Gia Cụ Vật Chết Đều Thích Thượng Ta

chương 3: tướng quân nổi máu ghen

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Tịnh

Hắn hạ yêu cầu xuống thấp một chút: “Trong canh đừng bỏ đậu phụ, không lạp xưởng, không gừng, cũng không cần dầu, có thể thêm chút nấm kim châm, thật ngại quá, làm phiền mọi người rồi (^_^) “

Thật vất vả mới tìm thấy một nhà hàng tương đối đúng khẩu vị thì sao có thể dễ dàng bỏ qua được chứ? Nhưng mà giá cả nhà hàng này cũng rẻ, tiếc là hắn nói nhiều yêu cầu quá.

Tống Duệ gọi hai phần, một phần không làm để tránh làm phiền đầu bếp.

Bởi vì miệng hắn kén chọn, yêu cầu cũng rất nhiều, trên cơ bản tất cả nguyên liệu đều được thay đổi, hoàn toàn dựa theo ý của hắn mà chế biến. Còn trong mắt một số đầu bếp thì là vô lý cho nên đều không ưa hắn, đã bị vài nhà hàng từ chối.

Nhà hàng này làm cho hắn hai lần, mùi vị ok, hắn rất hài lòng.

Có lẽ là yêu cầu quá nhiều, mỗi lần gọi thức ăn bên ngoài đều đợi rất lâu. Tống Duệ cũng không vội vã, đọc kịch bản ngày hôm nay một lần.

Từ khi đem toàn bộ trọng tâm đặt vào trong điện ảnh và truyền hình, Tống Duệ lập tức nhận một bộ phim hiện đại tu tiên được chuyển thể từ tiểu thuyết [Thầy giáo số một học viện tu tiên tinh tế].

Nó nói về một ma tu siêu cấp Kim Đan kỳ chiến đấu khiêu chiến với viện trưởng Nguyên Anh kỳ, nếu thua sẽ tự nguyện làm thầy giáo miễn phí cho trường.

Giới thiệu tóm tắt rất thú vị.

Không cố gắng nghe giảng bài? Giết trò nha (-ω-`)

Theo không kịp chương trình học? Giết trò nha (-ω-`)

Thi rớt? Giết trò nha (-ω-`)

Thầy giáo tàn bạo doạ các học viên ngày càng cố gắng, nhưng càng tiếp xúc lại càng phát hiện thầy giáo điên khùng này đẹp trai chói mắt thì làm sao bây giờ?

Vai chính rất có tính thử thách, thời niên thiếu bởi vì quá hiền lành mà bị người khác ngược thảm, sau này bắt đầu hắc hóa, đi theo con đường bá vương. Trong quá trình, kẻ địch tàn nhẫn thì ta phải tàn nhẫn hơn gấp mười lần, kẻ địch không có đạo lý ta càng không có đạo lý gấp mười lần.

Rất giống hắn, lúc cha mẹ Tống Duệ mất tuy chẳng phải là bị người khác ngược thảm, nhưng lúc mới nhậm chức thì bị ra oai phủ đầu.

Đương nhiên hắn cũng không phải kẻ tầm thường, lăn lộn trong vũng bùn, lần này đến lượt Tống Thần, xem ra phải chịu khổ sở rồi.

Thằng nhóc này luôn có nhiều ý kiến với hắn, luôn cho rằng quản lý công ty cũng đơn giản như ăn cơm, không nhìn thấy hắn khổ cực.

Tống Duệ sờ sờ cằm, để nó trải nghiệm cũng tốt, cả ngày không có việc gì, chê hắn quản việc không đâu.

“Lần này anh sống chết mặc bay, không nhúng tay vào, em tự xử đi.”

Tống Duệ nhìn chằm chằm vào máy giám sát ngẩn người. Thằng nhóc Tống Thần đó khẳng định đang gặp vấn đề khó khăn gì rồi, ngồi trong phòng làm việc mà cứ một lúc là mở máy tính quang học lên, mở ra rồi đóng lại, dáng vẻ dường như rất đắn đo.

Đáng tiếc máy theo dõi chỉ nhìn thấy một chỗ, không nhìn thấy cậu dự định gọi cho ai.

