Hồn phách nữ quỷ lóe lên như vì sao xa, tản mác trong đêm đen.
Liên Hề đứng dậy phủi tay, ngoảnh đầu nhìn Tô Kiêu bị dọa sợ từ nãy đến giờ, chất giọng bình tĩnh: “Có về nhà không? Tôi còn muốn phát trực tiếp.”
Tô Kiêu: “…”
Làng nước ơi, ông tướng này còn muốn phát sóng trực tiếp kìa!
Nữ quỷ mới bị cậu diệt trừ đúng là chẳng còn chút thể diện nào nữa!
Phải mất mấy giây Tô Kiêu mới lấy lại tinh thần, đuổi theo Liên Hề: “Ầy, tôi không ngờ cậu ác vậy luôn, người ta chỉ là một cô bé…”
Liên Hề cúi đầu, khó hiểu nhìn Tô Kiêu: “Cậu vẫn còn tâm trạng đồng tình với ác quỷ hại người sao?”
Tô Kiêu thoáng im lặng.
Liên Hề thờ ơ nói: “Đừng coi thường bất luận ác quỷ hại người nào, cho dù đó là một đứa trẻ…” Giọng nói đột nhiên dừng lại, lúc sau Liên Hề mới tiếp tục: “Trẻ con… Đôi khi lại là đồ tể.”
Tô Kiêu: “Ừm, cậu nói đúng.”
Vài phút sau.
Tô Kiêu: “Nhưng vừa rồi cậu không đánh cô ấy hồn phi phách tán hoàn toàn.”
Liên Hề đứng sững tại chỗ: “Đù?!”
Tô Kiêu ngạc nhiên lắm: “Cậu mà cũng chửi bậy á?”
Liên Hề: “…”
Tô Kiêu đưa tay gãi đầu: “Tôi tưởng là cậu biết rồi chứ, vừa rồi cậu chỉ bóp chết hai hồn sáu phách của cô gái kia thôi, còn thừa lại một hồn chắc là để đi đầu thai nhỉ, cậu không chú ý đến à? Người bình thường sao có thể tay không giết chết ác quỷ được, nếu như dùng cái chuông đồng kia thì còn có khả năng, nhưng vào tay người chỉ huy là cậu á hả… có vẻ như không thật sự phát huy tốt lắm.”
Liên Hề: “…”
Vậy sao mi không nói sớm?!
Liên Hề giơ cổ tay lên: Sao cả cậu cũng không nhắc nhở tôi vậy hả?!
Chuông đồng lắc lư: Hừ, ai kêu cậu không cho tôi đánh chết cô ả~ lêu lêu lêu!
Từ Lãng được xuất viện.
Từ trong căn phòng tràn ngập không khí điều hòa của bệnh viện bước ra ngoài đường, bên ngoài đúng là nóng cháy da cháy thịt.
Nhưng Từ Lãng không hề thấy nóng chút nào, hắn ngẩng đầu nhìn trời xanh trong chan đầy nắng vàng, hít một hơi thật sâu mang không khí trong lành vào buồng phổi.
…. Cứ như mọi thứ đã cách xa một đời vậy.
Từ Lãng bị thương không nghiêm trọng lắm, ngoài vết thương trên trán phải xử lý một chút thì chỉ bị xây xát nhẹ, hắn nhập viện một đêm rồi làm thủ tục xuất viện ngay hôm sau. Sáng sớm, cảnh sát đã bắt đầu tiến hành công tác điều tra lấy lời khai của hắn. Từ Lãng bình tĩnh trả lời mọi câu hỏi của cảnh sát, bây giờ, cuối cùng hắn ta cũng tìm lại được tự do thân xác mình.
Ngắm nhìn bầu trời rộng lớn vô ngần này, một lát sau Từ Lãng lại nhìn về phía trung tâm mua sắm đối diện bệnh viện khu dân cư.
Hắn sải bước vào trong.
Một tiếng sau.
Liên Hề đang dọn dẹp vệ sinh ở nhà.
“Ê này Liên Hề, tôi có thể không dọn nhà vệ sinh được không?”
Liên Hề bình tĩnh trả lời: “Cậu oẳn tù tì thua.”
Tô Kiêu: “…. Mịa, tôi oẳn tù tì thua ba hôm trước rồi mà bây giờ cậu còn áp dụng thì có hợp lý không, hả?! Cậu có dám so tài lại lần nữa với tôi không???”
