Mộc Tử nhận được tin nhắn của Thi Vân: “Cô có rảnh không, ra ngoài trò chuyện được chứ?”
Trong đầu cô ong lên một tiếng, vụ gì đây? Mặc dù cô và Thi Vân chơi bóng với nhau không ít lần nhưng chưa từng gặp riêng. Nghĩ lại thì chợt hiểu. Trả lời: “Được.”
Đúng như dự đoán, Mộc Tử đến quán café thì thấy Thi Vân đang ngồi với một cô gái – đúng là rất đẹp.
“Chào cô, tôi là Bội Kỳ.”
“Chào cô, tôi tên Mộc Tử.”
“Cô có nghe Tôn Canh nói về tôi không?”
“Hình như tôi không có ấn tượng. Cô là bạn anh ấy à?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Thế sao không gọi Tôn Canh ra cùng nói chuyện? Có cần tôi gọi điện cho anh ấy không?”
“À, không cần.”
“Thi Vân, cô gọi tôi ra có việc gì?”
“Mộc Tử, tôi nhờ Thi Vân hẹn cô ra.”
“Ồ?”
“À, là thế này, Tôn Canh là bạn trai cũ của tôi.”
“À? Tôi là bạn gái hiện tại của Tôn Canh.”
Rốt cuộc Bội Kỳ không chịu nổi: “Xin lỗi, tôi không muốn đối chọi gay gắt với cô. Tôi chỉ muốn hỏi cô, Nini là lúc tôi và anh ấy bên nhau cùng nuôi nó, nhưng sau đó tôi lại ra nước ngoài nên để cho Tôn Canh nuôi. Bây giờ, có thể trả Nini lại cho tôi không?’
“Tôi cũng không có bất kỳ tranh chấp gì với cô, Bội Kỳ. Nhưng Nini là được Tôn Canh nuôi, vì vậy nếu cô muốn thì cô nên nói với Tôn Canh, không phải tôi. Cho hay không là do Tôn Canh, không phải tôi.”
“Tôi đã hỏi Tôn Canh nhưng anh ấy không đồng ý.”
“Thế thì phải chịu thôi.”
“Nói thẳng thế này, hiện giờ tình cảm hai người tốt như thế, sao lại phải giữ lại con chó do tôi để lại, như thế cô không thấy khó chịu sao?”
“Bội Kỳ, quan điểm về tình yêu của tôi thế này. Nếu tôi yêu một ai đó, thì sẽ yêu mọi thứ của anh ấy. Đừng nói là Nini, cho dù là một đứa con, nếu tôi lựa chọn thì tôi sẽ chấp nhận.”
Mặt Bội Kỳ đỏ bừng.
“Mộc Tử, chị họ tôi tính tình tốt. Cô đừng hung hăng.”
“Thái độ của tôi có lẽ không được tốt, bởi vì tôi đang bảo vệ tình yêu của mình. Người đóng vai bảo vệ luôn cứng rắn, xin lỗi.” Mộc Tử uống ngụm café, “Bội Kỳ, cô vẫn yêu Tôn Canh, phải không?”
Bội Kỳ không trả lời.
“Vậy tại sao trước đây cô lại từ bỏ? Nếu cô từ bỏ, hai người tách ra, anh ấy có quyền tự do lựa chọn. Đúng, tôi là người đến sau, nhưng tôi là người đến sau chính đáng, tôi không cướp tình cảm của cô. Vì vậy, bây giờ xin cô đừng cố cướp đi tình cảm của tôi.”
“Thật ra, thử so sánh như lời Thi Vân nói trước đây,” Mộc Tử cười, “Cô ưu tú hơn tôi, xinh đẹp, sự nghiệp có lẽ cũng thành công. Nhưng như thế không có nghĩa là cô được nghĩ rằng tình cảm của tôi với Tôn Canh phải nhường đường cho cô. Thiên hạ sao lại có chuyện như thế được, cô nói không cần thì không cần, sau này cô quay lại nói muốn thì người khác phải lập tức dâng lên cho cô.”
“Thật ra tôi luôn cảm thấy hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông là một điều rất quê mùa, ngu ngốc. Thế này đi, cứ để Tôn Canh được quyền tự mình lựa chọn, được không?”
+
Mộc Tử đi ra khỏi quán café, trời gần hoàng hôn, sắp có mưa, cô bấm điện thoại gọi Tôn Canh: “Tôn Canh.Không thì chúng ta kết hôn đi.”
Tôn Canh do dự một giây: “Sao đột nhiên lại nói cái này?”