Tống Duệ hơi tiếc nuối, thở dài tiếp tục chạy bộ, bởi vì thân phận không tiện, lúc bình thường hắn đều ở nhà rèn luyện trên máy chạy bộ, rất ít đi ra ngoài.

Chạy không lâu lắm, chuông cửa rốt cuộc vang lên, hình như là thức ăn gọi bên ngoài tới rồi.

Tống Duệ lau vệt mồ hôi, mở cửa nhận thức ăn, người giao hàng hung tợn nhìn hắn chằm chằm, dường như nhận ra hắn.

“Cảm ơn!” Tống Duệ lịch sự nói.

“Không có gì.” Người giao hàng thật ra chính là đầu bếp, anh chàng cũng tò mò người đó là ai? Miệng lại kén chọn như thế, không muốn cái này không muốn cái kia, ngay cả dầu cũng không, vậy mà là một bữa cơm ngon sao?

Tống Duệ mỉm cười, đóng cửa lại.

Có tiền đúng là dễ làm việc, chủ quán kia dựa vào vào yêu cầu đầu tiên mà làm cho hắn, cố ý cho thêm chút tàu hũ non vào.

Tàu hũ non mềm hơn đậu phụ, giống như nước vậy, thế nhưng nhìn bể ngoài thì không khác nhau lắm, nhưng thật ra lại ăn ngon hơn nhiều. Còn lòng trắng trứng, hắn thích ăn trứng gà, thế nhưng chỉ thích lòng trắng trứng, lòng trắng trứng khuấy đều gia vị thì thật là tuyệt vời.

Tống Duệ rất hài lòng, đã lâu không được ăn món nào hợp khẩu vị như thế.

Món ăn ngon không phải là càng đắt càng tốt, hắn cũng rất thích ăn vặt, thế nhưng phải xem tay nghề, tay nghề không giỏi thì cho dù món ăn có nổi tiếng cũng không thích.

Bởi vì kén chọn, thông thường lúc ăn cơm đều không chọn được món ăn nên gọi rất nhiều món, mỗi thứ đều nếm thử một miếng, sau đó dựa theo khẩu vị của mình mà sửa lại, nhà hàng này là thành công nhất.

Hắn có chút hoài niệm, trước đây chỉ cần một món ăn hợp khẩu vị là có thể ăn rất lâu, sau đó không cần lo lắng về việc chán ăn nữa.

Tống Duệ nhai kỹ nuốt chậm, ăn xong thời gian đã trôi qua hơn nửa tiếng, nên đến đoàn làm phim rồi.

Hắn xem qua nguyên tác, bởi vì yêu thích, cho nên rất coi trọng bộ phim này, đến sớm trước nửa tiếng.

Thông thường ngôi sao “hot” đều sẽ đến muộn, ngôi sao càng nổi tiếng càng đến muộn, nhưng mọi người đều hiểu, trên thực tế chỉ là họ hi vọng đoàn làm phim coi trọng.

Lúc Tống Duệ mới vào nghề thì không hiểu, là người hiền lành, sau đó bị người ta bắt nạt, tất cả mọi người đều có phòng hóa trang riêng, chỉ có hắn là dùng chung với người khác.

Sau đó hắn mới biết đó là ma cũ bắt nạt ma mới, đạo lý này ở đâu cũng thế.

Lại nói, lúc hắn vừa mới bắt đầu tiếp xúc với phim ảnh cũng là bởi vì diễn viên nổi tiếng để đoàn làm phim đợi nửa ngày.

Lúc đó vừa khéo hắn đầu tư bộ phim này, đoàn làm phim chậm chạp không hoàn thành, lại còn tìm các loại lý do để kéo dài. Tống Duệ trong lúc bận rộn tranh thủ thời gian tới nhìn một chút, sau đó cùng đám người đợi hơn sáu tiếng, mà chờ diễn viên đáp máy bay trễ vào tối nay thì còn phải đợi thêm hai tiếng nữa.

