Gang of Yuusha

chuyện bên lề -『tuổi tác.』- phần một.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

「Trên mười tuổi!」

「Không và không, phải là trên mười sáu tuổi!」

Tọa lạc tại vùng ngoại ô, quán rượu 『Xích Hải Âu Đình』 là nơi mà cư dân thế giới ngầm thường lui tới.

Kéo cánh cửa trượt ra, Shouji trông thấy hai gã đàn ông đang cãi nhau ỏm tỏi.

Mặt mày đỏ như gấc, cả hai đều đã say đến chẳng biết trời trăng gì. Mấy lát trái cây và phần cá luộc đã rơi ra ngoài đĩa, hai tên đang vừa say sưa tranh luận vừa đưa tay chỉ chỏ thẳng vào mặt nhau.

Từ giọng nói thì đó là Dold và Band. Shouji nhận ra, nhưng không vội đến gần ngay mà gọi bia từ chỗ quầy phục vụ trước.

Công việc buổi sáng――phỏng vấn một con buôn, đã hoàn thành.

Cậu đã thuê vài người, nhưng vẫn chẳng thể nào kỳ vọng nổi vào bọn họ. Đừng nói đến chuyện không được động vào sản phẩm, còn có cả vài tên ngốc không biết bán hàng.

Vẫn còn đôi chút mệt mỏi, cậu muốn nhanh chóng tìm gì đó để làm dịu cái cổ họng khô rang của mình.

Đa phần mấy loại bia bày bán tại Errorknife đều rất kém chất lượng, vậy nên cậu đã gọi mật tửu, thứ bia lậu được chưng cất dưới bàn tay của chủng tộc Người lùn.

Sau khi nhận lấy xu đồng búng đi từ bàn tay của Shouji, người chủ quán bar rậm râu liền rót một cốc bia từ cái thùng chứa với thao tác thành thạo rồi đưa cho cậu.

Ánh sáng lập lòe phát ra từ những ngọn đuốc dài xếp thành hàng ngang.

Chắc là chúng có tác dụng giúp thư giãn chăng, cậu nghĩ vậy.

Một vài người khác thì đang chơi bài với mấy đồng xu lẻ, số còn lại thì đang vui vẻ với gái điếm.

Sau khi hớp một ngụm, Shouji tiến đến chỗ bạn mình.

「Shouji! ỒỒ-, cuối cùng cũng tới rồi đó hả! Nghe tao nói này!」

「Bây giờ, tao đang tự hỏi không biết mình có nên ngồi vào bàn không đây.」

Band giang rộng hai tay mà chào đón như thể vừa trông thấy thiên thần hộ mệnh, thế nhưng Shouji chỉ đứng yên tại chỗ rồi đảo mắt đi mà trả lời.

Lúc nãy tên Band bảo là trên mười tuổi hay gì đó.

Và không cần nói cũng biết, rằng gã đang rất tức giận.

Mắt gã trông rất nghiêm túc, và xét đến cái kiểu cay cú kia, xem chừng gã không hề có ý định bỏ cuộc trong pha tranh luận này.

Dold cũng không khác là bao. Chắc chắn nguyên nhân cũng như trên nốt.

Mà cũng đúng thôi, một khi đã say bí tỉ rồi thì phanh với thắng không hoạt động cũng chẳng lạ gì.

Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng đây là một chủ đề khó nuốt.

「Wick! Tao tin vào thường thức của mày. Con gái thì phải trên mười sáu mới được đúng không?」

「Àà……ra là vậy hả?」

Hôm nay cậu vẫn chưa uống lọ potion nào vì đã định đi uống đồ cồn. Và đây không phải chuyện để bàn bạc nghiêm túc.

Shouji đưa cốc bia lên miệng.

Chạm vào bọt bia, thứ chất lỏng mát lạnh kia chảy thẳng vào bao tử.

Thế nhưng, cồn vẫn chưa ngấm là mấy. Vẫn còn tỉnh chán.

Cảm thấy ngượng ngùng, cậu cẩn thận quan sát gương mặt của hai người kia.

Cả hai đều đang khoanh tay rồi dõng dạc 「Mày theo phe nào?」.

Ra vậy, mình buộc phải chọn một bên.

Con gái――trên mười tuổi hay trên mười sáu ấy hả.

Nghe thì nông cạn, nhưng rất có thể đây là chuyện đáng để suy ngẫm.

Đột nhiên tâm thức của Shouji bị lôi về quá khứ. Về một cuộc cắm trại khi cậu còn tại ngũ. Tiếng sáo vang lên quanh đống lửa bập bùng.

Một cô thôn nữ đi đến gần, vẫn còn quá nhỏ. Một cô bé nhút nhát. Cậu nghe kể rằng ngôi làng ấy đang bị vướng vào một nạn đói, tất cả đều đã bất lực.

Cô bé thôn nữ đến gần những đốm lửa trại kia, mặc dù rất sợ hãi nhưng vẫn ra giá bán hoa, cao đến buồn cười.

Những gã đồng đội của cậu bất ngờ trước mức giá kia, đã lên tiếng trêu chọc với những câu đùa tục tĩu.

Cô thôn nữ rất bối rối, nhưng vẫn ra vẻ dũng cảm và cố gắng thương lượng.

Không nhận ra mình đang bị lừa, cuộc mặc cả bắt đầu.

