Gang of Yuusha

chuyện bên lề -『tuổi tác.』- phần hai.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Franvenge・Laurie đã tổ chức xong tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của mình, thế nhưng vẫn chưa tốt nghiệp khỏi Học viện Nữ sinh Saint・Felicés.

Là trưởng nữ của một quý tộc địa phương, cô ta chỉ có một lý do duy nhất để ở lại ngôi trường nữ sinh này.

Sợ phải vướng vào một cuộc hôn nhân chính trị, với mong muốn được chơi đùa thoải mái vì vẫn còn là học sinh, kéo dài tuổi thanh xuân của mình.

Phân loại học sinh theo khối thay vì độ tuổi, Saint・Felicés cho phép một số ít học sinh học kém ở lại trường miễn sao là có thể chi trả được học phí.

Thường thì việc này sẽ cổ vũ các học sinh nhanh chóng đạt đủ tiêu chuẩn và tốt nghiệp, thế nhưng thực tế thì lại khác hẳn.

Mục đích chính của hệ thống này là để giảm bớt khoảng cách giữa quý tộc và thường dân, và để tránh những rắc rối không cần thiết đến từ sự chênh lệch về quyền lực.

Ngoài ra còn là để đảm bảo rằng dù cho các nữ sinh có học cùng một lớp, sẽ không có mối quan hệ chủ-tớ nào xuất hiện.

Mặc dù rõ ràng là thế, mọi việc không phải lúc nào cũng suôn sẻ như cái cách mà người ta tính toán. Kế hoạch đề ra có tốt đến đâu, có thực hiện chuẩn chỉ đến đâu, những kẻ hở rồi cũng sẽ dần lộ rõ.

――Từ khi còn bé, Laurie đã có tài cưỡi ngựa, ngoài ra còn giành được nhiều chiến thắng tại các cuộc thi ở địa phương.

Theo lẽ dĩ nhiên, cô đã tham gia câu lạc bộ cưỡi ngựa tại Saint・Felicés.

Cưỡi lên yên của một con ngựa giống mà bản thân rất tự hào. Được ca tụng rằng mình không có đối thủ, việc được người hầu khen ngợi đủ điều đã là chuyện thường ngày.

Thế nhưng.

Những tay cưỡi ngựa tại Errorknife・Town không rảnh mà đi xu nịnh một tiểu thư vùng quê.

Họ cạnh với nhau vì những nhà tài trợ.

Dù cho đối thủ có là quý tộc hay gì thì cũng chẳng đáng phải bận tâm.

Nằm ngoài vòng của những cuộc tranh đấu chính trường, nơi đây là thánh địa của sự công bằng và những con người đam mê tốc độ.

Trong cuộc đua thường niên mang tên Errorknife・Stakes, Laurie đã lần đầu tiên phải nếm mùi thất bại đắng cay.

Ngay từ đầu thì cô cũng chẳng có tài năng gì xuất chúng.

Cô đã về đích ở vị trí thứ mười chín trong tổng số hai mươi tay đua.

Một con số đáng xấu hổ.

――vấn đề bắt đầu từ đây.

Nếu chỉ thua cuộc trước đàn ông, cô sẽ sẵn sàng chịu đựng thất bại của mình.

Dù gì thì, bản thân cũng là nữ giới.

Cô hiểu rõ quy luật rằng đàn ông lúc nào cũng hơn phụ nữ trong khoảng sức vóc.

Thứ mà cô ta không thể nào chấp nhận nổi――là việc một đứa con gái cũng đến từ Saint・Felicés, đã giành được vị trí thứ ba.

Một tay đua nữ, mà lại còn là dân thường. Một đứa con gái bẩn thỉu lúc nào cũng mải miết chà những bộ quần áo dính đầy phân ngựa vào tấm ván giặt tại khu giặt giũ. Một đứa con gái xuất thân hèn kém, mà lại đánh bại cô ta.

Điên cuồng vì thù ghét và cơn giận không thể nào kiểm soát, Laurie đã toan tính để giết hại cô gái đạt được vị trí thứ ba kia.

Chỉ cần nói với người hầu là xong việc.

Không phải bẩn tay thực hiện, không có mặc cảm tội lỗi.

Ra lệnh cho đám thuộc hạ để chúng thực hiện thay mình.

Thi thể của nạn nhân được tìm thấy lúc đang nổi trên một con sông và có dấu vết cưỡng hiếp, được xác định là do cướp đường.

