Tôn Canh gần như không ngừng chân ga, suýt tí là vượt hai đèn đỏ, không ngừng tăng tốc lao về đến nhà, trong nhà đã không còn tăm hơi Mộc Tử.
Anh nhìn phòng khách, đa số đồ đạc Mộc Tử vẫn còn ở đó – cho nên, cô sẽ quay về.
Đột nhiên, ý nghĩ lóe lên, anh lao về phòng kéo chăn bông trên giường – con gấu bông nhỏ của Mộc Tử đã không còn ở đó.
Tôn Canh lại bấm điện thoại, nhưng vẫn tắt máy.
Chán nản ngồi sụp xuống.
Nini đi lại gần muốn chơi với Tôn Canh, Tôn Canh nhẹ nhàng ôm Nini: “Chị Mộc Tử đâu?”
Tất nhiên Nini không thể nói cho anh biết chị Mộc Tử đã đi đâu, chỉ vô tội kêu hai tiếng.
Tôn Canh biết từ khi Bội Kỳ quay về, trong lòng anh đã có nhiều điều suy nghĩ, anh ít quan tâm đến Mộc Tử. Đến nỗi như lời Mộc Tử nói – lựa chọn giữa Mộc Tử và Bội Kỳ, chẳng lẽ tim anh thật sự đã dao động sao?
Kiệt sức nằm dài trên sofa.
Có thứ gì đó cộm ở cổ anh dưới gối sofa, anh đứng lên, nhặt vật đó ra – chiếc khăn quàng cổ mà Mộc Tử bỏ sau khi đan được đoạn đầu – khi đó cô hứng thú bừng bừng, mặt mày hớn hở diễn tả với anh, “Em đã mua sách học đó. Hừ, mùa đông này anh không cần mua khăn quàng cổ.” Nhưng sau khi nói vậy, chiếc khăn quàng thương hiệu Mộc Tử theo lời cô đã biến mất.
Tôn Canh mỉm cười, cầm cuộn len nhỏ kia lên ngắm.
Ngôi nhà này có Mộc Tử, thực sự trở nên ấm áp – anh là người hơi có tính sạch sẽ, luôn thích cuộc sống tối giản ở nhà, nhưng mà Mộc Tử có đủ thứ món đồ chơi nhỏ bày đầy nhà. Trên bàn trà có đủ loại trà thơm, đủ thứ nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, trên giá sách của anh có nhiều sách cô mua, anh đã quen dần.
Lúc này anh rất muốn ôm cô vào lòng, vóc người cô nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe, nụ cười rất đẹp.
Bên ngoài trời đang mưa rất to, tâm trạng Tôn Canh xấu như thời tiết bên ngoài.
+
Ngày đầu tiên Mộc Tử rời đi, không mở máy. Tôn Canh nhắn tin: “Em về đến nhà chưa?”
“Chỉ báo bình an thôi.”
“Anh nhớ em.”
“Thực sự nhớ em.”
Ngày hôm sau Mộc Tử rời đi, vẫn không mở máy.
“Khi nào em về?”
“Anh chờ em về.”
“Anh yêu em. Không có em thì không có ai.”
Ngày thứ ba Mộc Tử rời đi. Điện thoại reo, Tôn Canh nhanh chóng bắt máy, nhưng lại là Bội Kỳ.
“Dẫn Nini ra cho em gặp đi.”
Tôn Canh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Được.”
Anh vuốt lông Nini: “Nini, ra ngoài đi dạo không?”
Nini vui vẻ vẫy đuôi.
Anh lái xe ra bờ sông.
Bội Kỳ mặc chiếc áo khoác dài, tóc dài tung bay.
Cô khom lưng: “Nini.”
Nini hắt xì một cái, trốn sau Tôn Canh.
Bội Kỳ cười: “Lần trước em gặp nó ở nhà Cao Sơn, vất vả mới làm quen lại với em, lần này có lẽ lại không nhớ em.”
Tôn Canh lờ mờ biết lúc Nini để ở nhà Cao Sơn, Bội Kỳ đã mua mấy đồ ăn mà Nini thích, nhưng anh không tiếp lời.
