Nhìn Tiểu Tuyển nức nở ra ngoài cùng Tế Tu, Lý Phá Tinh ném bánh quy mini Vượng Tử vào miệng, cắn một tiếng giòn tan. Hắn thầm nghĩ, Tế Tu à, tốt nhất em ra ngoài xử lý sạch sẽ tên Tuesday này cho anh, nếu không mịa nó đừng trách anh Tinh tự ra tay.
“Anh…” Bạch tuộc cung kính dâng đồ ăn vặt, do dự nói: “Anh làm Tiểu Tuyển khóc à? Như vậy e là không tốt lắm…”
Lý Phá Tinh lạnh lùng liếc hắn: “Không tốt chỗ nào?”
Hắn vừa nhìn Bạch tuộc đã biết thằng nhỏ này bị vẻ ngoài của Tiểu Tuyển làm cho mụ mị đầu óc. Ha! Nông cạn, thấy người đẹp là không nhúc nhích nổi mắt.
Bạch tuộc kiên trì: “Ừm, Tiểu Tuyển là em ruột chị dâu, là em vợ anh mà.”
“Khụ khụ!” Lý Phá Tinh suýt nữa nghẹn chết, hắn uống một hơi nửa cốc nước, mới nuốt được bánh quy trong miệng xuống.
“Chú nói gì?!”
Bạch tuộc kinh ngạc: “Anh không biết hả?! Chính Tiểu Tuyển nói cậu ấy là em ruột Tế Tu.”
Lý Phá Tinh phản bác: “Thúi hoắc, cậu ta nói dối! Tế Tu không có em!”
Bạch tuộc: “Nhưng mà, anh không thấy Tiểu Tuyển và Tế Tu có nét giống nhau à?”
Lý Phá Tinh sửng sốt. Hình như… Đúng là có nét giống thật.
Ngay từ lúc bắt gặp Tiểu Tuyển ở tiệm kem, hắn đã thấy cậu ta giống Tế Tu rồi.
Lý Phá Tinh nhíu mày, nhưng nếu Tiểu Tuyển thực sự là em ruột của Tế Tu, tại sao Tế Tu lại chán ghét cậu ta như thế? Đã vậy, Tế Tu còn tự nhận mình là cô nhi.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Tế Tu đưa Tiểu Tuyển ra hành lang.
Tiểu Tuyển lau nước mắt, nhỏ giọng gọi: “Anh…”
“Người kia mắng em.” Giọng cậu ta ủy khuất vô cùng: “Anh ta rất quá đáng, còn uy hiếp em, không cho em gọi anh là anh.”
Vừa thấy Tiểu Tuyển như vậy, Tế Tu đã thấy lòng khó chịu, y đưa tay tìm thuốc lá mà không có. Sau khi biết anh Tinh mang thai, y không chạm vào thuốc lá nữa, chưa kể rằng, từ khi ở bên anh Tinh, y cũng không gặp chuyện gì phiền lòng để phải tìm thuốc lá giải khuây.
Y nói: “Vậy cậu đừng gọi tôi là anh nữa.”
Tiểu Tuyển không ngờ anh sẽ bênh vực người kia, nước mắt lại chảy xuống: “Anh thực sự kết hôn với người kia ư? Tại sao?”
Tế Tu lấy đầu cuối, lãnh đạm đáp: “Liên quan gì tới cậu.”
“Anh…”
Tế Tu không để ý đến cậu ta, bấm số của bố: “Tiểu Tuyển chạy tới đây, ông phái người tới đón cậu ta đi.”
Bố im lặng một lát, nói: “Tiểu Tuyển rất nhớ cậu.”
Nhớ tôi?
Tế Tu thoáng nhìn Tiểu Tuyển đang đứng bên cạnh, cậu ta nhu thuận như một con búp bê xinh đẹp, mở to đôi mắt đỏ hồng, vẻ mặt vô tội nhìn y.
Tế Tu nhếch môi, giọng nói bình tĩnh lạ kỳ: “Nhưng ông biết đấy, tôi chán ghét cậu ta.”
Giọng bố trầm xuống: “Tế Tu, từ nhỏ Tiểu Tuyển đã thích cậu, sao cậu có thể nói —“
Tế Tu trực tiếp cúp máy.
Tiểu Tuyển tái mặt nhìn Tế Tu. Từ nhỏ cậu ta đã biết, tất cả mọi người đều yêu thích cậu ta, bảo vệ cậu ta, ngoại trừ anh trai.
Hình như anh không thích mình.
Nhưng thật may mắn xiết bao, hình như anh cũng không thích ai khác.
Bố, mẹ, và cả con trai của quản gia hay chơi cùng, dường như anh chẳng thích ai cả.
Vì vậy, cậu ta liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nói không chừng anh cũng thích cậu ta, chỉ là không biết cách biểu đạt thôi.
— Tất cả mọi người đều thích mình, nào có lý do gì anh không thích mình cơ chứ.
Cậu ta cũng biết lúc “Lấy thuốc” sẽ rất đau, nhưng anh là anh của cậu ta mà. Nhất định là anh tình nguyện làm vậy.
