Tuy rằng phương diện dục vọng nào đó không được giải quyết qua gì, có điều Chu Hoàn lại ngủ ngon một cách lạ kỳ.
Tiêu Linh này đúng thật là có hiệu quả an thần.
Chu Hoàn nhìn cái đống phồng lên ở dưới quần, thở dài, cá và chân gấu không thể có cả hai, cậu quyết định sau này để Tiêu Linh ngủ cùng, còn về việc chỗ ấy… Có thể có cơ hội, đúng không nào?
•••
Tiêu Linh mang theo túi nhỏ nóng hầm hập vào thì đã thấy Chu Hoàn cúi đầu thở dài với đũng quần.
Anh thầm vui vẻ, bước qua đó.
•••
“Lề mề gì đó! Mau rửa mặt súc miệng đi.” Anh lật chăn đắp trên người Chu Hoàn lên.
“Á! A…”
Chu Hoàn nhảy xuống giường nhanh như thỏ, chạy thẳng vào WC, để lại cho Tiêu Linh một vành tai đỏ như mã não.
•••
Chờ đến khi cửa WC đóng lại, Tiêu Linh nhấc chăn đưa lên mũi ngửi, có chút mùi của Chu Hoàn… À, anh đúng là càng ngày càng biến thái rồi. (=. =)
•••
Anh biết, với tính tình của Chu Hoàn, sau khi nghe qua đoạn nói chuyện trên xe xong, nhất định sẽ suy ngẫm, hơn nữa dù là thật hay giả, cậu đều sẽ tin, hơn nữa sẽ thử một lần.
Cho nên ngày hôm qua anh muộn như vậy rồi còn lôi kéo đối phương tán gẫu, lại đưa ra ý muốn cùng cậu tắm, chính là không muốn để cậu có cơ hội đi giải quyết nhu cầu.
Lúc nằm úp người trên giường giả bộ ngủ, anh nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề bên cạnh, anh vừa hưng phấn vừa yêu thương, đồng thời lại cảm thấy mình vô cùng khốn nạn.
Hưng phấn là bởi, thì ra Chu Hoàn vẻ mặt lặng im cũng có lúc đỏ.
Mà yên thương… Loại cảm giác này có hơi phức tạp, cậu bé này, rốt cục là lớn lên trong hoàn cảnh nào? Nhát gan thì nhát gan thôi, sao lại ngay cả nhu cầu thiết yếu của bản thân cũng nơm nớp lo sợ như thế? Dù Tiêu Linh anh ngủ ngay bên cạnh, nhưng anh là đàn ông chứ đâu phải đàn bà, có cần thiết phải vụng trộm vuốt thế không?
•••
Vốn tiếp theo Tiêu Linh nghĩ vẫn cứ giả bộ ngủ thôi, xem Chu Hoàn có thể nhịn tới cuối cùng hay không, nhưng mà người này lại có ý ngồi dậy, là muốn đi WC làm? Là đáng nhịn hay không.
Tính xấu của Tiêu Linh lại nổi lên, xoay người một cái gác đè lên người ta.
─── tôi không nghe được, cậu cũng đừng mong dễ chịu.
•••
Ai mà biết người này cứ thế chịu đựng nó ‘vươn’, sau đó, còn ngủ sớm hơn cả Tiêu Linh.
•••
Cùng là đàn ông, cảm giác lửa cháy đến nửa rồi còn bị dập vô cùng gay go, Tiêu Linh đương nhiên hiểu rõ, cho nên anh cảm thấy mình rất khốn nạn, đặc biệt là lấy phương thức như thế để dập tắt ngọn lửa của Chu Hoàn một cách không tiếng động, khiến Tiêu Linh càng cảm thấy mình phải làm gì đó cho Chu Hoàn
•••
… … … … ….
•••
Đường dây quả nhiên đã được xử lý tốt, Hắc ám chi lữ đã đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa ngay cả cái bệnh lập lòe cũng đã không còn nữa.
•••
Lão La đắp áo ngủ ở trên sô pha trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, trên bàn có một chén trà đặc vẫn ấm, có thể thấy rõ là mới ngủ không lâu.