Liên Hề cúi đầu nhìn những vệt đỏ quấn quanh ngón tay mình, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Ngày mai nói tiếp.”
Tô Kiêu: “Móa!”
Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Tưởng shipper đến giao đồ ăn vừa đặt, Tô Kiêu đứng trong nhà hét với ra: “Mau mở cửa đi, tôi đói rồi!”
Cậu thanh niên tuấn tú xinh đẹp liếc nhìn bạn cùng nhà thấp bé nhẹ cân đang hì hục lau chùi nhà vệ sinh, cuối cùng buông máy hút bụi trong tay rồi bước về phía cửa, nhưng đến khi mở cửa ra, thấy rõ người bên ngoài là ai thì Liên Hề hơi giật mình, đứng ngẩn người hồi lâu không nhúc nhích.
Tô Kiêu bước từ trong nhà vệ sinh ra: “Sao thế, đồ ăn đâu mà… Ôi thần linh ơi!!!”
Chỉ thấy một người đang đứng ngoài cửa, đích thị là Lưu Lãng!
Hắn ta mặc một thân tây trang sáng màu đứng ngoài cửa, trên trán có cột miếng vải lụa trắng dùng cho băng bó vết thương. Hắn nhìn Liên Hề rồi lại nhìn Tô Kiêu đang đứng trong nhà. Một lát sau mới khó khăn nở nụ cười, hỏi: “Xin chào, ngại quá… Tôi có thể vào nhà được không?”
Ánh nắng chói chang của mùa hè nương theo tấm kính rộng bản chiếu vào căn phòng khách, phản xạ thành từng vệt sáng trong nhà.
Lưu Lãng nhận lấy cốc nước nóng mà Liên Hề vừa rót cho mình: “Cảm ơn. Tính ra thì cũng đã lâu không gặp nhỉ, chính thức giới thiệu một chút nhé. Tôi là Từ Lãng, ID là Lưu Lãng.”
Liên Hề ngồi đối diện hắn, khẽ ừ một tiếng.
Từ Lãng cười cười tự giễu rồi nói tiếp: “Hôm nay đến đây là vì tôi muốn kể một vài chuyện cũ.”
Tô Kiêu nghe thế thì chợt run lên một cái, lặng lẽ meo meo nhìn về phía Liên Hề.
Cậu ta còn chưa quên nha, cái cô nữ quỷ hôm bữa đòi kể chuyện cũ cho Liên Hề, suýt bị đánh cho hồn phi phách tán chứ đâu.
Nhưng biểu cảm trên mặt Liên Hề lại không có gì thay đổi, bình tĩnh uống một ngụm nước: “Hửm?”
Từ Lãng hít sâu một hơi: “Tôi đã có một giấc mơ rất rất dài. Tôi mơ thấy mình đến đây, tôi mơ thấy rất nhiều chuyện quái lạ kỳ dị, toàn những chuyện mà tôi chưa từng nghĩ đến. Nhưng lúc tỉnh lại khỏi giấc mơ đó thì gần như tôi quên sạch, không sao nhớ rõ chúng nữa. Nhưng mà tôi vẫn nhớ được một chuyện…”
Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cậu thanh niên đang thong dong ngồi trước mặt mình, gằn từng chữ một: “Tôi vẫn nhớ, hình như người cứu tôi chính là cậu.”
Liên Hề cười: “Từ tiên sinh, anh coi những chuyện trong mơ là có thật à?”
Từ Lãng chăm chú quan sát Liên Hề: “Những thứ đó thật sự chỉ là mơ sao?”
Liên Hề ra vẻ khó hiểu hỏi lại: “Chứ không thì sao? Anh nằm mơ thấy gì, hay là kể tôi nghe chút xem nào.”
Từ Lãng: “… Tôi quên rồi.”
Liên Hề: “Nếu đã là mơ thì đừng nghĩ nhiều làm chi.”
Từ Lãng vẫn chưa chịu từ bỏ, mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm Liên Hề, hòng nhìn ra điểm sơ hở của cậu. Nhưng Liên Hề chẳng chút nao núng vì ánh mắt đó, vẫn hờ hững nâng tách trà thưởng thức.
