“Ầy,” Tiêu Linh nhích sang một chút, “Không phải cậu ghen tị đó chứ?”
“… Gì cơ?” Chu Hoàn sửng sốt, mãi mới hiểu được, “Ghen cái gì? …. Ghen tị á?”
Tiêu Linh cười hì hì: “Thấy tôi với lão La nói chuyện cậu liền không vui, rõ ràng là ba người cùng ăn cơm, cậu lại một mình ngồi uống rượu giải sầu, thế là ghen quá còn gì.”
“Ha ha… Buồn cười ghê!” Chu Hoàn uống nốt ngụm rượu cuối cùng, lắc lắc cái chai, nói: “Tôi với lão La quen nhau còn lâu hơn cả quen anh? Tôi cần gì phải ghen?”
Tiêu Linh đã xác định người này chắc chắn đã say rồi.
Trọng điểm không nằm ở chuyện quen ai lâu hơn ai mà là giữa đàn ông với đàn ông sao lại dùng từ “ghen” chứ.
“Đúng vậy, chính là bởi vì cậu quen lão La lâu hơn, thấy tôi nhanh chóng làm quen với người ta nên cậu mới không vui, cậu đang ghen đó.” Tiêu Linh nói tiếp.
Chu Hoàn ngừng động tác trong tay, cúi đầu chăm chú tự hỏi mình.
Một lát sau mới rầu rĩ nói: “Anh nhân duyên tốt, quen thân với mọi người đều nhanh cả…” Tiêu Linh ngẩn ra, chỉ nghe Chu Hoàn lại nhẹ giọng nói: “Không giống tôi, không được người ta yêu quý.”
“Tôi và bọn lão La đã cộng tác với nhau cũng được hai năm rồi… Bọn họ chơi với tôi, còn không bằng lúc này chơi với anh… tôi, tôi cũng… không biết phải nói theo các anh thế nào…”
“Chu Hoàn…”
Lẽ nào đây là say rượu nói lời thật?
Lòng dạ Tiêu Linh kích động.
Anh cứ nghĩ Chu Hoàn vốn là một chiếc chuông vàng lạnh lùng tự tách mình khỏi mọi người – tuy rằng có thể bảo vệ bản thân, nhưng cũng quá mức kín kẽ.
Hành vi cử chỉ lời nói của cậu đều nằm trong khuôn khổ, kiểu sống ấy thật mất tự nhiên.
Cái đó và công việc chẳng liên quan gì đến nhau, cho dù không làm việc này, cũng phải tiếp xúc với người khác, áp lực sẽ càng lớn hơn nữa – bây giờ là nói mớ, mộng du, tương lai sẽ là cái gì nữa đây?
Tiêu Linh nhìn chăm chú vào Chu Hoàn đang rũ đầu, cẩn thận đưa tay lấy chai rượu trong tay cậu.
– người này cần được khai thông, bình thường trông như con trai chết, không bạy mở được vỏ ra, nếu có thể tự há mồm thì thực sự điều kì diệu.
Vài phút ngắn ngủi, trong đầu Chu Hoàn cũng hiện lên một vài hình ảnh mờ nhạt.
Trong bữa tiệc tốt nghiệp đại học, mấy nhóm bạn khác đều ôm nhau khóc ròng, chỉ có mình Chu Hoàn không rõ vì sao tốt nghiệp mà mấy người họ làm như sinh ly tử biệt không bằng ấy.
Nghe bọn họ nhớ lại những chuyện thú vị trong ký túc xá, gì mà ai lấy hộp cơm làm cốc súc miệng này, bít tất của ai bẩn nhất, tuần cũng không thèm giặt, nằm nói chuyện sẽ biết ai thích kể chuyện cười hay nhất… Những chuyện ấy, Chu Hoàn chưa từng trải qua, cho nên cậu không biết làm thế nào để nói chuyện cùng họ, nhưng cậu vẫn có chút ước ao, ai cũng bảo chưa trải nghiệm cuộc sống về đêm ở ký túc thì vẫn chưa gọi là hoàn chỉnh, Chu Hoàn cảm thấy cuộc đời cậu vẫn chưa hoàn chỉnh, cũng là vào một ngày nọ cậu mới biết rằng, thực ra từ năm thứ hai, sau khi cậu tham gia tường thuật trận đấu ở trường được nhận giải á quân xong, đã có rất nhiều cô gái thích cậu, nhưng đa số là thầm mến thôi, bởi trông cậu rất khó gần, thi thoảng cũng có một hai người có dũng khí tìm cậu nói chuyện, nhưng tới lúc gặp mặt thì lại ôm hận buông tha.
