Edit: OnlyU
Nhóm Phục Lệ mua mười viên đan dược, mỗi người dùng một viên, còn thừa năm viên, Phục Lệ rao bán lại với giá một ngàn nguyên thạch một viên, vì vậy số đan dược mua trước đó coi như không tốn xu nào.
Sau khi dùng đan dược, tu vi của bọn họ tiến bộ rõ rệt, có bọn họ làm gương, đan dược được bán cực kỳ suôn sẻ.
Phục Lệ thu được một khoản tiền, lập tức hào hứng đi tìm Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, lại phát hiện hai người đã rời đi.
“Đại ca, không gặp được.” Phục Vi thất vọng nói.
“Chắc là họ đã vào Hắc Thạch Vực.”
Cô cau mày nói: “Đi vào Hắc Thạch Vực làm chi?”
“Đa số luyện đan sư có thể chất yếu, vào Hắc Thạch Vực phỏng chừng để rèn luyện thể chất.” Phục Lệ đáp lời.
Phục Vi nhíu mày: “Nhiều luyện đan sư sợ chịu không nổi lôi kiếp bèn đi vào Hắc Thạch Vực rèn luyện thể chất, có điều đi vào rồi không cầm cự được bao lâu đã từ bỏ, không biết Diệp đan sư có thể kiên trì bao lâu.”
Trọng lực trong Hắc Thạch Vực cực lớn, tu sĩ vừa vào sẽ bị khó chịu, đối với các đan sư quen sống an nhàn sung sướng thì sống trong Hắc Thạch Vực là sự tra tấn cực độ.
Trước kia từng có một đan sư mập mạp tiến vào Hắc Thạch Vực, chưa được mấy ngày đã gầy xộc đi, cả người co lại nghiêm trọng, đan sư kia chịu không nổi bèn ảo não trở ra. Nghe nói hắn ra ngoài không lâu đã dưỡng thân béo lại.
Phục Lệ lắc lắc đầu, phiền muộn nói: “Là ta cũng sẽ làm vậy. Chúng ta đi vào Hắc Thạch Vực luôn đi.”
Bọn họ vốn định mua đi bán lại đan dược trục lợi, kiếm một vố lớn, nhưng chưa kịp làm gì thì Diệp Đình Vân đã đi vào Hắc Thạch Vực, không biết chạy đi đâu, nếu không tìm thấy người thì kế hoạch của bọn họ sẽ đổ sông đổ biển.
Phục Vi thở dài tiếc nuối: “Biết vậy đã để lại số liên lạc.”
“Nếu biết từ trước thì lúc mua đan dược, chúng ta không chỉ mua mười viên.” Tưởng Nhân nói.
Cô nhìn hắn, tức giận nói: “Không phải lúc đó ngươi còn phàn nàn mua nhiều đan dược sao?”
Hắn xấu hổ nói: “Chẳng phải do ta không biết sao?”
Phục Vi khinh thường nói: “Nguyên thạch mua mười viên đan dược từ đâu ra, ngươi còn giấu tiền riêng không nỡ lấy ra.”
Mặc dù bọn họ cùng đội ngũ nhưng ai cũng có tâm tư riêng, lúc mua đan dược, mọi ngươi gom góp nguyên thạch giao cho Phục Lệ, Tưởng Nhân không góp nhiều, Phục Vi cho rằng hắn giấu riêng nhưng lúc đó cô không nhiều lời.
Tưởng Nhân xấu hổ nói: “Nào có. Ta thật sự không có nhiều nguyên thạch.”
Phục Vi khẽ hừ một tiếng, Phục Lệ trừng cô nói: “Được rồi, Vi Vi đừng làm rộn.”
Y biết rõ Tưởng Nhân giấu riêng nguyên thạch, nhưng mọi người chỉ là quan hệ đồng đội, tuy y là đội trưởng nhưng không thể cưỡng ép quá nhiều, làm hỏng bầu không khí hài hòa trong đội.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi vào Hắc Thạch Vực, dựa theo trọng lực khác biệt, Hắc Thạch Vực chia làm khu vực, khu vực cấp càng cao thì Mặc Huyết thú sống ở đó có cấp bậc càng cao.
Hắc Thạch Vực có không ít giặc cướp, hai người vừa vào đã gặp bọn cướp ba lần, cả ba đợt đều bị hai người giết chết.
