Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

chương 409: giao dịch tiểu thiên tôn đan

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: OnlyU

Ban đầu Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vốn định đi thẳng vào Hắc Thạch Vực, nhưng sau khi mua được Mặc Huyết vương thú, Diệp Đình Vân từ bỏ ý định này.

Hai người thuê một tiểu viện bên ngoài Hắc Thạch Vực, ở lại đó luyện chế Đoàn Thể Đan.

Xử lý Mặc Huyết vương thú và luyện chế đan dược đều cần thời gian, Giang Thiếu Bạch đành phải ở trong nhà chờ.

Hắn buồn chán lật quyển sách trên tay, hắn tiêu mười mấy nguyên thạch hạ phẩm mua quyển sách này từ một tiểu tu sĩ Toàn Đan, trong sách giới thiệu sơ lược tình hình chung ở Hắc Thạch Vực, giới thiệu vài đặc sản và những thứ đáng thu thập trong Hắc Thạch Vực.

Những món được liệt kê trong sách gần như mọi tu sĩ ở Hắc Thạch Vực đều biết, có điều Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân là người mới, thế nên quyển sách rất có giá trị tham khảo.

Đa Đa lắc lắc đầu: “Chán muốn chết! Chán quá, sao các ngươi lại thích đâm đầu vào một nơi không có ánh mặt trời thế này, tìm một hơi đầy nắng ấm, phong cảnh tuyệt đẹp không tốt hơn sao?”

Hắc Thạch Vực quanh năm tối tăm, không có ánh mặt trời, môi trường sống đúng là không được tốt, có điều đây lại nơi cực kỳ thích hợp với Giang Thiếu Bạch.

Mặc dù yên tĩnh ở trong tửu lâu, hắn vẫn có thể hấp thu tử khí mỏng manh, đa số từ Hắc Thạch Vực thổi đến. Bên ngoài đã có thể hấp thu được tử khí, có thể đoán được môi trường tu luyện bên trong thích hợp với hắn đến cỡ nào.

Nơi này là Diệp Đình Vân chọn đến, nhưng có lẽ cậu chọn vì hắn. Đình Vân có một nửa huyết mạch Mộc tộc, phải thích nơi có ánh nắng ấm áp mới đúng.

Giang Thiếu Bạch khẽ thở dài, trong lòng vừa ấm áp lại vừa áy náy.

“Giang thiếu, có khách đến.” Người làm tiến vào bẩm báo.

Hắn nghi ngờ hỏi: “Khách?” Hắn và Đình Vân vừa mới đến đây, không có giao tình với các tu sĩ nơi này.

“Người này nói từng bán vương thú cho Giang thiếu.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, người bán vương thú? Đã thanh toán xong rồi mà, dù Mặc Huyết vương thú quý giá nhưng Đình Vân ra giá hào phóng, người kia không bị thiệt. Hiện tại người kia đến tận cửa, tại sao? Chẳng lẽ hối hận?

Mặc Huyết vương thú đã bị Đình Vân cho vào nồi, giờ người bán đổi ý cũng đã muộn.

“Mời vào đi.” Giang Thiếu Bạch nói.

“Vâng.”

Phục Lệ đi vào nhà, hành lễ với Giang Thiếu Bạch: “Bái kiến đạo hữu.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Các vị đạo hữu không cần khách sáo như thế, mời ngồi.”

Phục Lệ ngồi xuống, cung kính hỏi: “Các hạ là Giang đạo hữu, Giang Thiếu Bạch của Thảo Đan Môn phải không?”

Hắn cười đáp: “Đúng vậy, nhưng Thảo Đan Môn gặp biến cố, hiện tại ta và Đình Vân là tán tu.”

“Đạo hữu nén bi thương.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Thế sự vô thường, tất cả đều là thiên ý.”

“Nghe nói Diệp đạo hữu là luyện đan sư?” Phục Lệ hỏi.

Giang Thiếu Bạch nhẹ gật đầu nói: “Không sai, Đình Vân đúng là luyện đan sư.”

Thời gian này Diệp Đình Vân luôn luyện đan trong trạch viện thuê lại, lúc đan dược ra lò sẽ có dao động nhất định, chỉ cần hơi lưu ý một chút sẽ phát hiện ra thôi. Những người này đã biết thân phận của hắn và Đình Vân, tự nhiên sẽ biết Đình Vân là luyện đan sư.

Phục Lệ hơi ngượng ngùng nói: “Những đan dược trao đổi với chúng ta trước đó đều do Diệp đan sư luyện chế sao?”

“Sao vậy? Đan dược có vấn đề gì sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Phục Lệ vội vàng giải thích: “Không có, không có vấn đề gì, chẳng qua trong số đó có một loại đan dược tinh tiến tu vi vô cùng thần kỳ, chúng ta kiến thức hạn hẹp, không biết đó là đan dược gì, muốn mua thêm mấy viên.”

