ngài…ngài Chu, có thể cho tôi hỏi hôm nay người ngài gặp là…?”
Chu Dục nghĩ quả nhiên là thế, lạnh giọng trả lời: “Anh cảm thấy là ai?”
Người môi giới liền vội vội vàng vàng giải thích, rốt cuộc Chu Dục cũng hiểu được sai ở đâu. Thì ra vốn anh được sắp xếp đi gặp một người tên là Triệu Cẩm An, còn Hà Hòa thì hẹn một người tên là Chu Dập. Chu Dục và Chu Dập đọc giống mà viết cũng tương tự. Người môi giới lúc giới thiệu thì nhầm tên, nhầm lẫn ngay từ đầu kéo theo rối loạn luôn khúc sau. Mọi chuyện đã xong xuôi mà anh ta còn chưa phát hiện ra chuyện gì.
“Xem ra anh rất bận rộn.” Chu Dục cắt ngang lời xin lỗi rối rít của người môi giới, anh nói: “Tôi rất hài lòng với kết quả này. Bây giờ lỡ đâm lao rồi thì cứ theo đi. Tôi hi vọng anh sẽ xử lý tốt những rắc rối bên kia. Dù sao chuyện sắp xếp cuộc hẹn mà nhầm khách như thế này thì đối với anh cũng không phải chuyện tốt gì.
Ý là muốn anh ta kín miệng, thủ tiêu vụ này luôn.
“Vâng vâng. Người môi giới vội vàng nói. Chu Dục không truy cứu trách nhiệm thật quá tốt rồi. Trong bốn người, chỉ có Chu Dục tuổi còn trẻ nhưng giá trị con người cao ngất, không thể trêu vào. Anh đã không truy cứu thì những người còn lại sẽ không khó thuyết phục.
Sau đó Chu Dục lại hỏi người môi giới về đối tượng lẽ ra sắp xếp cho Hà Hòa gặp kia, biết được là làm ở hộp đêm, Chu Dục suýt chút nữa nhảy dựng lên:
“Anh vậy mà lại đem đối tượng như vậy đi giới thiệu cho Hà Hòa?! Anh là người môi giới hay là dắt mối hả? Lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Cái này…” Người môi giới thật sự không biết trả lời sao, mà cái này là trọng tâm hả?”
Anh ta cẩn cẩn thận thận lại có chút thảm thương trả lời: “Cậu Hà có biết mà. Tôi chỉ là làm ăn nhỏ, cũng muốn kiếm tiền thôi, nên mới nghĩ tới Chu Dập. Tôi có hỏi ý của cậu Hà, cậu ấy đồng ý rồi tôi mới dám giới thiệu đấy chứ.”
Bằng không như Hà Hòa, một sinh viên mới ra trường đứng đắn trong sạch thế kia, có cho mười lá gan anh ta cũng không dám giới thiệu bậy bạ.
Anh ta tuy cũng không phải làm ăn chính quy, giao tế với đủ hạng người, nhưng trước giờ anh ta vẫn có lương tâm, giới thiệu người phải môn đăng hộ đối, cũng chưa hề dắt mối loạn.
Thảo nào, thì ra đó là lý do Hà Hòa nói mấy câu như vậy, thì ra cậu vẫn nghĩ mình là MB. Chu Dục có cảm giác dây thần kinh của mình đứt phựt phựt, cả người không chỗ nào khỏe.
Anh cảm thấy thiệt bất lực, tức giận nói: “Anh đi tìm hiểu xem bên Chu Dập và Triệu Cẩm An thế nào rồi, đừng để Triệu Cẩm An bị thiệt thòi.”
Dù sao cũng là người hẹn xem mắt với mình, nếu như người ta gặp chuyện gì, anh cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
Người môi giới liên tục hứa hẹn, còn bảo đảm “Chu Dập trước giờ làm việc không tệ, chưa từng làm chuyện trái khuấy gì” nên Chu Dục cũng khá yên tâm. Cúp điện thoại rồi Chu Dục vẫn còn hơi băn khoăn, nhưng nghĩ đến trời xui đất khiến thành ra kết quả như vậy cũng được lắm, tâm trạng lại tốt hẳn lên.
