Đến khi Bảo Nhân rời đi, tôi đứng ngoài cửa lớn nhìn chiếc POLO mini của nó xa dần, đồng thời nhìn thấy một chiếc xe khác đang tiến tới, là Sở Ninh tan tầm.
Xe dừng ngay trước mặt tôi, lộ ra khuôn mặt tuấn tú hơi tái của Sở Ninh, tự nhiên trong lòng tôi lại thấy có chút vui sướng.
Anh ta sa sầm mặt, trầm giọng: “Sở Nhi, em định đi đâu?”
Tôi ngẩn người, cũng giận tái mặt, quay người dậm chân đi vào.
Không lâu sau, những tiếng bước chân hỗn độn vang lên ngay phía sau, từ từ lại gần, tôi không quay đầu, nhưng tai vẫn nghe được tiếng thở dốc nặng nề, bước chân tôi bỗng chậm lại. Chốc lát sau, chúng tôi sóng vai mà đi, tôi không nói gì, anh ta cũng im lặng. Trộm nhìn, mặt anh ta trắng bệch, đi cũng khá khó khăn giống như bất kì lúc nào cũng có thể ngã khụy. Chân tôi bước ngày càng chậm, tuy hơi thở Sở Ninh đã ổn định hơn, đi lại vẫn gian nan, hơn nữa, anh ta không hề mở miệng nói một câu nào.
Tôi dừng lại, anh ta không nói, vậy thì tôi nói.
“Tôi ghét nhất là bị người khác quản đông quản tây.” Đây cũng chính là lí do tôi chia tay Lâm Sinh.
Sở Ninh nhìn tôi chăm chú, đưa tay sờ vành tai tôi, đôi môi không chút huyết sắc cong nhẹ: “Ừ, anh biết rồi. Anh xin lỗi, Sở Nhi.” Anh ta nhẹ nhàng nói với tôi, tưởng như cũng đang nói với chính mình.
Khoảng khắc ấy tôi bỗng giật mình, nhìn bàn tay anh ta ghì chặt lấy chiếc nạng, thân thể hơi run rẩy, tôi nhớ tới hình ảnh Sở Ninh đứng dưới lầu ngước lên cửa sổ phòng trọ; tôi nhớ sáng nay khi anh ta rời nhà nhiệt độ là độ , hơi sốt nhẹ; tôi nhớ anh đã nôn hết bữa sáng vừa mới ăn; tôi nhớ những bước chân vội vã vừa nãy đuổi theo mình; tôi nhớ sự nham hiểm và kiêu ngạo của anh – từ cửa vào đến chỗ này, khoảng cách không hề gần, nơi tôi đến là nhà kính nhỏ, vừa hẹp vừa khó đi, hôm trước trời vừa mưa, đường đất trơn trượt… sau đó, trái tim tôi đau đớn như bị ngàn vạn mũi kim đâm phải.
Tôi giữ chặt tay áo tây trang của Sở Ninh, rất tự nhiên nói: “Được rồi, sau này tôi đi đâu cũng sẽ nói với anh.” Vừa nói xong, tôi giật mình, tự cảm thấy sao ngữ khí của tôi lại có chút hờn giận xen cùng hạnh phúc.
Mẹ nó, gặp quỷ rồi!
Liếc trộm anh ta một cái, may mà Sở Ninh chỉ lo nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì, cũng không nhân cơ hội này cười nhạo tôi, tôi giả vời hắng giọng.
Nhưng tôi đã đắc ý quá sớm, bởi tiếp đó, Sở Ninh lại khiến tôi tức hộc máu. Anh ta nở nụ cười đầy ưu thương, cúi đầu nhẹ nhàng bảo: “Không sao cả, em chỉ cần nhớ anh luôn ở nhà chờ em là được.”
Rồi anh ta đưa ánh mắt thâm tình ra hướng xa xa, không thèm nhìn tôi nữa.
Đầu tôi “Oanh” một tiếng, suy nghĩ mất nửa ngày, tôi cứng ngắc nói: “Hôm nay thời tiết đẹp thật…”
Trước cánh cửa làm bằng đá cẩm thạch, Sở Ninh kinh ngạc nghiêng đầu nhìn tôi, vì một tay tôi đang vòng qua thắt lưng anh ta, tay kia với lấy chiếc nạng. Anh ta mở to mắt.
Mất hết kiên nhẫn, tôi lườm: “Nhìn gì mà nhìn, chẳng nhẽ anh muốn diễn lại màn buổi sáng nay à?”
Thực ra là hôm qua mưa to, bậc thang cực kì trơn, sáng sớm nay Sở Ninh đi làm bị trượt chân té ngã.
Anh ta thoải mái cười cười, đáy mắt khôi phục vẻ bất cần đời thủa trước. Ngoan ngoãn đưa nạng cho quản gia, Sở Ninh chuyển hết sức nặng toàn thân dựa vào người tôi, đồng thời thì thầm: “Vợ anh đang lấy công chuộc tôi à, chồng cảm động quá…Á…”
Lời chưa dứt, anh ta kêu lên đau đớn, bởi tôi vừa dùng móng sói của mình nhéo lưng Sở Ninh.