Liên Hề và Tô Kiêu đi theo hồn phách của Lưu Lãng đến bệnh viện trong khu dân cư.
Bệnh viện, nghĩa trang, lò hỏa thiêu là những nơi có âm khí nặng nhất dương gian, nhưng cũng không nặng đến mức này.
Còn chưa đến bệnh viện, mà Liên Hề đã cảm nhận được một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cậu khẽ nhăn mày nghiêng đầu nói với Tô Kiêu: “Hình như âm khí ở bệnh viện này đặc biệt nặng nề hơn bình thường.”
Vẻ mặt Tô Kiêu cũng rất nghiêm trọng: “Có ma quỷ quấy phá sao?”
Ban đầu hai người thấy hồn phách của Lưu Lãng thoát khỏi xác, cũng chỉ nghĩ đơn giản là hắn bị thương vô tình một phách bị bay ra. Nhưng bây giờ, xem ra mọi chuyện không đơn giản như thế.
Tô Kiêu: “Chắc hẳn thân xác của hắn ta đang nằm trong bệnh viện này, nếu khoảng cách đủ gần thì có thể làm phép để hồn phách trở về với thân xác.” Cậu ta hơi ngừng rồi nói tiếp: “Liên Hề, cậu ra tay hay là để tôi?”
Thân là huyền tu hàng dỏm, Liên Hề cực kỳ khiêm tốn: “Mời cậu.”
Tô Kiêu cười he he gãi đầu mình: “Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Bệnh viện khu dân cư được xây dựng ở một bãi đất vắng vẻ, gió đêm mát rượi lùa qua khiến tán cây xao động. Có một hồn phách mờ nhạt đang đứng lặng trong bóng tối, đôi mắt mơ màng chỉ biết ngơ ngác nhìn lên tòa nhà bệnh viện.
Liên Hề rất tò mò không biết Tô Kiêu sẽ dùng cách gì để đưa hồn phách của Lưu Lãng quay về với bản thể đây. Trước đó Tô Kiêu vẫn luôn hiểu lầm Liên Hề, cho rằng cậu cũng là “người đồng đạo” với mình, một huyền tu hàng thật giá thật, nhưng bản thân Liên Hề tự hiểu mình nhất.
Cậu không là gì cả.
Từ bé Liên Hề chỉ có một đôi mắt âm dương.
Khi còn nhỏ, cậu không tài nào phân biệt được con người với ma quỷ, cứ luôn coi những ma quỷ hiện hữu quanh mình là người. Cậu sẽ nhắc nhở: “Cô ơi cô sắp đụng vào chú rồi”, sẽ hỏi bé gái mặc váy trắng trốn trong góc tường khóc thút thít rằng: “Sao em lại đau lòng như vậy?”, thế là tất cả mọi người xung quanh coi cậu như một kẻ quái dị. Chỉ có ba và ông nội là chưa bao giờ trách móc cậu.
Ba còn nói với cậu: “Con là một đứa trẻ khác biệt, con không giống các bạn.”
Nhưng chẳng bao lâu cậu đã không còn ba nữa, rồi sau đó mất luôn cả ông nội.
Liên Hề cúi đầu nhìn chiếc chuông đồng trên cổ tay, thứ duy nhất làm bạn với cậu cả quãng đường dài, chỉ còn lại chiếc chuông này.
Ba cậu từng kể, chiếc chuông đồng là món quà của một y tá già tặng cậu lúc vừa chào đời, là một chiếc chuông đồng không có tiếng kêu. Ban đầu chẳng qua chỉ được dùng như một món trang sức tay, nhưng sau này có một lần Liên Hề gặp phải ác quỷ muốn tìm kẻ thế mạng, giây phút cậu rơi vào đường cùng thì đột nhiên chuông đồng lại phát ra tiếng vang lanh lảnh, ác quỷ kia thì bị đánh cho hồn phi phách tán.
Lúc bấy giờ Liên Hề mới phát hiện tác dụng diệu kỳ của chuông đồng, về sau cậu cũng dần quen thuộc với nó, chỉ là vẫn luôn không biết cách dùng thực sự của nó là như nào.
Chẳng qua điều này cũng không quan trọng lắm. Quan trọng là…
Gặp chuyện không cần phải hốt hoảng, chỉ cần rung chuông là được! Mặc dù Liên Hề không biết cách sử dụng cũng như tác dụng của chuông đồng, nhưng cậu biết chắc nó có thể cứu mạng!