Phải một hồi lâu Từ Lãng mới chịu bỏ cuộc. Hắn lật túi hồ sơ mình vẫn hay mang theo, lôi ra một tập tài liệu đặt trên bàn trà: “Lần này đến đây, ngoài giấc mơ kia thì tôi còn mang đến một phần hợp đồng. Liên Thành, cậu đừng vội từ chối tôi! Trước hết cậu tham khảo nội dung của bản hợp đồng này đã, đây là hợp đồng giữa tôi và cậu, thật ra tôi là một trong những người sáng lập ra bang hội Đá Quý, cũng là cổ đông lớn nhất trong các nhà đầu tư. Trong bản hợp đồng mới soạn này, tôi đã đặt ra mức lương đề nghị với cậu là một vạn một tháng, bên cạnh đó thì cậu chắc chắn sẽ vô cùng hài lòng với những món quà được tặng thưởng. Quan trọng nhất chính là, tôi sẽ không can thiệp vào nội dung buổi phát trực tiếp của cậu, cũng sẽ không có bất kỳ yêu cầu khắt khe nào đối với cậu.”
Liên Hề vừa định từ chối, nhưng nghe hắn nói những câu này thì cậu ngạc nhiên, ngẩng đầu lên: “Từ tiên sinh…”
Từ Lãng bất đắc dĩ cười: “Đây chỉ là những đồng bạc lẻ, so với tính mạng của tôi thì đừng nói một vạn, một trăm vạn hay mười triệu cũng không là gì cả. Nếu tất cả chỉ là giấc mơ, thì hãy để tôi dùng chút tiền lẻ này thay lời cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã cứu tôi ra khỏi giấc mơ dài đó.” Hắn nhếch miệng nở nụ cười tự tin thành thục: “Có ai lại đi trở mặt với đồng tiền bao giờ… Cậu nói đúng không, Liên Thành?”
Lần này thì Liên Hề chấp nhận ký hợp đồng với Từ Lãng.
Cậu nghĩ kỹ một lượt, bạn cùng nhà cũng hỗ trợ làm tham mưu, cuối cùng hai người thống nhất với nhau!…
Tên Từ Lãng này thật sự đến để đưa tiền!
Tiền từ trên trời rơi xuống, không nhặt thì ngu quá!
Ký luôn!
Liên Hề ký hai bản hợp đồng, mỗi người giữ một phần.
Trước khi đi, Từ Lãng còn cười nói: “À đúng rồi, lúc xuất viện tôi có đi dạo chỗ trung tâm mua sắm sát bên đó, mua chút quà nhỏ. Cũng trùng hợp quá đi, tôi mua hai món, cứ như tôi đã từng mơ thấy Liên tiên sinh không sống một mình vậy.”
Liên Hề nhìn cái túi đựng đồ có logo quả táo cắn dở mà Từ Lãng đưa cho, không vội đưa tay nhận.
Từ Lãng: “Không có gì đâu. Từ nay về sau cậu đã là streamer ký kết với bang hội chúng tôi, đây coi như là tiền lương cơ bản đi, cứ nhận nhé. Nếu không tôi chỉ có nước vứt đi.”
Thấy Liên Hề vẫn không có ý nhận đồ, Từ Lãng bèn cười mỉm đặt hai chiếc điện thoại Apple trước cửa nhà cậu rồi đi thẳng vào thang máy, bấm nút xuống tầng.
Chờ khi Từ Lãng đi khuất, Tô Kiêu mới vui mừng nhào ra nhặt di động.
“Đù, lần này cậu cứu người mà kiếm lời quá chừng!”
Liên Hề im lặng, cậu cũng theo Tô Kiêu nhặt một chiếc điện thoại mà Từ Lãng để lại.
Được vl, còn là Apple dòng mới nhất.
Thật sự là con mẹ nó có tiền ghê á.
Đúng thế, có ai lại đi trở mặt với đồng tiền bao giờ.
Lưu Lãng đã nhất quyết đưa, thì Liên Hề cũng không tiện từ chối thêm nữa.
Già mồm đạo đức giả làm chi!
Hai người mày mò tháo lắp chiếc điện thoại Apple mới cóng. Lúc Liên Hề đang cài đặt hệ thống thì chuông cửa lại vang lên, lần này đúng là shipper giao đồ ăn thật.
Liên Hề: “Cậu ăn cơm thịt nướng hay cơm cà ri đút lò?”
Tô Kiêu chỉ một lòng một dạ với em di động mới, tùy tiện nói: “Cơm thịt nướng!”
Liên Hề: “À.”