Những tưởng rằng khung cảnh kia sẽ khiến cho Laurie thấy buồn nôn. Nhưng không. Cô ta hối hận vì bản thân không thể được tận mắt chứng kiến thảm kịch ấy.

Nghĩ lại mới thấy, trước đây cô ta chưa từng có chút ác cảm nào với những hành vi vô nhân đạo.

Đây chắc đã là bản chất rồi.

Từ đó trở đi, chỉ cần không có thiện cảm với bất kỳ ai, Laurie sẽ đày đọa đối phương để được tận hưởng cảm giác thỏa mãn.

Chạm phải vai trong hành lang, khó ưa trước cách phát giấy của đối phương, bực mình vì vẻ ngoài xấu xí, cô ta đã hành hạ không biết bao nhiêu học sinh chỉ vì những lý do tầm thường như thế, và gần đây, mục tiêu của cô ta là một nữ sinh học tại Saint・Felices, hiện đang làm việc trong nhà thổ.

Với tư cách khách hàng, cô ta không ngần ngại hạ nhục cái sự hiện diện mà bản thân cho là thấp kém quá thể.

Nói cho đúng ra thì cô ta cảm giác như mình đang tự thanh tẩy tội lỗi của bản thân.

Tự lừa dối lương tâm, rằng mình đang giúp đỡ bạn bè.

Một cảm giác sung sướng tối tăm ẩn chứa.

「Ối chà, Michelus-san. Bạn hết chịu nổi rồi ư?」

Không một mảnh vải trên người, cô gái khỏa thân kia đang bị trói chặt vào một cột gỗ hình chữ Y.

Mái tóc ngắn trông như bao cô gái thành thị bình thường khác, thế nhưng xuất hiện trên làn da trắng ngần kia là những vết xước và bầm tím cùng với những vết sáp ong.

Cả hai bên cổ tay cô gái hiện ra vết bầm đỏ, dâm thủy thì đang chảy thành dòng giữa hai chân.

Mùi trầm hương tỏa khắp căn phòng.

Nhiệt độ tại đây rất cao, cùng với một hương thơm ngọt ngào, làn khói lơ lửng trên trần nhà vẫn còn đọng lại.

Một gã hộ vệ lực lưỡng chùi bớt mồ hôi trên mặt rồi cho cô gái uống một ngụm potion trung cấp.

Gã còn lại thì đang đợi lệnh bên cạnh Laurie.

Cả hai đều mang mặt nạ và không thể hiện chút cảm xúc nào.

Thường thì cô ta sẽ gọi chúng là nam cụ, vì cơ bản là chẳng cần phân biệt những thứ này mà làm gì.

Laurie cầm một ly nước lên rồi hất thẳng vào mặt Michelus. 「Ưư-」, tiếng rên rỉ cất lên.

「Nè, Laurie. Xài cả người hầu của tụi này nữa.」

「Chuẩn rồi. Cơ mà, có hơi chán nhỉ.」

「Tao cũng chán trò này rồi.」

Tiếng nói vọng ra từ trong phòng tắm.

Trong cái bồn tắm làm bằng đồng thau được thiết kế để nhiều người vào cùng lúc kia, nước nóng đã được đổ đầy.

Từ trong ống dẫn, nước nóng vẫn liên tục chảy ra để giữ cho nhiệt độ của bồn tắm luôn ổn định, còn nước chảy ra thì được dẫn vào chỗ lõm dưới nền gạch trong phòng tắm.

Trong bồn là ba người bạn của Laurie, đang vừa uống sâm banh vừa được đám người hầu xoa bóp tay chân. Tứ chi của bọn họ đều sáng bóng.

Cả ba đều tầm mười tám đổ lên, lớn tuổi hơn Michelus.

Cũng giống như Laurie, tất cả đều là những đứa con gái ích kỷ không muốn tốt nghiệp.

Một người phục vụ mang vào những món trái cây và thức uống xa xỉ, để rồi sợ xanh mặt rời đi.

Một vài nữ sinh làm điếm khác đến từ Saint・Felicés thì đang run rẩy nép sát vào tường trong hoảng loạn.

Bọn họ là những món đồ chơi thay thế tiếp theo.

Không ai dám chống đối Laurie và đám bạn của cô ta, những người khách quen tại nhà thổ này, vì bọn họ thì chỉ là những người đang phải bán mạng để kiếm tiền mà thôi.