Giống như lần này, Liên Hề và Tô Kiêu đều không có cách đối phó với hồn phách trôi dạt của Lưu Lãng, Liên Hề nỗ lực cố gắng vớt vát hy vọng cuối cùng. Thẳng tay lắc chuông thì hiệu quả cũng lập tức xuất hiện.
Bảo bối chuông đồng tuy bé mà sức mạnh chẳng nhỏ chút nào, chỉ vang một chút là hồn phách Lưu Lãng đã có ý thức trở lại, tìm được bản thể của mình.
Đương nhiên, lần đầu thì hiệu quả như thế, nhưng ai mà biết liệu lần sau nó có phát huy tác dụng giống vậy nữa không, hay là vừa reo đã đánh cho hồn phách Lưu Lãng tan rã luôn.
Liên Hề sờ chiếc chuông đồng, thấy Tô Kiêu lục tìm trong túi rồi lấy ra một cây bút. Đó là một cây bút nhỏ dài làm từ bạch ngọc, hoa văn hình rồng uốn lượn dọc theo thân bút. Đầu bút là một chùm lông màu trắng mịn, nhìn không ra chất liệu nhưng mỗi sợi đều mềm mảnh như tơ, lung lay bay theo gió.
Tay phải Tô Kiêu cầm bút lên, hai mắt nheo lại, cậu ta móc trong túi như lục tìm món đồ gì, hồi lâu thì vẻ mặt chợt thay đổi, chửi thầm: “Đệt, thế mà quên mang theo rồi!”
Liên Hề nhíu mày, cậu đang định nói “Nếu không được thì để tôi lắc chuông” thì đã thấy Tô Kiêu nghiến răng kèn kẹt hạ quyết tâm, giơ ngón cái tay trái của mình lên, rồi sau đó…
Cắn phập một miếng!
Chú lùn cùng nhà đau đến mức rưng rưng rớm nước mắt, nhưng cậu ta không muốn lãng phí những giọt máu này, vội vàng đưa bút lông lên chấm vào đầu ngón tay đang chảy máu, vung bút múa vài đường trong không trung, ngay lập tức trên nền trời đêm xuất hiện hai chữ lớn, miệng lẩm bẩm: “Dạo chơi bên sông Hỗn Nguyên, kim cương trải dọc hai bờ. Hồn phách đang dạt nơi đâu, nhanh chóng nhập vào xác ngay!”
(Nguyên văn là 混元江边玩, 金刚列两旁. 千里魂灵至, 急急入窍上, thần chú gọi hồn nhập xác)
“Hồn phách mau quay về…”
“Hồn phách mau quay về…”
Một trận âm phong cuộn lên từ dưới đất, nhấn chìm hồn phách của Lưu Lãng.
Hồn phách Lưu Lãng từ từ há miệng kêu gào hừ hừ, dường như hắn còn muốn giãy dụa.
Ánh mắt của bạn cùng nhà rất lẫm liệt, cậu ta vươn lòng bàn tay đẫm máu vỗ về phía trước, nhanh chóng ném hai chữ mình vừa viết trên không trung về phía Lưu Lãng. Ngay khoảnh khắc hai chữ này vừa dán lên người Lưu Lãng thì hắn ngưng giãy dụa ngay tức khắc, ngoan ngoãn cúi đầu để mặc bản thân cuốn theo chiều gió, bay lên đến một cánh cửa sổ nào đó của bệnh viện, rồi chui vèo vào trong phòng bệnh.
Sau vài giây, Tô Kiêu cười cực kỳ vui vẻ, cậu ta đắc ý ngoảnh lại: “Thấy sao, thành công nhỉ, quá ngầu phải không!”
Liên Hề không nói năng gì mà chỉ lẳng lặng nhìn sau lưng cậu ta.
Tô Kiêu ngoảnh lại nhìn theo tầm mắt cậu, chỉ thấy hai chữ lớn màu đỏ quạch đang từ từ bay về trên không trung, vừa chuẩn rơi vào hai bên đầu Tô Kiêu.
Bên trái một chữ Tòng.
Bên trái một chữ Tâm.