Khi mức giá đã thấp hơn cả giá thị trường, một gã vạm vỡ liền lên tiếng chốt đơn.

Chỉ vừa ngồi uống potion vừa quan sát, thế nhưng Shouji đã để ý thấy một vẻ tuyệt vọng trên gương mặt cô thôn nữ khi nhận ra quyết định sai lầm của mình, chỉ một chốc trước khi bị dẫn vào nơi rậm rạp vắng vẻ.

Trông thấy cái cảnh tượng đáng tởm đó, vị giác của cậu liền bị cảm giác đắng nghét bao quanh.

「Band. Hôm nay bàn lại chuyện đạo đức của tội phạm nào.」

「Mẹ nó-!」

「Phải thế chứ-!」

Band tiếc nuối vung tay đập lên cái bàn, còn Dold thì siết chặt cả hai nắm tay rồi ăn mừng chiến thắng.

Shouji ngồi đối diện Band rồi đặt cái cốc lên bàn.

Đan tay lại, cậu cân nhắc những lời cần nói.

「Chúng ta đúng là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật. Thế nhưng vẫn có những quy tắc cần tuân theo. Mấy chuyện này đơn giản đến mức ai cũng hiểu được.」

「Ờờ.」

Band bất mãn trả lời.

Shouji bình tĩnh nói tiếp.

Cậu biết mình không phải là kiểu người hay dạy đời người khác, cơ mà đã lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi.

「Không sát hại đồng đội. Không gây hại đến đồng đội. Không trộm đồ của đồng đội. Đó là ba quy tắc chính.」

「Đang bàn chuyện đám con gái mà mày?」

「Cứ từ từ. Đừng có nôn nóng thế. Còn nhiều thứ khác nữa……để coi, kiểu như luật bất thành văn, hay gì gì đó.」

「Đạo lý?」

「Chuẩn! Là đạo lý. Mặc dù không phải là tội ác, nhưng đạo lý vẫn còn đó. Tao hiểu cái cảm giác muốn ôm ấp trẻ con của mày. May thay là ở Errorknife này dù hiếm nhưng vẫn có tồn tại nhà chứa ấu nữ. Chỉ cần tìm gặp tú bà là được. Vậy nên trước bàn dân thiên hạ thì, cái đó, mày hiểu mà đúng không?」

「À không, khoan đã nào Shouji. Tao đâu có muốn ôm ấp con nít hay gì.」[note38043]

「Không phải hả?」

Đây không phải là chủ đề mà Shouji lo sợ, cậu thấy nhẹ nhõm phần nào.

Nói thật thì cậu cũng không muốn thằng bạn chí cốt rất ra dáng đàn ông của mình biến thành một thằng ấu dâm cho lắm.

「Tao đang nói tới chuyện làm ăn. Là tuổi để bán potion ấy. Phụ nữ rồi thì sẽ phải sinh con, Dold nó nói là trẻ quá thì không được.」

「Cái đó cũng đúng.」

「Được rồi. Để tao giải thích lại từ đầu.」

Lý do cho tất cả những chuyện này――đến từ việc Học viện nữ sinh Saint・Felicés nằm ngay bên cạnh địa bàn hoạt động của băng Shouji, mặc dù khu vực của bọn họ thuộc quận Kim, chủ yếu ở vùng phía tây.

Một ngôi trường nơi theo học của các vị tiểu thư xuất thân từ nhiều tầng lớp, trải dài từ những gia đình thương nhân và nông dân khá giả, cho đến những du học sinh từ những quốc gia khác, tọa lạc trên một ngọn đồi nhỏ bao quanh bởi rừng rậm và nằm ở ngoại ô của thành phố.

Vấn đề đang bàn là về tài lực của những học sinh kia, và có nên nhắm vào những mục tiêu nhỏ tuổi hay không.

「Chuyện đám nữ sinh trường Felicés làm việc trong hộp đêm hay nhà thổ cũng không phải là hiếm gặp. Chúng nó đua ngựa, mua đá quý, hoặc là mua trai điếm. Có vài đứa còn mua cả nam nô lệ rồi đánh đập đến chết thì thôi. Nhìn thì xinh xắn yểu điệu đấy, nhưng bên trong chẳng khác thú vật là bao. Chẳng cần phải nương tay làm gì.」

「Wick. Tao thì không muốn thế. Mặc dù đúng là tao chưa từng đi học, nhưng tao nghĩ là bọn họ chỉ đang học hành chăm chỉ thôi.」

「Hiểu rồi. Tao cũng không đưa ra quyết định ngay được……để tao suy nghĩ đã.」

Bán perfect potion cho nữ sinh.

Như thế sẽ kiếm được nhiều tiền hơn gấp bội so với chuyền tay trong mấy con hẻm nhỏ.

Tất nhiên, đi kèm sẽ là rất nhiều rủi ro. Nhiều bậc phụ huynh nơi đó là những nhân vật có máu mặt. Nếu chẳng may bị phát hiện ra thì rất có khả năng là cả đám sẽ đi đời nhà ma.

Làm mà không khéo thì chắc kèo thất bại.

Phải đi tìm hiểu trước thì may ra.

.

.

.

△▼△

.

.

.

「Ra vậy……tường cao. Gạch nung dày. Tháp canh. Cảnh vệ có vũ trang trước cổng. Canh phòng cẩn mật đấy.」

Đến địa điểm khảo sát, Shouji dạo vòng quanh bức tường ngoài.