Tống Duệ cướp vai luôn, làm cho người diễn viên kia không cần tới nữa, sau đó tự mình thế vào. Bề ngoài, tuổi tác của hắn vừa vặn phù hợp với nhân vật trong phim, khí chất, tính cách cũng vô cùng phù hợp, gần như là đang diễn bản thân mình, cho nên chỉ diễn một lần là nổi tiếng, lúc bắt đầu đã rất nổi trội.

Sau đó nhận tiền đóng phim đến nhũn tay, thời gian biểu sắp xếp tới tận hai năm sau.

Quay phim đối với hắn mà nói khá là thoải mái, bởi vì nhân vật hắn nhận cơ bản đều có khí chất tương tự hắn, cho nên chưa từng mắc phải sai lầm nào, bộ phim sau lại càng nổi tiếng hơn bộ phim trước.

Gia tộc vẫn không đồng ý để hắn xuất đầu lộ diện, thế nhưng chuyện hắn đã quyết thì không ai có thể xoay chuyển được. Một lần diễn này lại kéo dài bốn, năm năm. Lúc bắt đầu, một năm có thể cho ra một bộ phim là vô cùng may mắn. Sau này, công ty dần dần ổn định, cho dù hắn không có mặt cũng có thể vận hành bình thường, thời gian của hắn cũng càng ngày càng nhiều.

Nhưng mà con người ai cũng mệt, người khác mệt thì muốn xin nghỉ phép, lúc hắn mệt lại muốn đi đóng phim, đóng phim với hắn mà nói giống như đang nghỉ phép vậy.

Đương nhiên, lúc nào cũng diễn một loại nhân vật hắn cũng chán, hai năm qua bắt đầu nhận một số bộ phim có độ khó cao. Phim trước hắn diễn một thư sinh yếu đuối, cùng vai chính đến thanh lâu thi thố tài hoa, tuy rằng hắn thắng, thế nhưng vai chính đã sớm có một chân với hoa khôi, hắn chiếm được người nhưng lại không chiếm được trái tim, cuối cùng rơi vào cái chết thảm thương nơi đất khách quê người.

Cảnh đầu tiên của [Thầy giáo số một học viện tu tiên tinh tế] chính là đánh nhau với Hiệu trưởng học viện Quan Như Dịch. Bởi vì là ma tu, cho nên hóa trang tương đối đậm, vừa nhìn là đã biết dáng vẻ không đứng đắn, tà trong tà khí.

Đạo diễn bảo hắn cố gắng thả lỏng bản thân, diễn theo ý mình, kỹ xảo đã chuẩn bị xong, dùng hiệu ứng ba chiều, giống y như thật.

Mở đầu chính là một cuộc tấn công, Quân Phi Dương một cước đạp bay cửa học viện Hạo Nhiên, pháp bảo Loan Như Nguyệt trong tay bay một vòng rồi trở lại trên đầu ngón tay hắn.

“Lão già Quan Như Dịch kia ở đâu?” Hắn dùng chân nguyên truyền âm, lại giống như đang nói chuyện bên tai, tất cả mọi người trong học viện đều nghe thấy.

Học viện nhất thời nhốn nháo, học viện Hạo Nhiên tung hoành đã ngàn năm, chưa từng có ai dám lớn lối như vậy, đạp bay cửa học viện.

Một lão giả râu trắng cuồn cuộn phong vân đi tới: “Ta chính là Quan Như Dịch.”

“Là ông?” Quân Phi Dương đi thẳng vào vấn đề, “Tôi tới khiêu chiến, nếu như ông thắng, ông muốn tôi làm gì cũng được, nếu như tôi thắng, tôi muốn mạng của ông!”

Nói là khiêu chiến, trên thực tế Quân Phi Dương không cho Quan Như Dịch quyền lựa chọn, pháp bảo Loan Như Nguyệt đột nhiên lớn lên, xoay tròn trên không trung, giống như mặt trăng, bay từ sau lưng hắn ra.

Quan Như Dịch cũng lấy cự kiếm ra, cùng hắn so chiêu. Quân Phi Dương tuy rằng chỉ là Kim Đan kỳ, thế nhưng hắn có chút thiên phú, lại có hai viên kim đan, chân nguyên dồi dào, có thể vượt cấp khiêu chiến Nguyên Anh kỳ.