Chỉ cần chịu đau một chút là sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Ít nhất đó là những gì mà họ hy vọng.

Khuôn mặt của những đứa con gái kia trông rất thơ ngây và trẻ trung, tạo nên một vẻ độc địa đến khó tả.

「Cũng đúng. Bạn nghĩ sao hả Michelus-san? Có nhiều gã đàn ông đang muốn sử dụng cái lỗ bé xinh của bạn lắm đấy?」

「Vâ, vâng……xin cứ sử dụng thoải mái đi ạ.」

「Thấy chưa.」

「Con đĩ hèn kém này muốn được lấp đầy kìa……đi tìm dương vật cho nó nhanh lên.」

「Hài, tao thấy khó chịu quá. Thật đáng thất vọng. Cái thứ như này mà lại học cùng trường với tụi mình sao.」

Chát, một cái tát đánh thẳng vào mặt Michelus. Vết đỏ dần hiện ra. Những giọt lệ đọng lại trong bờ mi của Michelus đã bắt đầu chảy xuống.

Cảm giác thú vị khi được nhìn thấy gương mặt kia, Laurie ra vẻ cường điệu rồi nhìn sang đám bạn.

「Giờ tụi mình làm gì đây nhỉ. Michelus-san đã đang rất cần tiền cơ mà.」

「Giúp nó kiếm thêm tiền đi.」

「Hay là cho nó khỏa thân rồi làm tình với đàn ông giữa phố?」

「Nhốt nó trong nhà vệ sinh ở khu ổ chuột thì sao?」

「Nhiều đề nghị quá đi. May quá Michelus-san nhỉ. Nhà vệ sinh nghe hay đấy. Ừ, Mars. Mang nó đi.」

「Tiểu thư cũng đi theo ạ?」

「Vớ vẩn. Ngươi cứ ở đấy quan sát rồi báo cáo lại sau. Eid, nhanh lên, mang đứa tiếp theo thế chỗ đi.」

Được cởi trói khỏi cột gỗ, thế nhưng răng của Michelus đang run cầm cập vì sợ.

Cô tuyệt vọng khi nghĩ đến cảnh mình phải trần truồng tại một nhà vệ sinh công cộng rồi bị một gã đàn ông bẩn thỉu cưỡng hiếp.

Ngoài việc có nguy cơ bị mắc phải bệnh truyền nhiễm ra, nếu không khéo thì cô sẽ dính thai mất.

Nói gì thì nói, cô còn chẳng biết là mình có còn sống sót mà quay về nổi hay không……

Ngồi gần cửa, gã đàn ông tên Eid đứng dậy và chuẩn bị bước đến chỗ hai cô gái còn đang run rẩy cạnh tường.

Chẳng cần phải chọn lựa, gã định nắm lấy cánh tay của nữ sinh đứng gần nhất, thế nhưng chưa kịp làm gì thì cổ họng gã đã bị đôi tay của một tên đàn ông khác siết chặt.

Cánh tay kia chỉ đột nhiên xuất hiện.

Chẳng ai hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

「Eid?」

Sức lực kia không hề tầm thường chút nào. Các thớ cơ cuồn cuộn gồng lên.

Trước áp lực khủng khiếp kia, Eid ngay lập tức ngất xỉu vì hết dưỡng khí, thế nhưng cánh tay kia vẫn không chịu buông ra.

Da thịt bị xé nát, từng ngón tay lún vào, và rồi cả cổ họng nổ tung. Âm thanh nứt vỡ vang lên, máu thịt văng tung tóe, bịch, phần thân và đầu của Eid đã bị tách rồi. Sau khi chỗ xương đã nát vụn, cánh tay kia cuối cùng cũng chịu rút ra khỏi cửa.

Tiếng thét vang lên rồi im bặt.

Một gã đàn ông chầm chậm bước vào. Trên tay là một lọ potion còn đang uống dở.

Gã đàn ông có mái tóc bù xù màu đen và một đôi mắt nâu đang đỏ rực lên. Màu sắc trong tròng mắt cứ thay đổi liên tục. Cả cơ thể tỏa ra ánh sáng mờ nhạt như vầng thái dương.

Đôi nhãn cầu kia di chuyển. Gã tặc lưỡi khi nhìn thấy gương mặt của Laurie.