Phía bên kia, Hà Hòa quay lại chỗ mình ở, tâm trạng cũng dễ chịu. Vốn cậu còn chuẩn bị tinh thần rằng tính tình Chu Dục không thân thiện lắm, thậm chí có thể có thói quen không tốt nào đó. Không ngờ cuối cùng gặp mới biết anh tốt tính, rất phong độ, cảm giác khi ở bên cạnh anh cũng thoải mái.
Rửa mặt xong, cậu bắt đầu làm việc. Đơn hàng cậu đang làm là vẽ tranh minh họa cho một quyển tiểu thuyết đam mỹ, không có dán nhãn + nhưng mà lại có một nội dung mà đàn ông trên thế giới đến nay vẫn chưa làm được, sinh em bé.
Vâng, chính nó, tiểu thuyết nam nam sinh tử.
Hà Hòa rất ít khi xem tiểu thuyết, thể loại đam mỹ lại càng không. Cậu không tin, cũng không chờ mong gì, thậm chí cố ý tránh né những việc tình ái đó.
Xui xẻo thay, từ lúc rơi vào cái phòng làm việc từ trong ra ngoài đều bất thường này thì những loại công việc cậu nhận được đều là dạng khó nói thành lời như vậy, thiệt sự là Hà Hòa có khổ mà không thể nói.
Cạn lời nhất chính là bộ tiểu thuyết cậu đang làm đây, nghe nói tác giả là một phú nhị đại, lấy thân mình làm tư liệu sống để sáng tác luôn. Lúc đầu chỉ là tiểu thuyết mạng, không ngờ lại hot lên, thế là tác giả muốn lấn sân đem đi xuất bản, trước khi xuất bản còn tìm người vẽ tranh minh họa.
Cơ mà cao xanh hỡi, có người đàn ông nào lại tự viết ra tình tiết mình sinh con không chứ? Anh ta thực sự mơ về kĩ năng thần sầu đó hở trời?
Cốt truyện là tiểu thụ bị người ta chuốc thuốc, còn đi nhầm phòng, sau đó cùng với tiểu công uống rượu say có một đêm xuân. Hà Hòa được yêu cầu vẽ ra một cảnh tượng giường chiếu sao cho vừa “hàm súc”, “duy mĩ”, vừa “ấm áp”, “lãng mạn”. Cậu khẽ càu nhàu trong lòng, một bên bị chuốc thuốc, một bên say túy lúy, cứ cho là có thể tạo ra baby đi, vậy đứa nhỏ đó sẽ không có sao chứ?
Hà Hòa vẽ hỏng vài bản phác thảo, mãi mà không tìm được linh cảm, liền lật xem đoạn tiếp theo, lật đến cảnh công thụ dùng cơm với nhau, tác giả có yêu cầu một cảnh minh họa cho chi tiết này.
Cậu nghĩ đến đoạn mình và Chu Dục ăn tối trong nhà hàng, vô thức đặt bút vẽ. Chờ cậu định thần lại, trên giấy đã hiện ra hình ảnh một người đàn ông tuấn tú ngồi trước bàn, trong tay cầm đũa, ánh mắt lấp lánh ý cười, như mặt trời chói sáng.
Mặt của chàng trai kia không hề giống như tiểu công được mô tả trong sách, mà là diện mạo của Chu Dục.
Hà Hòa cầm bức tranh lên ngắm hồi lâu, không khỏi nghĩ thầm, quả thật là nghệ thuật đến từ đời sống, bức tranh này nhìn rất sinh động. Sau đó, cậu không suy nghĩ nhiều xóa mặt của Chu Dục đi, thay gương mặt của tiểu công vào.