Như mọi khi, tôi thức dậy vào sáng sớm.
Sau đó, tôi lặp lại những thói quen thường ngày.
Ah...đây là...
Dừng lại đi. Đừng gieo cho tôi hy vọng rồi sau đó lại biến nó thành tuyệt vọng giữa chừng nữa...
Trong ngăn kéo của tôi, có một chiếc dây đeo trông giống hệt của tôi, cái đã bị vứt đi.
Nhưng nó hoàn toàn chưa qua sử dụng. Không có vết xước nào. Nó trông hoàn toàn mới.
Bây giờ thì khi mọi chuyện đã chìm xuống. Dây đeo của tôi đã biến mất, biến mất mãi mãi.
Cứ thế, tôi đi làm.
Tôi thấy một hộp mì yakisoba được chuẩn bị sẵn cho mình.
Hôm qua là một ngày quá căng thẳng, tôi sẽ cố gắng hết sức với điều này!
Cảm ơn rất nhiều.
Tôi vui vẻ ăn hết hộp yakisoba.
Khi đến trường, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một tấm áp phích.
Koyama Toshiji
Cậu ta sắp bị đuổi học.
Cậu ta không phải là người duy nhất. Ê này, ngôi trường này thực sự có năng lực đấy! Chà, có lẽ là vì tôi đã cung cấp cho họ rất nhiều bằng chứng khiến họ trông khá đáng ngờ nếu họ không xử lý cậu ta.
Tôi đảm bảo mình không phải gặp lại những kẻ đó nữa-
Nhân tiện, hôm qua tôi phải đến phòng giáo viên.
Các giáo viên, phó hiệu trưởng và hiệu trưởng đều đã xin lỗi tôi.
Tôi bước vào lớp học.
"Ah, Yuu. Hôm qua chắc hẳn là một ngày khó khăn, phải không?"
Đó là Kawara-kun.
"Ồ đúng rồi, chủ yếu là vì mấy người đã bắt nạt tôi trong một thời gian dài như vậy đấy, cậu biết không?"
"Wow, ngay cả khi cậu nói thế, cậu cũng chẳng thu được gì từ tôi đâu."
"Cậu nói đúng. Đồng bọn của thủ phạm thực sự không cần phải lo lắng gì cả, phải không?"
"Chứ không phải là tôi đã làm gì giống như Koyama, biết chưa?"
"Hả? Chẳng phải cậu cũng là một trong những người xin lỗi tôi vì tất cả những trò bắt nạt đó sao?"
"Đúng là như vậy nhưng..."
"Vậy thì theo quan điểm của tôi, cậu, người thậm chí không cố gắng ngăn cản Koyama, ít nhiều cũng là thủ phạm."
Tôi lớn tiếng.
"Thôi được rồi, bây giờ tôi muốn đọc sách. Vì vậy, xin hãy im lặng, được chứ?"
Tôi đã nói điều đó với Sawara-san và nó trở thành một cảnh tượng ồn ào.
"Yuu, hôm qua em có ổn không?"
Mẹ kiếp, lại là con hề đó.
"Em ổn. Mà kệ đi, chị không im lặng được sao?"
Thành thật mà nói, việc Fuyuka lo lắng cho tôi thật ghê tởm.
"Chị rất vui đó! Onee-chan đã lo lắng cho em lắm đấy!"
Nếu như vậy thì tại sao lúc đó không lo lắng đi?
"Thôi được rồi, bây giờ em sẽ đọc cuốn sách này."
"Yuu, em đang đọc sách gì vậy?"
Chị ta nói nhiều thế nhỉ?
Không, thực ra Fuyuka luôn là người như thế này. Thật không may là vậy.
"Nó là light novel. Nếu biết rồi thì im lặng cho em nhờ."
"Light novel hả? Chị cũng sẽ thử đọc một quyển!"
Lúc bấy giờ cô ta...
"Chẳng phải lúc đó chị đã nói rằng đó là thứ chỉ có bọn otaku mới thích, gọi nó là kinh tởm sao?"
"...Hả? Chị có nói gì như vậy à?"
Phủ nhận sao?
"Chị có nên đọc nó không?' 'Có lẽ chị cũng nên đọc một quyển?' Nếu chị thực sự phải tự hỏi mình như vậy, thì tốt hơn hết là đừng đọc nó. Em không muốn ai đó thường xuyên chế giễu em và những cuốn tiểu thuyết này lại đọc chúng vì thương hại."
Và tôi cũng không muốn chị ta cứ ngắt lời tôi mỗi lần tôi sắp bắt đầu đọc nó.
"Thật quá đáng, Yuu..."
Tuy nhiên, thời gian để tôi muốn họ hiểu những cuốn tiểu thuyết này đã qua lâu rồi.