Cái nơi trông cứ như là pháo đài được bao quanh bởi những bức tường vững chãi này, hoàn toàn không có ý định để bất cứ kẻ ngoại lai nào đặt chân đến.

Bức tường cứng như đá và không dễ gì mà phá hủy được, giữa các ngọn tháp canh thì luôn có người luân phiên tuần tra.

Nếu tỏ vẻ đáng ngờ thì chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay, thêm nữa là cả khu vực cổng trước và sau luôn trong tình trạng đề cao cảnh giác.

Muốn lẻn vào bên trong bờ tường cũng không khó lắm.

Nếu thích thì cậu hoàn toàn có thể làm được.

Thế nhưng, sẽ là quá lộ liễu nếu như có bất kỳ gã đàn ông nào không phải thương nhân xuất hiện bên trong khuôn viên.

Cảnh vệ sẽ có mặt ngay lập tức.

Cậu đã nghĩ là việc giả làm bà con sẽ khả quan, cơ mà ngay khi cố gắng bắt chuyện một cách thân thiện với người gác cổng, cậu đã bị đuổi đi ngay lập tức.

Bọn họ còn chẳng thèm hỏi han thông tin gì.

「Chắc là vì vẻ ngoài chăng. Áo thun thì may bằng vải lanh kém chất lượng, cái quần dài màu nâu thì trông chẳng khác nào mấy thằng chăn ngựa cả……coi bộ phải sắm quần áo mới rồi.」

Ngó xuống cái bộ dạng tả tơi của mình, Shouji thầm nghĩ.

Nói gì thì nói, cho dù có vào được bên trong đi chăng nữa, đám học sinh chẳng dại gì mà lại đi mua mấy lọ potion đáng ngờ.

Bọn nó thể nào cũng ngờ vực rồi gọi cảnh vệ thôi.

Muốn buôn bán thì phải xây dựng được lòng tin.

Phải có cách nào đó để khiến cho đám học sinh bớt cảnh giác và chịu nới lỏng sợi dây buộc hầu bao ra.

Nếu là vậy, phải giao việc này cho ai đó đáng tin chăng.

Lựa chọn hàng đầu sẽ là một giáo viên hám tiền hay một lão trùm xấu xa nào đó.

Dù có là cách nào thì vẫn có nguy cơ thất bại.

Cậu định gây dựng mối quan hệ bằng cách bán giá sỉ, cơ mà cũng chưa chắc sẽ thành công.

Phải thu thập thông tin trước thì mới được.

「Chắc là phải làm theo cách cũ rồi.」

Cách cổng sau năm mươi mét là một ngọn đồi thoai thoải, Shouji đến đó để ngả lưng.

Thời tiết tương đối lạnh, thế nhưng phía trên kia là ánh mặt trời dễ chịu đang soi rõ giữa nền xanh.

Cậu quyết định chợp mắt một chút.

Năm giờ đồng hồ đã trôi qua kể từ lúc cậu nằm lên bãi cỏ.

Giọng nói của những thiếu nữ vang lên từ đằng xa.

Âm thanh từ cuộc chuyện trò vẩn vơ của những cô bạn học.

Xen lẫn giữa tiếng huyên náo than phiền về những thứ không đâu.

Tiếng guốc ngựa vang lên, những cỗ xe bắt đầu tập hợp, và những người đánh xe ngựa đang xếp hàng để đón tiểu thư của mình.

Cũng có nhiều nữ sinh sống trong thị trấn đi bộ về nhà, cẩn thận để không chạm phải đám đông kia, Shouji chờ đợi mục tiêu sắp đi ra từ cổng sau.

Ngay lúc đó, có lẽ là do mải chăm chú theo dõi cánh cổng, một cỗ xe đã chạy ngang qua vũng lầy gần đó và làm bẩn hết một bên quần của Shouji.

「Thất lễ.」

Người đánh xe lên tiếng xin lỗi Shouji rồi đi tiếp, thế nhưng ánh mắt bên trong lại tỏ vẻ khinh thường cậu.

Những nữ sinh xung quanh theo dõi vụ việc, nhưng cũng chẳng quan tâm gì mấy.

Dòng người lại tiếp tục chảy.

Nhìn xuống viền quần, cậu trông thấy chỗ nước bùn kia đã dính chặt vào đó.

Ngay cả giày cậu cũng bị ướt luôn.

Cỗ xe bốn bánh hai chỗ ngồi màu đỏ phi nước đại đi mất.

「Sensei-, chào thầy ạ.」

「Em chào thầy!」

「Chào các em. Về nhà cẩn thận nhé.」

Một người đàn ông hiền từ với gọng kính vuông trong bộ áo choàng xanh và áo chẽn màu nâu đậm xuất hiện.

Vừa kẹp một quyển sách trên tay, người đó vừa đáp lại lời chào hỏi của những nữ sinh.

Đó chắc chắn là một giáo viên.

Người đó đang đi bộ về khu dân cư ở phía nam.

Gã đàn ông trông có vẻ thân thiện với nụ cười thường trực kia, hẳn là ai nhìn qua cũng đều sẽ nghĩ rằng đấy là người tốt.

「Chắc là được nhỉ……」

Cậu nhắm vào người đó và bắt đầu bám đuôi.

Vừa giữ khoảng cách, cậu vừa nấp sau những tòa nhà, thanh chắn và những góc khuất khác.

