Kanchi nhảy cẫng lên chào mừng chúng tôi trở về nhà. Mọi thứ trông có vẻ ổn. Không có dấu hiệu đột nhập, vòng tròn ma pháp không có động thái gì cả. Renacer không nói không rằng treo áo và túi tôi lên móc. Nhìn cảm giác buồn bã thể hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của em ấy làm tôi thấy buồn theo.
“Belc-sama, em thực lòng xin lỗi anh.”
“Sao em lại phải xin lỗi?”
“Anh từ chối lời đề nghị vì em mà đúng không?”
Lời đề nghị đến từ Cheko ngon ăn đến đáng ngờ. Nào là cho tôi một xưởng chế tác của quý tộc, rồi còn thêm một phòng ở rộng rãi nữa. Khi được tôi hỏi tại sao lại hào phóng đến thế, thì con bé chỉ đáp lại một câu đơn giản là do trực giác, một thứ mà em ấy tự tin chưa bao giờ sai trong đời, rằng bản thân có một ý thức sâu sắc về giá trị của một con người. Tất nhiên Cheko cũng không có ý kiến gì về chuyện cho Renacer đi theo. Nhưng giữa đống lợi ích ấy, tôi vẫn từ chối.
“Em nghĩ thế là sao? Em ấy cũng nói rằng em cũng có thể đi theo anh mà.”
“Không phải là do anh sợ… em ghen ư?”
Tôi bật cười thật to khi nghe em ấy hỏi vậy. Renacer lúc này bắt đầu hoảng.
“T-Tại sao anh lại cười?”
“Ngược lại thì có.”
“...Ngược lại?”
“Anh từ chối vì bản thân đang rất tận hưởng cuộc sống hiện giờ của chúng ta. Thức dậy, được nhìn thấy em nấu ăn và Kanchi bên cạnh… Thực lòng anh muốn xin lỗi lắm vì đã dựa dẫm vào em quá nhiều, nhưng cuộc sống đạm bạc như này cũng đã đủ để làm anh thấy hạnh phúc rồi.”
“...Em rất vui khi nghe anh nói vậy. Không ngờ anh lại thấy như vậy đấy.”
“Với lại… trước đây anh chưa nói với em, nhưng nếu ta thắng cuộc thi thì anh dự định sẽ thuê một căn nhà to hơn. Một căn nhà có một bồn tắm rộng rãi, một chiếc giường thoải mái và một phòng nghiên cứu chất lượng hơn. Anh mong tương lai ấy hơn. Tất nhiên, cho anh xin lỗi vì đã tự mình quyết định mà không báo với em …”
Trước khi kịp dứt câu thì Renacer đã ôm chầm lấy tôi rồi.
“Em thực sự rất hạnh phúc. Em… Em cũng thích Cheko chứ, nhưng em cũng giống anh, muốn cùng nhau đạt được hạnh phúc hơn.”
“...Cảm ơn em. Nhưng từ giờ ta phải làm việc cần mẫn hơn nhiều đấy.”
“Phải ha. Mà anh đi tiết lộ hết ý tưởng về điều hòa làm em bất ngờ lắm đấy…”
“Haha, có đi có lại mà em.”
Sau khi bị tôi lịch sự từ chối lời đề nghị, Cheko trông rất thất vọng. Em ấy mời không chỉ vì kỹ năng của tôi, mà còn là vì bản thân thấy tôi và Renacer hợp tính. Tôi cũng đã trình bày toàn bộ cơ chế của điều hòa. Cheko trong khi tiếp thu thì mắt chữ a mồm chữ o, hệt như một đứa trẻ đang nghe kể chuyện cổ tích. Thân cùng là đồng nghiệp, tôi muốn trở thành một đối thủ xứng tầm. Dù biết tài năng của mình còn kém xa, nhưng đó lại chính là lý do khiến tôi có khao khát muốn vượt qua cả em ấy.
Cheko cũng có nói sẽ vẫn tiếp tục cải thiện bản thân. Thử thách sinh ra là để vượt qua, cho nên tôi không thể thua được. Ngay cả với các khả năng của mình, tôi cần phải tạo, thử nghiệm, thất bại nhiều lần để cho ra một sản phẩm đạt ngưỡng hoàn hảo. Tôi sẽ nỗ lực tiến lên bằng tất cả những gì mình có.
“Em yêu cách anh luôn thẳng thắn đối mặt với thử thách đấy, Belc-sama”
“Nhưng anh có kỹ năng đặc biệt. Hoàn cảnh của chúng ta khác em ấy.”
“Không sao cả. Em biết anh luôn chăm chỉ từ sáng đến tối. Kỹ năng của anh chỉ là nền móng mà thôi.”
Thay vì nói lời cảm ơn thì tôi xoa xoa đầu em ấy. Nụ cười con bé dần trở nên dễ thương đáng yêu vô cùng.
“Ưm! Dù bây giờ động lực anh có thừa nhưng muộn mất rồi. Ta sẽ tiếp tục công việc vào sáng hôm sau vậy.”
“Đúng đúng! Anh hẳn mệt lắm rồi, để tối nay em phục vụ anh chu đáo hết cỡ nhé.”
“...Em không mệt ư?”
“Được thân mật với Belc-sama là chuyện hoàn toàn khác cơ!”
Tôi không chắc ý em ấy là gì, tôi chỉ biết tối hôm nay hai đứa đã dành rất nhiều thời gian âu yếm nhau ở trên giường.