“Reng reng reng…”
Tiếng chuông báo thức buổi sáng đánh thức hai người đang say ngủ. Kẻ mù lòa vươn tay khỏi chăn tìm điện thoại. Nhóc tội nghiệp nằm trong lòng anh, nghe thấy tiếng kêu thì ngẩng đầu hí mắt, mơ màng hỏi anh đã mấy giờ rồi.
Kẻ mù lòa dùng một cái tay khác kéo nhóc tội nghiệp về trong ngực, dỗ dành: “Trời chưa sáng, ngủ thêm một lát đi em.”
Nhóc tội nghiệp cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục làm ổ trong lòng kẻ mù lòa, mơ màng ngủ tiếp. Cậu lại nghe loáng thoáng kẻ mù lòa nhắc đến nhà cũ trong điện thoại. Đại khái nhà cũ có chuyện cần anh quay về, hẳn là không liên quan gì đến cậu.
Kẻ mù lòa cúp điện thoại trong cơn buồn bực. Vất vả lắm mới mở lòng với nhau, cả hai còn chưa tận hướng thế giới hai người được mấy ngày, nhà anh đã thúc giục dẫn người về ra mắt. Anh ôm chặt lấy nhóc tội nghiệp, đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, hỏi nhỏ: “Tiểu Ngụ, em muốn về thăm nhà cũ một lần không? Nhân tiện, ông của anh bảo muốn gặp em đấy.”
Nhóc tội nghiệp trong nháy mắt tỉnh ngủ, nói năng có hơi lộn xộn.
“Gặp… gặp em làm… làm chi vậy anh?”
“Chắc là mẹ Khương báo tin cho mẹ anh. Nhà anh chỉ muốn gặp em một lần thôi, không phải sợ.”
Tay kẻ mù lòa vỗ nhè nhẹ trên lưng nhóc tội nghiệp, nói: “Chẳng phải hôm trước anh cũng gặp em gái và em rể rồi mà?”
Nhóc tội nghiệp cũng không tìm được lý do từ chối, đành ‘ừm’ một tiếng rồi tranh thủ thời gian đi rửa mặt. Lúc rời khỏi phòng tắm, kẻ mù lòa đang ngồi trên giường, nhắm mắt trầm tư. Cậu mở tủ đồ đầy kín các loại trang phục, nhìn xem nên mặc quần áo gì sẽ phù hợp. Nhóc tội nghiệp cầm lấy một bộ âu phục khá nhã nhặn đi thay, rồi cậu lại thấy quá trang trọng bèn đổi sang một bộ có áo khoác.
Kẻ mù lòa liên tục nghe thấy tiếng cậu ra vào phòng tắm và tiếng mở tủ quần áo. Anh biết cậu dè dặt lại hoang mang, đang xoắn xuýt vì lần đầu ra mắt gia đình mình, thì mở lời trấn an cậu: “Tiểu Ngụ, đừng lo mà em. Em mặc gì cũng đẹp cả, họ sẽ thích em thôi.”
Lúc này nhóc tội nghiệp mới nhận ra mình làm ra động tĩnh quá lớn, ấp úng đỏ mặt đáp: “Vậy mình xuống lầu dùng bữa trước đi.”
Sáng nay nhóc tội nghiệp lại đi một chuyến đến tiệm hoa. An Nặc đã về quê lên rồi, cả hai trao đổi một chút tình trạng của các đơn đặt hàng trong những ngày qua. Cô khéo léo vui vẻ đưa cho cậu năm trăm đồng (五百块钱), bảo là tiền lì xì. Nhóc tội nghiệp không nhận lại bị An Nặc nhét thẳng vào xe.
Thu nhập năm trăm ngoài ý muốn khiến nhóc tội nghiệp không biết làm gì mới phải. Cậu suy nghĩ một hồi thì muốn đưa cho kẻ mù lòa, nói là lương làm công mấy ngày nay. Nhiều năm như vậy, kẻ mù lòa lần đầu nhận được một thứ như tiền lương này. Anh nghĩ đến một phần tấm lòng của nhóc tội nghiệp thì nhận lấy, dự định lấy nó để mua một ít quà vặt cho mẹ Khương.
Suốt đường đi, kẻ mù lòa vẫn luôn nắm tay nhóc tội nghiệp nhằm giảm bớt lo lắng cho cậu. Nhưng đến nơi, cậu vẫn căng thẳng đến mức siết chặt tay anh.