Gã đàn ông kia không hề biết là mình đang bị bám đuôi. Đúng như dự tính.

Học sinh thì thường sẽ được bảo vệ rất tốt, thế nhưng chẳng ai lại đi lo lắng cho một giáo viên trong trường trong lúc về nhà vào cuối ngày cả.

Giữ hơi thở và bám theo gã giáo viên. Dáng đi vẫn chưa thay đổi. Gã vẫn chưa nhìn về phía sau một lần nào.

Thay vì hòa vào đám đông, người đàn ông dừng bước trước một tiệm sách cũ và bước vào trong.

Một căn nhà hai tầng xây từ gạch và gỗ.

Phần mái tam giác hai bên căn nhà rất giống nhau, cậu đoán rằng đây là một trong những cơ sở công cộng của Errorknife.

Sau khi quan sát bảng tên của căn nhà phía bên phải, Shouji bước đến gần và gõ cửa một cách tự nhiên.

「Xin phép ạ, tôi là người quen của nhà Erald bên cạnh, tôi có vài thứ muốn nói.」

「Vâng, tôi giúp gì được ạ.」

「Mấy viên gạch từ mái ngói nhà bên này cứ rơi xuống liên tục. Nếu mọi người có thể xem qua thì tốt quá.」

「Ể, à, vâng. Tôi xin lỗi.」

Cảnh cửa mở ra và một người phụ nữ lớn tuổi xuất hiện. Rất có thể đây là mẹ của người đàn ông kia. Bà ta đang tỏ vẻ hối lỗi trước cái tai nạn chưa hề xảy ra này.

Shouji ngay lập tức đấm thẳng vào bụng đối phương.

Một âm thanh khô khốc vang lên như thể vật gì đó vừa rơi xuống.

Người phụ nữ lớn tuổi há to miệng ngạc nhiên, rồi nhắm nghiền mắt và gục xuống.

Giữ lại cơ thể bất tỉnh kia một chốc, rồi sau đó cậu ném xuống hành lang và cẩn thận khóa cửa lại.

Nghe thấy tiếng ồn, người giáo viên kia bước ra hành lang.

「Mẹ ơi? Có chuyện gì vậy?」

「Chào.」

「Cái-, ai đó……!」

Cậu nhanh chóng phóng đến chỗ gã giáo viên. Khuôn mặt của người đàn ông liền nhuốm màu kinh ngạc.

Tận dụng động năng, Shouji đấm vào mặt đối phương rồi ép gã vào bức tường.

Nắm lấy cổ áo để cho gã không ngã xuống, cậu lên tiếng đe dọa.

「Ông chủ của tao đang điên tiết lắm đấy. Thằng khốn nạn này.」

「Gì-, gì cơ? Tôi, tôi không hiểu……」

「Người mà mày chạm tay vào là quý tộc đấy biết không. Quả là cái thói không bao giờ chừa của đám giáo viên. Tao là người đại diện đây. Ông chủ của tao đã ra lệnh cho tao phải giết mày.」

「Khoan, khoan, khoan đã……tôi, tôi không có làm gì sai hết.」

「Dối trá. Mày đúng là đáng khinh.」

「Làm, làm ơn……không phải tôi mà. Tôi không có làm gì cả. Thật đó. Làm ơn tin tôi đi. Tôi chưa khi nào động tay vào học sinh của mình hết.」

Với giọt máu đang chảy từ môi, người giáo viên hoảng loạn kia lên tiếng phủ nhận trước những điều mà mình không thể nhớ nổi là có làm.

――Cậu đã định là sẽ dùng đó làm điểm yếu, thế nhưng có vẻ người này là một giáo sĩ hoàn toàn trong sạch.

Cậu không nghĩ là gã có gan để bán thuốc. Kiểu người này thường sẽ tự thú nhận tội lỗi của bản thân. Việc này hoàn toàn không phù hợp với gã.

「Làm ơn……chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi.」

Chẳng có hiểu lầm nào hết, chẳng có ai ra lệnh cho Shouji, và cũng chẳng có “Ông chủ” nào tồn tại.

Cậu chỉ đang giả danh một sát thủ được người khác phái đi.

Bằng cách ngụy tạo rằng bản thân là người của công lý, cậu sẽ khai thác được nhiều thông tin hơn.

「Thế thì phải chứng minh. Đã hiểu chưa hả?」

「Hiểu-, hiểu rồi ạ. Hỏi gì cũng được. Tôi, tôi vô tội…… tôi nói thật mà.」

「Tìm chỗ nào nói chuyện đi. Vì lợi ích của cả hai, ta không muốn người nào nghe lỏm được đâu.」

「Tôi hiểu rồi……đến phòng khách vậy. Mẹ tôi có sao không?」

「Chỉ bất tỉnh thôi. Vẫn còn thở. Ông chủ chỉ ra lệnh cho ta giết một mình anh thôi, nhưng nếu anh vô tội thật thì ta sẽ về thuyết phục lại ông chủ.」

「Thật ư……may quá. Cảm ơn anh. Mặc dù trông như vậy nhưng anh đúng là người tốt đấy.」

「Chắc vậy.」

Vẫn giữ vững phong độ trơ trẽn của mình, Shouji bước vào phòng khách.

Những viên gạch nung lốm đốm được xếp cạnh nhau.

Một chiếc ghế bành được chế tạo công phu và một bộ bàn ăn hình trụ làm nổi bật gian phòng khách.

