Editor: Tịnh
Tống Duệ đọc không lâu lắm, gấp một góc trang sách làm ký hiệu, loại tiểu thuyết này xem nhiều sẽ bị tẩy não, đọc ít thì tốt hơn.
Đồng hồ treo tường cổ chuyển động, kim giờ dừng ở vị trí bảy giờ, mười giờ là phải đến đoàn làm phim, nên đứng dậy đánh răng rửa mặt rồi.
Tống Duệ chuẩn bị một chút, bởi vì hắn có bệnh sạch sẽ nhẹ. Sau khi đánh răng rửa mặt thì sẽ tiện thể gội đầu tắm rửa, cho nên lúc nào cũng sẽ dậy sớm hai, ba tiếng.
Hoa văn trên ly do dự một chút, khói đen lóe lên, theo vào phòng vệ sinh, thế nhưng hoàn toàn không dám nhìn, cũng chỉ nghe một vài tiếng động ở ngoài cửa.
Tống Duệ không có sở thích kì lạ gì, tắm rửa cũng đúng quy đúng củ, không tự sờ mó cũng không lẩm bẩm.
Hơi nước trong phòng tắm bay lên, nước nóng dội xuống từ trên đỉnh đầu, Tống Duệ nhắm mắt lại, ngửa cổ lên để nước nóng tùy ý xối xuống ngực, bọt màu trắng bao vây lấy thân thể, trong gương hoàn toàn mơ hồ.
Khói đen bám vào phía sau cánh cửa nên không thấy gì.
Không biết là bao lâu, một luồng khí nóng đi ra ngoài, Tống Duệ tắm rửa sạch sẽ trùm khăn tắm đi ra. Bước ra đầu tiên chính là đùi phải, trắng nõn thon dài, trên đó còn có giọt nước chưa khô.
Khăn tắm không lớn, chỉ có thể che bộ vị mấu chốt, bả vai mướt rượt và lồng ngực lộ ra ngoài, giọt nước thuận theo bụng bằng phẳng chảy xuống.
Tống Duệ đứng ở trước gương, đánh giá người ở trong gương, gầy gò tái nhợt, cả người bị một lớp cơ bắp yếu ớt bao trùm.
Hắn vén mái tóc đen còn dính nước lên, lộ ra cái trán, lông mày thanh mảnh, mắt nhỏ, môi hồng răng trắng.
Khác với những người khác, lúc nào hắn cũng chải ngược mái tóc ra sau ót, cũng không nhuộm tóc, không có tinh thần phấn chấn của người trẻ.
Lúc vừa tiếp nhận tập đoàn năm mười tám tuổi, các cổ đông thấy tuổi hắn còn nhỏ, thường xuyên bỏ qua ý kiến của hắn, tự mình thảo luận. Sau đó Tống Duệ bắt đầu học làm người lớn, mặc quần áo chững chạc, mang kính già dặn, che giấu bộ phận không chín chắn trên người mình.
Mới đầu cũng không quen, nhưng qua mười mấy năm thì đã sớm trở thành thói quen, không đẹp cũng không khó coi, chỉ có khí chất là không phù hợp.
Hắn là giống cái thuộc về nhã nhặn, sạch sẽ, tao nhã, mắt kính hình vuông gọng vàng trên mũi thoáng che khuất đôi mắt sắc bén. Nếu như không mặc chính trang, thật đúng là có vài phần dáng dấp thư sinh đến kinh thành đi thi.
Tống Duệ cười khẽ, mở khăn tắm ra bắt đầu tìm kiếm quần lót. Hắn tự mình lo liệu sinh hoạt cho bản thân, quần áo gì gì đó đều được gắp xếp thật gọn gàng đặt ở trong ngăn kéo, tủ quần áo cũng ở bên cạnh, đưa tay là có thể lấy.
Nhưng quần lót hôm nay có gì đó sai sai, trên lớp vải nhạt màu thế mà lại có hoa văn màu đen.
Hắn cho rằng mình nhìn lầm rồi, đeo mắt kính lên nhìn lại, kết quả vẫn giống nhau.
Chuyện này không đúng. Hắn chỉ mua một loại quần lót, mỗi lần mua đều mua giống nhau, sợ bị nhuộm màu nên chưa bao giờ mua màu tối, chớ nói chi là có hoa văn, lại là hoa văn màu đen.
Tống Duệ do dự một chút trả về chỗ cũ, lại lật thêm mấy cái, cái nào cũng có hoa văn màu đen, có hương vị cổ điển, đột nhiên thấy rất ổn.
