Hôm nay chúng tôi có tiết thể dục và đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài bóng được chuyền đến chỗ tôi.
Đó là Katamori-kun.
“Yuu! Tuyệt quá, tôi không biết cậu giỏi bóng rổ đến thế!”
Thực ra hồi đó tôi rất dở thể thao nhưng vì không muốn tỏ ra thảm hại trước mặt Fuyuka và Haruka nên tôi đã miệt mài luyện tập và tiến bộ hơn.
Nghe hơi kỳ lạ khi tôi nói điều này, tôi không thể thắng những cầu thủ bóng rổ nhưng tôi nghĩ mình chơi cũng khá ổn.
“Chà, có lẽ là vì tôi luôn phải chơi với bất lợi, chẳng ai chịu chuyền bóng cho tôi cả.”
“Thằng này, mày không phàn nàn không chịu được à?”
“Chính xác, mày vừa làm hỏng cả lời xin lỗi chỉ bằng một từ đấy.”
“Cuối cùng tao cũng đã chuyền bóng cho mày đấy và đây là thứ tao nhận được?”
Này, ngay cả tôi cũng sắp nổi điên lên khi cậu ta quăng những lời đó vào tôi đấy.
Ý tôi là, cậu ta không cần phải chuyền bóng cho tôi hay bất cứ thứ gì, hay đúng hơn là đừng chuyền bóng cho tôi.
Thật sự, tôi không muốn nhận bất kỳ đường chuyền nào từ bạn cùng lớp.
Và rồi chúng tôi thua trận.
Oh, cậu ta đang định nói gì đó, đúng không?
‘Chúng ta thua vì Yuu!’ phải không?
Nhưng xin lỗi nhé, tôi là người ghi được hơn một nửa số điểm của đội đó, biết chưa?
Heh, cảm giác thật tuyệt.
Trên đường quay lại lớp, một bạn nữ gọi tên tôi.
Là Hamakawa-san.
“Yuu, cậu giỏi thể thao nhỉ? Tớ nghĩ mình nên quan tâm đến cậu nhiều hơn.”
“Eh, vậy trước giờ cậu vẫn ghét mình sao?”
“Cậu đang tự mãn đấy.”
Thành thật mà nói, tôi đang có suy nghĩ về Fuyuka, người sắp xếp tất cả chuyện này.
Giống như trong giờ nghỉ trưa, chị ấy lại cố mời tôi lần nữa.
“Em sẽ đến quán cà phê.”
“Vậy thì chị cũng đi!”
Fuyuka...nghiêm túc thật đấy...
“Không, chúng ta hãy cùng nhau ăn trưa!”
“Được rồi.”
Thật phiền phức.
Tôi mua bánh mì ở cửa hàng của trường và ăn trong nhà vệ sinh nam.
Hmm...thực ra, cũng không tệ lắm.