Sau khi tan ca, tôi thong thả đi đến công viên quen thuộc. Chắc chắn đây không phải là trùng hợp rồi.
"Haruka, sao em lại ở đây?"
"Từ lúc anh rời trường, em đã đi theo anh và đợi đến khi tan ca để gặp anh."
Đúng là chị em với nhau, giống nhau thật.
"Vậy em muốn gì từ anh?"
"Em muốn anh trở về nhà."
Biến đi! Ra khỏi nhà này đi! Cảnh tượng em gái hét lên những lời đó hiện lên trong đầu tôi.
"Anh đã nói rồi, anh sẽ chỉ về nhà khi cảm thấy thực sự cần thiết mà thôi, còn không thì miễn."
Ý tôi là, tôi chỉ về vì rắc rối với tên Kouyama kia thôi.
"Onii-chan...Em...Suốt một thời gian dài, em..."
Dừng lại. Đừng làm ra mặt nạn nhân nữa. Dù sao thì em cũng chỉ đang diễn kịch thôi mà, đúng không?
"Vậy thì trước đó trả lại tiền cho anh đi."
"Đây ạ..."
Haruka đưa cho tôi hơn 50.000 yên.
"Đây là...em lấy số tiền này từ đâu?"
Em ấy chỉ là một học sinh cấp hai. Ít nhiều gì tôi cũng đoán được em ấy đã lấy trộm bao nhiêu tiền và tiêu xài cho bản thân ra sao. Không thể nào em ấy có được nhiều tiền đến vậy.
"Một phần là tiền em tiết kiệm, còn lại là từ đồ đạc của em nhờ mẹ bán hộ."
"Ra vậy...Ừm, thật không may, số tiền này không đủ. Tổng cộng anh đã kiếm được khoảng 500.000 yên từ việc làm thêm của mình."
"Từ giờ em sẽ tiếp tục trả lại tiền cho anh, vì vậy hãy tha thứ cho em."
"Haruka, thật lòng mà nói anh không hề có ý định sẽ tha thứ cho em. Từ tận đáy lòng, anh không thể coi em là gia đình được nữa. Anh thực sự không muốn ở bên cạnh các người."
"Onii-chan..."
Giọng nói của em ấy nghe thật yếu ớt và buồn bã.
"Onii-chan? Chẳng phải chính em là người đã luôn nói về việc không muốn có anh trai sao? Vậy để anh nói cho em biết, giờ thì tốt rồi. Em không cần phải gọi anh là anh trai nữa."
"Không, anh là anh trai của em, không ai có thể thay thế điều đó. Đó là điều mà em đã quyết định."
"Thế à?"
Mặc dù vậy, tôi muốn em ấy dừng lại, nó khiến tôi nổi da gà.
"Haruka, đến lúc về nhà rồi đấy."
Haruka đang bồn chồn vì một lý do nào đó. Này em gái, biến đi!
Sau đó, em ấy làm vẻ mặt như thể đã quyết định điều gì đó.
"Onii-chan này, thật ra em..."
Mặt Haruka cực kỳ gần Yuu nhưng trước khi bất cứ điều gì xảy ra, cô ấy đã bị hất văng ra bởi một cú đấm toàn lực.
"Ow!"
Tôi vừa tự vệ trước Haruka, người dường như sắp hôn tôi ở đó. Khuôn mặt nữ chính hụt hẫng của em ấy thực sự khiến tôi bực bội và tôi không thể kiềm chế được.
"Xin lỗi."
"..."
Haruka ôm mặt khóc lóc đi về nhà.
Vừa nhìn Haruka bỏ đi như vậy...
Tôi nhớ lại lần mình nhận được lời tỏ tình giả tạo trước đây.
"Cậu thật thô lỗ với các cô gái."
Thật vô lý khi họ đánh tôi ở đó.
Thôi nào, đôi khi bọn họ cũng dễ dàng đánh tôi mà không có lý do cụ thể.
Tôi thừa nhận rằng mình đã đi quá xa khi đánh em ấy, vì vậy tôi xin lỗi.
Tôi nhìn bàn tay mình và cảm thấy như không thể kiềm chế cảm xúc.
Tôi cảm thấy thật sảng khoái.