Chu Hoàn hoàn toàn không có ấn tượng với những chuyện ấy, cậu vẫn cuộn mình trong cái kén của cậu, tựa như hai mươi mấy năm qua chỉ là trống rỗng, ngoại trừ cơn ác mộng khắc cốt ghi tâm ấy.
“Lúc học tiểu học, bên cạnh bãi tập của trường có rất nhiều cây Dương…” Cậu cầm lấy bình rượu lạnh lẽo, “Hễ đến mùa hè là có rất nhiều sâu róm, còn có quỷ treo cổ ()… Anh biết quỷ treo cổ chứ? Chính là cái con sâu mềm mềm màu xanh đó, biết co biết duỗi, vô tình cái là rơi trên đầu anh ấy… Ghê lắm, giẫm lên là nát bấy thành một bãi vàng vàng xanh xanh…” ((): sâu đo)
Tiêu Linh lẳng lặng lắng nghe.
Chu Hoàn căn bản không cần anh phải nói chuyện cùng, cứ tự nói tự nghe.
“Tôi sợ nó lắm… Mỗi lần đi ngang qua bãi tập đều cố lấy dũng khí mà chạy, tôi cực kỳ sợ nó. Lúc đó bọn con gái đều cầm ô, không phải vì che nắng mà là che sâu… Tôi cũng muốn cầm ô, nhưng tôi còn sợ bị người khác chê cười hơn nên không cầm…”
Trong đầu Tiêu Linh bất giác hiện lên Chu Hoàn lúc nhỏ, sợ hãi đứng ở bãi tập, dáng vẻ muốn chạy mà không dám chạy… Anh nhịn không được mỉm cười, Chu Hoàn không nhìn anh, chỉ nắm chặt lấy bình rượu, nhắm mắt lại: “Về sau, có một cậu bé bắt đầu dùng thứ này dọa dẫm người ta, nữ sinh bị dọa đều kêu gào khóc mếu, chạy khắp nơi… Nam sinh thì càng hăng hái, thậm chí bắt rất nhiều sâu róm nhốt trong chai… Nhét vào trong ngăn bàn học của nữ sinh, hay là bỗng nhiên mở ra trước mặt nữ sinh…”
“Tôi sợ lắm ấy, tôi sợ bọn họ cũng trêu tôi như vậy.”
“Nhưng sau này tôi lại phát hiện, anh càng kêu to hay là chạy đi thì người hù dọa càng vui vẻ, lại càng muốn đuổi theo… Cho nên tôi giả vờ không sợ, có nam sinh dùng cành cây khều con sâu rồi đột nhiên quăng vào trước mặt tôi, tôi sợ gần chết nhưng tôi không kêu, cũng không chạy đi, chỉ bình tĩnh nhìn… Bọn họ thấy không thú vị liền chuyển sang hù dọa những người khác…”
Đây là một cách hay, đúng không?” Chu Hoàn nhẹ giọng mỉm cười, vành mắt đo đỏ, “Tôi bẩm sinh đã nhát gan rồi, nhưng con gái nhát gan thì còn dễ thương chứ tôi mà nhát gan thì lại gọi là nhu nhược.”
– Cậu như vậy cũng rất dễ thương. Tiêu Linh thầm nói trong lòng.
“Thời gian dần trôi, giả bộ không sợ đã thành thói quen… Nhưng kiểu tính cách ấy cực kỳ đáng ghét, tôi biết chứ. Cùng đi xem phim kinh dị, tất cả mọi người hưng phấn đến mức thét chói tai, chỉ có tôi không thốt tiếng nào, người khác đều thấy không thú vị có người chê cười tôi, tất cả mọi người không còn hình tượng, chỉ có tôi chỉ hự hự hai tiếng, không hòa hợp với ai cả…”
Cũng giống buổi tường thuật trận đấu năm thứ hai đó, cậu vốn không thích ra mặt nhưng chỉ bởi vì lúc đấu vòng loại cậu trông bình tĩnh nhất, không khẩn trương gì nên mới phải vào đấu bán kết.