Anh cứu em, không phải là chuyện rất đương nhiên sao.
Cậu ta chưa từng thấy anh lạnh lùng tới mức này, thẳng thừng nói: “Tôi chán ghét cậu ta.”
Thì ra đúng là cậu ta bị anh ghét.
Tiểu Tuyển không nhịn được rụt về sau, run rẩy hỏi: “Anh, anh ghét em sao, vì, vì sao?”
Tế Tu nhíu mày, càng ngày càng khó chịu.
Từ nhỏ Tiểu Tuyển đã vậy, cậu ta nhận được hàng nghìn hàng vạn cưng chiều, liền cho rằng hàng nghìn hàng vạn người đều có nghĩa vụ phải cưng chiều mình.
Cậu ta biết rõ mình là khởi nguồn của tất cả thống khổ, lại vẫn luôn mang vẻ ngây thơ vô tội như vậy.
“Ghét thì ghét, mẹ nó còn cần lý do à?” Một giọng nói vênh váo hung hăng chợt xen vào.
Tiểu Tuyển quay lại nhìn, lại là Lý Phá Tinh. Vừa thấy hắn cậu ta đã sợ, không dám nói gì.
Lý Phá Tinh cười khẩy, nói cứ như một tên ác bá làm xằng làm bậy, coi trời bằng vung: “Tiểu Tuyển đúng không, mẹ nó cậu tưởng mình là công chúa sống trong truyện cổ tích người gặp người thích, hoa gặp hoa nở thật hả?! Tôi nói cho cậu biết, không chỉ Tế Tu không thích cậu, mẹ nó tôi thấy cậu cũng chỉ muốn đập cậu.”
“Tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng, mẹ nó đừng lắc lư trước mặt bọn tôi, cút càng xa càng tốt.”
Hắn tiến lại gần, nhìn chằm chằm Tiểu Tuyển, ánh mắt không một ý cười, giọng nói lạnh băng, từng câu từng chữ đều là uy hiếp.
“Nếu không, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là sự thật cuộc sống.”
Tiểu Tuyển lảo đảo rụt về sau, cậu ta thấy người này hung dữ như nhân vật phản diện trong phim, hơn nữa còn là loại phản diện nói được làm được.
Cậu ta sợ đỏ cả mắt, nắm chặt đầu cuối, như thể Lý Phá Tinh vừa đi, cậu ta sẽ lập tức gọi điện thoại mách bố.
Đây là lần đầu tiên cậu ta bị bắt nạt như thế, phải bảo bố nghiêm khắc phạt tên xấu xa này.
Lý Phá Tinh kéo tay Tế Tu: “Đi thôi.”
Tế Tu nhìn hướng đi, hỏi: “Không về đi học sao?”
“Anh bảo Bạch tuộc xin thầy cho nghỉ một hôm rồi.”
Lý Phá Tinh dắt Tế Tu đi được vài bước thì ngừng lại, quay đầu nhìn khuôn mặt phờ phạc thảm thương của Tiểu Tuyển, nhếch môi cười: “Ha, công chúa Tiểu Tuyển à, chắc về nhà cậu lại đi mách lẻo nhỉ, chậc chậc, mách thì mách đi, công chúa mà, mách là phải rồi.”
Không ngờ người này lại nhìn thấu tâm tư Tiểu Tuyển, khiến cậu ta cảm thấy mách bố là một chuyện sỉ nhục.
Tiểu Tuyển thả đầu cuối, ngồi xổm xuống đất, không kìm được khóc òa.
Trên đời này tại sao lại có người xấu xa như thế chứ.
Quả đúng là xấu xa tột cùng mà.
Lý Phá Tinh kéo Tế Tu đi được thêm chục bước lại quay đầu, thấy Tiểu Tuyển vẫn đang ngồi bệt xuống đất khóc lóc. Hắn hừ một tiếng: “Chắc giờ cậu ta biết điều cút về nhà rồi đấy.”
Tế Tu hạ mắt, nhàn nhạt nói: “Thực ra, bọn em là anh em, anh em ruột.”
Lý Phá Tinh móc kẹo sữa trong túi ra ăn, đưa cho Tế Tu một cái khác, nói nhẹ tênh: “Anh biết, Bạch tuộc bảo Tiểu Tuyển vừa vào lớp đã nói cho cả lớp biết cậu ta là em ruột của em.”
Tế Tu nhận kẹo, chậm rãi bóc vỏ: “Anh không thấy kỳ lạ sao… Cậu ta là em của em, em lại đối xử với cậu ta như vậy.”
“Tế Tu, anh không được nhanh nhạy, không phân biệt rõ người tốt kẻ xấu, ví dụ như Tống Tịnh Nhiễm… Nhưng sau chuyện lần ấy, anh cảm thấy rằng, nếu Tiểu Tu em ghét một người, vậy thì ắt hẳn người đó có điểm đáng ghét.”
“Hơn nữa.” Lý Phá Tinh ngừng lại, cười nói: “Ban đầu anh đã không thích Tế Tuyển rồi.”