Lúc ấy Diệp Đình Vân tiện tay lấy ra mười mấy lọ đan dược, phần lớn là đan dược chữa thương và tinh tiến tu vi, chất lượng cũng không tồi.

Kỳ thật khi đó Phục Lệ chỉ nhận ra một nửa số đan dược là loại gì đã đồng ý trao đổi. Sau khi giao dịch, nhóm của y tìm một nơi nghỉ ngơi, cẩn thận phân loại đan dược. Trong số đan dược có lẫn một viên Tiểu Thiên Tôn Đan, Phục Lệ và mấy người bạn đều không nhận ra.

Không rõ công dụng đan dược, lúc phân chia, bọn họ sợ là đan dược kỳ quái gì đó nên không ai dám chọn. Không ai dùng, Phục Lệ đành giữ lại dùng, không ngờ công hiệu ngoài dự đoán.

Tu vi của y bị kẹt ở đỉnh trung kỳ Tiên Vương đã lâu, thử mọi cách vẫn không tiến giai hậu kỳ Tiên Vương được, không ngờ dùng một viên đan dược xong lại dễ dàng đột phá.

Phục Lệ có cảm giác như nhặt được bảo bối, càng thêm tán thưởng hiệu quả đan dược.

Cơ duyên của y khiến các đồng bạn ước ao không thôi, ai cũng hối hận bản thân không tinh mắt, đan dược có hiệu quả như vậy lại bỏ qua.

Phục Lệ cũng cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, y nhận viên đan dược này hoàn toàn là bất đắc dĩ, không ngờ lại là cơ duyên hiếm có.

Mọi người thương lượng với nhau, dù biết hành động này hơi lỗ mãng, nhưng bọn họ không chống lại được sức hấp dẫn của đan dược, cuối cùng tìm đến Diệp Đình Vân.

Giang Thiếu Bạch lấy một viên đan dược ra: “Ngươi nói là loại này phải không?”

Phục Lệ nhìn đan dược trong tay Giang Thiếu Bạch, kích động gật đầu: “Chính là nó, không biết đây là đan dược gì, lần đầu tiên ta thấy nó.”

Hắn thuận tay cho viên đan dược vào miệng rồi nói: “Đan dược này không có tên.”

Phục Vi thấy Giang Thiếu Bạch ăn đan dược như ăn kẹo, cô há to miệng, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.

Phục Lệ không hiểu hỏi lại: “Không có tên?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu, tùy tiện giải thích: “Vì đan dược này là Đình Vân vừa nghiên cứu ra, vẫn chưa có tên.”

Phục Lệ ngạc nhiên: “Diệp đan sư tự nghiên cứu ra? Đây là đan dược mới?”

Các tu sĩ nhìn nhau, cuối cùng hiểu ra vì sao bọn họ không nhận ra đây là đan dược gì.

Giang Thiếu Bạch nhìn y nói: “Yên tâm đi, đan dược không có vấn đề.”

Phục Lệ vội nói: “Ta không nghi ngờ dược hiệu của đan dược, ta chỉ kinh ngạc, đan dược tốt vậy mà lại không có tiếng tăm.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Chúng ta luyện đan tự dùng, không cần tiếng tăm.”

Phục Vi nhíu mày: “Đan dược lợi hại như vậy phải có một cái tên chứ.”

Hắn nghe thế lắc lắc lọ đan dược trong tay: “Đan dược này rất bổ, muốn đặt tên à, thôi thì cứ gọi là Đại Bổ Nguyên Đan đi.”

Phục Vi: “…” Đan dược tốt như thế mà lấy cái tên thấy gớm, ai mà không biết dược hiệu chắc chắn sẽ bỏ qua.

Cô nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Giang đạo hữu vừa dùng một viên đan dược, không cần luyện hóa dược lực sao? Ngươi làm vậy e là lãng phí dược lực.”

Theo như lời đại ca thì một viên đan dược này chứa nguyên khí khổng lồ, đại ca dùng đan dược xong phải tốn không ít thời gian mới luyện hóa hết dược lực.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Không sao, ta thường xuyên ăn, không cần quan tâm chút dược lực.”

Phục Vi: “…”

Phục Lệ ước ao nói: “Giang đạo hữu có phúc lớn. Đan được quý như vậy cũng có thể tùy tiện ăn.”

Ánh mắt y cực nóng bỏng nhìn lọ đan dược trong tay Giang Thiếu Bạch, trong đó có tổng cộng viên đan dược. Phục Lệ thầm cảm thán, có đạo lữ là đan sư thật tốt. Đan dược quý giá như vậy dễ dàng có mấy viên, y có được một viên đã cảm thấy cực kỳ may mắn rồi.

Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Không đến mức tùy tiện ăn, đan dược này có dược hiệu không tồi nhưng chi phí điều chế không thấp, cần phải có hư không lưu huỳnh.”

Phục Lệ kinh ngạc nói: “Là hư không lưu huỳnh dùng để luyện chế Tiểu Thiên Tôn Đan?”

Hắn khẽ gật đầu: “Không sai, chính là vị thuốc này.”

Phục Lệ gật đầu, có vẻ hiểu ra: “Thì ra là vậy, thảo nào dược hiệu cao như vậy.”

Giang Thiếu Bạch cười cười không nói.

Y do dự một chút, cuối cùng ngập ngừng hỏi: “Đan dược này có bán không?”

“Ngươi muốn mua?”

Phục Lệ gật đầu: “”Đúng vậy.”

Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu ngươi muốn mua, vậy thì nguyên thạch trung phẩm một viên.”

Phục Lệ gật đầu, lấy nguyên thạch trung phẩm ra: “Ta mua mười viên.”

Giang Thiếu Bạch thấy đối phương lấy nguyên thạch ra dứt khoát như vậy, thầm nghĩ hắn ra giá hơi thấp rồi. Phục Lệ vừa lên tiếng là mua viên, quả nhiên giàu sụ. Nhìn bộ dạng đối phương, xem ra có chuẩn bị trước mới đến.

Hắn lên tiếng: “Đạo hữu rất giàu có.”

Phục Lệ cười ngượng ngùng: “Đây là tiền tích trữ của tất cả chúng ta.”

Giang Thiếu Bạch cười nhẹ mà không đáp lời.

Lúc này Diệp Đình Vân đi ra khỏi phòng luyện đan, Giang Thiếu Bạch và Phục Lệ vừa giao dịch đan dược và nguyên thạch xong.

“Có khách đến à?” Cậu lên tiếng.

Nhóm Phục Lệ vừa nhìn thấy Diệp Đình Vân, lập tức cung kính thi lễ: “Bái kiến Diệp đan sư.”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu.

“Ngươi luyện chế đan dược xong rồi?” Giang Thiếu Bạch hỏi

Cậu gật đầu, ném một lọ đan dược cho hắn: “Ừ.”

Phục Lệ dùng linh hồn lực thăm dò sơ qua lọ đan dược, hiếu kỳ hỏi: “Diệp đan sư, đây là Đoàn Thể Đan luyện chế từ máu Mặc Huyết vương thú sao?”

Diệp Đình Vân gật đầu đáp: “Không sai.”

“Đây là Đoàn Thể Đan cấp năm?”

Diệp Đình Vân cười cười: “Ánh mắt của ngươi không tồi.”

Phục Lệ nhíu mày, theo tin tức y thăm dò được thì ở Thảo Đan Môn, Diệp Đình Vân là tiên đan sư cấp bốn, còn là tu sĩ ngoại viện. Thảo Đan Môn bị diệt môn nhanh như vậy có liên quan không nhỏ đến việc tông môn thiếu tiên đan sư cấp năm.

Diệp Đình Vân là tiên đan sư cấp năm, thế mà không hề có tiếng tăm ở Thảo Đan Môn, chuyện này quá kỳ quái.

Phục Lệ nhìn Đoàn Thể Đan trong tay Giang Thiếu Bạch, y khá động lòng, nhưng y đã dùng hết nguyên thạch mua Đại Bổ Nguyên Đan rồi, dù muốn mua thêm đan dược, nguyên thạch cũng không cho phép.

Giang Thiếu Bạch thu đan dược vào nhẫn không gian, Phục Vi thấy đan dược biến mất, thất vọng thở dài trong lòng.

Thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không có ý đãi khách, nhóm Phục Lệ bèn ra về.

“Mấy người này đến làm chi?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đến mua đan dược, lần trước ngươi giao dịch đan dược với bọn họ có lẫn một viên Tiểu Thiên Tôn Đan nhớ không? Bị bọn họ chú ý, Đình Vân, đan dược ngươi luyện chế quả nhiên rất lợi hại.”

Diệp Đình Vân nghiêng đầu cười cười: “Lần đầu gặp, người dẫn đầu kia có tu vi đỉnh trung kỳ Tiên Vương.” Hiện tại đã là hậu kỳ Tiên Vương rồi.

Thiên Tôn Đan vốn là đan dược phụ trợ đột phá Tiên Tôn, còn đan dược của cậu lại thiên về tăng nguyên khí, cũng có hiệu quả đột phá cấp bậc nhỏ.

