Tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng tôi nhận ra trời đã sáng.
"Chào buổi sáng, Yuu."
"Là chị sao, Fuyuka. Bây giờ em muốn đọc sách nên phiền chị im lặng dùm em nhé."
Hôm nay là ngày đổi chỗ ngồi.
Chỗ tôi bốc được lại là tồi tệ nhất, và người ngồi cạnh tôi cũng tồi tệ không kém.
"Tuyệt quá, Yuu ngồi cạnh Onee-chan này."
Tôi bị buộc phải ngồi đây bởi kết quả bốc thăm.
"Fuyuka, em rất vui khi được ngồi cạnh chị nhưng làm ơn giữ trật tự dùm em nhé, được không?"
"Eh? Nhưng nếu thế thì chị sẽ cảm thấy cô đơn lắm!"
Yup, tôi bốc phải chỗ đen rồi.
ーーーーーー
Giờ nghỉ trưa.
"Lần này chắc chắn em sẽ phải ăn cùng chị!"
"Không, em không muốn."
"Để chị nói cho em nghe, lần này chị đã nhờ bọn con trai chiếm dụng hết toàn bộ phòng trong nhà vệ sinh nam rồi đấy."
Chị ta phiền thật!
Cuối cùng tôi đành phải ở lại ăn cùng Fuyuka và nhóm của chị ấy.
"Đã lâu lắm rồi chúng ta mới ăn trưa cùng nhau đó Yuu."
"..."
"Yuu, nói gì đi chứ!"
Ngoài Fuyuka, người đang làm mặt buồn ra, thì ở đây còn có Imamura-kun nữa.
"Yuu này, đừng để Fuyuka phải làm tới mức đó mới chịu nói gì đó chứ."
"..."
Tôi phải ăn nhanh lên để còn tới thư viện nữa.
"Tôi bảo là 'NÓI GÌ ĐI CHỨ'!"
Haiz...Tại sao tôi lại toàn bị vây quanh bởi những người nóng tính thế này?
"Haiz...Cậu thấy đấy, trước đây tôi thường ăn cùng chị gái và bạn của chị ấy. Lúc đó, bọn họ chơi một trò chơi. Một trò chơi đó là phớt lờ tôi."
"Em đang nói gì vậy?"
Fuyuka có vẻ phản ứng lại nhưng tôi vẫn tiếp tục.
"Kể từ đó, tôi thực sự bị phớt lờ và bị coi như là không khí. Vì vậy, tôi đã ngừng việc nói chuyện trong bữa ăn."
"Trời, cậu định tiếp tục cái trò trẻ con này đến bao giờ?"
"Dù sao thì tôi vẫn còn là trẻ con. Thêm nữa, chuyện đó cũng không quá lâu đâu, tôi nghĩ là hồi cấp hai? Không, chẳng phải dạo gần đây tôi vẫn bị phớt lờ đó sao?"
"Cậu...không còn ai phớt lờ cậu nữa đâu. Vì vậy, bây giờ cậu có thể nói chuyện thoải mái được rồi."
"Imamura-kun, nghe này, kẻ bắt nạt không phải là người quyết định xem điều gì tạo nên 'sự bắt nạt', mà là nạn nhân."
Mặc dù, tôi chắc chắn rằng ngay cả khi nói cho cậu biết chuyện này, thì cậu...
"Haizz, cậu định kéo dài chuyện đó đến bao giờ?"
Thấy chưa? Ngay cả khi cậu ta có vẻ hiểu ý nghĩa lời nói của tôi thì cậu cũng không thể khiến bản thân nhận thức được điều đó.
Mọi người xung quanh đều gật đầu đồng ý.
Thực sự...những người này thật là hết chỗ nói.
"Imamura-kun, không sao đâu. Mọi chuyện đều là lỗi của tớ."
Trời ạ, con người có thể thảm hại đến mức nào cơ chứ?
Chị có biết là chị không hơn gì Imamura-kun một chút nào không?
"Cuối cùng thì chị cũng nhận ra rằng bản thân đã làm một điều gì đó thực sự không thể tha thứ với Yuu. Chính vì vậy, hãy để chị xin lỗi. Chị thành thật xin lỗi em."
Thành thật mà nói, bộ mặt buồn bã của chị ấy bắt đầu khiến tôi thấy khó chịu.
Thật không may, chị không gặp may mắn rồi.
Những lời của chị ta thậm chí không thể ảnh hưởng đến tôi ngay cả khi chị ấy đẩy tôi vào thế khó như thế này.
"Fuyuka."
"Yuu."
"Chị có nhớ những gì em đã nói với chị trong quá khứ không?"
"Là gì?"
"Hãy xin lỗi trong khi còn có thể."
"Ừ, chị vẫn nhớ điều đó."
"Đã quá muộn rồi chị à. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho chị. Thế nhé, tạm biệt. Cảm ơn vì bữa ăn."
"Đợi đã, Yuu!"
"Thật sự, em sẽ không tha thứ cho chị. Ngay cả khi có tha thứ thì em cũng không nghĩ mình có thể hòa hợp với chị được nữa. Suy cho cùng, vì chị mà em đã mất đi một thứ thực sự quý giá đối với mình."
"Yuu! Đợi đã! Chị xin lỗi! Yuu...nhưng Onee-chan sẽ không bỏ cuộc đâu!"