Hắn lắc đầu một cái, không tính toán nhiều như vậy, cầm lấy một cái màu sắc hơi nhạt mặc lên người.
Quần lót thoáng căng thẳng, mép nào đó không bao bọc triệt để, Tống Duệ điều chỉnh thắt lưng một chút, lúc thả ra vang lên một tiếng “bốp”, hoa văn trên quần lót đột nhiên không thấy.
“…” bạc màu?
Thanh máu hoa văn báo nguy, chật vật lăn trên đất, biến mất không còn tăm hơi.
Tống Duệ hoảng hốt, lại lật tất cả quần lót ra nhìn, phát hiện hoa văn trên đó toàn bộ đều không thấy. Đây nhất định không phải trùng hợp.
Trong nháy mắt hắn tập trung. Nói mới nhớ, gần đây thường thấy hoa văn đó, có lúc rất cạn, có lúc rất sâu, hình dáng cũng không giống nhau, xem ra phải đi tìm hiểu một chút.
Tống Duệ ghi nhớ đường nét hoa văn trong lòng, sau đó tìm mấy bộ quần áo mặc vào, vừa chạy bộ buổi sáng trên máy chạy vừa ngắm phong cảnh.
Bây giờ cũng bảy giờ năm mươi rồi, những người đi làm bình thường cũng dậy rồi, Tống Thần cũng nên đến công ty.
Hắn nhấn vào nút giám sát, tìm kiếm từng nơi. Bởi vì lo lắng cho Tống Thần, tất cả các nơi trong nhà và cả công ty đều trang bị đầy đủ thiết bị giám sát. Ngoại trừ nơi này còn có khu nhà cấp cao ở quê nhà.
Từ khi sau khi cha mẹ mất, biệt thự cao cấp ở quê nhà không có người ở, Tống Thần luôn nói sợ ở một mình.
Tuy rằng Tống Duệ bình thường muộn cỡ nào cũng sẽ về nhà, thế nhưng có lúc xã giao quá muộn, sau khi trở về thì Tống Thần đã ngủ.
Sau đó chuyển tới đây, bởi vì cha mẹ không còn, Tống Duệ vừa làm cha vừa làm mẹ, vì người em trai này mà lo nát tâm. Nhưng đáng tiếc làm hơi quá, Tống Thần sinh ra lòng phản nghịch, hơn nữa có chút sợ hắn.
Có lẽ là bởi vì khi còn bé bị nó thấy khía cạnh không sạch sẽ.
Trước năm tuổi, Tống Duệ còn đang là ∗học bá, mặc dù có hơi không hài lòng về người em trai luôn không theo kịp bước chân mình này, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ cậu, trải qua cuộc sống anh em thuận hòa.
học bá 学霸:chăm chỉ học cho nên điểm cao
Mãi đến tận mười bảy tuổi năm ấy, tất cả đều thay đổi, cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ tử vong, mặc dù có di chúc, nhưng mà khi đó hắn còn chưa đủ tuổi theo pháp lý, không thể hoàn toàn thừa kế tập đoàn.
Tài sản của thiếu niên chưa đủ tuổi vị thành niên đều được người giám hộ thay mặt quản lý, giám hộ của anh em bọn họ là cô dì chú bác.
Lúc cha còn sống, người trong gia tộc còn vui vẻ hướng về phía trước, ở chung hòa thuận. Cha vừa mất thì cái nhà này cũng trở nên rời rạc. tinhnguyetcotran.worpress.com
Tất cả người thân bắt đầu tranh giành gia sản, tranh thủ lợi nhuận, kéo một tập đoàn đi xuống.
Bị tranh giành quá nhiều làm cho tập đoàn suýt chút nữa biến thành cái xác rỗng, mắc nợ đầy rẫy.
Tống Duệ chỉ có thể trơ mắt nhìn, bất lực.
Tuy rằng hắn đã đẩy nhanh tốc độ, nhưng mà dù sao không sánh được tập đoàn sớm bị các thân thích nắm rõ.
Tống Duệ lựa chọn trầm mặc, nếu như không có chuyện gã chú làm như thế, e rằng hắn vẫn còn tiếp tục im lặng.
Chú không giống cha hắn. Gã là công tử nhà giàu, một công tử bột. Lúc nhỏ Tống Duệ có nghe nói qua gã có sở thích luyến đồng, thế nhưng hắn không ngờ gã sẽ ra tay với Tống Thần.
Luyến đồng: yêu trẻ con (muốn quan hệ tình dục với trẻ con), có thể nói là tương đương với shotacon (với bé trai) và lolicon (với bé gái)
Khi đó Tống Thần mới tám, chín tuổi, còn trong độ tuổi ngây thơ, cái gì cũng không biết, bị người khác lợi dụng cũng mơ mơ màng màng, cho là gã thương nó.