Nhưng đứng ở trên đài diễn thuyết trong hội trường nghìn người ấy, bên trong ống quần, chân đã run tới mức nào thì chỉ có Chu Hoàn mới hiểu được.
Coi đi, dù là công việc hay cuộc sống, kiểu giả vờ hữu dụng ấy làm sao có thể diễn mãi được, cứ giả vờ như vậy cả đời, nếu không có vạch trần thì đến ngay cả cậu cũng sẽ cho rằng đây chính là bản thân cậu, ưu tư chân thực là cái gì chứ? Ai cũng không biết.
Nhưng hết lần này tới lần khác… Có một người như thế, luôn có thể nhìn thấu cậu, sau đó đối nghịch cậu khắp nơi, chết sống cũng phải lột lớp vỏ cứng trên người cậu xuống.
Chu Hoàn nghiêng đầu sang bên cạnh, cười khổ nói: “Người như tôi ấy à, đặc biệt không được ai ưa thích cả.”
“Tôi rất thích.” Tiêu Linh nói.
Chu Hoàn trừng anh một cái vẻ trách móc: “Nói bậy bạ gì đó.” Cậu không nghĩ câu này là thật.
Lòng dạ Tiêu Linh hứng khởi, lại nhích gần sang bên cạnh.
“Cậu đã nghe rõ chưa, tôi nói tôi rất thích cậu đó.”
“Anh là thích hù tôi chứ gì…” Chu Hoàn ngẩng đầu, không chịu nổi nữa nên dựa vào bức tường.
“Thích hù cậu, cũng là bởi vì thích cậu.” Tiêu Linh thấp giọng nói, “Thực ra khi tôi còn bé, tôi cũng dùng sâu róm hù nữ sinh đấy. Nhưng cậu có biết hay không, bọn con trai ấy à, khi mà quan tâm ai thì lại càng muốn chọc người đó, càng thích ai thì lại càng thích bắt nạt người ta… Tôi chính là người như thế đó.”
Mặt Chu Hoàn từ từ đỏ ửng.
Lần đầu có người nói thích cậu, cảm giác ấy còn làm người ta choáng hơn cả say rượu, chắc là rất vui sướng đi ha, cơ thể nhẹ nhàng bay bay, giống như nhét một quả khinh khí cầu vào vậy.
Gió điều hòa thổi làm mấy con dơi dán trên đỉnh đầu cứ bay phần phật, lòng dạ Chu Hoàn cũng bay theo, Tiêu Linh còn nói cái gì nữa nhưng mà cậu chỉ nghe được có hai chữ “dễ thương”.
Dễ thương á? Cậu có dính dáng gì tới từ này sao? Nhưng hình như là lời khen thì phải… Chu Hoàn lại bay lên mãi đến khi cơ thể rơi lại hiện trường, mặt dán lên một chỗ vừa ấm áp lại vừa vững chắc, còn có tiếng đập “thình thịch” nữa.
“Chu Hoàn.”
“…”
“Chu Hoàn.”
“…Hở?”
Bị gọi mấy lần, Chu Hoàn rốt cục cũng mở mắt ra được, tầm nhìn mơ hồ bay về phía con dơi đang bay phấp phới trên trần nhà, mặt Tiêu Linh cũng đang phấp phới theo.
Vì sao người này có thể nhìn xuống mình nhỉ? Chu Hoàn cau mày suy nghĩ mãi mới hiểu được, thì ra mình đang gối đầu lên trên cánh tay người ta.
Cậu cũng không thấy có gì không ổn, cậu uống say rồi sao.
“Chu Hoàn.”
Gọi mãi thế, có chuyện gì hả? Có biết đầu người ta đang ong ong không a!
Chu Hoàn tức tối trợn trừng mắt.
Sau đó, mắt của cậu vẫn không khép lại – Tiêu Linh dần cúi đầu xuống.