「Ê này……chẳng phải là đứa con gái hất bùn lên người tao đây sao. Duyên trời định đã khiến cho đôi ta tái hợp rồi nhỉ.」

.

.

.

△▼△

.

.

.

「Tiểu thư, xin hãy lùi lại.」

「Để chúng tôi xử lý việc này.」

Cảm nhận được rắc rối, nhóm hầu cận lực lưỡng đứng chắn trước mặt Shouji.

Những tiểu thư đến từ gia đình danh giá kia bị kẻ xâm nhập kia làm cho bất ngờ, thế nhưng nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.

Lý do là vì đối phương chỉ có hai người là Shouji và Lorelei. Chẳng cần phải cảnh giác đến thế.

Trưng ra vẻ mặt như bị mê sảng, Shouji giơ tay ra.

Như một gã hề đang trình diễn.

Dáng đứng loạng choạng, lưng khom thật thấp.

「Xin chào những người anh em. Chúng mày sắp chết hết rồi, nhưng tao vẫn yêu chúng mày lắm. Yêu lắm đó! Vậy nên tao sẽ xé xác hết cả lũ luôn.」

「Thằng nghiện này, chết đi!」

Có lẽ là vì trông thấy đối thủ không mang theo vũ khí, gã người hầu với mái tóc vuốt sáp xông tới định đấm vào mặt Shouji.

Thế nhưng cậu đã tránh được với dáng đi như say rượu, rồi nắm lấy cánh tay đang sơ hở của đối phương.

Dùng hết sức bình sinh, Shouji bắt đầu xé toạc cánh tay kia.

「Lên nàooooo!」

「Ư, gư……bỏ, bỏ ra, gyaAAAAAAAAAAA!!!」

Tiếng gào thét vang vọng.

Rạch, roẹt, âm thanh nghe như một tấm vải đang bị xé ra.

Lực tay khủng khiếp kia đã làm rách toàn bộ phần áo ngoài, để lộ những thớ cơ đỏ tươi đang dần bị tách rời, phần da thịt giờ chỉ còn có thể bấu víu lại với nhau thành từng sợi.

「KHÔNGGGー, GYAAAAAAAA!!!」

「GYAAAAAAAA!!!」

Đưa mặt đến gần, Shouji cười nắc nẻ trước những tiếng la hét thất thanh kia rồi giật đứt cánh tay trái của gã người hầu.

Những thớ cơ bị kéo giãn rồi đứt bặt, ngay từ vị trí đó, máu bắt đầu chảy ra.

Máu chảy càng nhiều, tiếng la hét càng dữ dội.

Một vũng máu hình thành trên sàn nhà, gã người hầu cố gắng dùng một cái khăn để ngăn máu chảy trong vô vọng, để rồi lãnh trọn một cước và ngã lăn quay ra đất.

Sau khi tung cú đá xong, Shouji tò mò nhìn lại vào cánh tay trái mà mình vừa xé ra.

Để rồi trưng ra vẻ mặt 「Cái quái gì đây?」 với một biểu cảm trống rỗng.

Như thể không muốn chạm vào một mảnh rác, cậu nhanh chóng ném nó vào một góc tường.

「Ọe-, mẹ kiếp-……toang rồi. Có khi nào lọ power potion này hết hạn rồi không. Chết tiệt, con lươn này khó rồi đây.」

「Mày, mày bị cái mẹ gì vậy hả-! Chết đi cho rảnh nợ!」

Gã người hầu rút khẩu súng lục ra rồi bóp cò.

Tia lửa lóe lên, thế nhưng viên đạn lại bị bắt được.

Cử động nhanh như chớp giật, thế nhưng cậu còn chẳng cần nhìn.

「Buồn nôn vãi-……đợi xíu. Tao uống nước đã. Khô cả cổ rồi.」

「Giỡn mặt hả, thằng chó này!」

Những phát súng được bắn liên tiếp.

Ba tên người hầu còn lại cũng đã rút súng lục ra rồi khai hỏa đồng loạt, thế nhưng chỉ với một con dao găm, Shouji đánh bay hết toàn bộ chỗ đạn bay đến.

Dù cho đang bị bao vây bởi hỏa lực, cậu vẫn nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, nắm lấy một khẩu súng, chĩa ngược lại vào cổ họng của đối phương rồi bóp cò và thổi bay đầu gã.