Nhưng mà hắn quên mất một chuyện, hắn có thiên phú, nhưng viện trưởng cũng là người có thiên phú, lúc ông là Kim Đan kỳ cũng có thể vượt cấp khiêu chiến Nguyên Anh kỳ, huống chi bây giờ là Nguyên Anh kỳ, cao hơn hắn một bậc.

Trận này đánh nhau khá đặc sắc,chiến đấu một ngày một đêm, dù sao Quân Phi Dương cũng là Kim Đan kỳ, mặc dù có hai viên Kim Đan thế nhưng cũng không sánh được chân nguyên Nguyên Anh kỳ, cuối cùng bị thua, rơi xuống từ trên trời.

Quan Như Dịch đặt kiếm lên cổ hắn.

Quân Phi Dương hừ lạnh một tiếng: “Người thắng làm vua, người thua làm giặc, tôi thua, muốn giết muốn lăng trì tùy ông.”

Hắn mặc dù là ma tu, nhưng cũng là người xuất chúng nên kiêu ngạo vẫn có, thà chết cũng không tuân thủ cam kết.

Quan Như Dịch thật sự thưởng thức hắn, thu kiếm: “Giết cậu tôi cũng không được lợi gì, nhưng mà học viện của tôi còn thiếu một giáo viên, cậu về đi, chuẩn bị ngày mai đi làm.”

Quân Phi Dương sửng sốt: “Ông cứ thế mà thả tôi đi?”

Hắn là người lòng dạ độc ác, giết không ít người chính phái, chỉ cần thua ở dưới tay hắn thì căn bản là không có người còn sống.

“Tôi tin tưởng cậu.” Viện trưởng đặt cược trong lòng: “Hơn nữa, nếu cậu muốn chạy thật, tôi cũng không giữ được cậu.”

Quân Phi Dương hung hăng lườm ông một cái, ánh sáng đỏ lóe lên trong ánh mắt hẹp dài, cuối cùng che ngực rời đi.

Đương nhiên là có người cản hắn, nhưng mà đều bị viện trưởng ngăn lại.

Các giáo viên khác không hiểu hỏi: “Quân Phi Dương giết người vô số, bây giờ anh ta bị thương nặng chính là thời cơ tốt, tại sao viện trưởng không giết anh ta?”

Viện trưởng lắc đầu: “Cậu ta còn sống thì có giá trị hơn là chết.”

Ngày hôm sau Quân Phi Dương quả nhiên đúng hẹn mà tới, đến phòng giáo dục nhận sách giáo khoa, mặc quần áo giáo viên đi lên lớp học.

Cả lớp đều im lặng, các học sinh đều ngồi ngay ngắn.

Quân Phi Dương liếc mắt một cái, mở sách giáo khoa ra, liên tiếp lật vài tờ. Tất cả đều là giáo trình cơ bản, như là làm sao để ngự kiếm bay, làm thế nào để sử dụng bảo bối, hoàn toàn là đang lãng phí thời gian.

“Cái gì đây?” Quân Phi Dương tiện tay ném ra ngoài: “Sách giáo khoa này chỉ có trẻ con mới đọc!”

Phía dưới đột nhiên xôn xao, bàn tán thầy giáo ma tu mới tới này.

Quân Phi Dương vỗ bàn một cái, cả lớp lập tức im lặng: “Từ hôm nay trở đi, lên lớp của tôi không cần mang theo sách.”

Dưới lớp lập tức ồn ào lên: “Thầy ơi, không mang theo sách thì học gì ạ?”

“Học thực chiến.” Quân Phi Dương bước một bước, vững vàng ngồi trên bàn học: “Nếu ai lấy được một sợi tóc của tôi thì coi như người đó đạt yêu cầu.”

“Thầy ơi, nếu không đạt yêu cầu thì sao?”

“Không đạt?” Quân Phi Dương khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng: “Giết trò nha.”

“Cắt.” Đạo diễn ngoắt ngoắt tay với hắn: “Tống Duệ, diễn lại đoạn này một lần nữa, phải cười tà khí, quái đản hơn một chút.”

“Vâng.” Tống Duệ chuẩn bị một chút, tiếp tục đoạn đó.