Giang Thiếu Bạch chống cằm nói: “Vừa nãy ta ra giá năm trăm nguyên thạch trung phẩm một viên đan dược, hắn ta đáp ứng rất sảng khoái.” Hình như ra giá hơi thấp, đối phương chịu giá quá nhanh.

Cậu cười nói: “Năm trăm nguyên thạch cũng không thấp.” Chi phí điều chế đan dược không cao. “Chỉ là hư không lưu huỳnh.”

Vì vị thuốc chính của Tiểu Thiên Tôn Đan là hư không lưu huỳnh, thế nên hiện tại giá thị trường của nó bị đẩy lên gấp bội. Mặc dù Giang Thiếu Bạch từng bắt được không ít, nhưng bọn họ đã bán đi một nửa, còn lại sắp dùng hết rồi.

Hắn lắc đầu: “Biết trước như vậy đã không bán rẻ hư không lưu huỳnh.”

Hiện tại giá thị trường của hư không lưu huỳnh bị đẩy cao, dù ra giá gấp ba lần cũng chưa chắc mua được.

“Ban đầu là Âu Dương Tuyết và Lung Dạ Tiên Vương mở miệng, dù biết bị thiệt vẫn phải bán. Thả lỏng tinh thần đi, dù hư không lưu huỳnh có đắt thế nào đi nữa cũng không đắt bằng đan dược.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Đúng vậy.”

Nói cho cùng hư không lưu huỳnh chỉ là linh dược mà thôi, vả lại không nhiều người biết được phương pháp luyện chế Tiểu Thiên Tôn Đan của Lung Dạ Tiên Vương. Người của Lung Dạ Tiên Vương lại không dùng nhiều hư không lưu huỳnh đến thế.

Nhóm Phục Lệ ra về, tìm một nhà trọ nghỉ ngơi.

“Không ngờ Diệp Đình Vân là tiên đan sư cấp năm.”

“Đúng vậy. Đoàn Thể Đan được luyện chế từ Mặc Huyết vương thú chắc chắn có hiệu quả không tồi, đáng tiếc…” Phục Vi vô cùng tiếc nuối lắc đầu nói.

Phục Lệ thở dài, bọn họ khá nghèo.

Vừa nhìn viên Đoàn Thể Đan kia là biết chất lượng không tầm thường, Phục Lệ đã sinh sống ở Hắc Thạch Vực nhiều năm, thấy không ít các loại Đoàn Thể Đan, nhưng đây là lần đầu tiên y gặp đan dược chất lượng cao như vậy, đáng tiếc…

Phục Vi vừa tiến cấp Tiên Vương, dù đã thích ứng với môi trường trong Hắc Thạch Vực, nhưng vẫn còn rất nhiều nơi có trọng lực mạnh, Phục Vi ở lâu một chút là không thích ứng được, nếu có Đoàn Thể Đan luyện chế từ Mặc Huyết vương thú thì sẽ cải thiện được tình trạng này.

“Lão đại, đan dược này không rẻ, mua một lúc mười viên có nhiều quá không?”

Phục Lệ nhìn Tưởng Nhân nói: “Mười viên không nhiều đâu, nguyên thạch một viên, giá này không đắt, ngươi không nghĩ xem Tiểu Thiên Tôn Đan của Lung Dạ đan sư bị đẩy đến giá nào rồi.”

Tưởng Nhân khó hiểu nói: “Nhưng đây không phải là Tiểu Thiên Tôn Đan.”

Phục Lệ tức giận nói: “Thảo Đan Môn bị diệt môn, Bích Đan Môn chiếm địa bàn Thảo Đan Môn nhưng không có được phương pháp luyện chế Tiểu Thiên Tôn Đan, Lung Dạ Tiên Vương không biết tung tích. Tiểu Thiên Tôn Đan trên thị trường chỉ còn những viên Lung Dạ Tiên Vương luyện chế trước đó, nếu là Tiểu Thiên Tôn Đan thì làm gì đến lượt chúng ta. Mặc dù đan dược này không phải Tiểu Thiên Tôn Đan, nhưng có khả năng liên quan đến nó.”

“Đại ca phát hiện ra chuyện gì rồi?” Phục Vi hỏi.

Phục Lệ cười bí hiểm: “Diệp đan sư vốn là người của Thảo Đan Môn, ta đoán hắn đã học được gì đó từ Lung Dạ Tiên Vương, biết được một phần phương pháp luyện chế Tiểu Thiên Tôn Đan mới nghiên cứu ra đan dược này.”

Phục Vi gật đầu: “Có lý, nếu như đan dược này có liên quan đến Tiểu Thiên Tôn Đan thì không còn lấy làm lạ vì sao nó có hiệu quả như vậy, có thể giúp đại ca đột phá ngay tức thì.”

Hết chương

Truyện Chữ Hay