Hai người vừa chơi điện thoại vừa bắt đầu ăn cơm, nhưng khi ăn được một nửa… Trên chiếc thìa trần trụi, nửa phần thân còn lại của con sâu ăn lá, đang tuyệt vọng giãy dụa lần cuối bằng tế bào thần kinh vận động của mình, nó ngóc đầu lên nhìn Liên Hề: Hi em!
Liên Hề: “…”
Tô Kiêu: “Liên Hề, cậu làm gì thế, sao không ăn cơm nữa?”
“Ọe!!!”
…
Tô Kiêu: “Đù má, chơi cái trò gì mứt dạy vậy?! Tiệm cơm có số đánh giá cao nhất mà lại có sâu? Đòi bồi thường tiền ngay, cả đền bù tổn thất tinh thần nữa!”
Liên Hề: “… Thôi bỏ đi.”
Tô Kiêu: “Gì? Cứ vậy là xong hả?”
Liên Hề mang vẻ mặt sống không còn gì hối tiếc, chỉ có thể im lặng cười ha ha.
… Mi thì biết cái rắm gì!
Liên Hề: “Tôi đi tắm đây.”
Năm phút sau.
Liên Hề: “Tô Kiêu? Tô Kiêu??! Nước đâu rồi! Sao lại hết sạch nước rồi?”
Tô Kiêu: “Vừa rồi bên cơ sở hạ tầng có nhắn tin đến, bảo là nhóm thi công sửa đường ở gần đây mới làm vỡ đường ống dẫn nước, bây giờ đang sửa gấp.”
Liên Hề: “…”
Lau sạch cái đầu toàn bọt xà phòng, Liên Hề nằm trên giường, quyết định làm một chú cá ướp muối an phận thủ thường.
Bây giờ tôi không làm gì nữa, chỉ nằm thôi, ổn chưa?!
Nửa tiếng sau.
Liên Hề mặt vô cảm bước ra khỏi phòng ngủ: “Hình như điều hòa phòng tôi bị hỏng rồi.”
Tô Kiêu đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi học: “Á, hình như bị cúp điện nên người ta đang sửa gấp.”
Liên Hề: “…”
Mịa, có cho người ta con đường sống không đây!!!
Tô Kiêu trầm tư, cẩn thận hỏi: “Liên Hề này, cậu có nhận ra điều gì không… Hôm nay hình như cậu đặc biệt xui nhỉ?”
Liên Hề hờ hững trả lời: “Có hả?”
Tô Kiêu: “Có á!”
Đôi mắt bạn cùng nhà nhỏ lùn đảo quanh một vòng, cậu ta cười he he xoè tay phải ra: “Hay là chúng ta thử oẳn tù tì chút coi sao nhỉ?”
Liên Hề: “…”
Sống như người đi!
Liên tục vài ngày sau đó, ngày nào Liên Hề cũng phải trải qua cuộc sống cực kỳ xui xẻo tàn ác.
Đánh răng thì hết nước.
Đang chơi game thì đột nhiên anh hùng đình công!
(nguyên văn là – thuật ngữ trong game Vương Giả Vinh Quang, mô tả trạng thái anh hùng đột nhiên không thể điều khiển và tất cả các thao tác kỹ năng đều thất bại, tương tự như lag)
Như vậy còn tốt chán, thảm nhất chính là…
Đã ba ngày, liên tục trận cậu gặp trúng đồng đội gãy cánh giữa chừng!
Không biết là do sau khi ký hợp đồng, Từ Lãng đề cử cho Liên Hề vài vị trí quảng cáo ổn áp, hay là do người xúi quẩy đến cùng cực thi thoảng cũng dính được chút chuyện tốt, mà bây giờ buổi phát sóng trực tiếp của Liên Hề đã trở nên nổi tiếng hơn một chút, số lượng người xem đột phá lên ba chữ số.
[Nghe nói anh streamer này đã liên tục ba ngày trận, đến trận địa nào cũng gặp đồng đội thả bom giữa chừng. Tôi đến xem sao!]
[Thần đen đủi à! Tôi tình nguyện hiến dâng mười kí lô mỡ bụng của mình, để streamer phù hộ cho tình địch của tôi rớt tín chỉ cuối kỳ này, làm gì cũng xui tận mạng!]
(Nguyên văn là反向锦鲤 – cá koi ngược, thường các nhà bình luận game hay dùng từ này để nói game thủ gặp vận rủi dẫn đến thua chí mạng, thất thế)
[Ha ha ha ha, trận thứ , lần này lại kề vai sát cánh với đồng đội AFK!]