Nhà cũ còn lộng lẫy hơn cả biệt thự, lối vào có cả bảo vệ gác cổng. Đây cũng là lần đầu tiên nhóc tội nghiệp xuống xe mà có thật nhiều người đứng đón. Cậu tưởng rằng những người nhà có điều kiện thường sẽ ở trong nhà đón bọn cậu, đâu ngờ lại xuất hiện tình huống này.
Trong nhóm người phía trước, nhóc tội nghiệp chỉ biết môi bà Hoàng và Hoàng Li nên cậu phản xạ quay đầu tìm kiếm kẻ mù lòa. Anh vừa từ phía bên kia của xe đi xuống, vươn tay nắm lấy tay của cậu, cùng nhau đi thẳng về phía trước.
Dọc đường, nhóc tội nghiệp cúi đầu không dám nhìn sang hai bên. Đám đông cô Bảy dì Tám vốn vây cạnh xe cũng di chuyển trận địa sau khi thấy ngoài này chẳng còn gì hay ho.
Trong phòng khách, Hoàng Đông Trì đang lật báo. Ngoài cửa truyền đến những tiếng ồn ào, ông ngẩng đầu lên xem thử thì đúng lúc nhìn thấy con trai mình đang nắm tay đi vào cùng con dâu nhỏ. Ông thanh giọng, hỏi: “A Trạch về đấy à con?”
“Dạ cha.”
Hoàng Trạch đi đến cạnh sô pha mới dừng lại. Anh kéo nhóc tội nghiệp ra trước mặt mình, nói: “Đây là chồng của con – Hùng Ngụ. Tiểu Ngụ à, đây là cha của anh.”
Nhóc tội nghiệp nhìn người đàn ông độ tuổi trung niên, gương mặt mang theo biểu cảm nghiêm túc trước mặt, cậu cúi người chào, nói: “Dạ con chào bác.”
“Hửm?” Hoàng Đông Trì không ngờ được, nhóc tội nghiệp lại không gọi ông là cha. Hay đứa nhỏ này không hài lòng con trai mình nhỉ? Tên nhóc này làm ăn kiểu gì thế!
Nhóc tội nghiệp không hề nhận ra mình xưng hô không đúng chỗ nào. Dù gì chỉ mới gặp mặt lần đầu, gọi thẳng cha mẹ coi bộ không ổn lắm. Huống chi suốt hai mươi mấy năm nay, mình chưa từng gọi ai như thế cả.
“Cha, ông đâu rồi ạ?” Kẻ mù lòa chỉ nghĩ rằng nhóc tội nghiệp cần thời gian thích ứng, bèn nhanh chóng đổi chủ đề.
Hoàng Đông Trì giũ tờ báo, không thèm ngẩng đầu đáp: “Phòng sách lầu trên.”
Kẻ mù lòa nắm tay kéo nhóc tội nghiệp đi lên lầu. Cậu lại thấy đi luôn như thế này thì không nên, đành kéo tay để anh dừng lại, rồi mới nói với Hoàng Đông Trì: “Dạ bác ơi, chúng con lên lầu trước.”
“Ừ.” Lần này Hoàng Đông Trì lại nghĩ, nhóc coi này coi bộ không tệ thật.
Bà Hoàng dõi theo cả hai lên lầu rồi ngồi vào chỗ bên cạnh Hoàng Đông Trì, giật lấy báo của ông, hỏi: “Anh thấy bé dâu này em chọn thế nào?”
Hoàng Đông Trì nghiêng mặt sang lườm bà một phát, nói: “Thế nào cái gì?”
“Bộ anh không hài lòng con dâu em chọn lựa hả!” Bà Hoàng căng thẳng, tên muộn tao này hôm nay lại làm sao nữa! Hay là gây nên chuyện gì rồi!
“Ai da! Rất tốt, rất tốt. Mau trả báo cho anh!” Hoàng Đông Trì một lời lấy lại được báo của mình thì tiếp tục giả vờ đứng đắn, hạ giọng chêm thêm một câu.
“Không biết sao mà chẳng chịu gọi anh là cha.”
“Cha bị làm sao đó!” Hoàng Li ở một bên liếc mắt.
“Hồng bao còn chưa có cho. Ngay cả phí đổi xưng hô đã không có mà còn đòi người ta gọi là cha đấy à?”
Hoàng Đông Trì tư một hồi, hình như cũng đúng. Là do ông không suy nghĩ chu toàn. Thế là ông hừ một tiếng, không thèm phản ứng với mọi người.