…Nếu em ghét một người, vậy thìắt hẳn người đó cóđiểm đáng ghét.
Anh Tinh nói với y như vậy.
Hương vị ngọt ngào của kẹo sữa tràn ngập khắp khoang miệng Tế Tu, cảm giác thứ hương vị tinh khiết thơm ngọt ấy như từ đầu lưỡi lan đến tận trái tim.
Cuối cùng, trên mặt y cũng hiện ý cười: “Thực ra tên Tiểu Tuyển không phải là Tế Tuyển đâu.”
“Ồ, thế tên là gì?”
“Là Tế Tiểu Tuyển.” Tế Tu cười khẽ: “Em từng vô tình nghe mẹ nói, bà ta hy vọng Tiểu Tuyển mãi mãi hồn nhiên hạnh phúc, mãi mãi được bảo vệ, dù là người lạ gọi tên cậu ta, cũng sẽ vì từ “Tiểu” đệm ở giữa mà bớt cảm giác xa lạ với cậu ta.”
Nụ cười trên khuôn mặt Tế Tu phai nhạt đi một chút: “Thực ra… Em không tính là cô nhi, chỉ có điều em đã cắt đứt quan hệ với gia đình từ lâu.”
Lý Phá Tinh sửng sốt.
Tế Tu tên là Tế Tu.
Em trai em ấy lại tên là Tế Tiểu Tuyển.
Tế Tiểu Tuyển ngây thơ đến mức quá đáng, vừa nhìn đã biết được nuôi lớn cưng chiều trong bình mật. Hắn chỉ hù dọa cậu ta mấy câu cậu ta đã không chịu nổi, cứ như bị bắt nạt kinh khủng lắm.
Còn Tế Tu năm mười bốn tuổi mà Lý Phá Tinh từng gặp, lại là cậu bé còm nhom gầy yếu, thậm chí trông chẳng khác gì đứa trẻ suy dinh dưỡng, đôi mắt trong vắt, nhưng cả người đều mang vẻ âm u trầm mặc, tua tủa gai nhọn.
Lý Phá Tinh nhớ kỹ cảnh tượng Tế Tu bị người ta đè xuống đất đánh, khuôn mặt lại chẳng có vẻ gì sợ hãi và căm hận. Tế Tu từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt bình tĩnh, bình tĩnh tới nỗi đáng sợ.
Như thể là… Đã tuyệt vọng với thế giới này.
Rốt cuộc là bố mẹ thế nào, mới có thể nuôi dưỡng ra hai anh em khác hẳn nhau như vậy.
Rốt cuộc là bố mẹ thế nào, mới có thể nhẫn tâm cắt đứt quan hệ với một Tế Tu nhỏ yếu như vậy.
Rốt cuộc hắn đã hiểu, tại sao Tế Tu lại thản nhiên nhận mình là cô nhi.
Lý Phá Tinh nhìn Tế Tu gục đầu xuống, khóe môi cong lên đường cong vô nghĩa, làn da tái nhợt, hệt như bạch ngọc chìm trong nước đá lạnh buốt.
Trái tim Lý Phá Tinh như bị một sợi dây cước cứa vào, đau đớn vừa kịch liệt lại vừa dai dẳng.
Hắn như có thể cảm giác được sợi dây kia dần dần siết lại, siết đau trái tim hắn.
Hắn đau lòng cho Tế Tu.
Quá đỗi đau lòng.
“Tiểu Tu.”
Lý Phá Tinh ôm lấy Tế Tu, chầm chậm siết chặt vòng tay, ngón tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của y.
Giọng nói hắn rất đỗi dịu dàng, hình như, Lý Phá Tinh hắn chưa từng nói bằng chất giọng dịu dàng tới vậy: “Tiểu Tu, sau này anh sẽ luôn gọi em là Tiểu Tu được không?”
Từ trước tới giờ Lý Phá Tinh luôn gọi tên linh tinh, Bạch tuộc, Đá tảng, Nhóc mập, chẳng ai được gọi bằng tên thật, hắn cứ thấy thuận miệng thì gọi vậy thôi. Ngay cả là Tế Tu, hắn cũng lúc thì gọi Tế Tu, lúc thì Tiểu Tu, lúc thì Tu Tu, muốn gọi thế nào thì gọi.
Nhưng bây giờ, hắn bỗng có một suy nghĩ cố chấp.
Sau này, hắn sẽ gọi Tế Tu là Tiểu Tu.
…Như thể muốn bù đắp cho Tế Tu những gì bố mẹ y đã nợ y.
Nào ngờ, Tế Tu im lặng một lát, nói: “Cũng không cần luôn gọi em là Tiểu Tu đâu.”
“Hả? Vậy gọi thế nào?” Lý Phá Tinh buông Tế Tu, không hiểu hỏi.
Tai Tế Tu chợt đỏ bừng: “Chúng, chúng ta đã kết hôn rồi.”
Lý Phá Tinh mở to mắt: “Anh nên gọi em là…”
Khuôn mặt Lý Phá Tinh hơi nóng lên, hắn ngại ngùng gọi: “Vợ?”