“Đừng đánh thức hắn.” Chu Hoàn nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng đi vào, buông rèm cửa sổ xuống, ngăn ánh mặt trời cực nóng sắp chiếu vào khiến bên trong tôi tối càng thích hợp để ngủ, lúc rời đi thì càng cẩn thận vặn tay nắm cửa, không để cho tiếng ‘két’ phát ra khi cửa đóng lại.
Tiêu Linh đi ở đằng sau, yên lặng nhìn chăm chú tất cả hành động cậu làm.
•••
Lúc đi vào trong hang, Tiêu Linh nói: “Cậu rất cẩn thận.”
Chu Hoàn không nói chuyện.
Tiêu Linh còn nói: “Hơn nữa cũng rất dịu dàng. Nhưng vì sao luôn bày ra dáng vẻ người lạ chớ gần?”
Chu Hoàn dừng bước chân, nửa xoay người.
“Tôi sinh ra đã khó gần, anh vì sao còn quấn lấy tôi?”
Tiêu Linh mỉm cười: “Nè, lúc ấy là do cậu mời tôi mà, là ai nửa đêm gọi điện tìm người giải thích nghi hoặc nhỉ…”
Chu Hoàn nghẹn lời.
Cậu gần như đã quên, Tiêu Linh là tới ‘giúp đỡ’, giống như lần này anh tới giúp cậu sửa lại Hắc ám chi lữ, chỉ là xuất phát từ lòng tốt…
“Vậy thật cảm ơn anh rồi.” Chu Hoàn cứng ngắc nói.
“Hửm? Giận rồi à?” Tiêu Linh bước vội hai bước, “Quan hệ của hai ta còn nói gì tới cảm ơn? Tôi không phải đùa cậu đâu mà…”
“Hai ta là quan hệ gì?” Chu Hoàn sững người cắt ngang.
“Hở?” Tiêu Linh nhất thời chưa phản ứng lại được, đang hé miệng muốn nói gì lại bị Chu Hoàn cắt ngang: “Tranh thủ thời gian thôi, hôm nay làm không xong sẽ phải thức đêm.” Nói xong rồi bước nhanh về phía hôm trước đang làm dở.
•••
Tiêu Linh nhìn bóng dáng cậu dần dần đi xa, càng thêm hoài niệm lúc mất điện tối đen như mực ngày hôm qua.
Lúc ấy, Chu Hoàn không lạnh lùng cứng rắn như bây giờ, cậu chủ động tựa trong lòng anh, giống như con mèo bị kinh hãi vậy.
─── Nếu mà Chu Hoàn có móng vuốt, nói không chừng đã dùng tay chân bám lấy người anh rồi.
•••
Có điều kiểu bám dính và nhu thuận này cũng không phải điều Tiêu Linh muốn, bởi vì cái đó chỉ là ỷ lại sinh ra từ sợ hãi mà thôi.
•••
… … … … ….
•••
Lão La ngủ một giấc vậy mà thẳng đến tận chiều, tỉnh lại thì nắng chiều đã phủ đầy trời, kỳ thực, nếu như không phải đói bụng xem ra hắn còn chưa tỉnh đâu.
Thấy đèn hiển thị ba chữ ‘đang sử dụng’ vẫn đang sáng, hắn rửa mặt qua rồi đi về phía hang động.
•••
Hiệu suất của Tiêu Linh và Chu Hoàn khá cao, chỉ một ngày mọi chuyện đã hoàn thành được hai phần ba rồi.
Lúc Lão La chạy tới, bọn họ đang ở trong gian phòng nhỏ, Chu Hoàn vội vàng dán thêm ‘da rắn’ lên trên tường, Tiêu Linh thì bôi vẽ loạn lên tường với những dấu lân quang đầy tay. Một người đứng đầu đông, một người đứng đầu tay, đều đang hăng say làm việc của mình, ai cũng không để ý tới ai, bầu không khí rất khó hiểu.
So với ngày hôm trước thân thiết có thương có lượng, tình cảnh này thật không thể hiểu ra làm sao.
•••
“Ha ha… Ngủ quên hà, các cậu cũng không đánh thức tôi, đúng là…” Lão La gãi đầu xấu hổ đi vào.
•••
Hai người đồng thời ngừng việc trong tay, nhìn nhau một thoáng, Chu Hoàn mở miệng trước: “Tôi thấy việc không nhiều lắm nên không gọi anh, giờ không sắp xong việc rồi sao.”