“Cộc cộc cộc.” Kẻ mù lòa dẫn nhóc tội nghiệp đứng trước phòng sách, gõ cửa.
“Ông nội, con dẫn Tiểu Ngụ đến thăm ông.”
Chỉ chốc lát sau trong phòng truyền ra một giọng nói: “Vào đi!”
Nhóc tội nghiệp vừa thấy ngoại hình của ông nội Hoàng Mạc thì sững sờ. Cậu không nghĩ tới ông của kẻ mù lòa lại trông trẻ đến như vậy. Ông không hề giống một ông cụ bảy tám chục tuổi, ngược lại trông có vẻ mới bước sang tuổi trung niên không lâu.
“Con là đứa nhỏ mà A Trạch thích đó à?” Hoàng Mạc thấy cậu nhìn ông chằm chằm thì biết là cậu đang kinh ngạc với ngoại hình của mình, cũng không nhiều lời thêm.
Nhóc tội nghiệp vẫn vô cùng hồi hộp khi đối diện với người lớn, gật nhẹ đáp: “Dạ thưa ông, đúng ạ.”
Hoàng Mạc nhìn nhóc tội nghiệp một lát thì bật cười, ngoắc tay ra hiệu gọi cậu tiến lại. Cậu lại có chút mơ màng trước biến hóa bất ngờ này.
“Anh Trạch ơi, hình như ông vừa gọi em thì phải.” Nhóc tội nghiệp nhỏ giọng hỏi ý kẻ mù lòa.
Kẻ mù lòa vỗ vỗ tay nhóc tội nghiệp, nói: “Không sao đâu em, cứ qua đi em. Chắc là ông có điều muốn nói với em thôi.”
Nhóc tội nghiệp nhìn kẻ mù lòa một cái rồi thả tay tiến đến cạnh bàn của Hoàng Mạc, chờ người lớn trong nhà mở lời. Ngờ đâu Hoàng Mạc lại lấy ra một cái hộp từ bàn đọc sách, đẩy đến trước mặt cậu.
Nhóc tội nghiệp hoang mang, không biết ông có ý gì. Hoàng Mạc ra dấu bảo cậu mở ra. Nhóc tội nghiệp bèn từ từ vươn tay mở hộp. Trong đấy là một cái nhẫn vàng đính ngọc thạch và một đôi gậy như ý to cỡ nắm tay.
“Đây là quà gặp mặt của ta và ông của nó cho con. Khi trẻ, ông nó đã cho ta thứ này, lúc ấy trong nhà buôn bán ngọc thạch nên làm ra những món này. Bây giờ ta để lại cho con, với hi vọng mấy đứa có thể cùng nhau sống vui vẻ trọn đời.” Hoàng Mạc nhìn món đồ trong hộp, bỗng có chút hoài niệm đoạn thời gian xưa cũ.
“Món đồ này… này quá quý giá, con…” Nhóc tội nghiệp lần đầu tiên đối diện với vật quý đến vậy, không cả gan nhận lấy.
“Nhận đi! Một lão già như ta cũng chả còn nguyện vọng nào khác. Chỉ có hi vọng nhỏ nhoi rằng mấy đứa sẽ sống thật hạnh phúc.”
Nhóc tội nghiệp vẫn không biết phải làm sao. Kẻ mù lòa tiến lên trước mò mẫm vị trí đặt hộp, đóng hộp đưa vào tay của cậu, ghé vào tai cậu bảo: “Là tấm lòng của ông nội, mau nhận nào!”
Nhóc tội nghiệp nhận lấy hộp từ tay kẻ mù lòa, gật đầu rồi cúi người với Hoàng Mạc, nói: “Con cảm ơn ông. Chúng con chắc chắn sẽ sống thật tốt.”
Hoàng Mạc thấy họ nhận quà rồi cũng không giữ lại lâu, phất tay bảo cả hai ra ngoài.
Rời khỏi phòng sách, nhóc tội nghiệp ôm hộp gỗ, cảm giác nặng trĩu, dường như là đang gánh lấy kỳ vọng của người lớn trên vai.
“Anh Trạch à, người nhà của anh thật tốt.” Nhóc tội nghiệp lại có chút ngưỡng mộ với mọi thứ.
Hoàng Trạch vươn tay kéo nhóc tội nghiệp vào lòng, ôm lấy nói rằng: “Bây giờ thì mọi người cũng là người nhà của em rồi.”