Liên Hề: “…”
Khá khen cho Tòng Tâm đại pháp của cậu ta!
Tô Kiêu: “…”
Tô Kiêu: “Hụ khụ khụ khụ!!!”
Cậu ta vội vàng phất phất tay ý đồ xua đuổi hai cái chữ này đi, quay người lại nghiêm túc nói chuyện với Liên Hề: “Hãy cho tôi một cơ hội để giải thích!”
Liên Hề nhẹ nhàng gật đầu: “Không sao đâu, vạn sự tòng tâm, tôi hiểu mà.”
Tô Kiêu: “…”
“Thật sự tôi có thể giải thích chuyện này đó!!!”
Liên Hề không có ý kiến gì với Tòng Tâm đại pháp này, nhưng Tô Kiêu lại không chịu bỏ qua. Theo mỗi bước chân hai người đi ra khỏi bệnh viện thì Tô Kiêu cũng luyên thuyên giải thích.
“Hai chữ mới nãy không giống như những gì cậu nghĩ đâu!”
“Tôi nghĩ thế nào cơ?”
“Khuyên bảo chứ gì!”
“À, cứ coi là thế đi!”
“…”
Tô Kiêu: “Thật sự, chữ của tôi không phải Khuyên bảo!!!”
Tô Kiêu bi phẫn muốn chết mất.
Môn phái của bọn họ có tuổi đời rất lâu ở thành phố Khúc Phụ, tỉnh Sơn Đông, là một trong số ít các môn phái Huyền tu công khai hoạt động và có tiếng tăm ở Trung Quốc. Mỗi tu sĩ của môn phái bọn họ trước hết phải luyện được một chữ thuộc về bản mệnh của mình, chờ sau khi luyện được chữ này thì coi đây là điểm xuất phát để bắt đầu “dùng chữ ghi lại cuộc đời”, sau khi khắc cốt ghi tâm tất cả những gì đã nghe – đã thấy trong đời thì mới thực sự tu thành đại pháp.
Nhưng mà…
Vì sao bản mệnh của cậu ta lại là chữ Khuyên bảo chứ!
(Chữ thuộc về bản mệnh của Tô Kiêu là 怂 – tư vấn/khuyên bảo, còn một nghĩa là Sợ hãi, nhưng khi bay lên tách ra hai bên thì thành 从心 – tòng tâm/ xuất phát từ trái tim.)
Tô Kiêu cực kỳ nghiêm túc giải thích với Liên Hề, nhưng vẻ mặt Liên Hề cứ hờ hững như chả thèm để tâm đến.
Bên ngoài thì thế, nhưng thật ra hai tai Liên Hề đã dựng đứng lên rồi.
Hóng chuyện đó mà!
Đồ lang băm ha…
Còn đắc ý như thế.
Thì ra còn có kiểu tu luyện như thế này nữa hả?
Hai người đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện, Liên Hề gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cậu không cần giải thích nữa đâu.”
Tô Kiêu: “…”
Tô Kiêu: “Cậu đang cười thầm trong bụng chứ gì?”
Liên Hề: “Tôi không nhé.”
“Cậu đang cười!”
“Tôi không hề.”
“Rõ ràng cậu đang cười!”
Liên Hề: “…”
“À, vậy thì cứ coi là tôi đang cười đi.”
Tô Kiêu: “…”
Ông trời ơi xuống đây mà nghe tiếng người nè!!!
Bạn cùng nhà bi phẫn đến mức cùng cực, Liên Hề lặng lẽ cúi đầu đánh giá cậu ta rồi nhếch môi cười khẽ. Có bạn cùng nhà dường như cũng chẳng phải chuyện gì quá tệ nhỉ?
Liên Hề đang cân nhắc hay là thôi không chuyển nhà mới nữa, thì đột nhiên đứng sững lại. Thình lình cậu quay người tay trái khẽ nhúc nhích, ngay lập tức tiếng chuông lanh lảnh vang vọng khắp bãi đỗ xe trống trải.
Leng keng!
“A a a!”
Một tiếng thét thảm thiết đau đớn vang lên, xé tan màn đêm tăm tối.
Ngay sau đó, một bóng đỏ lao lên kèm theo tiếng gầm giận dữ, bay thẳng về phía Liên Hề như liều chết.
“Là mày! Là chính mày hại tao không giết được hắn, tất cả là do mày!”
