Y trầm mặc, bỗng chốc cảm thấy có lẽ ước vọng nhỏ nhoi của mình cả đời này sẽ không thành hiện thực.
Tế Tu: “Thôi bỏ đi, cứ gọi em là Tiểu Tu vậy.”
Lý Phá Tinh kéo tay Tế Tu đang chuẩn bị đi tiếp, gọi: “Tiểu Tu…”
Đôi mắt hắn sáng bừng, khuôn mặt đầy chờ mong: “Anh đã gọi em là vợ rồi, có phải em cũng nên đáp lại anh một tiếng không?”
Tế Tu: “…Thật sao?”
Lý Phá Tinh gật đầu. Chỉ vừa nghĩ Tế Tu sẽ gọi mình là chồng, mặt Lý Phá Tinh đã nóng bừng, mà không chỉ mỗi mặt đâu, hắn cảm thấy lồng ngực, tai, cổ, cả cơ thể mình đều nóng bừng rồi.
Tiểu Tu có chịu gọi hắn không, có thấy bất đắc dĩ không? Hay là sẽ xấu hổ nhỉ, dù Tế Tu chỉ cố rặn ra từ “Chồng” thôi, trái tim Lý Phá Tinh cũng sẽ đập thình thịch.
Liệu Tiểu Tu có đỏ mặt không? Tế Tu dễ thẹn thùng như vậy, không chừng sẽ đỏ mặt thật.
Nếu Tiểu Tu cúi đầu, từ mặt tới cổ đều ửng hồng, khẽ gọi mình là… Chồng ơi.
Đệt.
Chỉ mới nghĩ thôi mà tim Lý Phá Tinh đã đập rộn ràng, adrenalin tăng vọt.
Tế Tu mím môi, ngẩng đầu nhìn Lý Phá Tinh, hầu kết bất an chuyển động. Y khẽ hô: “…Vợ ơi.”
Lý Phá Tinh sửng sốt: Sao không giống mình tưởng tượng?
Hắn ngơ ngác: “Không phải bảo em gọi thế này…”
Tế Tu mấp máy môi, tai còn chưa bớt đỏ, y nhấc chân đi về phía trước: “Hết rồi.”
“Tiểu Tu Tiểu Tu, em gọi anh một tiếng chồng được không?”
“Không được.”
“Tiểu Tu à —“
“Không thể.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Mãi tới khi hai người ra khỏi cổng trường, Tế Tu mới phản ứng được: “Anh định đưa em đi đâu?”
Sau khi phát hiện mối quan hệ giữa Tế Tiểu Tuyển và Tế Tu, Lý Phá Tinh không khỏi khó xử, hơn nữa hắn đoán xử lý xong chuyện này mình cũng chẳng còn tâm trạng học hành, nên dứt khoát nhờ Bạch tuộc xin nghỉ hộ, chứ thực sự hắn không biết sẽ đi đâu.
Lý Phá Tinh ngẩng đầu, liếc mắt đã thấy rạp chiếu phim trên tầng chót của trung tâm thương mại: “Đi xem phim đi, coi như thả lỏng. Vừa khéo hôm qua anh nghe Nhóc mập nói, phần series Cực tốc nhân sinh mới công chiếu đấy.”
Tế Tu: “Xem phim xong rồi đi ăn.”
Lý Phá Tinh chăm chú suy tư, đáp: “Cũng được, anh nhớ dưới rạp chiếu phim có một nhà hàng buffet rất ngon. Thực ra hai người gọi một nồi lẩu nhỏ cũng ổn, haiz, Tiểu Tu, không thì mình ăn nướng tự phục vụ đi, trong nhà hàng chắc sẽ sạch sẽ hơn ngoài đường. Anh nhớ có một quán ở tầng ba, nước chấm ở đấy ngon lắm, vừa nhắc tới nước chấm anh lại nhớ ra hết nấm hương sốt thịt băm rồi, lát nữa hai đứa mình vào siêu thị mua mấy hộp.”
Tế Tu: Ừm, đi xem phim, đi ăn, đi dạo phố, hẹn hò tiêu chuẩn.
Tuy là không quá giống trong tưởng tượng.
“Cực tốc nhân sinh ” cực kì hot, mấy ngày gần đây liên tục đứng đầu phòng vé, màn hình và poster trong rạp đa số đều quảng bá cho phim này. Vất vả lắm Lý Phá Tinh mới giành được hai chỗ ngồi cạnh nhau, đang định nhấn xác định thì vô tình thấy poster một phim khác trong góc, đầu ngón tay bỗng dừng lại.
“Sao vậy anh?” Tế Tu hỏi.
