“Sao rồi? Tìm được không? Duẫn Sâm. . .Có tìm được Phong nhi không?. . .”
Theo yêu cầu của Vương Duẫn Sâm, Tôn Dật Thiên ở trong thư phòng đợi hắn đã một thời canh (), thật vất vả mới thấy hắn trở về, Tôn Dật Thiên vội vàng hỏi.
(): một thời canh = hai giờ.
“. . . Muôn tâu Hoàng thượng, thần vô dụng, không tìm thấy Ngự công công. . .”
Vẻ mặt áy náy, hắn đã tìm khắp ngóc ngách trong Hoàng cung, vẫn không thấy bóng dáng Vương Ngự Phong, cứ như là y đã bốc hơi không một dấu vết.
“Sao lại như vậy! Người đang hảo sao tự nhiên lại không thấy tăm hơi. . . Nhất định đang ở nơi nào! Phong nhi sẽ không gặp. . .”
Nghe Vương Duẫn Sâm không tìm thấy y, lòng hắn chợt thắt lại, vừa nghĩ đến Vương Ngự Phong rất có khả năng bị người của Tôn Dật Lân bắt đi, hắn không thể bình tĩnh được, nghĩ đến y có thể bị người khác tra khảo hoặc đánh đập …Một cảnh tượng thật đáng sợ.
“Hoàng thượng, ngài hãy bình tĩnh một chút, hạ thần phát hiện, lúc này không tìm thấy Ngự công công, cũng không tìm thấy Ly thân vương, người kia cũng không!”
“. . . Cái gì! Ngươi nói thật sao!”
Vương Duẫn Sâm biết, đối với Tôn Dật Thiên việc này là một đả kích lớn!
Chẳng lẽ điều hắn đoán là chính xác?
Vương Ngự Phong thật sự bị người của Tôn Dật Lân bắt đi, sao hắn lại làm như vậy?
Nếu như bọn họ phát hiện Vương Ngự Phong là nam nhi, nếu bọn họ phát hiện Ngự quý phi là một nam nhân!
Bọn họ sẽ làm gì? Sẽ uy hiếp tánh mạng y? Hay đáng sợ hơn là dùng y buộc hắn giao ngôi vị Hoàng đế?
“Không được. . . Ta nhất định phải đi tìm Tôn Dật Lân. . . Xin hắn trả y lại cho ta. . .”
Như điên loạn tự nói với chính mình, mất đi y, hắn sẽ hành động điên cuồng như thế, không cần suy nghĩ.
“Hoàng thượng, ngươi đừng lo lắng quá, ngươi quên Ngươi Đông và Vĩ Kỳ là nội gián bên cạnh Ly thân vương sao? Ta sẽ lập tức liên lạc với hai người bọn họ, nhờ bọn họ điều tra xem Ngự công công có trong tay Ly thân vương hay không. . .”
Vội vàng trấn an Tôn Dật Thiên, Vương Duẫn Sâm không ngờ rằng Vương Ngự Phong đối với hắn đã quan trọng đến như thế.
“Ngươi Đông. . . Vĩ Kỳ. . . Đúng rồi! Duẫn Sâm, nhanh lên, ngươi nhanh đưa tin, để bọn họ điều tra. . .”
“Hạ thần đi làm ngay! Xin Hoàng thượng bảo trọng long thể! Đừng để cho những người khác nhìn ra điều khác thường, nói không chừng, nguyên nhân bọn chúng bắt Ngự công công chính là muốn ngươi mất bình tĩnh!”
“. . . Ta biết rồi. . . Ta sẽ bình tĩnh lại! Ngươi nhanh đi tìm hai người bọn họ, bảo họ nhất định phải tìm ra Vương Ngự Phong, còn nữa. . . Dặn hai người đó cũng nên cẩn thận, nếu như bị phát hiện. . .”
“Tuân mệnh, hạ thần cáo lui!”
Vội vàng rời khỏi ngự thư phòng, để lại Tôn Dật Thiên một mình ngồi đó, trong lòng không ngừng lo lắng cho sự an toàn của y.
“Ngự Phong. . . Ngươi nhất định phải bình an vô sự!”
Thì thào khẩn cầu, hắn lúc này không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần y an toàn là được.
◇◆◇
“Đừng. . .Trời ạ! Đau đầu quá!”
Cuối cùng cũng tỉnh lại, xoa xoa đầu, mở mắt ra liền thấy một thân ảnh quen thuộc.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
“Là ngươi! Ly thân vương. . . Sao ta lại ở đây?”
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Tôn Dật Lân, Vương Ngự Phong vội vàng bật dậy hỏi!
“Có người đưa ngươi đến đây. . .”
“Người nào? Lại còn trói ta nữa! Còn đánh vào đầu ta. . .”
Lại xoa xoa đầu, đến lúc này vẫn còn đau ê ẩm, không chú ý tới Tôn Dật Lân vì câu trả lời của y mà trở nên thất thần.
“. . . Ngươi. . . Không nghi ngờ ta sao?”
“Hả? Nghi ngờ ngươi? Nghi ngờ ngươi việc gì?”
Dừng động tác lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tôn Dật Lân, dường như hắn vừa nói một chuyện rất kì quái .
“Nghi ngờ ta đưa ngươi đến đây. . .”
“Vì sao lại nghi ngờ ngươi?”
“Bởi vì. . . Ngươi hẳn là biết mâu thuẫn giữa ta và hoàng huynh?”