[Chúng ta có đủ căn cứ để đặt nghi vấn streamer này là đạo diễn, thuê một đám diễn viên đến để đóng với mình (icon đầu chó)]
Liên Hề: “…”
Mi nói tiếng người đấy à?!
Cuối cùng khổ tận cam lai, đến trận thứ thì đồng đội không còn đóng vai afk nữa.
Liên Hề vui đến phát khóc đi được, móc quốc phục Gia Cát Lượng của mình ra. Thành công hay thất bại chỉ trong hành động này thôi!
Thấy Liên Hề không gặp trúng đồng đội gãy cánh thì nhóm fan đang xem trực tiếp đâm ra chán nản, bọn họ mất hứng bắt đầu quay ra bàn tán chuyện khác.
[Mấy bác nghe gì chưa, thì ra cái cô Miêu Mao Tương kia đâu phải tự tử vì bạo lực mạng! Trước khi tự sát, cô ta đã gửi rất nhiều tin nhắn Wechat cho Không Khí, hy vọng Không Khí đến cứu mình, thế nhưng hôm đó Không Khí chỉ chuyên tâm chơi game, chả thèm để ý đến cô ta!]
[Tôi thấy cái hot search đó rồi. Thật đáng sợ, không ngờ Không Khí lại là người như thế!]
Liên Hề vừa chơi game vừa nhìn bình luận ào ào chạy trên màn hình.
Cậu chỉ hơi mất tập trung một lần.
[You defeat!]
Đệt?!
Tôi chỉ chết một lần, mà nhóm đồng đội các người đã chết như ngả rạ cả lũ?!
Chẳng thà các người cứ treo máy cho rồi!!!
…
Khu dân cư cao cấp nào đó ở Nam Kinh.
Người thanh niên với mái tóc vàng chóa đang lo lắng đến đầu đầy mồ hôi, cậu ta đã mua được vé xe đến Tô Thành rồi, gấp gáp muốn gặp Từ Lãng ngay tức khắc, cậu ta muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?!
Chẳng phải hết thảy đã lắng xuống rồi sao? Những chuyện đó đều là hiểu lầm cả, cậu ta đâu có chọc gì tới Từ Lãng.
Cảnh sát đã thả cậu ta, thậm chí chính Từ Lãng đến đồn công an để bảo lãnh cho cậu ta về mà, sao mới đặt chân đến đất Nam Kinh thì mọi chuyện lại thành ra vậy rồi?
Gọi mấy chục cuộc điện thoại, cuối cùng cũng có một cuộc bắt máy.
Không Khí cuống đến mức đỏ cả mắt: “Anh Lãng! Chuyện gì xảy ra vậy, sao đột nhiên anh lại làm thế?! Chẳng phải mọi chuyện đã qua rồi sao, chẳng phải tất cả kết thúc rồi sao? Vì sao chứ? Vì sao anh phải đối xử với em như vậy?!”
Từ Lãng ở đầu dây bên kia cười dài, chậm rãi hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Không Khí ngơ ngác: “Không phải anh làm à? Anh Lãng, đột nhiên trên mạng bắt đầu đồn đãi chuyện Miêu Mao Tương tự tử là vì em, mấy tin nhắn WeChat cô ta gửi cho em trước khi chết, em chỉ cho có mình anh đọc, bây giờ thì chúng tràn lan trên mạng rồi!”
“Hả, cái đó sao, là tôi phát tán đấy.”
“Anh Lãng?!”
“Không Khí, mấy ngày vừa qua tôi đã mơ một giấc dài.”
“Cái gì cơ?”
“Tôi mơ thấy Miêu Mao Tương đến tìm mình. Cô ấy trách tôi, trách tôi lúc đó chia rẽ hai người, trách tôi không cho cậu yêu đương với cô ấy. Cô ấy muốn giết tôi, cô ấy muốn mãi mãi ở bên cậu. Cậu nói xem có phải tôi đã làm sai điều gì không, vì sao cô ấy lại cứ nhất định phải đến tìm tôi? Rõ ràng người cô ấy nên tìm, chẳng phải là cậu sao…”
Cầm di động trên tay mà bỗng dưng thanh niên tóc vàng chợt thấy sống lưng lạnh buốt, cuống họng run rẩy: “Anh Lãng, anh đang nói gì vậy?”
