Gặp Em Là Niềm Hạnh Phúc Của Đời Anh

chương 6: ôsin

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

_ Về nhà tui rồi!!! Anh khướt đi đi!!! – Tú Vy xua xua tay, đuổi Uy Khoa

_ Êêêê… sao lại đối xử đối với tôi như vậy?!! Như vậy là ác lắm đó!!! Hix hix… – Uy Khoa lấy khăn tay ra, giả vờ chấm chấm nước mắt nhưng lại làm Tú Vy tưởng thật

_ Ấy ấy!!! Đừng khóc!!! Nam nhi mà khóc thì…nhục lắm!!! Thôi đùa cho vui, anh vô nhà uống nước đi!!! – cô an ủi

_ Hì hì…vô đi!!!

_ ÊÊÊÊÊ…đợi tụi này với!!! – tiếng hét của Uyển Nhã làm người giật mình

_ Ủa!?! Không đi quẩy à?!! – Vy ngạc nhiên

_ Về lâu rồi!!! – Song Thư trả lời tỉnh bơ

_ Từ bao giờ thế?! Sao đi mà không gọi tao làm tao phải ở lại với con khỉ đột kia!!! – Vy nói, mắt liếc sang Khoa làm anh giật bắn cả hồn

_ Hì hì…tụi tui quay lại lớp cũng đúng thời gian đủ để xem hai người đang làm những gì?! – Vũ nói tinh nghịch

_ HẢẢẢẢ…bọn mày định đùa tao à!?! – Vy hét toáng lên rồi bỗng đánh trống lảng, quay độ sang hỏi Vũ và Ân – con cún này ở đâu chui ra thế?!!

_ Grừừừừ…cô được lắm!!! Bọn tui có tên hẳn hoi, đừng có mà gọi tên động vật như thế!?! – Thiên Ân gầm ghè

_ Cún ngoan…cún ngoan…!!!!

_ Hừm…giờ tụi tui có việc muốn bàn đây!!! – Uy Khoa lên tiếng, phá tan cái không khí oi ả, ánh sáng rực rỡ chiếu ra từ người Ân và Vy (nghĩa là tỏa sát khí ấy!!! :)

_ Gì gì??? Nói đi bây-bê!!! – tính tò mò trong người Song Thư trỗi dậy

_ À!!! Cái vụ đâm xe sáng hôm nay ấy!!! Các cô tính sao để đền cho tụi tui cái phanh!?! – Vũ nhắc khéo

_ Trả tiền là xong chứ gì?!!

_ Nầu nầu…!!! Thế thì ăn thua gì!?! Còn chưa kể đấy là loại xe tốt nhất thế giới, còn bị xước xác ở ngoài xe nữa!!! Trả tiền thì…e rằng các cô sẽ không làm được đâu!!! – Khoa nhếch môi

_ Thế thì tụi tui sẽ làm gì?!!

_ Ôsin!!!

_ Cho tụi tui hội ý cái đã!!! – Thư nói rồi kéo Nhã và Vy ra khỏi cái nơi đang ồn ào kia

_ Này!!! Tụi mình đâu có ngu mà đưa tiền cho tụi hắn!!! Sao giờ!?! – Nhã thất thểu

_ Trời ơiiiiiii!!!!!!!! Có nên làm hay không?! – bọn nó vò đầu bứt tai nhau

_ Thôi bọn mình thử làm tí đi!!! – Vy đưa ra ý kiến

_ Vớ vẩn!!! Người như bọn mình mà phải làm ôsin cho tụi hắn á!?! Nhục kinh... – Thư phản đối

_ Chấp nhận đi!!!

_ Thôi đành vậy chứ sao giờ!!! Có mỗi cái phanh xe mà cũng thành thế này!!! – Thư nói với giọng thê thảm

Hội ý xong, bọn nó bước ra chỗ bọn hắn

_ Nè!!!

_ Sao!?! Hội ý xong chưa?!! Giờ thì có làm không?!! – Ân nhếch môi

_ Rồi!!! Làm thì làm!!! Mà thời hạn chỉ có tháng thui nhe!!!