Giang Thiếu Bạch phỏng đoán đám người này được băng cướp lớn trong Hắc Thạch Vực phái ra trinh sát xem thực lực của hai người sâu cạn thế nào. Sau ba đợt tấn công, hai người ít gặp phiền phức hơn. Hắn thầm đoán có lẽ hành động của bọn họ đã lập uy, đối phương biết hai người không dễ chọc nên đã từ bỏ không đến gây phiền phức.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Sống ở đây không thoải mái chút nào.”
Vừa vào Hắc Thạch Vực, hắn lập tức cảm giác suy yếu như vừa trải qua đại chiến, ai lần đầu tiên vào đây cũng sẽ bị như vậy, thình lình tiến vào môi trường sống hoàn toàn khác biệt, nhiều tu sĩ còn bị giảm mạnh tu vi.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân là người mới nên vừa tiến vào đã bị xem là quả hồng mềm, bị người ta chú ý.
Tu sĩ hậu kỳ Tiên Vương vừa tiến vào Hắc Thạch Vực chỉ có thể phát huy thực lực tương đương sơ kỳ Tiên Vương. Hắc Thạch Vực có vài người định cư đã lâu, chuyên môn nhắm vào người mới để ra tay.
Giang Thiếu Bạch dùng một viên Đoàn Thể Đan, lập tức dễ chịu hơn khá nhiều. Đoàn Thể Đan này được luyện chế từ máu Mặc Huyết vương thú, hiệu quả không tồi, dùng xong cơ thể bớt mệt mỏi rất nhiều.
“Ngươi cảm thấy thế nào rồi?” Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân hỏi.
Cậu lắc đầu: “Không có việc gì, ngươi yên tâm đi.”
Hắn cau mày, Hắc Thạch Vực tràn ngập tử khí, tử khí tiến vào người giúp hắn thoải mái hơn khá nhiều, hắn có thể dùng cách này bổ sung thể lực, nhưng Đình Vân thì không thể.
“Chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi đi.”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừm.”
Hai người tìm một nơi kín đáo bắt đầu tu luyện. Bọn họ không vội hấp thu nguyên thạch mà tiến hành tinh luyện nguyên lực trong cơ thể trước.
Giang Thiếu Bạch cảm thấy nguyên khí trong người hắn rất tinh khiết, nhưng sau khi sống trong Hắc Thạch Vực hơn một tháng, nguyên khí trong người hắn được rèn luyện càng tinh khiết hơn.
Mặc dù tinh luyện nguyên khí xong thì nguyên khí trong người sẽ ít đi, nhưng thực tế hắn lại cảm thấy thực lực tăng lên.
Đa Đa nằm rạp dưới đất, cả người co quắt như cái bánh chuột.
Giang Thiếu Bạch nhìn nó hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Đa Đa bày dáng vẻ chết không hối tiếc: “Ta có sao hay không, ngươi không nhìn ra hả?”
“Ngươi thiếu rèn luyện, nghe nói Hắc Thạch Vực có thể giảm béo, rất thích hợp với ngươi đó.”
Đa Đa: “…”
Chuột ngố lấy một đống nguyên thạch trong nhẫn không gian ra, nằm nhoài lên đống nguyên thạch. Đa Đa ôm nguyên thạch dưới người, thầm nghĩ cuộc sống ở đây quá khổ sở, Diệp lão đại mắc chứng tự ngược mới chọn nơi thế này. Sống ở đây, chỉ có nguyên thạch mới an ủi được tâm hồn yếu ớt của nó.
Đa Đa ôm chặt đống nguyên thạch, hung hăng cọ xát.
Yêu Yêu ở bên cạnh lắc lư dây leo, Ma Huyết Đằng thích môi trường âm u tối tăm, môi trường sống ở Hắc Thạch Vực rất hợp với nó.
Yêu Yêu cắm rễ dây leo vào đống nguyên thạch, nguyên lực bên trong nhanh chóng bị hút qua người nó.
“Tốc độ hấp thu nguyên khí của Yêu Yêu rất nhanh.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Ma Huyết Đằng có khế ước thú với cậu, một phần nguyên khí Yêu Yêu hấp thu sẽ truyền qua người cậu, thế nên cậu có thể cảm nhận được trạng thái của nó đang rất tốt.
Giang Thiếu Bạch quay qua chuột ngố: “Đa Đa, ngươi học hỏi Yêu Yêu đi. Ngươi xem năng lực thích ứng của người ta mạnh đến cỡ nào.”
Đa Đa liếc nhìn hắn, rồi lại nằm nhoài lên đống nguyên thạch giả chết.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sống ở Hắc Thạch Vực như cá gặp nước, hoàn toàn không biết rất nhiều người đang tìm kiếm bọn họ.
