(Góc nhìn của Haruka)
Mình đã chuẩn bị cái dây đeo đó vì Onii-chan, nhưng anh ấy vẫn chưa tha thứ cho chúng mình. Đồng thời chứng kiến cảnh tượng hôm qua có thể khiến anh ấy thêm nghi ngờ mình hơn nữa... Nhưng cuối cùng, mình cảm thấy hạnh phúc khi anh ấy đã trở về nhà, dù là để điều tra mình đi chăng nữa. Tuy nhiên, anh ấy vẫn im lặng như trước. Không nói chuyện với chúng mình chút nào.
Nhưng dù sao thì cũng khá đúng lúc. Thật may vì mình không phải dùng tới biện pháp mạnh để ép anh ấy về nhà.
Sau cùng, mình cũng sẽ giữ kín chuyện này đến tối mai.
___________________________
Dù là cuối tuần nhưng Haruka vẫn tự nhốt mình trong phòng. Tôi không thể moi được bất kỳ thông tin nào từ miệng con bé. Tôi đã cố gắng lấy điện thoại của em ấy nhưng vì không biết thói quen ngủ nên tôi không thể lấy được. Tôi cũng cố kiểm tra máy tính của con bé khi em ấy đi tắm nhưng không thể vì không biết mật khẩu máy. Tóm lại, tôi đã để phí hai ngày ở nhà mà không thu được chút thành quả nào. Nhưng chắc chắn một điều rằng Haruka vẫn đang tiếp tục làm tổn thương ai đó ở trường, là một người đã trải qua cảm giác đó tôi là người hiểu nó hơn bao giờ hết...Đó là lý do tại sao tôi phải lấy được bằng chứng càng sớm càng tốt...
Một giờ sáng, thật bất ngờ khi Haruka lại chủ động bước vào phòng tôi.
“Onii-chan, em vào được không?”
“Ừ.”
Tuy miệng nói là vậy nhưng trong lòng tôi lại không muốn để em ấy vào chút nào.
“Này, em đang mặc cái gì đấy?”
Trước mắt tôi là hình ảnh Haruka đang diện trên người một bộ đồ đầy hở hang và táo bạo.
“Không phải quá rõ ràng sao? Onii-chan, cùng làm nào.”
Chậm rãi và quyết đoán, em ấy từ từ lột lớp quần áo trên người xuống rồi tiến gần về phía tôi.
“…Ha?”
"Tuy có hơi xấu hổ nhưng em đã làm tổn thương Onii-chan rất nhiều...nên ít nhất em muốn chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm."
Thật không thể tin nổi, con bé đang nói gì vậy? Hơn nữa lẽ ra phải ngược lại chứ?
"Trong trường hợp đó, em chỉ cần thừa nhận những hành vi sai trái và đi tự thú là được."
"Em không thể làm vậy. Nếu điều đó xảy ra, em sẽ không thể ở bên anh được nữa."
Mọi thứ xảy ra lúc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đạt được kết quả theo cách này.
"Onii-chan. Nếu là anh, em sẽ chấp nhận bất cứ điều gì!"
Ah, thế này không ổn chút nào.
("Nếu là vì Onii-chan, mình sẽ cố gắng hết sức!")
Hình tượng của Haruka trước đây đang dần bị sụp đổ trong tôi.
Nhưng tôi không thể chấp nhận con bé được.
"Haruka, em yêu anh phải không?"
"Vâng! Em đã yêu anh từ rất lâu rồi."
"Vậy tại sao em lại đối xử với anh như thế?"
"Bởi vì em muốn Onii-chan chú ý đến em nhiều hơn."
"Haha...Nhưng anh không có chút tình cảm nào dành cho em đâu Haruka. Còn giờ thì mặc quần áo vào rồi về phòng ngủ đi."
"Yada! Không chịu đâu, em không muốn nghe Onii-chan nói vậy!"
Kiểu nói chuyện như đứa con nít ấy là sao? Thần kinh của con bé có vấn đề à? Còn cả đám quầng thâm dưới mắt con bé nữa, lần trước tôi gặp em ấy làm gì có đâu? Chẳng lẽ từ hôm đó đến giờ con bé vẫn chưa chịu đi ngủ luôn ấy hả?
"Trước hết thì hãy về phòng ngủ đi. Nhìn xem em có còn ra hồn người nữa không kìa."
“Em không muốn! Em muốn làm chuyện đó với Onii-chan. Em muốn làm tình với anh!”
Nói xong Haruka mạnh bạo đẩy tôi xuống giường. Tình huống này...khó xử thật.
"Onii-chan, anh không chống cự sao...nghĩa là anh đã chấp nhận em rồi đúng không?"
"Ha..."
"HARUKA! DỪNG LẠI!"
Và rồi Fuyuka bước vào phòng.
Dĩ nhiên là tôi đã biết trước điều đó...