“Vì sắp Tết rồi, sang năm mới dù sao cũng phải có cuộc sống mới!” Mộc Tử cười, “Thế nào?”
“Khách hàng đang đến bàn việc, anh sẽ gọi lại sau.”
“Được.”
Mộc Tử cất điện thoại vào túi. Cô biết Tôn Canh đã do dự. Thật ra cô không trách anh, cũng không phải thấy tình cảm Tôn Canh dành cho mình không đủ chân thành. Tình cảm nhiều năm từ nhỏ đến lớn, đâu phải nói buông là buông?
Thôi, cứ để Tôn Canh lựa chọn. Rốt cuộc mình yêu Tôn Canh đến mức nào, hoặc Tôn Canh yêu mình bao nhiêu, hãy để Bội kỳ, một người cũ không thể xem nhẹ tới kiểm chứng đi!
Dù kết quả thế nào, Lâm Mộc Tử, mình phải chấp nhận! Cùng lắm thì làm lại từ đầu!
+
Ngay khi Mộc Tử mở cửa, Nini đi tới vẫy đuôi.
Mộc Tử dần quen với sự quấn quýt của Nini, ngồi xuống sờ cổ nó: “Nini à, chị phải rời đi một thời gian. Cũng có thể là mãi mãi. Đây có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau? Nếu như chị nhớ em, em sẽ nhớ chị chứ?”
Nini rên rỉ khe khẽ.
Mộc Tử chạm nhẹ vào chân trước Nini, nắm lắc lắc: “Được rồi, chị đi thu dọn đồ.”
Hành trang đơn giản. Vốn đã quen với việc chạy ngược chạy xuôi, thu dọn hành lý mãi thành quen – có điều lần này, thực sự không giống – lần này, không phải ra ngoài, rất có thể là rời đi.
Tôn Canh gọi điện thoại lại: “Em ở nhà à?”
“Ừ.” Mộc Tử nhăn nhăn mũi, “À, em nói với anh một việc, lát nữa em về nhà!”
“Về nhà?”
“Ừ. Gần Tết rồi, dù sao công việc em không nhiều nên về quê sớm, tránh việc ồ ạt về quê khi cận ngày.”
“Sao lại đột ngột vậy?”
“Em chợt nổi hứng thôi.” Mộc Tử cầm túi, rót nước, để thức ăn cho Nini rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Mộc Tử.”
“Dạ?”
“Em không vui à?”
“Dạ phải.”
“Xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi em, Tôn Canh.” Mộc Tử nhìn đồng hồ, gần giờ, “Bất kỳ ai thay đổi đều không thể bỏ xuống được. Tình cảm hơn mười năm không phải trò đùa. Nói thật, em rất sợ phải đấu với ký ức, ai cũng biết ký ức luôn đẹp vô cùng, ai có thể thắng được ký ức? Vậy nên em cho anh thời gian, nếu anh chọn ký ức, em sẽ chúc mừng anh. Nếu anh chọn một người không tốt đẹp, ở bên anh chưa lâu là Lâm Mộc Tử em đây, nhớ gọi cho em, được không?”
“Mộc Tử, anh thực sự xin lỗi, thời gian này anh cư xử rất tệ, anh xin lỗi.”
“Em hiểu anh, Tôn Canh! Cho nên em cho anh thời gian, anh từ từ suy nghĩ. Em cúp máy---”
“Bây giờ em về quê thật sao?”
“Ừ.”
“Anh đưa em đi.”
“Không cần! Đi taxi tiện lắm.” cảm xúc Mộc Tử sa sút, “Nói tiếng cuối, em yêu anh!”
Cô thậm chí không đủ can đảm nghe lời kế tiếp của Tôn Canh, bấm tắt máy. Đi chưa được mấy bước, trời đổ mưa tầm tã, bầu trời đen kịt.
Mộc Tử vội tránh vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh đó: “Đậu má! Mình không tới nỗi giống nữ chính phim thần tượng chứ, lúc mình thảm thương thế này còn đổ mưa, đồ điên khùng!”
Cô bé ở cửa hàng tiện lợi liếc nhìn Mộc Tử, Mộc Tử lặng lẽ kéo khăn lên che mặt.
“Chúng ta kết hôn đi” đổi lấy không phải niềm vui, không phải sự khẳng định, Mộc Tử thấy mình đã thua. Vì vậy, cô rời đi, là để cho Tôn Canh thời gian lựa chọn, càng là thời gian để chữa lành vết thương cho chính mình.