Một gã người hầu đầu hói rút dao ra và xông tới, nhưng cậu đã lách sang phải và tránh được.

Vung chân đá đối phương, sau đó Shouji ép gã vào tường rồi đặt hai tay lên vai và tung một đòn thiết đầu công.

Cái đầu của gã liền tả tơi và rỉ máu. Khuôn miệng há ra rồi cả cơ thể rã rời và ngã xuống sàn nhà.

「Michelus-! Có sao không?」

「……cảm, cảm ơn cậu.」

Cô gái sắp ngã xuống vì sốc được Lorelei đỡ lấy.

Cô không thể nào theo kịp cái cảnh tượng kinh dị đang diễn ra này.

Và dường như tên xã hội đen cùng phe với Lorelei cũng vậy, cậu ta há miệng ngờ nghệch.

「Ê. Lorelei. Laurie đâu rồi. Giờ ta chẳng biết Lau là đứa nào nữa.」

「Darling. Dùng potion nhiều là không tốt đâu. Anh chẳng còn biết trời trăng gì nữa rồi kìa.」

「Hiểu rồi. Chờ chút. Để ta uống thứ này xem có tỉnh lại được không.」

Đã sắp sửa loạn trí đến nơi, Shouji ngoan ngoãn nghe lời Lorelei và bước đến chỗ cái bàn trái cây, với lấy một chai sâm banh rồi uống ừng ực.

Sau đó cậu dùng áo để lau miệng và thở ra một hơi.

「Rồi……rồi. Ổn rồi. Thế thì, ta phải giết đứa nào đây?」

「Đằng đó.」

「Cái-! Khoan đã nào Lorelei-san! Tôi đã làm gì sai cơ chứ!」

「Đúng rồi. Giết người mà không có lý do là không được.」

「Darling. Uống tiếp đi anh. Anh vẫn chưa tỉnh hẳn đâu. Nào.」

「Ờ, ờờ……ngon thật. Đúng là hảo tửu.」

「Anh đã bình tĩnh lại chưa?」

「Ừ, giờ thì không sao rồi. Để xem, mày sẽ phải trả giá vì đã dám giết hại bạn của Lorelei, Michelus!」

「Tôi chưa có chết.」

Mặc dù đã chỉ tay và dõng dạc, tiếng phản đối vang lên từ phía sau làm Shouji phải ôm đầu khổ sở.

「Mẹ nó-! Sao đám con gái này lắm lời quá vậy! Hết chịu nổi rồi!」

「Darling. Không sao đâu anh. Không sao đâu…… lát nữa em sẽ hôn anh mà. Anh muốn sờ ngực em cũng được. Anh muốn làm gì em cũng được hết, nên là, cố thêm chút nữa thôi.」

「……à, ừm……được rồi. Vậy là, ta phải giết Laurie đúng không? Là đứa này nhỉ?」

Đã hoàn toàn mất trí, Shouji quay sang chỗ Lorelei và khẽ hỏi, và rồi cô gật đầu đáp lời với dáng vẻ của một bậc phụ huynh đang chỉ bảo con mình.

「Nó đó anh.」

「Hiểu rồi. Vậy thì, để coi……Rie nhỉ?」

「Khoan đã-, dừng lại. Ta là con gái của Nam tước――」

Giọng nói của Laurie bị ngắt quãng không lâu sau khi đối phương gọi nhầm tên cô ta.

Bởi vì Shouji đã đấm thẳng vào cổ họng và khiến cô ta văng đi khỏi vị trí.

Cánh cửa sổ bằng gỗ vỡ nát, những mảnh gỗ văng ra――và hạ cánh xuống mặt đất không lâu sau đó.

Trước cú rơi từ tầng bốn xuống nền đá cuội, Laurie chậm xoay đầu nhìn xuống với vẻ mặt không thể nào tin được vào chuyện vừa diễn ra, để rồi vỡ nát ngay sau đó.

「Hííííc!」

「Cứu, cứu với.」

「Bọn, bọn tôi không biết gì cả. Bọn tôi chỉ làm theo cô ta thôi!」

Đám con gái dính đầy xà phòng trên người trông thấy thế liền van xin tha mạng. Vẫn còn đang say, Shouji đổ chỗ rượu vào ly cho đến khi nó tràn ra ngoài rồi lạnh lùng nói.