Giang Thiếu Bạch bán đan dược cho nhóm Phục Lệ, hắn vốn định kiếm thêm một chút, kết quả nhóm Phục Lệ dùng xong cảm thấy cực tốt rồi bán sang tay đan dược còn dư, tin tức nay nhanh chóng được truyền ra.
Diệp Đình Vân dùng đan dược mua Mặc Huyết vương thú từ Phục Lệ ngay trước mặt mọi người, chuyện này không có gì bí mật, dễ dàng điều tra được đan dược của nhóm Phục Lệ là từ Diệp Đình Vân.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người tìm Diệp Đình Vân mua đan dược.
Hắc Thạch Vực vô cùng rộng lớn, còn nhiều khu vực chưa được biết đến, sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tiến vào, bọn họ tìm một nơi kín đáo để tu luyện. Bên ngoài cả đám người đang tìm hai người, nhưng cả hai đã lánh đi, bọn họ không thể tìm ra.
Hai người tu luyện trong Hắc Thạch Vực mấy tháng, thể chất và nguyên khí trở nên tinh khiết hơn rất nhiều.
Giang Thiếu Bạch phát hiện nếu dùng đan dược trong Hắc Thạch Vực thì có thể luyện hóa dược lực càng thêm triệt để, Đoàn Thể Đan và Tiểu Thiên Tôn Đan đều có thể phát huy hết dược lực.
Suốt mấy tháng qua, thỉnh thoảng hắn hấp thu được những tia tử khí, ở Hắc Thạch Vực này, giết người cướp của là chuyện quá bình thường, mỗi ngày đều có rất nhiều sinh mệnh biến mất khỏi cõi đời này. Có tử khí bổ sung, thực lực của hắn tiến bộ rất nhanh.
Sau mấy tháng, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân dần dần thích ứng cuộc sống ở Hắc Thạch Vực.
Lúc vừa tiến vào đây, Giang Thiếu Bạch thường bị khó chịu, mấy tháng sau đã không còn.
Diệp Đình Vân đưa hai lọ đan dược cho hắn: “Đây là hai lọ Đoàn Thể Đan cuối cùng.”
Cậu dùng máu của Mặc Huyết vương thú luyện chế ra Đoàn Thể Đan này, thi thể vương thú cậu mua được không lớn, tinh luyện tinh huyết xong không còn lại bao nhiêu. Lúc đó cậu luyện chế được tất cả hơn viên Đoàn Thể Đan, dùng mấy tháng nay đã gần hết.
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Không sao, dùng xong hai lọ này là có thể tự do hoạt động.”
“Ta cũng cảm thấy gần đây cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
Lúc vừa đến đây, cả người cậu uể oải, không muốn nhấc chân bước đi, đi đường dài sẽ có cảm giác hai chân như đeo chì. Theo lý mà nói thì Diệp Đình Vân đã là tu sĩ Tiên Vương, ngày đi ngàn dặm vẫn không mệt mỏi, chẳng qua môi trường trong Hắc Thạch Vực quá đặc biệt, luôn khiến người ta có cảm giác mệt mỏi quá độ.
Có điều thời gian gần đây cậu luôn dùng Đoàn Thể Đan, lại không ngừng tinh luyện linh lực, dần dần thích ứng hoàn cảnh nơi này.
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Chúng ta đi ra ngoài thôi.”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Được.”
Mấy tháng nay cậu không đi lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, xương cốt cũng rỉ sét luôn.
Giang Thiếu Bạch đi ra ngoài không lâu đã phát hiện mấy tu sĩ gặp trên đường lén dò xét hai người, có vài người đi thoáng qua nhìn bọn họ như đang xác định gì đó. Hắn phóng uy áp, đối phương kinh sợ thối lui.
“Hình như có nữ tu đi theo chúng ta.”
“Ta phát hiện lâu rồi.” Giang Thiếu Bạch thở dài.
Từ khi hắn xuất quan, những kẻ theo dõi cứ đợt sau nối đuôi đợt trước, dọa lui một đợt lại tới một đợt.
Diệp Đình Vân dừng bước nói: “Tình hình có vẻ không đúng lắm, hay là chờ cô ta xem sao.”
Cậu thoáng nhìn ra sau lưng, nữ tu đã đi theo hai người rất lâu rồi, nhưng cậu không cảm nhận được ác ý từ đối phương, có lẽ cô ta tìm bọn họ có việc.
Giang Thiếu Bạch: “… Ngươi thấy nên chờ thì chờ một chút cũng không sao.”