•••
Rõ ràng là không đành lòng quấy rối người ta ngủ, còn nhẹ tay nhẹ chân kéo rèm cửa lại, vậy mà lại cứ giả vẻ không thèm để ý.
Chu Hoàn ơi Chu Hoàn, kiêu ngạo cũng không phải diễn như thế.
Tiêu Linh khụ một tiếng, ngắt lời nói: “Tôi nói nè thần ánh sáng ơi, nếu không phải anh mang ánh sáng tới phổ độ nhân gian, chúng tôi còn phải mò mẫm trong bóng tối đấy, đừng nói tới ngủ một giấc, anh có ngủ thẳng tới ngày mai, cũng không ai ngăn anh cả!”
•••
“Ha ha! Còn thần ánh sáng nữa… Chỉ là sửa mạch thôi mà!” Lần đầu tiên bị nâng đến cấp thần thánh, Lão La cuống đến mức mặt đỏ bừng, xắn tay áo lên, chủ động hỏi: “Còn có cái gì phải làm không? Tới tới tới, các cậu đều đi nghỉ đi, giao hết cho tôi!”
•••
Chu Hoàn líu lưỡi.
Lão La là người phúc hậu, nếu như góp sức, hắn nhất định đi đầu nước, nhưng loại việc cẩn thận này… Mời cũng mời không nổi, bây giờ lại chủ động xin giết giặc ─── không thể không nói thủ pháp vỗ mông ngựa của Tiêu Linh rất chi là thành công.
Nhìn Tiêu Linh và Lão La rất nhanh đã thân thiết, Chu Hoàn có phần mất hứng, càng chẳng nói câu nào yên lặng làm việc của mình.
•••
Lão La vẫn đang hỏi coi có thể làm chút việc gì không, nói rồi còn cuốn áo phông nhét vào trong quần, một dáng vẻ không làm việc lớn không được, Tiêu Linh liếc mắt nhìn Chu Hoàn, nhân tiện nói: “Kỳ thực thì chút việc cuối này nhanh thôi. Tôi thấy trời trước khi trời tôi là xong việc, anh đã chịu cả đêm rồi, sao có thể lại làm khổ anh nữa chứ?”
“Sao có thể thế được!”
“Thật sự không phải khách khí gì với anh cả, chỉ giống như tình huống sửa gấp mạch ngày hôm qua, chúng tôi ở lại đây là gây trở ngại chứ cũng không giúp được việc gì, bây giờ ngược lại tình hình cũng như thế. Anh coi, anh cũng làm theo, những cái này, cái này và cái này… Đặc tính anh cũng không biết, phải để chỗ nào anh cũng không hay, cái nào không thể dính nước anh cũng không rõ, tôi mà giải thích cho anh nữa, còn phải mất chút thời gian… Chỉ có hai người chúng tôi thì lại dễ xử rồi, bây giờ anh tới thật sự không thể giúp cái gì. Cho nên, tôi đề nghị anh về nhà tắm rửa, nghỉ ngơi chút đi, ngày mai lúc đổi chủ đề mới lại hăng hái đi làm…”
“Này…” Lão La xoa xoa tay, Tiêu Linh nói rất có đạo lý, những thứ này hắn đúng là không hiểu thật, nhưng chỉ như thế lại cảm thấy không thích hợp, hắn sao có thể vô tâm như Tiểu Lệ và Tiểu Ngũ, bỏ rơi hai người này chứ? Nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Đúng rồi, các cậu còn chưa ăn cơm đi?”
•••
Lúc này Chu Hoàn mới ngẩng đầu, giật nảy người, qua một lát mới nói: “À… Lại quên rồi.”
“Hừm… Tiểu Hoàn à,” Lão La lắc đầu, chẹp chẹp nói: “Cậu nói coi, lại để bạn thân đói bụng rồi? Tôi đi mua chút đồ ăn vậy!”
Tiêu Linh đảo tròng mắt, vội nói: “Chờ chút đã, cùng nhau đi!” Nói rồi, kéo tay Lão La cùng nhau đi.
•••
Chu Hoàn nhìn hai người thân thiết gần gũi dần dần đi xa rồi mới buông chổi quét sơn trong tay.
Cậu cũng không biết mình giận cái gì nữa.