Người giáo viên liền mời Shouji ngồi lên ghế.

「Để tôi đi pha trà……khụ-, khụ khụ-」

「Thôi, khỏi đi. Ngồi xuống.」

「Vâng.」

Ngồi đối diện với Shouji, người giáo viên đưa tay lên xoa bên má bị đánh.

Gã đảo mắt liên tục như thể đang tìm đường trốn vậy. Chắc chắn là đang rất sợ hãi. Việc đe dọa đã có tác dụng.

「Trước hết là tên tuổi. Giáo viên học viện Saint・Felicés……ờm...」

「Là Flute ạ. Flute・Lewis.」

「Lewis. Ta cũng không muốn nói rõ chi tiết đâu. Vì anh vô tội, nên chắc là anh cũng không cần biết những chuyện đã xảy ra và tên của vị tiểu thư đó đâu nhỉ.」

「Tôi hiểu rồi ạ. Tôi sẽ không soi mói đâu. Tôi xin thề. Tôi cũng biết là nơi mình làm việc rất đặc biệt ạ.」

「Vậy là được rồi. Chuyện mà ta muốn biết là……đúng rồi. Kể về những giáo viên đáng ngờ đi. Nam hay nữ gì cũng được. Kẻ nào có quan hệ bất chính với các nữ sinh, kẻ nào đang mắc nợ hay đang có vẻ mờ ám gì gì đó.」

「……đúng rồi. Hình như có người đồn rằng Mouton, giáo viên dạy môn Địa lý, đã hôn một nữ sinh thì phải. Jock, giáo viên dạy môn Sinh lý học thì là một gã mọt sách và đang phải rất vất vả để có thể chi trả được cho đống mẫu vật của mình. Millie, nữ hiệu trưởng thì đang dính líu tới đám trai điếm ở khu phố đèn đỏ. Bà ta thì trụy lạc có tiếng rồi.」

「Anh có địa chỉ của từng người không?」

「Tôi có biết, nhưng...」

Đối phương ra vẻ do dự, thế nên Shouji giơ tay ra và lên tiếng trước.

「Khỏi phải lo. Tôi sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai cả. Cứ viết ra đi. Đối với học sinh thì là một chuyện, cơ mà chẳng ai lại quan tâm đến việc thông tin của nhân viên bị rò rỉ đâu.」

「Ừm……thế này là được nhỉ.」

Lewis viết thông tin ra một tờ giấy rồi đưa cho cậu.

Trí nhớ của anh ta tốt đến nỗi có thể viết ra ngay được địa chỉ của những đồng nghiệp. Cậu lấy tờ ghi chú rồi cho vào túi.

「Được rồi. Để xem……đúng rồi, ta muốn biết thêm về những học sinh có vấn đề.」

「Chẳng phải ta đang nói đến việc có giáo viên nào đó đang chạm tay đến học sinh sao?」

「Càng nhiều thông tin thì càng tốt. Dù chỉ thêm một ít thôi cũng được. Tôi cũng đang tuyệt vọng đây, nếu như chuyện này mà không được làm rõ, bọn họ sẽ treo cổ tôi.」

「Đúng là nguy thật……tôi cũng không thể tha thứ cho giáo viên nào dám làm hại học sinh của mình được. Tôi sẽ hợp tác.」

Shouji gật mạnh đầu, dù cho có đang mất tinh thần thì Lewis dường như thật sự là một người tốt.

「Thế thì, anh nghĩ sao.」

「Có nhiều lắm. Từ những đứa giả nai ngoài mặt cho đến những đứa chẳng thèm che đậy chút gì.」

「Kể cho tôi vài đứa, càng tệ càng tốt.」

「Ừm……có Elijah, lúc nào là ác mộng đối với các giáo viên. Cứ mỗi lần có chuyện là con bé lại

báo lên Hội Quý cô. À, đó là một hội nhóm do các học sinh thành lập. Chỉ cần có giáo viên nào lỡ lời một chút thôi, con bé sẽ hét la ầm ĩ như thế có ai vừa giết người hay gì vậy. Kế đó là Maruse, một nữ sinh hoang tưởng nghĩ là đàn ông có thể cưỡng hiếp con bé bằng ánh nhìn. Con bé lúc nào cũng cố gắng để khiến tôi bị đuổi việc. Đứa có vấn đề nhất thì là Lorelei. Con bé rất hay gây gổ đánh nhau và phá hoại đồ đạc. Ngoài ra thì còn hay trốn học nữa.」

Những thông tin vụn vặt và không hữu dụng cho lắm.

Đám trẻ ngổ ngáo thì đi đâu cũng thấy, và cậu thì chẳng muốn nghe mấy vấn đề muôn thuở mà giáo viên phải đối mặt chút nào.

Đan hai bàn tay lại, cậu bình tĩnh lên tiếng hỏi.

「Anh có biết nơi mà lũ trẻ có vấn đề hay tụ tập không?」

「Thường thì bọn trẻ sẽ tổ chức tiệc tại dinh thự riêng. Chúng sẽ tiêu xài hoang phí số tiền của các bậc phụ huynh để ăn uống linh đình, mời những nhà thơ và nhạc công tiếng tăm đến để tiêu khiển và say xỉn xuyên đêm, chúng làm tình ngay trên bãi cỏ mà những người làm vườn dày công chăm sóc và uống cả potion để tăng thêm khoái cảm.」

「Đúng là chăm chỉ học hành thật.」

「Miễn sao chúng không gây rắc rối gì là được. Chúng tôi thường sẽ cho qua những việc đó.」

Potion có đất dụng võ rồi đây.