“Không phải ngươi đã nói việc đó chỉ là hiểu lầm sao?”
“. . . Ngươi tin sao?”
“Không phải sao?”
Ngẩng đầu nhìn Tôn Dật Lân đứng ở cạnh giường, khuôn mặt y có vẻ đẹp thuần khiết, không nhiễm tà khí, không phải lừa gạt, y thật sự tin rằng Tôn Dật Lân không làm việc này.
“…”
Im lặng nhìn y, bây giờ hắn mới biết vì sao Tôn Dật Thiên lại sủng hạnh y như thế, nếu như đổi lại là hắn, hắn nhất định cũng sẽ làm như vậy, đơn giản là. . . y xứng đáng được đối xử như vậy.
“Được rồi! Nói đến hiểu lầm, năm đó ngươi tặng bóng cho Dật Thiên, quả bóng đó không hề bị hắn phá hư! Quả bóng lúc trước ta đem đến hồ sen, chính là nó! Dật Thiên nói hắn rất hối hận lúc đó không tìm hiểu chân tướng sự việc mà lại nghi ngờ ngươi. . . Hắn rất muốn xin lỗi. . .”
Nói một hơi dài, tất cả đều là do muốn cởi bỏ khúc mắc giữa hai người này, hoàn toàn quên chính mình đã bị người khác bắt đến, quên mất điều trọng yếu hiện giờ là nên chạy đi mới đúng.
Nhìn bộ dáng và vẻ mặt nghiêm túc của y khi giải thích, hoàn toàn không quan tâm hoàn cảnh lúc này, chỉ quan tâm về việc giải quyết mâu thuẫn giữa hắn và Tôn Dật Thiên, bỏ qua sự an toàn của bản thân, thật không biết là nên nói y lúc này là ngu ngốc hay là ngây thơ.
“Sau khi ta về phòng tìm quả bóng đó, liền bị người ta đánh ngất, tỉnh lại thì đã nhìn thấy ngươi. . .”
“. . . Ngươi cần gì phải lo lắng chuyện của hoàng huynh? Điều ngươi cần lo lắng bây giờ, chính là an nguy của ngươi thì đúng hơn!”
“Vì sao lại lo lắng đến an nguy của ta? Ngươi không phải đang ở đây sao?”
Nghiêng nghiêng đầu bộ dáng đáng yêu, Vương Ngự Phong hoàn toàn không biết người bắt y đến đây và Tôn Dật Lân thông đồng với nhau.
“. . . Nếu như ta nói với ngươi, người của ta mang ngươi đến đây, ta là người sai hắn làm như vậy, ngươi sẽ thế nào?”
“Gạt người, ta với ngươi không thù không oán, ngươi làm thế thì được gì?”
“Ai nói không có? Ta đây không tin chuyện ngươi vừa nói, cái gì mà hoàng huynh rất hối hận vì đã trách oan ta. . . Ta nói thẳng cho ngươi biết, ta đang định khởi binh tạo phản, đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế. . .”
“Ngươi gạt người, ngươi không cần ngôi vị Hoàng đế. . . Ngươi rõ ràng là muốn làm hòa với Dật Thiên, muốn hai người lại là huynh đệ tốt như trước kia. . .”
Dám cắt ngang lời nói của Tôn Dật Lân, Vương Ngự Phong tin tưởng cả hai huynh đệ bọn họ, tin tưởng vào tình nghĩa huynh đệ.
“Ngươi. . .”
“Nếu như ngươi không quan tâm đến Dật Thiên, lúc trước tại sao nói với ta như thế. . .Lúc trước chính miệng ngươi nói, ngươi rất quan tâm đến người huynh đệ của mình, muốn hai người hòa thuận!”
“Ta. . .”
Bị Vương Ngự Phong vạch trần, Tôn Dật Lân không ngờ y lại biết rõ tâm sự của hắn, biết hắn đang nghĩ gì.
“Dật Thiên cũng rất quan tâm đến ngươi, ta tin ngươi cũng thế. . .”
“Ta. . . Ta không có. . .”
Vẫn tận lực chối cãi, nhất quyết không thừa nhận điều y nói chính là sự thật, không chú ý liền nhận một cái đánh của y.
“. . . Ngươi là đồ đần, là đồ đần. . . Rõ ràng là rất quan tâm, vì sao lại giả bộ không có. . .”
Nhận ra tính tình ngoan cố, có đánh chết cũng không thừa nhận của hắn, Vương Ngự Phong tức giận giơ nắm tay lên đánh tới tấp, Tôn Dật Thiên đã cố gắng làm hòa, vì sao hắn còn cố chấp như vậy?
“Này. . . Ngươi. . . Không được đánh. . .”
Bị y đánh tới tấp, không hiểu sao lại trở nên lúng túng nhất thời không biết làm thế nào, y chỉ lo trút giận lên hắn, không chú ý liền vấp ngã.
“Dừng tay. . . Cẩn thận ngã. . .”
“Ta không. . . Oa ~ “
Còn chưa nói hết, Tôn Dật Lân liền quay lại, không giữ được thăng bằng ngã chúi xuống giường.
“Cẩn thận. . .”
Vội vàng ôm lấy y, nhưng lại vô tình chạm vào g ngực nhỏ nhắn, đột nhiên theo phản ứng hỏi:
“Ngươi là nam sao!”
_END _