May là có cái cớ bận công việc này, bằng không cậu cũng không biết phải nói gì với Tiêu Linh, dù sao nói gì cũng là lỗi của cậu.
Đầu óc mơ màng rồi mới có thể hỏi ra câu “hai ta là quan hệ gì” kia.
Quan hệ gì? Quan hệ của cậu và Tiêu Linh chẳng là gì cả, bạn bè ư? Có lẽ thế, nhưng mà anh và Lão La mới quen vài ngày, cũng không quen tới mức vậy đi?
Tiêu Linh an ủi cậu, ngủ cùng cậu, quan tâm cậu, giúp việc cho cậu, đều là bởi vì anh vốn đã có lòng tốt.
Người như anh vậy, bạn bè có nhiều, nào có quan tâm gì tới một mình mình chứ.
•••
Chờ hôm nay hết việc thì cảm ơn anh cho tốt, sau đó giúp anh dọn dẹp hành lý đi.
Coi như là bạn bè cũng nên có chừng có mực, không thể ỷ vào lòng tốt của anh mà yêu cầu vô độ, đúng không?
•••
Khi Tiêu Linh mang theo túi đồ ăn trở về, đã thấy Chu Hoàn nụ cười lúm đồng tiền tựa như trút được gánh nặng gì đó.
•••
“Sao mua nhiều như vậy?” Chu Hoàn thấy trên tay Lão La cũng đều xách một túi hộp xốp vuông nên hỏi vậy.
“Là chủ ý của Tiêu Linh, còn mua rượu nữa, coi như chúc mừng ngày hôm nay hoàn thành công việc đi!” Lão La trải chiếc khăn duy nhất lên mặt đất, Tiêu Linh lấy hộp cơm từ trong túi ni lon ra, mở từng hộp một.
“Giờ không phải chưa xong việc sao.”
“Cố chấp,” Tiêu Linh rút một đôi đũa ra đưa cho cậu, “Ăn một bữa trước, ăn no lại tiếp tục làm!”
•••
“Còn uống rượu?” Chu Hoàn nhìn bình rượu lạnh buốt bị nhét vào tay cậu.
“Uống chút rượu đi, mệt cả ngày rồi, đỡ mệt!” Lão La giơ cái bình lên uống một ngụm lớn.
Đành vậy, Chu Hoàn cũng uống một ngụm, bia thì đắng, chẳng dễ uống chút nào, nhưng cảm giác lành lạnh lại khiến cổ họng sảng khoái, cậu nhìn thoáng qua Tiêu Linh yên lặng dùng bữa, hỏi: “Sao anh không uống?”
Tiêu Linh còn chưa nói gì, Lão La đã mở miệng trước: “Không phải cậu ấy còn lái xe sao.”
“À.”
•••
Lòng lợn băm nhỏ với sốt ớt, lá sách trâu xào, gà quý phi(cánh và chân gà với nước sốt), trai xào sả ớt, nộm khoai tây, sườn xào chua ngọt… Các món chay mặn rất phong phú, nhưng đều là món cay.
•••
Cậu không hay ăn cay cho lắm, bình thường trong ba món có một món cay đã là cực hạn, cũng không biết là ai gọi món, Chu Hoàn thầm cau mày.
Bữa cơm này thể hiện rõ là tiệc kết thúc công việc, không ăn không được, huống chi cậu thật sự rất đói, nhưng hai tên nhỏ nhen này lại không mua đồ uống, chỉ có bia không.
Cậu chỉ có thể không ngừng dùng bia giảm bớt vị cay ở đầu lưỡi, cậu liếc sang Tiêu Linh, người kia cũng cầm một chai, không phải hoàn toàn không uống, chỉ là uống rất ít rất chậm, ở trong tay vẫn còn đến ¾.
Ăn bữa cơm này, bụng còn chưa lấp đầy, môi đã sưng cả lên, đầu còn hơi choáng.
Chu Hoàn ngồi dán ‘da rắn’ trơn ướt lên tường, ngơ ngác nhìn Tiêu Linh và Lão La cãi nhau.
Người ta nói gì đó, cậu căn bản không nghe được, có thể là không miễn dịch được với cồn, đầu óc đần độn chậm chạp. Đúng lúc đó, Lão La để ý thấy cậu đang nhìn, bèn quay đầu hỏi cậu nghĩ thế nào?