Đúng lúc Tống Duệ quên mang theo một phần tư liệu, lúc trở về thì bắt gặp gã vuốt ve lưng Tống Thần, vẻ mặt hưởng thụ.
Lúc đó hắn không hé răng, sau đó tìm cơ hội để gã chỉ dạy cho hắn.
Hắn mặc dù mang danh chủ tịch nhưng lại không có thực quyền, rất nhiều kiến thức chuyên môn cái hiểu cái không. Phần lớn thời gian Tống Duệ đều sẽ ghi nhớ lại, tìm hiểu ý nghĩa từ xung quanh.
Cũng chẳng biết có phải là trùng hợp hay không, lúc gã đến thì hắn đang tắm, tóc tai dán trên mặt, nước chảy từ trên ngực xuống, dáng vóc đang trưởng thành của thiếu niên, trắng nõn đẹp đẽ.
Tống Duệ ngẩng khuôn mặt tinh tế lên, lộ ra cổ thon dài tinh tế: “Chú, chỗ này là sao?”
Hắn chỉ sổ ghi chép của mình, trên đó viết không ít từ ngữ chuyên môn hắn không biết, cùng một ít lý luận đầu tư, ví dụ như thu mua công ty mỹ phẩm gần đây: “Rõ ràng chúng ta không am hiểu, tại sao phải mua lại?”
“Mỹ phẩm là sản phẩm mà phái nữ và giống cái có nhu cầu lớn, trước đây không am hiểu, từ từ thì sẽ am hiểu.” Gã vừa giải thích, vừa nhìn lồng ngực của hắn, hai mắt sáng lên.
Thật ra mà nói, Tống Duệ đẹp hơn Tống Thần, nhưng Tống Duệ luôn hiện ra dáng vẻ không phù hợp với độ tuổi, rất khó ra tay.
“Vậy không phải là đồng nghĩa với làm lại một lần nữa sao?” Tống Duệ chủ động lại gần, biểu hiện thân thiết.
“Dĩ nhiên.” Gã bắt đầu đặt tay lên vai hắn: “Đầu tư mà, phải có nguy hiểm, làm tốt thì kiếm lời, làm không tốt thì thua lỗ, đơn giản vậy thôi.”
“Con xem qua tài vụ của tập đoàn.” Tống Duệ cắn bút hỏi gã: “Nếu như thua lỗ thì sẽ không có vốn lưu động?”
“Đi ngân hàng vay thôi.” Cái này gã rất có kinh nghiệm: “Đầu tư đều là từ ngân hàng cho vay, đâu có bao nhiêu là tiền của mình.”
“Hóa ra là như vậy.” Hai người càng ngày càng gần, kề vai sát cánh, dường như rất thân thiết.
“Tiểu Duệ đừng có vội, con còn nhỏ, cha con giao con cho chú, chú nhất định sẽ chịu trách nhiệm với con.”
Hai chữ “chịu trách nhiệm” này dường như có ý nghĩa sâu xa.
Gã vuốt ve lưng hắn, Tống Duệ lại giống như không có cảm giác, tiếp tục hỏi tiếp: “Vậy chú nhìn xem, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Tiếp tục thu mua những công ty khác.” Tống Duệ phóng đãng làm cho gã càng lúc càng to gan, gần như đưa tay vào trong quần áo: “Gần đây chú đang vừa ý một công ty giải trí, tương lai không tệ, hôm nào chú mang tư liệu đến cho con xem.”
“Vâng.” Tống Duệ gật gật đầu: “Cha con nói chú là người duy nhất có thể tin tưởng được.”
Gã cười khẽ: “Cha con nói không sai.”
“Vâng.”
Ý cười của gã càng sâu, rốt cuộc cũng chỉ là tên nhóc vị thành niên, cho dù trưởng thành sớm thì sao, không phải là vẫn cần gã giúp đỡ sao?
Hôm sau, quan hệ hai người càng ngày càng thân thiết, gần như cùng ra cùng vào, phần lớn thời gian của gã đều dành cho hắn. Tuy rằng bị gây rối, thế nhưng kinh nghiệm lại thực dụng, Tống Duệ dần dần cũng có thể nghe hiểu nội dung cuộc họp, thỉnh thoảng còn có thể chen vào một hai câu, dường như rất có dáng vẻ triển vọng.
Mãi đến có một ngày, gã đẩy hắn lên giường.
Tống Duệ vô tội nháy mắt mấy cái: “Sao vậy chú?”