Bây giờ câu hỏi đặt ra là tuồn hàng vào như thế nào.

Nếu loại bỏ được lũ con buôn đang cung cấp hàng và thế vào chỗ đó, mối làm ăn này sẽ thuộc về băng của Shouji. Vì chỉ là bán hàng cho nguồn cầu sẵn có, Dold sẽ không thể phàn nàn gì được, và cũng chẳng cần phải cảm thấy mặc cảm tội lỗi vì hại đời những nữ sinh kia.

Tham vọng trỗi dậy. Cậu nhất định phải nắm gọn được mối này.

「Còn ở bên ngoài thì sao? Có quán rượu hay sòng bạc nào mà bọn chúng thường lui tới không?」

「Chúng thường sẽ thuê riêng một hộp đêm. Thường dân đối với chúng chỉ là lũ sâu bọ dơ bẩn thôi. Đôi khi là một nhà hàng, đôi khi là một quán bar, khi khác thì là nhà thổ.」

「Nhà thổ? Gái điếm sao?」

「Có một vài học sinh rất nghèo nên……phải bán thân để trả tiền học phí. Nếu tốt nghiệp được từ Saint・Felicés thì sẽ được những công ty tốt nhận vào làm. Ngoài ra những người phụ nữ có học và lễ độ cũng thường sẽ được săn đón hơn trong hôn nhân. Lý do thường là vì những gia tộc đã lụi bại sẽ không thể nào chi trả cho khoản tiền học phí nực cười ở đây được nữa.」

「Chỉ vì vậy thôi mà phải làm gái điếm thì đúng là nhục nhã thật.」

「Tôi cũng nghĩ vậy. Thế giới này đúng là thật lắm thứ điên cuồng.」

Lewis thật sự thấy buồn, thế nhưng vì cũng là nhân viên trong ngôi trường nên anh ta đành lực bất tòng tâm và nhún vai ra vẻ chán nản.

「Khoan đã. Việc các nữ sinh bán thân thì liên quan gì đến việc đi thuê nhà thổ chứ.」

「Vẫn chưa hết. Một vài đứa con gái nhà quyền quý có sở thích đi mua hoa để chơi đùa với những người bạn học cùng lớp phải bán thân của mình.」

「Bắt nạt à.」

「Dùng tiền để bắt nạt. Chúng vừa ăn Canape trứng cá muối vừa uống rượu vang hảo hạng trong lúc xem cảnh những gã trai điếm mà chúng ưa thích cưỡng hiếp những bạn học cùng lớp.」

「Những đứa con gái mười lăm, mười sáu tuổi mà lại làm vậy ư?」

「Cũng không bất ngờ cho lắm. Ai biết được một quý cô mặc áo nịt ngực và khoác trên mình những bộ váy đầm bằng lụa chất chứa những dục tính gì bên trong cơ chứ.」

「……cảm ơn anh. Câu hỏi cuối cùng, anh có thể cho tôi biết vị trí của nhà thổ đó không?」

「Anh muốn mua những học sinh kia à?」

Dáng vẻ của khuôn mặt kia trông giống như đang mỏi mệt hơn là muốn chỉ trích. Mặc dù bên trong đôi mắt kia là một nỗi u buồn, thế nhưng anh ta vẫn đáp lại.

「Nếu vậy thì sao?」

「Ừ, cũng không sao……nhưng mà, nếu anh có mua, thì nhớ đừng mạnh bạo quá. Các cô bé ấy đều là những học sinh ngoan ngoãn và đang cố gắng hết mình.」

Rời khỏi ghế ngồi, Shouji bước đi, thế nhưng được giữa chừng thì dừng lại.

「Lewis. Tôi sẽ báo cáo là anh trong sạch. Chúc anh tối nay ngon giấc. Còn nữa, chuyện hôm nay.」

「Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ quên hết. Xem như chưa từng thấy gì cả. Tôi cũng đã mệt mỏi lắm rồi.」

.

.

.

△▼△

.

.

.

Hoàng hôn đã sắp tàn, màn đêm đang buông xuống nơi đây.

Những ánh đèn ma thuật màu trắng tỏa sáng từ nhà của các gia đình khá giả, những cột đèn đường cũng đang lần lượt phát quang. Những người thắp đèn đội mũ chóp cao đang chạy đôn chạy đáo.

Không có mấy ai qua lại trên đường vào giờ này.

Những người thợ đi uống rượu, công nhân trên đường về nhà, và vài thương nhân đang di chuyển mang theo hàng hóa.

Nhà thổ 『Angel Wing』 tọa lạc tại khu vực phía tây của Errorknife, gần một nhà trọ suối nước nóng.

Căn nhà vuông vức với những cánh cửa sổ bằng gỗ xuất hiện, thế nhưng chẳng có cánh nào là có vẻ từng được mở ra.

Ngay trước cửa là một cầu thanh dẫn thẳng xuống tầng hầm, nơi những ánh sáng màu hồng phát ra từ ma thạch đang nhấp nháy.

Gần với vịnh Head, căn nhà này nằm ngay trên khu vực sầm uất đông người.