Từ Lãng thở dài: “Nhưng mà, có ai lại đi trở mặt với đồng tiền bao giờ.”
“Anh Lãng?”
“Ha ha, cứ chăm chỉ kiếm tiền đi, cây rụng tiền của tôi.”
Hôm sau Liên Hề đúng giờ bấm phát trực tiếp. Vốn màn hình phát trực tiếp đang rộn ràng náo nhiệt với hơn năm mươi fan hâm mộ theo dõi, ai ngờ mới hơn chín giờ một chút, bỗng dưng có người hú lên…
[Ôi mẹ ơi! Lại có drama phản dame rồi! Đi hóng thôi cả nhà yêu!!!]
Rào một cái, số người xem lũ lượt chạy đi hết.
Sau khi tắt trực tiếp, Liên Hề cấp tốc nhấn vào Weibo tìm đọc bài đăng dài dằng dặc mà Không Khí đăng tải, kèm theo rất nhiều bản ghi chép trò chuyện Wechat giữa cậu ta và Miêu Mao Tương.
Đó là một cô gái cuồng loạn không bình thường.
Một cô gái luôn miệng uy hiếp: anh chia tay với tôi thì tôi sẽ tự tử cho anh xem, tôi sẽ kéo anh chết cùng, tôi giết sạch cả nhà anh.
Một cặp ba mẹ vô lương tâm nhận tiền dơ bẩn của công ty quản lý, bèn tùy tiện nói con gái mình chết vì bạo lực tinh thần mà cộng đồng mạng gây ra.
Một streamer đau buồn nhưng vẫn cố gắng tận tâm tận lực xử lý hậu sự cho người bạn gái cũ đã mất của mình, thay cô nàng chăm sóc người thân.
Cả đời này của Không Khí đều dính dáng khó tách khỏi Miêu Mao Tương!
Trong bài đăng Weibo dài ngoằng của mình, cậu ta cũng thề thốt rằng mặc kệ chân tướng mọi chuyện ra sao, thì Miêu Mao Tương cũng đã đi rồi. Cậu ta sẽ chăm sóc cho ba mẹ Miêu Mao Tương, sẽ coi ba mẹ Miêu Mao Tương như ba mẹ ruột của mình để hiếu kính.
Tất cả đều là lỗi của cậu ta.
Lần này thì không chỉ fan hâm mộ, mà đến cả người qua đường cũng cảm thấy tiếc hận thay cho chàng streamer trẻ tuổi, không dưng lại bị ràng buộc nửa đời sau.
Lưu Lãng làm đại diện bang hội của công ty, đương nhiên bị mắng chửi té tát không ngóc đầu nổi, nhưng mà…
Không Khí lại hot rần rần!
Tô Kiêu vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Liên Hề: “Cậu phát trực tiếp xong rồi sao? Mới nãy tôi lướt Weibo có thấy một streamer trên Douya của bọn cậu á, cái cậu đó cũng xui xẻo quá chừng! Bị một cô gái thần kinh quấn lấy, người đã chết mà còn phải chăm sóc cho ba mẹ người ta cả đời, đúng là quá xui xẻo. Streamer đó tên là Không Khí đúng không, chờ lát nữa tôi phải đi hóng thêm info mới được.”
Liên Hề: “Cậu không cảm thấy cái tên Miêu Mao Tương này hơi quen tai à?”
Tô Kiêu sững ra: “Đệt! Tên của nữ quỷ kia đúng không?”
Liên Hề bình tĩnh cười khẽ một tiếng.
Chiếc bánh bao nhuộm máu người này, từ trước đến nay Từ Lãng vẫn chưa hề nhả ra.
Hắn ta ăn cho miệng mồm nhem nhuốc mỡ.
Xương thịt đỏ tươi, máu đen chảy xuống.
Đúng thế, trên đời này, sao lại có người chê tiền được nhỉ?
….
“Tô Kiêu!!!”
“Hả? Lại hết nước hả? Ha ha Liên Hề này, cậu cũng xui xẻo quá mức rồi đó!”
Liên Hề: “…”
Cuộc sống này khó khăn quá đi!
Liên Hề bước ra từ trong phòng tắm, mặt vô cảm: “Chờ tí nữa đến chỗ này với tôi.”
Tô Kiêu nhìn kim đồng hồ trên tường: “Cậu nói lại lần nữa đi?”