「Rất xin lỗi, nhưng ta phải thủ tiêu toàn bộ nhân chứng. Tức là tất cả những ai đang có mặt tại đây.」

「Không được đâu Darling. Như vậy là tính cả chúng ta luôn đó.」

「À, đúng rồi……thế thì……Ưư-, phải làm sao đây? Ta không biết mình nên làm gì nữa.」

Đột nhiên trở nên xúc động và đưa tay lên lau nước mắt, Shouji buồn bã ngồi xuống ghế như một đứa trẻ lạc.

Đặt hai tay lên đùi, cậu ta khóc thành tiếng.

Sử dụng potion quá liều thường sẽ gây ảnh hưởng đến tâm trí, ngoài ra còn có cả tác dụng phụ là khuếch đại những cảm xúc bi quan.

Thêm vào đó, tác động của potion lên Shouji còn vượt xa bình thường.

Đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Lắc lắc đầu, Shouji dùng mấy ngón tay mình để lau đi dòng lệ tràn khóe mi.

Cậu ta trông cực kỳ bạc nhược và bối rối.

Dù là vậy, việc một con gấu hung dữ mất kiểm soát vẫn không phải là chuyện có thể mang ra đùa được.

「Rou-chan. Người này là ai vậy?」

Vẫn đang tựa vào người Lorelei, Michelus lên tiếng hỏi.

Trước cảnh tượng người đàn ông trưởng thành vừa nãy đã cứu cô giờ lại quay ra khóc lóc, thắc mắc cũng là lẽ tất nhiên.

「Ừm~……là Darling của tớ, nhưng tinh thần anh ấy hơi bất ổn một chút. Phải mau làm gì đó thôi……ê này, các người.」

Đang nói, Lorelei chợt quay sang đám con gái đang định bỏ trốn trong lúc vẫn dính đầy xà phòng trên người. Rồi nở một nụ cười nham hiểm.

「Dùng miệng đi. Mấy người giỏi lắm mà nhỉ?」

.

.

.

△▼△

.

.

.

Shouji mơ màng trông thấy đám con gái khỏa thân bú, liếm, rồi cưỡi lên dương vật của cậu theo lượt.

Cậu cảm như thể mình đang nằm mơ. Nửa dưới cơ thể rất ấm áp.

Có vẻ là cậu đang ngâm mình trong bồn tắm. Lorelei cũng đang khỏa thân và ngồi trên thành bồn ngay bên cạnh, vừa xem đám con gái thổi kèn, 「Hểể~, ra là vậy à.」, vừa cảm thán.

「Này……chuyện gì đây.」

Sùm sụp, đứa con gái với mái tóc ngắn và làn da nâu đang cố gắng khiến cậu xuất tinh. Những tiếng động kia chứng tỏ cô ta rất có kinh nghiệm trong việc này. Đôi mắt xanh đã đẫm lệ, thế nhưng lại biết rõ người đàn ông muốn gì.

Cảm giác mượt mà đến từ làn da kia có thể cảm nhận được rõ thông qua vị trí mà bàn tay và chân tiếp xúc. Ngoài ra còn có một nữ sinh khác với nước da trắng nhợt đang dùng một loại xà phòng đặc biệt để cọ rửa cánh tay cậu bằng khe háng của mình.

「Darling, em đã phải cố gắng lắm đó!」

Lorelei vươn khuôn ngực của mình ra, nhưng trông lại phẳng phiu hơn trước nhiều. Cậu cứ nghĩ là con bé này có ngực, hóa ra chỉ là hàng độn. Đúng là con nít thật.

Chống tay lên hông, kufufu~, cô bé cười nghịch ngợm.

「Vậy là……mấy cô tiểu thư đây là người phục vụ ta à?」

「Pu a~. Xin cứ thoải mái sử dụng ạ-.」

「Muốn làm gì cũng được hết-, chỉ cần tha mạng cho bọn này thôi.」

「Chỉ cần anh ra lệnh là được-」

Chuyện gì vậy――có năm đứa con gái khỏa thân đang xếp thành hàng, thế nhưng Shouji vẫn chưa thể nào nắm bắt tình hình nổi.

Dương vật đã căng cứng, và cảm giác kích thích đến mức có thể lên đỉnh bất kỳ lúc nào, thế nhưng cả năm người một lúc là chuyện không thể. Dù nhân cách có tệ hại đến đâu, cái gì cũng có giới hạn của nó, và ham muốn tình dục của cậu cũng chỉ dừng lại ở mức trung bình mà thôi.