Vì gần suối khoáng nên nơi đây đã được trưng dụng để xây nhà trọ, ngoài ra vì còn gần khu vịnh nên khu vực này cũng có nhiều bãi đỗ rộng rãi dành cho những cỗ xe hàng.

「Rồi……đi mua một đứa con gái nghe cũng không tệ.」

Dụ dỗ một nữ sinh đang làm điếm để mở rộng đường dây kinh doanh potion cũng không phải là một ý tưởng tồi.

Nếu thật sự cần tiền, thì cơ hội này quả là không thể nào bỏ lỡ.

Những nữ sinh trong Saint・Felicés thường có nền tảng giáo dục tốt.

Nếu may mắn xây dựng được mối quan hệ tốt――có thể sẽ liên lạc được với nhiều người.

Rủi ro cũng sẽ giảm theo.

「Đừng có chạm vào người tao!」

Nghe thấy tiếng hét của con gái, Shouji đưa mắt nhìn sang.

Có ba tên côn đồ đang bao vây lấy một cô gái.Đám du thủ du thực chẳng thèm quan tâm đến vẻ tức giận của cô bé nhỏ con kia, chúng cười đểu rồi đặt tay lên vai và cố gắng kéo cô vào trong con hẻm tối.

「Có sao đâu. Anh đây sẽ làm cưng thấy sướng.」

「Tụi này cũng sẽ trả tiền. Chỉ cần nằm im là được.」

Ba kẻ kia đều có cơ thể vạm vỡ và đôi tay to khỏe. Chúng mang trên mình những bộ giáp da dày với nhiều nút thắt.

Cô bé kia rất giận dữ nhưng chẳng thể làm gì được. Bị đẩy mạnh và loạng choạng suýt ngã. Nhận thức được sự chênh lệch về thể hình, cô bé nghiến chặt răng. Việc bị cưỡng hiếp chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Vì đây là chuyện thường ngày ở Error・Knife nên Shouji đã định cho qua, thế nhưng ngay khi nhận ra được cái khăn quàng đỏ chung bộ với đồng phục mùa đông của Saint・Felicés, cậu liền xoay gót.

「Ê.」

「Ảả-?」

Lên giọng gọi đám lưu manh, cậu đấm thẳng vào mặt một tên.

Chỉ là một đòn đánh bình thường, thế nhưng quai hàm của đối phương đã trật đi đáng kể so với vị trí vốn có và vỡ ra.

Cái âm thanh nghiền nát rợn người kia khiến cho hai tên còn lại đứng ngây ra như phỗng.

Cho lại tay vào túi, Shouji khạc nhổ.

「Biến.」

「Ư, a, a, a……chạy nhanh lên!」

「A-, aa, cái quái gì vậy……!」

Cả hai tên liền bỏ chạy thục mạng, không thèm giúp lấy bạn mình.

Cũng không có gì khó hiểu, thế rồi cậu quay sang nhìn cô gái còn đang sợ hãi.

「Ư-」

Bất giác cất tiếng, cô bé này còn nhỏ tuổi hơn cả Percibell.

Mái tóc màu vàng nhạt dài ngang eo. Một khuôn ngực đầy đặn nổi bật bên dưới cổ áo hình chữ V. Mặc trên người là một bộ áo khoác nữ không cài nút. Bên dưới chiếc váy dài là một đôi giày búp bê làm bằng da thuộc.

Đôi mắt sắc bén kia toát lên một ánh nhìn hung dữ.

Shouji đã ra tay giúp người, thế nhưng liền hối hận khi biết mình vừa đụng phải một đứa con gái khó ở.

Không nghĩ ra được thứ gì hay ho, cậu chẳng biết phải mở lời như thế nào.

Ngay cả một tên trai điếm đầu đường xó chợ còn biết cách dụ dỗ người khác――nhưng trong khoản này thì Shouji lại tương đối ngây ngô.

「Flute・Lewis……nhóc có biết cái tên này không. Ta là người quen của hắn.」

Rốt cuộc, cậu đành xấu hổ dựa vào người mà mình biết.

Cô bé kia ngạc nhiên khi nghe thấy cái tên mình quen từ miệng của tên lưu manh bạo lực, nhưng rồi cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

「A, ừm……là giáo viên từng dạy môn Xã hội học. Tôi có biết. Ra vậy……là người quen của thầy à. Cảm ơn vì đã giúp tôi. Rất cảm ơn anh, nhưng tôi không có nhiều tiền.」

Cô bé trông có vẻ an tâm khi biết được danh tính của đối phương.

Ngay khi cô bé cho tay vào trong túi váy, cậu liền ngăn lại.

「Ta không cần tiền thù lao. Nhóc làm việc ở đây à?」

「Tên tôi là Lorelei. Trong nhà thổ ư? Không đời nào. Tôi đây không rẻ rúng như thế.」

Cái tên nghe rất quen thuộc. Lorelei, một trong những nữ sinh rắc rối. Cậu không thể tưởng tượng được rằng mình lại chạm mặt một người chỉ vừa được nghe kể có vài tiếng trước.

Bảo sao lại bị quấy rối ngay trước nhà thổ vào đêm muộn thế này. Đúng thật là ngờ nghệch.

「Thế thì về nhà với cha mẹ đi. Khuya rồi. Bọn họ sẽ lo cho nhóc lắm.」

「Không. Không có chuyện đó đâu.」

「……thế muốn làm gì thì tùy.」

Không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác.