“Không đạt?” Quân Phi Dương khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng: “Giết trò nha (-ω-`) “

“Cắt.” Đạo diễn vẫn không hài lòng, diễn lại bốn năm lần mới tha cho hắn.

Tống Duệ thở phào nhẹ nhõm, tính cách nhân vật này khác xa hắn, rất khó nắm bắt, không cẩn thận là hỏng, đây chỉ mới vừa bắt đầu mà đã làm hắn áp lực không nhỏ.

“Đừng lo lắng quá.” Đạo diễn vỗ vỗ vai hắn: “Cậu đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Tiếp theo cũng không có chuyện gì của hắn, Tống Duệ đứng dậy đến phòng rửa tay rửa mặt.

Làm nghề diễn viên này, mặc kệ nội dung phim thế nào thì cũng phải hóa trang, đây là điểm duy nhất hắn không thể tiếp thu, tuy rằng rất có hiệu quả.

“Anh Duệ.” Lúc hắn đi ra Tống Hân cũng đuổi tới, rửa tay bên cạnh hắn: “Kỹ thuật diễn xuất của anh thật tốt.”

Tống Duệ vốc một ít nước tạt lên mặt: “Bình thường thôi.”

Thật ra không phải kỹ thuật diễn xuất của hắn tốt mà là kỹ thuật diễn xuất của Tống Hân quá kém. Tống Hân xuất thân từ ca sĩ, kỹ năng diễn xuất đương nhiên không theo kịp.

Tống Duệ đóng phim trước rồi mới ca hát, ca hát là do tình cờ phát hiện ra. Có bộ phim sẽ yêu cầu diễn viên chính tự mình hát nhạc đệm cho phim, hắn bị phát hiện vào lúc đó.

“Anh Duệ, đoàn kịch ghép chúng ta thành CP để tuyên truyền cho phim mới đấy, anh có biết không?” Tống Hân từ trong gương ngẩng đầu nhìn hắn.

“Biết.” Trong phim [Thầy giáo số một học viện tu tiên tinh tế] nam chính một là hắn, nam chính thứ hai chính là Tống Hân.

Tống Hân đóng vai một học sinh trọng sinh, thăm dò thực lực học sinh của Quân Phi Dương đồng thời che dấu thực lực bản thân. Bởi vậy bị hắn chú ý, sau đó càng tiếp xúc càng giật mình, người học sinh này biết không ít, cuối cùng trong một lần thăm dò mà bị thương, sau đó đều là hắn chăm sóc, cuối cùng chấp nhận chân tình của nhau.

Trong quyển tiểu thuyết này, trong thế giới tu tiên không có giống cái nam tính, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu, kẻ mạnh cho dù là phụ nữ cũng sẽ được mọi người tôn trọng.

“Vậy chúng ta có nên thân thiết hơn một chút không?” Tống Hân bước về phía hắn một bước, kéo gần khoảng cách hai người. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Tống Duệ đeo mắt kính, chưa nói đồng ý cũng không nói từ chối.

Tống Hân tự nhiên kéo tay hắn: “Em xem như anh đồng ý.”

Tống Hân tuy rằng rất trẻ, nhưng đúng là giống đực, thế mà gọi hắn là anh, lại còn chủ động bắt tay, thoáng nhìn còn tưởng rằng là ngược lại.

Tống Duệ đang muốn từ chối, đèn phòng rửa tay đột nhiên “bộp” một tiếng tắt mất, đóng phim cả một ngày, bây giờ chính là buổi tối, phòng rửa tay tối đen. Không lâu sau bên cạnh phát ra tiếng kêu rên, Tống Hân kêu thảm một tiếng, buông tay hắn ra té trên mặt đất.

“Tống Duệ, anh không chấp nhận thì thôi, sao lại đánh người?”

Trong bóng tối Tống Duệ híp mắt lại: “Không phải tôi.”

“Không phải anh thì ai?” giọng Tống Hân tức giận: “Ở đây chỉ có hai người chúng ta.”

“Chuyện này…” (=_=), Tống Duệ có trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Hắn quả thật oan uổng mà, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Truyện Chữ Hay