Tô Kiêu hoảng sợ hét lên: “Liên Hề!” Cậu ta đang muốn thò tay lấy bút ra nhưng ngặt nỗi tốc độ quá chậm cơ bản chẳng kịp ứng phó, ác quỷ kia đã vọt tới trước mặt hai người. Một luồng âm khí đen đặc đang mãnh liệt dội vào huyền sư Tô – gà mờ – Kiêu, Liên Hề cũng bị thúc cho giật lùi hai bước về phía sau.
Ngay lập tức Liên Hề lắc cổ tay trái, nhưng ác quỷ kia cũng đã bóp được cổ cậu. Âm khí dày đặc tăng lên kéo theo cảm giác ngạt thở mãnh liệt khiến Liên Hề choáng đầu hoa mắt, cả người như mất sạch sức lực. Cánh tay trái của cậu vẫn run run ý đồ lắc chuông đồng, nhưng tất cả cảm giác trên người đều tập trung vào cần cổ đang bị bóp, đến cả việc hé môi còn khó khăn thì nói chi đến lắc tay đây!
Tô Kiêu lồm cồm bò dậy từ dưới đất, bàn tay lò mò lục được cây bút lông. Cậu ta vội cắn rách tay chuẩn bị viết chữ.
Chữ “Khuyên bảo” vừa mới viết được một nửa thì đột nhiên bút lông run lẩy bẩy, đình công không chịu nhúc nhích nữa.
Tô Kiêu: “…”
Tô Kiêu vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Đù má mày bây giờ chọn rút đầu hả?!!”
Mày có thấy mất mặt không??!!!
Tình huống trước mắt là ác quỷ kia sắp bóp chết Liên Hề đến nơi, còn chữ “Khuyên bảo” của Tô Kiêu thì chỉ mới viết được một nửa.
Hai mắt ác quỷ đỏ rực, tóc tai bù xù, nó không còn thỏa mãn với việc chỉ bóp chết kẻ thù chen ngang chuyện mình, mà há mồm như chậu máu muốn cắn chết kẻ thù ngay lập tức! Vào khoảnh khắc sợi chỉ treo mành, đột nhiên trên cổ tay Liên Hề hiện lên một tia sáng tối màu. Một giây sau, chiếc chuông đồng bứt khỏi sự trói buộc của sợi dây đỏ để bay vút lên không trung!
Không cần lực tác động, nó treo giữa không trung rồi khẽ rung lên.
Leng keng!
Tiếng chuông thuần tịnh cổ xưa nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
“A a a!”
Nữ quỷ bị tiếng chuông chấn động đến mức kêu la thảm thiết, vội vàng buông tay, sau đó bị đánh văng ra xa mấy mét.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây!
Chiếc chuông đồng vẫn tiếp tục treo trên không trung như trước, nó chuyển động vài vòng như đang tìm kiếm vị trí của kẻ thù, thoáng xác định được mục tiêu, nó vừa bay về phía nữ quỷ vừa tiếp tục…
Leng keng!
“A a a a!!!”
Trên người nữ quỷ kia nhanh chóng lộ ra từng vệt máu. Tiếng chuông hóa thành đao, chém nát linh hồn ác quỷ!Âm thanh của vạn vật như có ai ấn mute, nhưng dư âm của tiếng chuông thì vẫn còn đó!
Tiếng chuông đồng lanh lảnh vang lên lần nữa, phát ra hồi chuông thứ ba.
Leng keng!
“Không, mau cứu tôi với, đừng! Tôi sai rồi…”
Tất cả hồn phách của nữ quỷ kia bị đánh cho tiêu tán tại chỗ, gần như không còn thực thể nữa, Tô Kiêu đứng bên cạnh thì trợn mắt há to mồm xem.
Nhắm thấy chiếc chuông đồng chuẩn bị vang lên lần thứ tư, lần này thì chắc chắn nữ quỷ này sẽ hồn phi phách tán ngay tại chỗ. Nhưng ngay tại thời điểm quan trọng này, một bàn tay trắng nõn gầy gò xuất hiện, tóm chặt chiếc chuông đồng đang bay lượn trên không trung!
Liên Hề há mồm thở dốc, tay nắm chặt chuông. Cậu xòe bàn tay nhìn chiếc chuông nhỏ, chuông nhỏ rung nhẹ nhưng không phát ra âm thanh gì nữa, dường như đang phụng phịu giận dỗi.