Giờ thì con bé này có bị ai kéo vào hẻm vắng cũng chẳng phải việc của cậu.

Shouji định bước vào trong 『Angel Wing』, thế nhưng.

「Khoan đã-! Tôi có chuyện muốn nói.」

「……gì vậy.」

Bị gọi theo, cậu quay người lại.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến tuyệt vọng của Lorelei, cậu không nghĩ rằng cô bé muốn cậu đưa mình về nhà.

Nắm tay nhỏ bé kia, đang siết chặt và run rẩy.

「Cái-, cái đó, anh định mua hoa đúng chứ?」

「Đã đến nhà thổ rồi thì còn làm gì khác được nữa đâu.」

「T-, tôi, tôi, tôi sẽ phục vụ cho anh. Chỉ cần anh làm giúp tôi một việc thôi.」

「Tùy theo việc đó là gì.」

「Tôi muốn giúp bạn mình. Bọn họ đang bị đối xử như đồ chơi bởi đám người xấu……anh, rất mạnh, giúp tôi với.」

「Muốn ta giết người à?」

「Không……cái đó, ừ, đúng vậy, chính là như thế! Tôi muốn con nhỏ Laurie phải chết! Nó, chỉ vì nó, mà tất cả mọi người đều bị làm nhục!」

Tiếng hét tràn đầy xúc cảm kia có đôi chút ngập ngừng, thế nhưng vẫn tỏ rõ được sát ý bên trong.

Cô bé cắn chặt lấy đôi môi đang run rẩy của mình.

Đôi mắt kia còn đanh thép hơn cả lúc nãy, bên trong giờ đã bị nhuốm màu u ám.

Dù cho có không phải là Guild ngầm, những nhiệm vụ ám sát cũng tương đối phổ biến.

Hoặc ít nhất thì đó là chuyện thường thấy ở Errorknife này.

Nhận lấy yêu cầu cũng được thôi.

Chỉ cần trả thù lao sòng phẳng thì ai cũng là khách hàng, dù cho đó có chỉ là một cô bé đi chăng nữa.

「……được thôi. Không cần biết đối phương là ai, ta cũng sẽ chăm sóc hết. Cơ mà, ta thấy không thỏa mãn với phần thưởng.」

「Cơ-, cơ thể tôi không đủ ư? Nhưng tôi chưa có kinh nghiệm mà……lẽ ra phải đáng giá lắm mới đúng chứ?」

Với dáng vẻ như thể bị tổn thương, Lorelei bối rối đưa tay lên ngực.

Shouji nhún vai.

「Không phải thế. Nhầm rồi. Nhóc vẫn chỉ là một đứa con nít thôi. Không đủ để ta thỏa mãn. Nhưng mà hiện tại ta đang tìm người làm việc trong Học viện nữ sinh Saint・Felicés. Nếu nhóc chịu giúp ta thì ta sẽ hoàn tất yêu cầu của nhóc.」

Thốt ra từ “con nít” làm cậu nhớ đến Percibell, thế nhưng Shouji liền thấy khó chịu và cố gắng quên đi.

Nhỏ ấy chắc chắn là lớn hơn cô bé đứng trước mặt cậu nhiều, thế nhưng cũng vẫn chỉ là thiếu nữ. Nói đi cũng phải nói lại, lạ lùng thay, vì ăn mặc trông như người lớn nên Lorelei mới là người nhìn già dặn hơn nhỏ.[note38044]

「Tui-không-phải-là-con-nít……nhưng mà, công việc gì vậy?」

Vỗ ngực bùm bụp vì bực tức, cô bé xấu hổ rồi tức giận lườm Shouji, nhưng rồi lên tiếng hỏi ra chiều hứng thú.

「Ta muốn nhóc bán một loại potion không được cấp phép bởi Hội giả kim.」

「……potion lậu hử. Là cái thứ mà những mạo hiểm giả liều mạng và những kẻ nghiện thuốc uống sao. Vậy nghĩa là, anh là xã hội đen à.」

「Ờờ, cứ thoải mái quyết định. Muốn làm người phân phối của ta hay không là tùy ở nhóc.」

「Nếu tôi từ chối thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu tôi có bị lôi vào trong hẻm, bị hiếp, rồi bị giết không?」

Shouji gãi gãi má.

Là tội phạm, bọn họ không ngại làm những việc vô lý.

Phạm tội đã là chuyện thường tình, sống tốt đẹp cũng không phải là tôn chỉ.

Dẫu vậy, làm những việc mà bản thân không thích thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

「Chẳng sao cả.」

「Được! Em thích thái độ của anh đấy. Thỏa thuận hoàn tất. Giết Laurie, cứu Michelus, rồi em sẽ là của anh. Em cũng muốn một anh chàng mạnh mẽ làm bạn trai mình từ lâu lắm rồi.」

「Không cần đến mức đó đâu.」

「Phía sau có cửa để lẻn vào đấy. Nhanh lên nào Darling. Xong việc rồi, em sẽ cho anh làm tình thoải mái luôn!」

「Lorelei. Nghe người khác nói chút đi.」

Nắm lấy một bên tay, Lorelei nhanh chân lôi cậu về phía cánh cửa hậu.

Trên đường đi, cậu chợt thấy một cỗ xe.

Phát hiện ra cái bóng dáng quen thuộc kia, mắt cậu nheo lại trong một chốc.

Truyện Chữ Hay