_ OK!!! Giờ phân chia thế này nhá!!! Thiên Ân với Uyển Nhã, Uy Khoa với Thục Quyên và tôi với Song Thư. OK!?! – Thiên Vũ chia lượt

_ Nhưng...

_ Cấm cãi!!!

_ Thế các anh ăn ở sống sót ở đâu!?!

_ Ở nhà các cô – Vũ đáp với giọng tỉnh bơ

_ WHATTTT!?!!!!!! Sao lại thế!?! Tụi tui không có đủ phòng để các anh ra trú nhờ đâu!!! – Vy hét với độ volumn cực lớn

_ Ơ đâu!!! Tụi mình vẫn còn thừa phòng mà!!! – Nhã đáp ngây thơ

_ Grừừừừ…mày ngu rồi Uyển Nhã ạ!!! – Thư hét rồi cả cô và Tú Vy chạy xấn tới, bóp cổ Uyển Nhã

_ Ặc ặc…tha cho tao!!! – Nhã van xin

_ Nguuuuuuuu!!!!!!!! – Ân kéo dài giọng

_ Sao lại chửi cô ta thế!?! Nhờ có cô ta mà tụi mình mới có nơi để ăn ở, sống sót qua ngày chứ!?! – Khoa nói với giọng đầy “ngạc nhiên”

_ Ồ ồ… thank kiu bấy-bề nhoa!!! Ra đây cho “chủ” thơm cái nèo!!! – Ân gọi

_ Ghê tởm!!! – Nhã lè lưỡi rồi chạy ù lên phòng

“Đáng yêu quá!!!” – Thiên Ân nghĩ

_ Thế giờ có cho không đây?!! – Vũ đứng gõ gõ chân, đầu dựa vào thành cổng. Cơn gió thoảng qua làm tóc anh bay phất phơ và làm tim của người lệch nhịp

_ Đành cho chứ sao!!! Chìa khóa phòng nè!!! Các anh tự đi tìm phòng đi nhé!!! Tụi tui lên xem phim!!! Bye bye!!! – Vy nói rồi cũng chạy lên phòng theo Uyển Nhã

_ Nhớ đấy!!! Tự đi tìm phòng đi!!! Và tự mang hành lý lên!!! Rồi tự khóa cổng!!! – Thư nói mà giọng lạnh như băng rồi cũng bỏ lên phòng (tg: trời!!! chị này định ám tg à!?!)

_ Từ từ!!! Người của tụi tui sắp mang hành lý ra rồi!!! – Khoa vừa nói dứt câu thì khoảng người đàn ông mang va-li của tụi hắn đến

_ Thưa chủ nhân!!! Hành lý đã được mang tới!!! Có đầy đủ quần áo, sách vở, cặp và các vật dụng cần thiết rồi ạ!!!

_ Được rồi!!! Anh cứ để đấy cho tôi!!! Cũng muộn rồi, các anh về nghỉ ngơi dưỡng sức đi nhé!!! Tiền chúng tôi sẽ gửi vào tài khoản sau!!! – Thiên Ân nói

_ Cảm ơn chủ nhân!!!

_ Ừm!!! Không có gì!!!

“Vèo…” – tiếng xe ô tô phóng lướt đi

_ Có chìa khóa phòng rồi!!! Lên nghỉ đi!!!

_ Oh yeahhhhhhhh!!!!! Có ôsin rồi!!! – Vũ reo lên vui sướng

_ Tụi mình sẽ làm cho tụi cô ta phải đổ gục trước mình!!! Hahaaaaa!!!! – Khoa cười nham hiểm rồi cả khóa cổng và đi tìm phòng của mình (phòng của anh này đều giống nhau)

------------------------

Màn đêm yên ắng bao phủ khắp căn biệt thự

Những chông gai gì sẽ tiếp tục xảy ra với con người họ!?! Điều đó vẫn còn là bí ẩn!!!

Truyện Chữ Hay