“Tiểu Tu…” Lý Phá Tinh nói thật khẽ: “Chúng ta không xem phim này nữa nhé.”
Hắn chỉ vào video trên tường, giọng nói khàn khàn: “Chúng ta xem phim kia được không?”
Tế Tu nhìn theo hướng ngón tay hắn, đó là phim điện ảnh mang tên “Sự bảo vệ cuối cùng”.
Phim nhắc tới trận chiến cuối cùng giữa lục tinh và địa tinh ngày tháng năm đế quốc, ngày mà toàn thể “Quân đoàn cấp S” hy sinh. Phim cải biên dựa trên sự kiện có thật, toàn bộ phim đều mang màu sắc bi tráng, hơn nữa do một đoàn làm phim nhỏ sản xuất, không có sự góp mặt của diễn viên nổi tiếng, lại không may đụng độ “Cực tốc nhân sinh ”, vì vậy doanh thu thấp tới đáng sợ.
Suất chiếu gần nhất là vào lúc giờ chiều.
“Chiều chúng ta quay lại vậy.” Lý Phá Tinh thất vọng nói.
Tế Tu nắm tay Lý Phá Tinh, hỏi nhân viên bán vé: “Có phòng chiếu riêng không?”
Phòng chiếu riêng khá sạch sẽ, phong cách đơn giản, không bài trí lòe loẹt, ngoài màn ảnh thì chỉ có một chiếc salon màu đen bằng da thật.
Vì phòng chiếu chỉ có mình hắn và Tế Tu, nên Lý Phá Tinh cũng không để ý văn hóa xem phim, phim vừa mở đã nói liên miên với Tế Tu.
Thực ra, Lý Phá Tinh không có thói quen nói chuyện khi xem phim, chỉ là hắn cảm thấy rằng, nếu mình không nói gì, có lẽ sẽ không xem nổi mất.
“Phim này vốn là một quyển tiểu thuyết, mấy năm trước anh đã đọc rồi, không ngờ nó lại được chuyển thể thành phim.”
“Những nhân vật quan trọng trong phim đều tương ứng với nhân vật có thật trong lịch sử.”
“Bố anh… đã hy sinh trong trận chiến này. Bọn họ nổ tung cùng phi thuyền, hài cốt tan trong vũ trụ, ngay cả tro cốt cũng không còn. Mỗi năm tới tiết thanh minh, anh và mẹ đi tảo mộ, anh luôn có một cảm giác hoang đường… Trong mộ rõ ràng chỉ có quần áo của bố. Đôi khi anh còn ảo tưởng rằng… Có lẽ bố còn sống.”
“Ông ấy xuất hiện rồi, chính là Thượng tá Lý này. Diễn viên này không đẹp trai bằng bố anh.”
…
Lý Phá Tinh yên tĩnh lại.
Tế Tu nắm tay hắn. Tay anh Tinh vốn nóng ấm, nhưng giờ phút này lại thật lạnh lẽo.
Tế Tu siết chặt tay Lý Phá Tinh.
Trên màn ảnh, chiếc phi thuyền quyết không chùn bước lao thẳng tới kẻ địch.
— Bùm!
Ánh sáng từ cảnh tượng nổ tung chiếu lên khuôn mặt Lý Phá Tinh, khiến hắn sao có vẻ thảm đạm, hắn nói bằng chất giọng khản đặc: “Có một thời gian, anh rất hận ông ấy.”
“Trước khi đi, ông ấy đã nói với mẹ sẽ sống sót trở về. Vậy mà khi quyết định hy sinh, ông ấy lại chẳng do dự một chút nào.”
“…Chuyện không làm được, tại sao còn hứa hẹn.”
Tế Tu quay đầu nhìn Lý Phá Tinh, y thấy đôi mắt anh Tinh lóe sáng.
Không rõ là ánh đèn, hay là nước mắt.
Tế Tu ôm vai Lý Phá Tinh, không biết là do trong phòng mở điều hòa quá lạnh, hay do Lý Phá Tinh mặc quá mỏng, mà cả cơ thể hắn đều lạnh như băng.
Tế Tu tăng nhiệt độ trong phòng lên một chút, cánh tay ôm Lý Phá Tinh cũng siết chặt.
Thượng tá Lý không phải nhân vật chính trong phim, sau khi ông hy sinh, phim còn hơn nửa thời lượng.
Lý Phá Tinh đã hoàn toàn yên tĩnh.
Qua một thời gian lâu thật lâu, cơ thể Lý Phá Tinh dần trượt xuống.
Tế Tu cảm giác bả vai trầm xuống, quay đầu lại, nhận ra anh Tinh đã ngủ thiếp đi.