Đứa con gái với mái tóc vàng xoăn bên phải thôi không mút đầu ngón tay của Shouji nữa, dạng chân ra và cho dương vật của cậu vào trong âm đạo của mình.

Vì đã dùng lotion bôi trơn từ trước nên nó dễ dàng trượt vào bên trong.

Cảm giác rất tuyệt. Tảng thịt kia mượt mà và tương đối khít.

Sau đó bắt đầu nhấp hông, cử động ban đầu có hơi chậm chạp nhưng rồi cũng đã dần lấy được đà. Nhắm đến việc thỏa mãn người đàn ông hơi là tự khiến cho bản thân được sướng.

Để đối phương tận hưởng cảm giác ấm áp xong, cô ta bắt đầu vào tư thế và nhịp thật nhanh.

「Afu~, thấy, thấy sao ạ……của anh to và đáng yêu quá-」

Bạch bạch-, những âm thanh kích thích vang lên mỗi lần vùng hông của cả hai chạm vào nhau.

Nếu như vẻ mặt của đứa con gái là sung sướng thay vì sợ hãi, thì sẽ là hoàn hảo.

「Đừng có nói mấy thứ không cần thiết……làm nhanh đi.」

「V-Vâng. H-Hiểu rồi ạ-」

Vã mồ hôi hột, đứa con gái tóc xoăn tiếp tục nhấp hông. Được giữa chừng thì lỡ trượt ra ngoài, cô ta liền vội vàng đút vào lại.

Sợ hãi ngẩng mặt lên nhìn, thế nhưng không nghe thấy lời khiển trách của Shouji, cô ta liền tiếp tục nhịp cái mông to tướng.

Làn da sáng bóng dưới ánh đèn trần, những giọt mồ hôi và làn nước bị nhuộm trong màu đỏ chót.

「Darling, chu-」

「……ừm.」

Hôn thôi thì được――để ý thấy vẻ bất cẩn của Lorelei, cậu đưa lưỡi vào trong. Cả hai liền quấn lấy nhau.

「A~, a~, a~, a híc~……fu a~」

Đạt đến cực khoái và xuất tinh. Không hề có chút cảm giác chống cự nào.

Hứng lấy toàn bộ vào bên trong âm đạo, đứa con gái tóc xoăn sau đó bước ra khỏi vị trí, thế vào đó là cô gái tóc đỏ vẫn đang kẹp tay cậu vào giữa hai chân nãy giờ, cô đến chỗ cái dương vật đang dính đầy tinh trùng và bắt đầu làm sạch nó.

Đôi mắt rũ xuống và mái tóc dài buộc thành hình đuôi ngựa. Trông cô rất bình tĩnh và từ tốn, có vẻ là không tham gia vào vụ bắt nạt trước đó.

「Lần, lần này để em.」

「Ờờ, nhờ cô vậy.」

Cô gái tóc đỏ bắt đầu ngồi vào vị trí của đứa con gái tóc xoăn khi nãy, và mặc dù không muốn lắm nhưng Shouji vẫn đáp lời.

Cho dương vật vào trong âm đạo và siết chặt một lúc, sau đó bắt đầu nhịp hông nhanh dần để làm cho đối phương có thể xuất tinh.

Thao tác chuyên nghiệp như một kỷ nữ lành nghề, và mặc dù cảm thấy tội lỗi nhưng Shouji đành chấp nhận theo đúng quy tắc của cuộc sống và thôi không suy nghĩ nữa.

「Chụt, chụt~……Darling. Mấy đứa này có thể giúp chúng ta bán hàng đó.」

「Ờờ.」

Lorelei liên tục hôn cậu, cảm giác kích thích đến từ lưỡi của cô cũng không đến nỗi nào.

Đứng phía sau, Michelus quan sát cảnh tượng đó với một vẻ mặt giận dữ. Rất có thể là vì người bạn thân của cô đã bị cướp mất, hoặc là vì cảm giác khinh thường khi trông thấy gã đàn ông dễ dãi đang quan hệ bừa bãi kia.

「Darling muốn bán potion mà đúng không? Nếu là vậy thì có quan hệ với quý tộc sẽ tốt hơn nhiều.」

「Cũng đúng, nhưng mà……」

Cô gái tóc đỏ run rẩy. Dường như là đã lên đỉnh trước. Dừng lại một chốc, sau đó bị tát một cái vào mông, cô gái liền trở lại vị trí và tiếp tục công việc.

