Chú Lưu nói với mẹ Khương, hình như hôm nay hai cậu chủ cãi nhau mất rồi. Có điều mẹ Khương không có tin. Buổi trưa bà còn nhất quyết đi theo chú đưa cơm đến tiệm hoa.
Vừa đến ngoài cửa tiệm, thông qua kính thủy tinh trong suốt, cả hai thấy kẻ mù lòa và nhóc tội nghiệp đang ngồi đối mặt nhau vừa nói vừa cười. Mẹ Khương nhịn không được quay đầu liếc chú Lưu một cái, suốt ngày rêu rao chuyện xàm xí.
“Cậu chủ, Tiểu Ngụ, tôi đưa cơm đến cho mọi người đây!” Mẹ Khương đi vào tay không, phía sau là chú Lưu cầm hai hộp đồ ăn lớn.
“Mẹ Khương.” Nhóc đáng yêu thấy mẹ Khương thì bỏ qua kẻ mù lòa ngồi đó, bước nhanh đi đến cửa. Cậu muốn vươn tay giúp chú Lưu cầm cơm thì lại bị chú né đi.
“Cứ để chú ta cầm, đừng giúp ông ta!”
Mẹ Khương kéo nhóc tội nghiệp đến cạnh mình, hỏi nhỏ: “Sáng nay cậu cãi nhau với cậu chủ hả?”
Nhóc tội nghiệp sững sờ. Cậu ngẫm lại, chắc là hành vi sáng nay của cậu và kẻ mù lòa làm chú Lưu hiểu lầm, bèn vội vàng lắc đầu và giải thích.
“Bọn con không cãi nhau, chỉ gắt ngủ buổi sáng một tí thôi à. Không có chuyện gì đâu ạ.”
“Gắt ngủ hả?” Mẹ Khương nghe xong thì hoang mang. Sao bà chẳng nhớ cậu chủ có tính gắt ngủ nhỉ. Thêm nhóc tội nghiệp đến ở mấy ngày nay, cũng chưa từng thấy điệu bộ gắt ngủ bao giờ.
Chú Lưu đặt hộp đồ ăn lên bàn rồi dọn từng món ra ngoài. Bàn trà nhỏ vốn dùng để thưởng thức trà chiều lại đầy ắp thức ăn mà mẹ Khương nấu.
Không đợi mẹ Khương ra tay thì nhóc tội nghiệp đã lấy chén đũa cho kẻ mù lòa, xới cơm xong đặt lên tay anh, còn nói cho anh vị trí từng món ăn một. Mẹ Khương lần đầu bị người khác giành việc lại vui vẻ ngắm nhìn hai chàng trai trước mắt, thụi cùi chỏ vào chú Lưu ngồi gần mình, khẽ nói:
“Thấy không hả! Vợ chồng son đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa hảo. Ông còn rêu rao tin đồn gì nữa đây.”
“Biết rồi biết rồi.” Chú lưu bất đắc dĩ bị mẹ Khương chèn ép, sau này không tám chuyện linh tinh với bà nữa đâu.
Nhóc tội nghiệp nói xong cho kẻ mù lòa nghe, quay đầu nói: “Mẹ Khương, chú Lưu, cùng nhau ăn nhé!”
“Không cần, không cần đâu.” Mẹ Khương khoát tay với nhóc tội nghiệp.
“Trước khi đến đây chúng tôi đã ăn rồi. Hai người cứ ăn đi. Tụi tôi đi thăm quan tiệm hoa mà Tiểu Ngụ làm như thế nào.”
Nhóc tội nghiệp gắp cho kẻ mù lòa một ít thức ăn rồi quay sang nhìn tình hình chỗ mẹ Khương và chú Lưu. Mẹ Khương vươn tay đến một chậu hoa, nhích lại xem chăm chú, nghiêng đầu nói be bé với chú Lưu: “Cái chậu tử đinh hương này được chăm tốt ghê nơi!”
Nhóc tội nghiệp không nghe rõ họ đang bàn luận chuyện gì, chỉ ngắm chậu hoa kia thật lâu. Cậu nghĩ rằng họ thích nó, còn định bụng sẽ tặng một chậu để bày tỏ lòng biết ơn với bữa trưa ngày hôm nay.
Mẹ Khương nhìn vào phòng nghỉ, thấy cả hai đã ăn cơm xong thì bà tranh thủ thời gian đi lại, bảo nhóc tội nghiệp dẫn kẻ mù lòa đi hai vòng để tiêu cơm. Bàn cơm này để bà dọn là được. Chờ đến khi mẹ Khương dọn dẹp đóng nắp mọi thứ vào trong hộp thì hai người đã đi xong trở về.
Cả hai không nói gì, nhưng bàn tay vẫn nắm lấy chặt chẽ. Mẹ Khương nhìn mà lòng bà rộn ràng. Dù sao bà cũng nhìn kẻ mù lòa lớn lên, luôn hi vọng kẻ mù lòa có thể gặp được người phù hợp. Ngay lúc anh dẫn nhóc tội nghiệp về giới thiệu, mẹ Khương đã thấy nhóc tội nghiệp tỏa ra ánh sáng của hi vọng. Cuối cùng cậu sẽ trở thành ánh sáng duy nhất, chỉ thuộc về kẻ mù lòa mà thôi.