“Nửa đêm lắm quỷ.”
“Cái gì?”
Liên Hề: “Ra đường làm ít chuyện tốt giải nghiệp, hiểu không?”
Tô Kiêu: “…”
Liên Hề nghĩ nghĩ: “Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng. Hiểu không?”
Tô Kiêu: “…”
Tâm thần hả ba!!!
Tô Kiêu không hiểu, tại sao nửa đêm rảnh quá không có gì làm hay sao, mà mình lại theo Liên Hề ra ngoài đi dạo!
Nửa đêm canh ba, ngã tư đường phố.
Liên Hề: “Bà ơi, bà cho phép cháu dìu bà qua đường nhé?”
Bà cụ: “Không cần! Bà đang chờ cháu ngoan của bà!”
Liên Hề: “Bây giờ đã hơn nửa đêm, cháu ngoan của bà đã ngủ rồi, hãy để cháu đỡ bà qua đường nhé?”
Bà cụ: “Không là không, cháu ngoan của bà sẽ đến.”
Liên Hề: “Bà cho phép cháu đỡ bà một chút thôi được không?”
Bà cụ: “Không!”
“Cầu xin bà.”
“Tôi nói không!”
“Xin bà.”
“Không!”
Liên Hề: “…”
Liên Hề: “Đi thôi!”
Bà cụ gào toáng lên: “Cứu quỷ huhuhu! Có người ức hiếp quỷ già này!”
Tô Kiêu đứng bên cạnh xem trò vui cả buổi: “…”
Cậu ta chọc cánh tay Liên hề: “Cậu đang làm gì thế, có phải giúp bà lão này băng qua đường không?”
Liên Hề hơi ngừng lại rồi chỉ tay vào trán bà lão: “Cậu không nhìn thấy à?”
Tô Kiêu ôm cánh tay quan sát một hồi lâu: “Nhìn thấy gì cơ?”
Liên Hề ngoảnh đầu nhìn một vệt sáng vàng mờ ảo trên trán bà lão, rồi ngoảnh lại nhìn Tô Kiêu bình tĩnh trả lời: “Không có gì. Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy phải học tập tinh thần Lôi Phong, ngày ngày làm việc tốt, giúp đỡ các cụ ông cụ bà sang đường.”
Tô Kiêu nhìn bà lão quỷ đang khóc ròng ròng, thầm nói trong bụng: “Cậu có chắc là mình đang làm việc tốt cho đời không đó?”
Liên Hề liếc mắt nhìn cậu ta.
Mi thì biết cái gì!
Từ bé đến lớn, số hồn ma mà Liên Hề từng thấy đúng là nhiều không kể xiết.
Ban đầu vốn dĩ cậu thường giúp những hồn ma này hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, ai đến cũng không từ chối. Bởi vì hầu hết ma quỷ đều không phải là ác quỷ, chẳng qua tâm nguyện trong lòng chưa vơi, nên vẫn còn lưu luyến nhân gian mà thôi. Chỉ cần hoàn thành chấp niệm, bọn họ sẽ có thể đi đầu thai. Nhưng theo thời gian dần trôi qua, Liên Hề phát hiện sau mỗi lần cậu giúp xong một ma quỷ, thì trên thân con quỷ đó sẽ đều lóe lên ánh sáng vàng kim hoặc đỏ rực.
Ánh sáng vàng thì trên trời sẽ ban công đức xuống.
Ánh sáng đỏ thì nghiệp chướng sẽ đổ ập vào người.
Lần trước cậu giúp quỷ hồn của Trần Kiến Quân tìm được hung thủ trong vụ án giết người ở nhà máy quạt điện, nên trên trời ban xuống rất nhiều công đức để cậu trở thành người giàu chỉ sau một đêm; mà lần này cậu giết quỷ hồn của Miêu Mao Tương, ánh sáng vàng không thấy mà chỉ toàn ánh sáng đỏ trùm kín người! Chuyện này đã ba ngày rồi, cơm nước order mỗi ngày đều ngo ngoe đầy sâu, ai mà chịu nổi chứ?
Chẳng qua mấy chuyện như giúp đỡ ma quỷ lang thang ngoài đường như này, cũng chưa chắc nhận được đèn vàng đâu, mà khi làm chuyện xấu cũng không hẳn đụng phải đèn đỏ.
Mọi thứ khó mà lường lắm!
