“Rùa vàng! Rùa vàng đó!!!” Bảo Nhân bước đi khoan thai, vừa lượn lờ xung quanh tôi, vừa tấm tắc đánh giá.
“Chúc mừng mày đã trở lại.” Tôi nhún nhún vai, ngồi trong căn phòng piano lớn.
“Không dám.” Bảo Nhân lướt tay qua các phím đàn, tạo ra một chuỗi âm thanh lộn xộn: “Tao không biết đánh piano.” Nó khảng khái.
Tôi bĩu môi, ngửa người ra sau, vớ đại một cái hộp ném nó: “Cho mày.”
Bảo Nhân bắt được dễ dàng: “Cái gì thế?”
Tôi cười nham hiểm: “Vật phẩm bảo vệ sức khỏe”
Bảo Nhân mở ra – một hộp ba con sâu (bcs) chính hãng của Pháp, đủ mùi đủ vị, đủ kích cỡ từ nhỏ đến to. Thêm vào đó còn có hai chai nhỏ, dán tên: “Weaik” (Chú thích: Một loại Viagra của nước ngoài)
Tôi ôm cái gối che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, mong chờ phản ứng của Bảo Nhân. Đáng tiếc, nó chỉ nháy mắt mấy cái, dùng ngón tay ngọc ngà ướm thử vào một cái ba con sâu, quan sát rồi lắc đầu buồn bã: “Tiểu Sở, có phải mày định vũ nhục con mắt chọn đàn ông của tao phải không?”
Ấy, bị nó vạch trần, tôi không còn gì để nói. Tôi mếu máo bỏ sang bàn trà, ôm chăn ngồi xếp bằng bên cạnh.
Bảo Nhân thuần thục mở chai thuốc, tìm được một cái ghim cài áo, cười tươi: “Sao mày biết năm nay tao đang thích cái cài áo “Ốc biển hoa” ?”
Tôi nhấm nháp tách cà phê, liếc mắt nhìn nó: “Vì mày là Bảo Nhân, tao là Sở Ngưng.”
Bảo Nhân ngồi đối diện với tôi, nó cũng nhấp ngụm cà phê đầy thỏa mãn, nhìn tôi cười cười: “Này, mày còn chưa trả lời câu hỏi của tao.”
Tôi trở mình trợn mắt: “Chính là vì thế đấy.” Tiện tay tôi ném luôn chiếc thìa nhỏ.
“Thôi đi.” Bảo Nhân xùy một tiếng, đá chân tôi dưới bàn trà: “Mày có thấy mấy nhà giàu giàu hay có phòng đặt đàn piano không?” Mấy người có tiền thích nhất là xây một căn phòng xa hoa, đặt một cái đàn bên trong, phô bày vẻ giàu sang phú quý.
Tôi nhún vai: “Quái nhân làm việc lạ, ai mà biết được.”
Bảo Nhân nở nụ cười, biết là tôi không muốn nói nữa, nó cũng chẳng tiếp tục hỏi nhiều, chăm chú uống cà phê: “Có người lên Bắc Cực Tinh tìm mày, muốn mày thiết kế một ngôi biệt thự.”
Ba năm trước tôi và Bảo Nhân mở một phòng thiết kế, lấy tên là Bắc Cực Tinh, đây mới là nghề chính của tôi. Tôi và Bảo Nhân trở thành bạn bè, vốn dĩ là do cả hai chúng tôi đều có chung tật xấu – có mới nới cũ, một dạ hai lòng.
Đúng lúc Bắc Cực Tinh nổi tiếng, công ty dần đi vào quỹ đạo, hai đứa chúng tôi bắt đầu thấy chán, vì thế, lúc mới nhận được đề nghị kia, Bảo Nhân bắt đầu có hứng thú trở lại, tôi cứ xoay cán bút mãi – lí do rất đơn giản, nó thích còn tôi thì không.
Tôi lắc đầu: “Trước mắt tao không muốn làm gì hết.”
Nó nhún vai: “Đi nước ngoài có gì hay không?”
Tôi cầm ra một tá ảnh, là kiến trúc đặc trưng của các quốc gia, kích động nói: “Khi nào mày rảnh rỗi, bọn mình đi Ai Cập và Châu Phi đi.”
Nó xem ảnh, gật đầu: “Được. Dù sao mày cũng có khế ước miễn tử rồi.”
Ý nó là mấy cái điều kiện trong hợp đồng hôn nhân của tôi. Trong mắt nó, giờ đây tôi đã trở thành trò tiêu khiển lớn nhất.
Tôi gật gù: “Đúng vậy.”
Bảo Nhân cười to: “Cô ngốc của tao, mày phải nhớ kĩ lấy số điện thoại của tao, nhỡ mà có xảy ra án giết vợ thì gọi cho tao, tao đến làm khán giả.”
Tôi cũng cười, Bảo Nhân thực ra rất tốt, cái gì tôi không muốn nói, nó sẽ không hỏi. Miệng lưỡi nó nghe có vẻ không tốt, nhưng thật sự quan tâm tôi.
Tôi kéo tóc nó: “Yên tâm, mày quên à, tao đây đạt karate cấp rồi, với lại anh ta còn bận vật lộn cùng cái cầu tang bậc kia kìa. À, mà nói thế nào thì vẫn là tao chiếm tiện nghi của người ta.”
Bảo Nhân cũng tán đồng: “Cô ngốc gặp anh điên.”
Tôi duỗi chân đạp nó một cước.
Bản tiếng Trung là cụm này ạ “维艾可” em tra google nó không ra kết quả >”