“Ngươi là nam sao!”
“… Buông tay ra!”
Dùng sức đẩy Tôn Dật Lân ra, lại bị hắn giữ chặt hỏi vấn đề y muốn giấu lâu nay.
“Là hoàng huynh bắt ngươi giả trang thành phụ nữ sao? Hắn quá đáng lắm rồi!”
Nhìn phản ứng của y, hắn biết mình đã đoán đúng.
Khi Tôn Dật Lân phát hiện y là nam nhi, nhớ đến mỗi lần nhìn thấy y, y luôn mặc nữ trang ở bên cạnh Tôn Dật Thiên, liền hiểu lầm Tôn Dật Thiên đối xử không tốt với Ngự Phong.
“. . . Ta. . . Ngươi đừng hiểu lầm Dật Thiên. . .”
Biết hắn đã hiểu sai, Vương Ngự Phong vội vàng giải thích, nhưng lại bị hắn ôm chặt vào lòng.
“Đi với ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. . .”
“Này. . . Ngươi. . . Mau buông ta ra. . .”
“Nếu hoàng huynh để ý ánh mắt của người khác như vậy, tin tưởng ta, chỉ cần ngươi theo ta, chờ ta ngồi lên ngôi vị Hoàng đế rồi, ta nhất định không nói hai lời lập ngươi làm hậu. . .”
Chát
Còn chưa kịp nói hết lời yêu thương, liền nhận được một cái tát, Vương Ngự Phong mặt mày đỏ bừng vì tức giận mắng to:
“Ngươi là đồ đần. . . Vì sao không tìm hiểu mọi chuyện. . . Hơn nữa, ngươi sao lại làm như thế với Dật Thiên. . . Dật Thiên dù sao cũng là huynh trưởng của ngươi. . .”
“Phong nhi. . .”
“Không sai, ngay từ đầu vốn là Dật Thiên muốn ta giả trang thành phụ nữ, nhưng là do Thái hậu nhận nhầm thân phận của ta, tình thế cấp bách, sai càng thêm sai, hắn lúc đó cũng rất lo lắng vất vả! Hắn luôn muốn nói rõ chân tướng sự việc cho Thái hậu biết, nhưng mà tại ta không chịu. . .”
“. . . Vì sao?”
“Bởi vì ta yêu Dật Thiên, bởi vì ta không muốn rời xa hắn, hắn cũng đã rất khổ cực nghĩ cách để hai người bọn ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau, yêu cầu ta làm bất cứ thứ gì cũng được, chỉ cần Dật Thiên thật lòng yêu ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi. . .”
Đôi mắt tràn ngập kiên quyết nhìn thẳng vào Tôn Dật Lân, y lần này nói rõ ràng thẳng thắn, không như lúc trước nữa, lần này, y muốn học tập dũng khí của Tôn Dật Thiên.
“. . . Ngươi chẳng lẽ một chút ấm ức cũng không có sao? Vì sao rõ ràng là thật tâm yêu nhau, nhưng lại phải trốn tránh như vậy! Ngươi chẳng lẽ không sợ hoàng huynh đến cuối cùng nghe theo mẫu hậu lập người khác làm hậu sao?”
Hai tay dùng sức nắm chặt đầu vai y, Tôn Dật Lân muốn đánh đổ phòng ngự của y, đánh sụp sự tin tưởng y dành cho Tôn Dật Thiên.
“Ngay từ đầu ta đương nhiên biết điều đó! Nhưng mặc kệ là ta buông tay bao nhiêu lần, Dật Thiên đều giữ lại, cho ta tin tưởng cho ta dũng khí, làm cho ta biết hắn thật tâm yêu ta, ta tin tưởng Dật Thiên sẽ không lập người khác làm hậu. . .”
“. . . Vì sao người ngươi gặp trước là hắn, tại sao không phải ta. . .”
“Mặc kệ người ta gặp trước là ai, ta cuối cùng cũng chỉ yêu mỗi Dật Thiên. . .”
Biết ý tứ của Tôn Dật Lân, Vương Ngự Phong không chút nghĩ ngợi đánh tan tia ảo tưởng cuối cùng của hắn.
“. . .”
Nhìn Vương Ngự Phong trước mặt vẫn chăm chú nhìn phượng nhẫn trên tay, Tôn Dật Lân biết đây là do Dật Thiên tặng y, tượng trưng cho tình cảm hắn đối với y, bởi vì phượng nhẫn đó, là do tiên đế tự mình giao cho Tôn Dật Thiên, muốn hắn sau này gặp được một người yêu hắn thật lòng, muốn Dật Thiên dùng phượng nhẫn này làm tín vật hứa hẹn.
“Được rồi, ngươi đã ở đây, ngươi nhất định có thể cứu ta ra phải không?”
Cuối cùng cũng nhớ đến việc mình bị bắt đến đây, tin tưởng Tôn Dật Lân không phải là người xấu, rất tự nhiên yêu cầu hắn đưa mình ra.
“Ta có thể. . . Nhưng ta không nghĩ sẽ trả ngươi về cho hoàng huynh sớm như vậy. . .”
Hoàn toàn không biết vì sao mình lại nói như thế, nhưng nói đã nói rồi, không thể thu hồi được.
“Ngươi không thể. . .”
“Ta có thể. . . Bởi vì ngươi bây giờ là người của ta. . .”
“Ngươi. . .”
“Ta còn muốn lợi dụng ngươi đả kích hoàng huynh. . .”
“Vì sao muốn làm như vậy. . . Ngươi cũng đã nói hai người các ngươi chỉ là hiểu lầm. . .”
Tưởng rằng Tôn Dật Lân là do không tin chuyện Tôn Dật Thiên muốn cùng hắn làm hòa, Vương Ngự Phong nhanh chóng giải thích.