Nương theo ánh sáng chớp tắt trên màn ảnh, khuôn mặt anh Tinh cũng lúc sáng lúc tối, đôi lúc, Tế Tu có thể nhìn thấy vệt nước mắt nhàn nhạt và hàng mi đen dày ướt nước của anh.
Thì ra, anh Tinh cũng biết khóc.
Trong nháy mắt, đau lòng trào dâng trong Tế Tu, y thật cẩn thận, nâng niu và trân trọng lau đi nước mắt trên khuôn mặt Lý Phá Tinh.
Động tác y quá đỗi dịu dàng, hệt như đang chạm vào một đứa bé sơ sinh thiếu tháng, như thể chỉ chạm mạnh một chút là có thể làm bị thương người ấy.
Lau nước mắt xong, y cũng bất động, cứ để anh Tinh dựa vào như vậy.
Thậm chí, y còn lấy điều khiển từ xa bên cạnh sofa để giảm âm thanh của phim.
Phim kết thúc, danh sách đoàn làm phim chạy trên màn hình.
“Cộc cộc.” Có người khẽ gõ cửa.
Tế Tu nhìn Lý Phá Tinh còn ngủ trên bả vai mình, hơi nhíu mày, khẽ khàng nói: “Mời vào.”
Nhân viên bước vào, thấy Lý Phá Tinh đang ngủ, giọng nói cô cũng nhỏ nhẹ hơn: “Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách có muốn chiếu phim khác nữa không?”
Tế Tu thấp giọng: “Cứ phát những phim nhịp điệu chậm là được.”
Lúc đi ra ngoài, nhân viên vừa chạm vào chốt cửa đã bị gọi lại.
“Khoan đã.” Tế Tu gọi: “Cô không cần phải vào nữa.”
“Vâng.” Nhân viên ngừng lại một chút, nhẹ giọng nhắc nhở: “Trong phòng chiếu riêng không lắp camera, nếu quý khách có nhu cầu gì hoặc xảy ra tình huống đặc biệt, có thể gọi điện cho chúng tôi, chúng tôi sẽ mau chóng tới xử lý giúp quý khách.”
“Tôi hiểu rồi.”
Anh Tinh chỉ ngủ thôi, sẽ không xảy ra tình huống đặc biệt gì.
Lần này, Lý Phá Tinh ngủ rất sâu, phim thứ ba chiếu được một nửa rồi hắn mới cựa quậy, miệng nói mớ.
Anh ấy đang khó chịu chỗ nào sao?
Tế Tu hoảng sợ, vội cúi đầu nhìn hắn, mới phát hiện khuôn mặt Lý Phá Tinh ửng đỏ mất tự nhiên.
Hắn chau mày, môi hơi run rẩy, nhưng Tế Tu không nghe rõ hắn đang nói gì.
Đang gặp ác mộng sao?
“Anh Tinh, anh đã tỉnh chưa?” Tế Tu khẽ gọi.
“Ưm…”
Lý Phá Tinh lại nhúc nhích, vùi trong lòng Tế Tu, khuôn mặt hắn càng thêm đỏ, không chỉ vậy còn nóng bừng. Hắn vươn tay, ôm lấy Tế Tu, rồi lại vô thức dán vào người y.
…Còn cọ xát tùm lum.
Tế Tu cũng bị hắn cọ nóng cả người. Y khàn giọng hỏi: “Anh Tinh, anh đang làm gì vậy?”
Lý Phá Tinh khẽ ưm một tiếng, ôm Tế Tu, nhướn đầu lên cổ y, rồi cắn lên da y, khiến y vừa đau vừa nóng.
Tế Tu cứng người, nhanh chóng phản ứng lại, y đỡ Lý Phá Tinh, giọng gần như mất tiếng: “Anh Tinh, anh biết em là ai không?”
“Ưm… Tiểu Tu…”
Giọng Lý Phá Tinh cũng khàn khàn, hơi thở phả lên da Tế Tu nóng cháy như dung nham núi lửa.
Hắn áp lên người Tế Tu còn thoải mái chút chút, giờ bị Tế Tu kéo ra liền bất mãn.
Hắn khó chịu từ chối, dường như lại muốn nhào lên người Tế Tu, nức nở kêu: “Tiểu Tu, anh nóng quá, em giúp anh được không…”
Tế Tu như thấy máu mình chảy ngược, người nóng bừng, não ngừng hoạt động.
Trong bộ não thiên tài của thiếu niên chỉ chậm thật là chậm gõ ra một hàng chữ, ỳ trệ như máy đánh chữ kiểu cũ gỉ sét:
Nhiệt phát tình của anh Tinh tới thật rồi.