Trong phán đoán của Tiêu Linh, môi Chu Hoàn chắc là mềm mại và lành lạnh lắm, nhưng đến khi đụng vào thực sự rồi thì mới phát hiện ấm lạ kỳ, giống như con người của cậu vậy, lạnh lẽo chỉ là cái vỏ bên ngoài.
Chu Hoàn không chống cự gì, nhưng cũng không hùa theo, nói chính xác thì cậu đang ngây người, chỉ sững sờ trợn to mắt, mặc cho Tiêu Linh hôn.
Tiêu Linh thì không biết xấu hổ cứ cho là cậu đã đồng ý, hôn một chút thì liếm liếm khóe môi rồi tiếp tục.
Đó không phải nụ hôn đầu tiên của Tiêu Linh, nhưng cảm giác hơn hẳn nụ hôn đầu tiên, bởi vẫn chưa có người con gái nào làm anh hôn đến mức mở cờ trong bụng, rung động lòng người và ruột gan xoắn bện như nụ hôn này…
Vốn ban đầu chỉ là trò đùa dai, đến bắt nạt người ta, rồi tiếp lại đùa dai, tiếp nữa lại bắt nạt người ta… Trong quá trình đó đã trải qua biết bao nhiêu sự việc dẫn dắt biến đổi từ lượng tới chất, mới đổi lấy được một lần đụng chạm mềm nhẹ như vầy, mặc kệ Chu Hoàn say thật hay say giả, dù sao anh cũng phải nắm bắt cơ hội.
Anh nắm chặt vai cậu, đưa đầu lưỡi vào nơi hàm răng cắn không chặt lắm kia, quả nhiên có vị cay xè của rượu…
Đối phương thình lình phối hợp, gần như không mất chút sức nào cạy mở khe răng, Tiêu Linh dùng tâm cảm nhận sự mềm mại quyến rũ giữa hai cánh môi, cùng với hơi thở quấn quýt làm lòng người ta say mê đắm đuối.
Từ đầu tới cuối, Chu Hoàn cũng không đẩy anh ra.
Phản ứng bị động nhất dẫn đến khát vọng có mức độ lớn nhất, Tiêu Linh hôn một vòng hết trong rồi lại đến ngoài lâu lắc, mãi đến khi ngọn lửa lan đến phần tai thì anh thất vọng phát hiện ra rằng – không có phản kháng không có nghĩa là ngầm đồng ý, mà còn có thể là …. Chu Hoàn đang ngủ.
Anh chậc lưỡi một cái vẻ thòm thèm, đặt Chu Hoàn nằm thẳng, lại dùng cái túi plastic gập lại thành cái gối đệm dưới đầu cho cậu.
Không thể hôn nữa, hôn nữa là nhịn không nổi, anh cũng không muốn gian thi (xxx với xác chết đó, em nó đã chết đâu) – huống chi anh cũng chẳng biết gian kiểu gì.
Anh không uống rượu đúng là một việc hay, công việc còn chưa làm xong hết mà.
Tiêu Linh làm hết công việc thì đã tới khuya, Chu Hoàn thì vẫn ngủ mê mệt chẳng biết trời trăng gì.
Việc cuối cùng cần làm là dọn dẹp đống hộp cơm với bình rượu mang đi vứt, rồi lại mở quạt điện tới công suất lớn nhất – anh cũng đâu có mong ngày mai du khách thăm quan ngửi thấy cái “mùi thơm lạ lùng” rồi bị nhà ma dọa đến mức nôn thốc nôn tháo đâu… Đó không phải là việc tự đập bát cơm của mình à.
Vỗ vài cái vào mặt Chu Hoàn đang ngủ tới mức đỏ bừng, nửa dỗ nửa dìu cậu đứng lên, cuối cùng lại đứng ở cửa phòng làm việc nhìn lại một lúc lâu – mặc kệ Chu Hoàn tỉnh lại còn nhớ được bao nhiêu, chí ít Tiêu Linh biết – anh đã hoàn thành một việc khá quan trọng trong đời con người ở một nơi có tình cảm tới cỡ nào, đó là tỏ tình và hôn môi.
Hết chap