Hai người dừng lại, nữ tu theo sau lập tức phát hiện. Cô ta do dự một lúc, cuối cùng bước ra khỏi chỗ tối đi đến trước mặt hai người.
“Chào hai vị đạo hữu, thất lễ.”
“Vị đạo hữu này, đi theo chúng ta có chuyện gì không?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.
Lâm Kiều chần chờ một lúc rồi nhìn cậu nói: “Các hạ là Diệp đan sư, Diệp Đình Vân có phải không?”
Cậu ngờ vực hỏi: “Sao ngươi biết?”
Giang Thiếu Bạch nhíu nhíu mày, bọn họ nổi tiếng đến vậy sao? Một nữ tu dễ dàng biết thân phận của bọn họ, trước đó Phục Lệ cũng biết thân phận của họ, có lẽ y đã cẩn thận điều tra.
“Đạo hữu đúng là Diệp đan sư?” Lâm Kiều mừng rỡ nói.
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Không sai.”
Lâm Kiều cười nói: “Diệp đan sư, hiện tại ngài rất nổi tiếng tại Hắc Thạch Vực, rất nhiều người đang tìm ngài. Có người đã tìm kiếm Diệp đan sư suốt mấy tháng rồi, vì không tìm được nên mọi người cho rằng ngài đã rời khỏi Hắc Thạch Vực.”
Các đan sư đến Hắc Thạch Vực đa số không chịu nổi môi trường sống ở đây, vừa đến không lâu đã rời đi, vì sợ mất mặt mà nhiều người ra đi lặng lẽ.
Diệp Đình Vân luôn không lộ diện, mọi người phỏng đoán cậu đã đi rồi, đương nhiên còn có một suy đoán khác, đó là cậu bị yêu thú ăn thịt.
Rất nhiều yêu thú lợi hại sinh sôi phát triển trong Hắc Thạch Vực, chúng rất gian xảo, sơ ý một chút sẽ bị chúng nấp trong bóng tối lén tấn công đến chết.
“Ta? Nổi tiếng?”
Lâm Kiều gật đầu: “Là do Đại Bổ Nguyên Đan Diệp đan sư luyện chế ra, đan dược này rất có lợi đối với tu sĩ Tiên Vương, có hai tu sĩ dùng đan dược xong, thuận lợi tiến giai một cấp bậc nhỏ.”
“Đại Bổ Nguyên Đan?” Diệp Đình Vân nghi hoặc hỏi lại.
Giang Thiếu Bạch tiến đến thì thầm vài câu bên tai cậu, Diệp Đình Vân thầm trợn mắt, cậu nghiên cứu ra Tiểu Thiên Tôn Đan, còn chưa lấy tên, thế mà trong lúc cậu không biết, Thiếu Bạch đã đặt cái tên này. Lúc ấy hẳn là hắn chỉ thuận miệng nói, không ngờ lan truyền như vậy.
Diệp Đình Vân hỏi tiếp: “Thật sao? Hiện tại ta rất nổi danh?”
Lâm Kiều gật đầu, lấy lòng nói: “Đúng vậy. Thực tế Hắc Thạch Vực thiếu rất nhiều đan sư, Diệp đan sư bằng lòng đến đây là may mắn của tu sĩ Hắc Thạch Vực chúng ta.”
Ánh mắt Diệp Đình Vân hơi dao động, đoán được nguyên nhân các tu sĩ trước đó cứ dán mắt vào cậu, chắc chắn cũng vì Đại Bổ Nguyên Đan.
“Ngươi muốn mua đan dược sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Kiều ngập ngừng nói: “Có phải là… Một ngàn nguyên thạch trung phẩm một viên?”
Giang Thiếu Bạch nhíu nhíu mày, trước đó hắn bán nguyên thạch, nữ tu này lại chủ động ra giá nguyên thạch, tăng giá lúc nào vậy? Sao hắn không biết? Vậy là hắn đã bán lỗ sao?
“Ừ.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
Lâm Kiều mừng rỡ nói: “Ta muốn mua hai viên.”
Lúc đầu nhóm Phục Lệ bán lại với giá nguyên thạch một viên, có điều sau đó Diệp Đình Vân biến mất, đan dược bị đẩy giá trên trời. Hai tháng trước, viên đan dược cuối cùng được một đan sư mua với giá nguyên thạch trung phẩm, chắc là mua về để nghiên cứu.
Giang Thiếu Bạch cau mày, xem ra vẫn có rất nhiều kẻ có tiền. Một ngàn nguyên thạch còn muốn mua hai viên, quả nhiên hắn đã bán giá quá thấp.
Hết chương