Hơn nữa, ngoài những tình huống cực kỳ đặc biệt, thì đa số quỷ hồn chỉ sau khi được giúp đỡ mới có thể biết mình được nhận ánh sáng vàng hay ánh sáng đỏ.
Chẳng qua nhìn tình huống hiện giờ, có vẻ Tô Kiêu hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Cậu ta không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng vàng hay đỏ, và cũng không nhìn thấy những ánh sáng đó.
Liên Hề nghiêng đầu nhìn bà cụ chẳng biết đã qua đời bao nhiêu năm, chăm chú quan sát vầng sáng vàng yếu ớt trên trán bà, rồi cắn răng nói: “Hôm nay chắc chắn bà phải qua đường, không chịu cũng phải qua! Cháu dìu bà băng qua đường đây!”
Bà cụ: “…”
Có thể tôi không phải là người, nhưng cậu thì chính xác là chó!
Đương nhiên, Liên Hề không thể buông tha cho cơ hội giúp đỡ cụ bà quỷ này được. Cậu và Tô Kiêu đi dạo một vòng toàn bộ công viên Tô Thành mà chỉ tìm được một quỷ hồn này, trên người bà cụ còn lập lòe ánh vàng nữa.
Liên Hề vươn tay túm lấy hai cánh tay bè cụ: “Bà đi theo cháu nào!”
Bà cụ khóc một dòng sông: “Huhuhu, bớ làng nước ơi, cứu quỷ, cứu quỷ với trời ơi! Huhuhu, anh đẹp trai đứng kia mau lại đây cứu bà với, cậy mạnh ức hiếp quỷ già này!”
Tô Kiêu cười há há: “Cụ lớn tuổi thế kia mà còn biết tia trai đẹp nữa? Đẹp chỗ nào đâu cho cháu nhìn ké với.”
Liên Hề chỉ lo tập trung cưỡng ép đưa bà cụ qua đường, không có lòng dạ nào mà ngẩng đầu lên: “Bà đi theo cháu đi!”
Cụ bà quỷ: “Cứu tôi với anh đẹp trai ơi!”
Liên Hề cau mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên, khóe mắt cậu liếc thấy một vầng sáng vàng rực rỡ đang lập lòe ở kia.
Cả người cậu chấn động đứng chết sững, từ từ ngẩng đầu lên.
Ba giờ sáng, công viên Tô Thành, Quảng Trường Thời Đại.
Gió đêm mát rượi mang theo hơi lạnh nhuộm lên vạn vật, ngã tư đường vắng tanh không người qua lại, cậu thanh niên tuấn tú xinh đẹp từ từ há hốc miệng, nhìn cái thứ đang dần đến gần mình…
Ánh sáng vàng rực.
Cả đời này, có lẽ Liên Hề không sao quên được cảnh tượng trước mắt mình lúc này.
Bên cạnh cậu là bà cụ quỷ đang vừa khóc lóc vừa ăn vạ muốn sà xuống đất.
Trước mặt là vầng sáng vàng rực không tiếng động đang chầm chậm đi tới.
Sự lộng lẫy xán lạn không thứ gì so sánh nổi, đang càng lúc càng phát sáng đến mức chói mắt.
Đột nhiên trong khoảnh khắc ấy, nhịp tim cũng trở nên bình lặng và yên tĩnh, tiếng gió lùa rào rào quấn quanh thính giác, hòa cùng tiếng đập bịch bịch tuy chậm mà ổn định của trái tim.
Lần đầu tiên gấp rút như thế này.
… Không phải gió thổi.
Mà là nhịp tim.
Bà cụ: “Anh đẹp trai cứu tôi với!”
Liên Hề thoắt cái buông bàn tay đang giữ cánh tay bà cụ ra, bẹp một phát bà cụ ngồi thụp xuống đất.
Cụ bà quỷ: “???”
Tô Kiêu: “Liên Hề???”
Nhìn luồng ánh sáng vàng rực chói lòa mù mắt đang hiện hữu trước mặt mình, cậu thanh niên mặt mày xinh đẹp dùng ánh mắt nóng bỏng dõi theo, nhịp thở cũng tăng tốc. Cậu cố gắng bình thường hóa hô hấp, kìm nén nỗi lòng rồi dịu dàng cười lên, đôi mắt cong cong như mảnh trăng non xinh xắn: “Chuyện này…”
“Xin hỏi, ngài có muốn sang đường không?”HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI MỘT