“Bởi vì ta thích ngươi. . . Nếu như không có ngươi, hiểu lầm giữa ta và hoàng huynh có thể không bao giờ được giải bày, nhưng mà. . . Cũng bởi vì có ngươi, khiến cho người khác có thêm lý do để so sánh ta và hắn . . .”
Không nén nổi tình cảm đối với y, Tôn Dật Lân đã biết rõ chuyện của mình và Dật Thiên chỉ là hiểu lầm, nhưng cũng đã biết rõ tình cảm của bản thân đối với Vương Ngự Phong.
Chỉ nghĩ đến khi hắn và Dật Thiên hòa thuận như trước, nhưng lại chỉ có thể nhìn Tôn Dật Thiên lấy đi những thứ hắn quý trọng, cảm giác bất công một lần nữa dậy sóng trong lòng, đau đớn xót xa.
“…”
Tôn Dật Lân đột nhiên bày tỏ, bất ngờ, y chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn, Vương Ngự Phong không ngờ bản thân mình lại có mị lực đến vậy, khiến cho cả huynh đệ hoàng thất phải yêu y.
Là do ông trời hậu đãi y? Hay là cố ý làm khó y?
“Tin tưởng ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi hơn cả hoàng huynh. . . Nếu như ta và hoàng huynh cùng gặp phải ngươi. . . Ngươi thật sự. . . Sẽ không lo lắng cho ta chút nào sao?”
Đi đến cạnh cửa, đưa lưng về phía y, thản nhiên hỏi.
“… . . .”
Nhìn bóng lưng hắn, y không trả lời, cũng không muốn trả lời, cho dù hắn có hỏi bao nhiêu lần, đáp án vĩnh viễn cũng chỉ có một!
“. . . Quên đi. . . Coi như ta chưa từng hỏi!”
Tựa hồ như đã biết được đáp án, hắn chỉ biết cười khổ, sau khi đóng cửa lại liền xoay người dặn dò thủ vệ ngoài cửa.
“Chăm sóc tốt cho quý phi nương nương, nàng yêu cầu gì phải đáp ứng ngay, nhưng tuyệt đối không cho phép nàng bước ra khỏi gian phòng này.”
“Tuân mệnh.”
“Còn nữa, không có lệnh của ta, không cho phép bất luận kẻ nào vào, bảo vệ an toàn của nàng, nếu nàng có việc gì, sẽ hỏi tội các ngươi.”
“Tuân mệnh.”
Sau khi cẩn thận dặn dò thủ vệ hảo hảo chiếu cố Vương Ngự Phong mới an tâm rời khỏi Tửu Lâu Các.
◇◆◇
“Duẫn Sâm. . . Có tin tức gì không?”
“Bẩm Hoàng thượng. . . Vẫn không, Ngươi Đông nói hắn và Vĩ Kỳ đã tìm rất kỹ ở quân doanh của Ly thân vương rồi.”
“. . . Vẫn không tìm được sao?”
Thất vọng ngồi trở lại trên long ỷ, đã đợi tin tức được một ngày rồi, vẫn không nhận được gì.
“Hoàng thượng. . .”
“Dật Lân đâu? Trong khoảng thời gian này, hắn ở đâu?”
“Muôn tâu Hoàng thượng, mới vừa rồi khi Tiểu An tử đến thư phòng, vẫn không thấy Ly thân vương quay về tẩm cung.”
Nghe Tôn Dật Thiên rầu rĩ hỏi, Tiểu An tử được dặn phải theo dõi động tĩnh ở phủ Ly thân vương, vội vàng hồi báo.
Sau khi nghe Tiểu An tử báo cáo, cả thư phòng chìm vào thinh lặng, không ai dám mở miệng.
“. . . Các ngươi lui ra đi. . .”
Trầm tĩnh hồi lâu, liền bảo Vương Duẫn Sâm cùng Tiểu An tử rời khỏi thư phòng.
“Hoàng thượng. . .”
“Hoàng thượng. . .”
Lo lắng Tôn Dật Thiên vì chuyện Vương Ngự Phong mất tích mà quá đau lòng, hai vị trung thần đều muốn khuyên hắn đừng quá lo lắng.
“Lui ra đi! Đừng để Trẫm nói đến lần thứ ba. . .”
Khoát khoát tay, Dật Thiên lúc này ngay cả vài câu trấn an của bọn họ cũng chẳng muốn nghe, bởi vì y không ở bên cạnh.
“. . . Thật là. . .”
“. . . Vâng. . .”
Vương Duẫn Sâm và Tiểu An tử không chút dè chừng liếc nhìn hắn một cái, mang theo tâm trạng lo lắng rời khỏi thư phòng, để Tôn Dật Thiên yên lặng một chút.
Cạch
Nhìn cánh cửa đã đóng, cảnh sắc bên ngoài đã âm thầm khoác lên chiếc áo đen thẫm, nếu không phải trong phòng nến vẫn còn cháy, đến năm ngón tay cũng sẽ không nhìn rõ.
Chỉ tiếc, ánh sáng trước mắt, giờ phút này không thể làm tâm trạng hắn vui hơn được chút nào.
“Dật Lân. . . Thật là ngươi sao? Là ngươi bắt Phong nhi đi sao? Nếu như là ngươi. . . Xin ngươi trả y lại cho Trẫm có được không. . . Được không. . .”
Tự thì thào một mình, mất đi Vương Ngự Phong, so với mất đi tất cả còn thống khổ hơn, bởi vì y có thể thay thế tất cả, nhưng những thứ khác, không có gì thay thế được y.
Một mình ngồi trên long ỷ một lúc lâu, tự hỏi tại sao Tôn Dật Lân lại làm như thế, làm thế nào để đưa y trở về.
_END _