"Onee-chan!"
Haruka nhìn Fuyuka với ánh mắt ngạc nhiên.
"Haruka...Em đang làm gì thế? Mặc quần áo vào ngay!"
"...Em không muốn..."
"Em có biết mình đang nói gì không? Yuu đang ở đây đấy!"
"Tất cả là do anh ấy, Onee-chan."
"Haruka...vậy thì chị cũng...chị cũng sẽ..."
Ồ, hay đấy. Tôi muốn Fuyuka cố gắng hơn một chút và kích thích cảm xúc của Haruka nhiều hơn thế.
"Haruka...trước đó thì mặc quần áo vào đi. Chỉ cần chị còn ở đây thì mọi chuyện sẽ không theo ý của em đâu."
"Em không muốn! Ngay cả khi chị ở đây đi nữa, em vẫn sẽ làm chuyện đó với anh ấy. Nếu bỏ qua lần này, em không còn bất cứ cơ hội nào nữa..."
Cái gì cơ? Ngay từ đầu đã chẳng có cơ hội nào dành cho em rồi Haruka à, đừng nói như thể anh sẽ để em làm đến cùng vậy.
"Sao em lại phải vội vàng thế? Đúng là chúng ta đã đối xử không tốt với Yuu nhưng chúng ta vẫn còn nhiều thời gian. Chị chắc chắn rằng cuối cùng..."
"Onee-chan, điều đó chỉ đúng với chị thôi. Chị học cùng trường thậm chí là còn ở cùng lớp với anh ấy, chính chị mới là người có nhiều cơ hội ở gần anh ấy đấy."
Haruka trừng mắt nhìn Fuyuka.
"Đúng là vậy..."
Này này, phản ứng gì thế? Điều đó có nghĩa Fuyuka cũng thích tôi sao? Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa.
"Nhưng em thì khác. Em chắc chắn rằng Onii-chan...sớm thôi, có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ về nhà nữa. Sau đó, có lẽ em sẽ không bao giờ được gặp lại anh ấy. Rồi em...Rồi em..."
Biểu cảm của Haruka trở nên tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
"Nếu ai đó bắt nạt anh, em sẽ bảo vệ anh như bây giờ."
"Hả...là sao?"
Có vẻ như Fuyuka không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đúng! Đó là lý do tại sao, Onii-chan nếu không muốn ai đó bị tổn thương nữa thì hãy yêu em đi."
"Anh..từ trước tới giờ...anh vẫn luôn yêu em mà..."
Nếu là để ngăn chặn người khác bị tổn thương, thuận theo ý muốn của Haruka có lẽ là lựa chọn tốt...Nhưng tôi không thể làm thế. Tôi không thể yêu ai ngoài Mana-chan, dù cho đó có là một lời nói dối đi chăng nữa. Thực lòng tôi thấy thất vọng về bản thân khi nghĩ như thế. Nếu tôi đưa ra lựa chọn ở đây, tôi đã có thể bảo vệ ai đó, nhưng mà...
"Không, em không muốn được yêu như thế. Hãy yêu em như một người phụ nữ đi."
"Anh không thể làm thế được."
"May quá..."
Fuyuka dường như cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng lý do lại nằm ngoài dự đoán của tôi.
"Em...Em sẽ không bỏ cuộc đâu."
"Không, hãy bỏ cuộc đi. Và ngừng việc bắt nạt các bạn cùng lớp lại."
"Em sẽ không dừng lại."
"Đừng có bám theo anh nữa và dừng việc trộm tiền lại đi."
"Không, em sẽ không dừng lại."
"Haruka...Em đã làm gì khi chị không ở đó thế?"