Gã cười thâm thúy: “Đừng giả vờ, không phải con cũng rất thích chú thương con sao?”
“Chú đang nói gì vậy?” vẻ mặt Tống Duệ càng thêm vô tội: “Sao con nghe không hiểu?”
“Còn giả vờ.” gã nghiêng người đè lên: “Hóa ra thằng nhóc con thích như thế.”
“Chú, chú làm gì vậy?” Tống Duệ giãy dụa dưới thân gã.
“Đương nhiên là làm – mày rồi.” Gã cười hèn mọn, xé quần áo của hắn, hôn tới.
Người còn chưa tới gần, đột nhiên cả người cứng đờ, đồng tử mở to: “Mày…”
Từng tia máu tươi chảy xuống, nhỏ ở trên giường trắng thành hình dạng giống như bông hoa hồng bằng máu.
Khóe miệng Tống Duệ nhếch lên cười mỉm, sờ sờ nơi vết thương chảy máu của gã: “Chú đau không?”
“Mày…”
“Chú không cần lo lắng cho con, chú có ý đồ cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, con tự vệ mà thôi.”
Căn cứ vào pháp luật, hành hung, giết người, cướp bóc, cưỡng hiếp, bắt cóc và những hành động gây nguy hiểm nghiêm trọng cho thân thể đều phạm tội bạo lực. Hành vi phòng vệ tạo thành thương vong với người xâm hại bất hợp pháp không thuộc về phòng vệ quá đáng, không chịu trách nhiệm hình sự.
Hơn nữa hắn vẫn là vị thành niên, lại là giống cái, thuộc về quần thể năng lực yếu.
Đương nhiên đó là bởi vì mọi người cũng không biết hắn có dị năng hệ “băng”. Ngoại trừ cha mẹ, hắn không có nói với bất kỳ ai, dù sao giống cái có dị năng có tỷ lệ rất nhỏ, cho nên gã mới không đề phòng hắn, bị băng đâm – xuyên lồng ngực mới phản ứng được.
Tống Duệ rút băng ra, trơ mắt nhìn gã tắt thở. Vừa ngẩng đầu lên, Tống Thần đang đứng ở ngoài cửa, ngơ ngác nhìn hắn.
“Anh đang… làm gì?” Cậu không tin nổi, hoặc có thể nói là bị giật mình.
Tống Duệ dừng một chút, cẩn thận đi tới, duỗi tay dính đầy máu ra vuốt đầu Tống Thần như thường ngày, đồng tử Tống Thần mở to, trong đó là sợ sệt, là kinh hoàng.
“Đừng đụng vào em!” Tâm trạng Tống Thần đột nhiên kích động, loáng cái thoát khỏi tay Tống Duệ, tông cửa xông ra.
Có lẽ là lần đó đã ảnh hưởng quá sâu đến tâm lý Tống Thần, sau đó Tống Thần nhìn thấy hắn luôn có chút né tránh, Tống Duệ bỏ ra hai ngày mới tìm thấy cậu trong một đống rác.
Cả người Tống Thần như bị kích thích, ngơ ngơ ngác ngác, quên mất cái đoạn từng trải qua kia, nhưng vẫn sợ Tống Duệ như trước.
Tuy rằng Tống Duệ cố gắng cho cậu hoàn cảnh dư giả, nhưng mà cậu vẫn có tâm bệnh này.
Tống Duệ thở dài, không dùng máy giám sát tìm Tống Thần nữa, muốn gọi điện thoại cho thư ký, lại sợ Tống Thần chê hắn quản việc không đâu. Hắn quyết định không hề làm gì cả, mở quang não ra chọn món ăn.
Ăn cơm đối với hắn mà nói là việc đau khổ, đặc biệt là hắn có chút kén chọn, nghiêm túc mà nói thì là cực kỳ kén chọn.
“Trong canh đừng bỏ đậu phụ, đừng bỏ lạp xưởng, đừng cho gừng, cũng không cần dầu, có thể thêm chút nấm kim châm, phải cắt nhỏ một chút, tàu hủ non xay nhuyễn rồi phủ lên trên, trứng gà chỉ cần lòng trắng không cần lòng đỏ, cảm ơn.” Tống Duệ viết xong ghi chú dưới đơn.
“Xin lỗi, người bán từ chối yêu cầu của ngài, cũng có lời muốn nói với ngài.”
Tống Duệ mở ra nhìn một chút: “Xin cậu đấy, tha cho chúng tôi đi, chỗ chúng tôi chỉ là một quán nhỏ thôi mà!” Chủ quán khóc.