Liên Hề lặng lẽ chạm vào nó, lại luồn nó vào vị trí cũ trên cổ tay. Nhịp thở còn hổn hển, nhưng giọng điệu của cậu lại bình tĩnh lạ thường: “Được rồi, tôi biết nữ quỷ này.” Dứt lời ngẩng đầu lên, nhìn nữ quỷ đang run lẩy bẩy nằm rạp trên đất. Ánh mắt cậu lướt qua hồn phách gần như sắp tiêu tán của nữ quỷ, gọi tên cô: “Đúng không… Miêu Mao Tương.”
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Tô Kiêu chạy ào tới: “Sao rồi, cậu biết đây là ai à? Miêu Mao Tương á? Cái tên này là gì vậy, nghe không giống tên người.”
Nữ quỷ nằm rạp trên đất hơi siết nắm tay, nghe thấy tên mình phát ra từ miệng Liên Hề thì cô đã biết, cậu thanh niên xinh đẹp trước mặt chắc chắn biết chuyện của mình rồi.
Cô nghiến răng đứng dậy: “Phải, tôi chính là Miêu Mao Tương, đó là nickname trên mạng của tôi.”
Cô vừa nói vừa tự giễu cười khổ, mái đầu gục xuống: “Tôi cũng không ngờ bây giờ lại rơi vào kết cục này. Cậu biết tôi, vậy chắc hẳn cậu cũng biết bạn trai Không Khí của tôi nhỉ? Hồi mới đầu, tôi và Không Khí rất yêu nhau, nhưng người đại diện của anh ấy lại xúi anh ấy bỏ rơi tôi! Cái tên đại diện đáng chết kia, thậm chí vào lúc tôi sắp chết thì hắn còn bảo Không Khí…”
“Khoan đã.”
Nữ quỷ sững sờ trong phút chốc, cô ngẩng đầu nhìn lên.
Tô Kiêu cũng ngạc nhiên, ngoảnh đầu nhìn về phía Liên Hề vừa thình lình lên tiếng.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú đoan chính của Liên Hề không mảy may dao động, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nữ quỷ đang yên lặng rớt nước mắt kể lể. Cậu lẳng lặng đứng đó, hờ hững dõi mắt nhìn cô gái.
Đôi đồng tử tối tăm sâu sắc như đầm nước sâu không thấy đáy.
Giọng điệu Liên Hề rất bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại rất lạnh lùng.
“… Tôi có nói, muốn nghe chuyện cũ của cô chưa?”
Cả người nữ quỷ chấn động, bờ môi mấp máy như muốn nói gì.
Liên Hề nhàn nhạt: “Đó là chưa kể cô có thật sự thê thảm như những gì cô nói không. Cho dù cô thật sự thống khổ…”
“Thì đó cũng không phải là lý do để cô giết tôi!”
Một giây sau, tiếng chuông đồng khẽ vang lên. Liên Hề bước nhanh về phía trước, dùng cánh tay trái mang chuông đồng để siết chặt cổ nữ quỷ, cổ tay khẽ lắc, lập tức nhấn cô ta trên mặt đất! Ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào nữ quỷ đã bị tiếng chuông đánh cho thương tích tả tơi.
Ngón tay chẳng những không buông ra, còn không ngừng dùng sức, càng lúc càng siết mạnh hơn!
Đang lúc trợn mắt há hốc mồm sắp chết, Miêu Mao Tương khó khăn thốt ra mấy lời từ kẽ răng, hỏi lại một câu: “Vậy vì sao cậu lại… Không, không lắc cái chuông đó lên từ đầu… Để giết chết tôi…”
Chẳng phải cậu muốn nghe câu chuyện cũ của tôi sao?
Chẳng phải cậu đồng cảm với tôi sao?
Liên Hề nhìn cô gằn từng chữ: “Tôi chỉ muốn nói với cô rằng, cô không vô tội… Cô cũng đáng chết.”
Chữ cuối cùng vừa dứt thì ngón tay càng tăng thêm sức lực, chiếc chuông đồng trên cổ tay reo lên đầy sung sướng.
Ngay sau đó…
Bùm!
Hồn phi phách tán!HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI