Việc chế tạo điều hòa đang dần bước tới những công đoạn cuối cùng. Tôi sử dụng ma thuật để gia công ống kim loại rồi dùng mực ma thuật vẽ một đường lên đó, cuối cùng dẫn chất làm lạnh vào bên trong ống. Nhiệt sinh ra trong quá trình chuyển đổi sẽ bị trục xuất ra qua thuật giả kim. Tất nhiên có ra cũng phải có vào, tôi cũng đã kịp làm một hệ thống để hút không khí từ bên ngoài, cũng như làm thêm buồng làm nóng song song song với buồng làm lạnh.
Ban đầu tôi định làm hai cái điều hòa cơ. Một để sử dụng và một để nộp bài dự thi. Nhờ vào các kỹ năng được ban cho, nếu tôi đã hoàn thành chế tạo ra một thứ thì bản thân sẽ có thể tiếp tục cải tiến các thành phẩm tiếp theo, đảm bảo sản phẩm khi nộp luôn trong trạng thái tốt nhất. Khổ nỗi, làm thế sẽ vượt quá ngân sách đã định.
“Belc-sama, khâu chuẩn bị đã xong rồi ạ.”
“Cảm ơn em. Hạ nhiệt vòng tròn ma thuật này hộ anh phát.”
“Đã rõ ạ.”
Renacer từ từ nhắm mắt lại, nhẹ hơ tay mình lên chiếc ống kim loại. Lúc này không khí dần hiện rõ cảm giác của ma lực, và khi mái tóc vàng của em ấy đung đưa, một cảm giác ngứa ran bao trùm khắp căn phòng.
Nhìn ai đó thi triển ma thuật thật sự rất đã con mắt, tuy vốn nguyên tố được đề cập rất nhiều trong các mẩu chuyện thường nhật.
Renacer dùng một lượng lớn ma lực để hình thành một luồng không khí băng lạnh màu xanh dưới bàn tay trắng sáng của mình. Trước khi đến thủ đô, tôi đã vi hành qua nhiều vùng đất và thấy rất nhiều mạo hiểm giả mạnh yếu khác nhau, thậm chí tôi còn thuê họ để hộ tống.
Nhờ vào kỹ năng của mình, tôi có thể đánh giá được sức mạnh của vật thể… và cả con người nữa. Tất nhiên tôi cũng dùng kỹ năng ấy lên Cheko và phát hiện ra em ấy thực sự rất mạnh, nhưng Renacer cũng mạnh không kém.
Căn phòng trở lạnh trong chốc lát, cộng thêm sự tác động của gió khiến các đồ vật xung quanh đang liên tục lắc lư. Renacer thầm niệm chú bằng ngôn ngữ của tộc elf. Sau khi kết thúc, em ấy buông một hơi thở dài và…
“A, E-Em xin lỗi! Vừa rồi có lạnh quá không anh?”
Dáng vẻ cuống quýt hối lỗi của em ấy… vẫn quá đỗi dễ thương như mọi khi.
“Anh ổn. Anh nhìn đi nhìn lại nhiều rồi mà vẫn thấy choáng ngợp, mà vừa rồi em niệm phép gì đấy?”
“Em mượn sức mạnh đến từ các thủy tinh linh sau đó biến nước thành băng. Đại khái là thế.”
Tôi rất trân trọng nỗ lực giải thích đáng khen của em ấy. Renacer quan sát tôi kiểm tra kết quả với vẻ lo lắng.
“Sao rồi anh?”
“Tuyệt vời. Một mình anh không bao giờ có thể làm được như này.”
Nếu không dùng ma lực thì tôi phải kiếm các nguyên liệu ma thuật để thay thế, và chúng đều rất đắt, thế nên đa phần các giả kim thuật sư đều có tài năng ma thuật hoặc kỹ năng sử dụng ma lực cực kỳ tốt. Cheko thì có cả hai, lẫn tài năng và kỹ thuật. Tôi đó giờ toàn tập trung vào chế tạo những lọ thuốc hồi phục bởi vì chi phí đầu tư ít nhưng mang lại lợi nhuận ổn định.