“Bạn gái anh ở nhà à?”
“Cô ấy về quê ăn Tết.”
“Ồ, sớm vậy sao?”
“Ừ.”
Bội Kỳ vuốt sợi tóc mai: “Có phải vì em mà cô ấy tức giận không?”
Tôn Canh lắc đầu: “Không phải, cô ấy là người rất rộng lượng.”
Bội Kỳ cười thăm dò: “Có vẻ anh rất thích cô ấy.”
Tôn Canh siết chặt dây xích Nini để ngăn nó hoạt động quá mức: “Đúng vậy.”
“Chà! Tôn Canh, thế này không giống anh!” Bội Kỳ vỗ vai anh.
“Cô ấy rất tốt.”
Bội Kỳ tắt nụ cười: “Vì vậy có phải anh cho là em rất điên không? Đã lâu như thế, anh đã có bạn gái mới, em còn trở về lì lợm la liếm, có phải rất mất mặt không?”
Tôn Canh lắc đầu: “Không.” Anh cân nhắc từ ngữ, “Quá khứ đã qua rồi.”
“Tôn Canh, em không phải không anh thì không được!”
“Anh biết.”
Bội Kỳ quay người: “Em hơi khinh bỉ bản thân mình! Lúc trước em nói anh đừng đợi em, anh làm được rồi, mà em, ngược lại vì sao không thể bỏ xuống được?” Mắt cô ươn ướt, giọng nghẹn ngào, “Anh chờ em lâu như vậy, vì sao không thể đợi thêm chút nữa?”
Tôn Canh nhìn ra mặt sông, ánh đèn rực rỡ mới lên, thành phố phồn hoa này trong bóng đêm càng đẹp: “Sau khi chia tay với em, anh đã đau khổ một thời gian rất dài. Anh đã đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực rất lâu rất lâu. Kể cả khi Mộc Tử, bạn gái anh, xuất hiện, anh và cô ấy đều do dự, không thể xác định được anh có thể cùng cô ấy ở bên nhau không, có thể đi cùng nhau bao lâu. Nhưng khi tụi anh thực sự ở bên nhau, cô ấy mang cho anh một cảm giác yên ổn, một hạnh phúc chắc chắn.”
Bội Kỳ nhìn anh: “Em thì sao? Em không cho anh được cảm giác yên ổn?”
“Phải. Ước mơ của em rất cao, cách anh rất xa.”
“Nhưng mà bây giờ em đã trở lại.”
“Tim anh đã thuộc về cô ấy.” Tôn Canh đột nhiên bật cười, “Hôm trước cô ấy nói với anh, chúng ta kết hôn đi. Nói thật thì cảm giác bị cầu hôn rất kinh ngạc, nhưng mà cũng thật hạnh phúc. Bội Kỳ, anh và Mộc Tử sẽ kết hôn.”
Cuối cùng Bội Kỳ bật khóc: “Em phải làm gì đây?”
“Em sẽ tìm được người yêu em.”
“Em không biết, em sợ, em lo lắng cuối cùng em vẫn không tìm được người tốt hơn anh.”
“Em sẽ hạnh phúc.”
Nini kêu mấy tiếng, muốn chạy về trước. Tôn Canh giữ Nini lại, Nini ngoan ngoãn ngồi lại: “Về phần Nini, nếu em thực sự muốn, anh có thể để em nuôi. Nhưng nói thẳng ra, anh nghĩ tình cảm của em dành cho nó không bằng anh, có lẽ em không thật sự muốn nó. Cho nên anh nghĩ tốt hơn là để nó cho anh.”
Bội Kỳ lau nước mắt: “Anh không sợ bạn gái phiền sao?”
Tôn Canh nhớ lúc Mộc Tử mới chuyển tới, mỉm cười nhớ lại dáng vẻ cẩn thận của Mộc Tử đối với Nini: “Cô ấy là một người rất đáng yêu, cô ấy rất cố gắng chăm sóc Nini.”
Đúng vậy, Mộc Tử thực lòng yêu mình, anh vẫn luôn biết.