“Cậu chủ, Tiểu Ngụ, chúng tôi về trước nhé.” Mẹ Khương tạm biệt hai người, theo chú Lưu ra cửa.
Nhóc tội nghiệp chờ bọn họ rời đi, sau đó mới đưa kẻ mù lòa quay lại phòng nghỉ. Tới lúc cậu và anh ngồi xuống, cùng đối diện nhau trong yên lặng thì cậu cảm thấy mình vẫn nên nói gì đó.
Không chỉ nhóc tội nghiệp có cảm giác này, kẻ mù lòa không chờ cậu lên tiếng đã mở lời nói trước: “Tiểu Ngụ, có phải ở bên anh chán lắm không em?”
Nhóc tội nghiệp không ngờ kẻ mù lòa sẽ hỏi vấn đề này, cậu nghĩ một lát mới trả lời: “Thật ra thì, em nghĩ người tẻ nhạt phải là em mới đúng. Cả chủ đề bắt chuyện, em còn nghĩ không ra nè anh.”
Nhóc tội nghiệp nhìn kẻ mù lòa không nói lời nào thì đẩy ghế sang cạnh anh. Cậu kéo lấy tay của kẻ mù lòa sang rồi nắm chặt: “Em thấy, như vậy cũng tốt mà.”
Kẻ mù lòa chợt cảm giác, dường như mình đã nhặt được một bảo bối rồi. Cậu đói hỏi quá ít, nhưng anh lại muốn cho đi thật nhiều. Vì thế mà anh sợ, cậu sẽ không chịu nhận lấy.
“Chỉ cần em muốn, mọi thứ của anh đều dành cho em.”
Kẻ mù lòa xoay người kéo nhóc tội nghiệp vào lòng. Anh chợt nảy sinh lòng ích kỷ, muốn giấu nhóc tội nghiệp đi, chỉ để một mình anh có thể nhìn cậu.
Buổi tối về nhà, cơm nước xong xuôi thì hai người vẫn dính lấy nhau. Mẹ Khương hiểu ý, mang hoa tử đinh hương nhóc tội nghiệp tặng bà về phòng, nhường phòng khách lại cho cả hai.
Nhóc tội nghiệp đã lâu chưa chuyển khỏi kênh chương trình tạp kỹ, một mình thích thú dựa vào sô pha cười cười. Kẻ mù lòa cũng không để ý ti vi đang chiếu cái gì, chỉ biết nhóc tội nghiệp đang rất vui vẻ. Điều này thôi cũng làm nội tâm anh vui sướng.
Không lâu sau đó thì nhóc tội nghiệp buồn ngủ, đầu liên tục gục xuống. Cuối cùng không chịu được nhắm mắt thiếp đi, ngả người sang phải, tựa lên vai kẻ mù lòa.
“Tiểu Ngụ?” Kẻ mù lòa khẽ gọi tên cậu một tiếng,
“Hử…”
Nhóc tội nghiệp mơ màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy anh?”
Kẻ mù lòa duỗi tay ôm lấy nhóc tội nghiệp, nhỏ giọng dỗ dành: “Chúng ra lên lầu ngủ đi em? Ngủ dưới đây sẽ dễ bị cảm.”
Vốn dĩ nhóc tội nghiệp đã mẫn cảm với giọng điệu này của kẻ mù lòa. Sau khi hai người xác định quan hệ thì lại càng khiến cậu thẹn thùng, hai rặng mây đỏ lừ phấp phới trên má. Cậu vội đứng dậy, ứng tiếng rồi gấp gáp chạy lên lầu.
Kẻ mù lòa nghe tiếng đóng cửa trên tầng, lấy điều khiển ở trên bàn trà tắt ti vi đi. Vốn anh đang tính đi lên luôn, nhưng anh lại chợt chớ đến món quà đầu tiên mà nhoc tội nghiệp đã tặng. Anh bèn đi về phía ti vi, ngồi xổm xuốn mò mẫn, lần mò đến chỗ đặt cây xương rồng.
Khi kẻ mù lòa đã tìm thấy rồi, dù biết gai nhọn trên xương rồng sẽ đâm mình bị thương, nhưng lòng anh vẫn không kiềm được nhấc nó lên, cẩn thận vuốt ve gai nhọn trên đó. Rồi anh nhẹ nhàng nói với cây xương rồi một tiếng: “Ngủ ngon.”
Kẻ mù lòa lên lầu, về phòng của mình. Trong phòng ngủ tĩnh lặng, nhóc tội nghiệp trở mình, nếp gắp trên chăn ma sát tạo ra những âm thanh cực kỳ nhỏ bé.
Kẻ mù lòa vào phòng tắm. Nhóc tội nghiệp lại cố gắng vùi nửa gương mặt còn lại của mình vào trong chăn, chỉ để lộ hai con mắt và vầng trán căng mịn. Hai mắt cậu nhìn chằm chằm vào phòng tắm, ý thức dần mơ hồi. Đến lúc kẻ mù lòa ra khỏi đó, nhóc tội nghiệp đã ngủ say. Anh vén một góc chăn, lên giường nằm xuống.
Đợi đến khi bản thân được chăn ủ ấm, kẻ mù lòa mới vươn tay kéo nhóc tội nghiệp từng chút vào ngực mình, ôm chặt lấy cậu.
Trong lòng là người mình thích đang ngủ say. Anh ôm chặt lấy em ấy, tựa như có được toàn bộ thế giới này.