“Hehe, anh nịnh em cũng như không à.”
“Anh nói thật đó, nhưng mà nghĩ lại làm anh thấy ghen tị thật.”
“Ghen tị… cái gì vậy ạ?”
“Đáng ra anh nên nhờ vị thần ban cho mình khả năng sử dụng ma thuật thành thục, thế thì câu chuyện sẽ vui hơn nhiều rồi.”
Renacer rơi vào trầm tư. Thi thoảng không rõ vì lý do gì con bé sẽ trở thành như thế.
“...Em xin lỗi.”
“Hửm? Em xin lỗi anh làm gì?”
“Thực lòng em vui vì anh không thể sử dụng được ma thuật… Ý em là… ít ra bản thân em vẫn có ích đối với anh.”
Vẻ mặt tha thiết của con bé đáng yêu đến chết người, khiến tôi không thể cưỡng lại được mong muốn xoa đầu em ấy.
“Co dù em không thể sử dụng được ma thuật thì em vẫn luôn có một vị trí quan trọng trong lòng anh mà.”
“Hehe, em vui lắm.”
Sau chuyện hôm đó, tôi ngày nào cũng tập trung vào chuyện chế tạo điều hòa. Tất nhiên, công việc chế tạo thuốc vẫn được duy trì như thường.
Cuối mùa đã đến, tiết trời bắt đầu nóng dần lên nhưng vẫn còn vương lại chút ấm đặc trưng của mùa xuân. Trong nội đô, phong cách thời trang của mọi người đều chuyển sang quần áo thoáng mát, có người còn cởi trần nữa kia. Không có luật nào quy định phong cách ăn mặc nơi công cộng cả, có lẽ bởi vì không phù hợp để áp dụng lên những chủng tộc đặc thù như thú nhân chẳng hạn.
Trong thời gian rảnh, tôi cũng chế ra một hệ thống cho ăn tự động dành cho Kanchi. Dẫu cho chẳng hiểu tôi đang làm gì, nhưng con mèo vẫn vui vẻ liếm láp má tôi không ngừng.
Trong một buổi tối nóng chảy thây, Renacer đã chủ động rủ tôi đi tắm. Chuyện em ấy chủ động như thế là rất hiếm, nhưng đối mặt với cái nóng cực kỳ khó chịu thì cũng chẳng lạ gì.
“Anh thấy em thế nào? Dễ thương không?”
Thế giới này đa phần đều khác xa với thế giới tiền kiếp của tôi, nhưng vẫn tồn tại những thứ giống nhau qua hai thế giới. Renacer đang diện lên mình một bộ đồ rất quen thuộc.
Một chiếc áo hai mảnh màu trắng giúp tôn lên cặp núi non trùng điệp cũng như một cặp đùi thon thả của em ấy.
…Đây chắc chắn là một bộ đồ bơi.
“Em mua nó khi nào đấy?”
“Vài ngày trước với số tiền anh cho em. Trời dạo này nóng quá.”
Tuy tôi không biết bộ đồ đó có giúp cái nóng dịu đi một chút nào không, nhưng điều không thể chối cãi là Renacer lúc này trông quá ư là dễ thương. Em ấy tiến tới dùng bọt xoa vào cơ thể tôi khi hai đứa đang ngâm mình trong bồn.
Tuần tới sẽ diễn ra triển lãm. Hai chúng tôi đã đi xa đến thế rồi.
“Belc-sama, anh không cần phải lo lắng gì cả, anh chắc chắn sẽ thắng.”
“Mong là vậy. Nhưng anh không hề lo… vì nó được em gia công mà.”
Con bé nở một nụ cười rạng rỡ. Tôi đã từng rất ghét mùa hè, nhưng giờ đây, suy nghĩ tôi đã khác.
Cho dù có cựa quậy nhiều đến như nào đi chăng nữa thì nước cũng không thể làm chúng tôi “hạ nhiệt” nhanh được.