「Anh không cần phải lo. Em sẽ kiểm soát hết. Nếu có đứa nào dám phản bội thì em sẽ báo lại cho anh, mà Darling thì mạnh như quái vật rồi, nên là sẽ không sao đâu.」

「Sao nhóc lại muốn hợp tác với ta đến mức này vậy? Ta chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà.」

「Tại vì, em thấy thích anh. Ngay cả tên anh em còn chưa biết, lạ lùng thật nhỉ. Tim em đập nhanh lắm. Vì anh đã giữ lời hứa rồi, nên giờ đến lượt em.」

Có đáng tin hay không đây.

Shouji phân vân, nhưng rồi cũng nghĩ rằng cứ giao lại mọi việc cho Lorelei thì sẽ tốt hơn.

Lần xuất tinh thứ hai đã sắp đến. Uống quá nhiều và vẫn còn chưa tỉnh hẳn, chỉ muốn về nhà ngay, cảm giác uể oải ập đến và cậu ngủ say như chết.

.

.

.

△▼△

.

.

.

「Vậy, đó là con bé đang bám vào tay mày ấy hả?」

Bên trong quán 『Xích hải âu đình』 ồn ào náo nhiệt.

Nhìn vào Lorelei đang ôm lấy tay của Shouji, Band nghiêng cốc rượu của mình.

Mặc một chiếc áo choàng lông, Lorelei đang nghịch quả bóng bia.

Có vẻ đây là lần đầu nếm thử thức uống có cồn, cô bé cầm cốc bia bằng cả hai tay rồi uống thử một ngụm.

「Sau đó thì tao không nhớ gì cả.」

「Darling sau đó thì tuyệt lắm luôn. Lần đầu của em luôn đó.」

Trái ngược với gương mặt ngượng ngùng của Lorelei, mặt của Shouji đã tái xanh, cậu nhìn sang đám bạn để cầu cứu, thế nhưng Band lại quay mặt đi hướng khác.

Stark giả ngây bằng cánh cắm mặt vào gặm thịt, còn Dold thì há hốc mồm tại chỗ.

「Chắc là tao nên cai potion thôi. Cứ thế này thì không ổn rồi.」

「Mà, bình tĩnh đi Shouji. Đằng nào thì việc làm ăn cũng coi như là đã thành công rồi mà. Phải vui lên chứ.」

「Ờờ, đúng rồi đó. Cưới được vợ trẻ cũng giống như bắt được cá voi vậy, dân miền biển truyền tai nhau thế đó.」

「Chỉ cần yêu nhau là được rồi mà, đúng không?」

「Cám ơn mọi người. Từ nay mong được mọi người giúp đỡ trong việc làm ăn nha!」

Nở một nụ cười thật tươi, Lorelei nghiêng người tới và bắt tay với từng người một, thế nhưng Shouji thì đang cố gắng tự phủ nhận sự tồn tại của mình.

Cậu ước gì mình có thể quay về cái thời mà mình chưa động đến potion sửa chữa sai lầm.

「Nhầm rồi……nghe tao nói đã. Tao vẫn chưa làm gì hết. Thật đó.」

「Darling cứ như là thú dữ đói ăn vậy đó. Cũng may là em ướt sẵn rồi. Nhưng công nhận là thích ghê.」

「Rồi! Dold à, đúng là trên mười sáu tuổi vẫn hơn mày ạ.」

「Band, tao với mày đổi bàn rồi uống giải hòa nào.」

「Còn tao thì chuẩn bị đi câu đây.」

Không thể chịu nổi nữa, cả ba người bắt đầu rời đi.

Shouji chỉ còn biết xuống nước mà kêu gào.

「Khoan-! Tụi mình là bằng hữu mà-!? Đừng bỏ tao lại một mình! Nghe tao nói đi mà! Xin tụi mày đó! Tao không biết gì thật mà!」

Và như vậy.

Cả băng đã mở rộng được địa bàn làm ăn của mình, thế nhưng vẫn còn lâu mới có thể làm giàu được.

Thật hư chuyện Shouji chạm tay vào một cô bé mới lớn, vẫn còn là một bí ẩn chưa có lời giải đáp.

Truyện Chữ Hay