Thế nào cái gì cơ?
Cậu căn bản không để ý bọn họ nói gì, cũng không biết bọn họ đang cười cái gì, nhưng cậu cố nâng mí mắt lên, gật đầu cười cười, làm ra vẻ ta đây hiểu rõ.
•••
Đúng là mệt thật.
Chu Hoàn thở dài một hơi tự giễu, phát hiện Tiêu Linh đang nhìn cậu, trong mắt đều là ý cười.
•••
Chu Hoàn thoáng cái đã ngượng, cậu quen với cái ánh mắt kia, mỗi lần vào lúc cậu giả vờ cố điềm tĩnh, đối phương sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy, dáng vẻ nhìn thấu mọi chuyện.
Khí nóng bốc lên đầu, cậu căm giận xoay mặt qua một bên, dùng chiếc đũa trong bát ni lon dùng một lần gẩy gẩy trong bát.
•••
Có tiếng chuông xen lẫn tạp âm vang lên.
Tiêu Linh hỏi: “Di động của ai reo đó?”
“A a. Là của tôi là của tôi…” Nói rồi, Lão La tìm di động của hắn trong một đống lộn xộn rối loạn.
“Nè…”
•••
Nhìn Lão La đi tới chỗ góc, Chu Hoàn nhìn cái chai giả vờ giả vịt trong tay Tiêu Linh, thấy thế nào cũng rất ngứa mắt.
Cậu cau mày nói: “Anh không uống thì để xuống, cũng không ai ép anh uống.”
Tiêu Linh cười cười: “Lão La uống rất hăng hái, tôi không phải đang tiếp hắn sao.”
“Có cần đến mức đó không? Tôi cũng không còn uống?”
“Bằng cậu? Cậu đó là uống rượu giải sầu có phải hay không? Một mình ngồi xa như vậy, hăng hái đến đâu cũng bị cậu gạt ra.” Tiêu Linh cười nói.
“Tôi không nói lời nào các anh cũng trò chuyện tốt lắm mà? Vốn chỉ là ăn mà thôi, ai cần các anh bày vẽ như thế, còn tiệc kết thúc công việc…” Nói rồi thì dừng không được, Chu Hoàn liên tiếp oán giận.
Tiêu Linh cũng không cãi lại, chỉ nghe rồi cười hì hì như vậy, cứ nhìn cậu như thế.
Thẳng đến khi Lão La nhận điện xong quay lại.
•••
“À này, Tiêu Linh à, Tiểu Hoàn à, trong nhà có chút việc, tôi phải đi trước, ngại quá…”
•••
… … … … ….
•••
Lão La đi rồi, Tiêu Linh và Chu Hoàn ngồi đối mặt nhau, cách hộp cơm ni lon có thể nói là đồ sộ, Tiêu Linh hỏi: “Hôm nay cậu làm sao vậy?”
“Hôm nay cảm ơn anh,” Chu Hoàn ngẩng đầu lên, nhìn những con dơi giả đông nghịt trên đầu đang rủ xuống, nói: “Không, mấy ngày nay, đều cảm ơn cậu…”
“Cậu rốt cục làm sao vậy?” Tiêu Linh lách qua đống đồ ăn, chuyển qua bên cạnh Chu Hoàn, “Cậu đang giận à?”
“Xí, tôi có gì phải giận.”
Chu Hoàn cúi đầu gắp một đũa thức ăn, đụng phải món cay, đầu lưỡi đo đỏ không ngừng liếm môi.
•••
Người dễ say càng uống mặt càng đỏ, người có thể uống càng uống mặt càng trắng.
Tuy rằng chỉ là mấy chai bia, cũng không thể nghiên cứu ra lượng rượu của một người.
Nhưng Tiêu Linh chưa thấy Chu Hoàn uống rượu bao giờ, cũng không rõ cậu rốt cục có thể uống hay không, hay là, lỡ uống say sẽ có phản ứng gì.
•••
Anh nghiêng mặt kiên trì theo dõi từng cử động của cậu.
•••
Mặt Chu Hoàn vẫn đang rất đỏ, nhưng đuôi mắt cũng rất hồng, giống như mỗi lần bị ai đó dọa vậy.
Hết chap