Gang of Yuusha

1-10 『quân kì bất dung.』

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bật nắp đậy của lọ Speed Potion ra, Shouji uống cạn hết trong một hơi.

Đối phương là pháp sư hạng A, hơn nữa còn được chỉ định làm hộ vệ, nên chắc chắn là đã được đào tạo chiến đấu bài bản.

Một hộ vệ trực thuộc Hiệp hội Ma pháp sư.

Ngang hàng với những chiến binh tinh nhuệ.

Chắc chắn là khác hẳn so với đám học giả ốm yếu suốt ngày ru rú một chỗ.

Nếu vậy――phải giải quyết thật nhanh.

Tốt nhất là hạ màn trận đấu trước cả khi đối phương kịp trở tay.

Sát khí bắt đầu cuộn trào theo từng đợt gió. Tóc mái của Holly phất phới vì áp lực kia. Sau đó cô nheo mắt và nhìn thật kỹ gương mặt của Shouji bằng một vẻ trầm ngâm.

「Hừm……đáng sợ thật đấy. Cứ như là đang đứng giữa sa mạc vậy. Mà nhân tiện, hình như chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi chăng. Cảm giác như là tôi có biết anh. Nếu tôi nhớ không lầm thì lần đó anh mặc một bộ lễ phục màu đỏ thì phải……tên của gia tộc anh là gì?」

Thân trên của Shouji đung đưa. Khóe mắt bùng cháy. Một thứ sức mạnh kỳ lạ nào đó đang nhảy múa bên trong.

Cậu không có hứng thú chuyện trò với đối phương. Rất có thể là họ đã gặp nhau, thế nhưng lần này sẽ là lần cuối. Chẳng cần phải nhớ lại để làm gì.

Ghi nhớ tên của kẻ sắp chết thật vô nghĩa――có chăng cũng chỉ là nước mắt cá sấu mà thôi.

Shouji không thừa thãi suy nghĩ bất cứ điều gì khi trông thấy thái độ quý phái của Holly. Kẻ địch là kẻ địch. Cậu đã được dạy như thế. Mà không, ngay từ thuở ban đầu cậu đã có thể phân biệt rất rạch ròi rồi.

Dùng mu bàn tay quệt ngang miệng, ống thuốc rơi xuống. Sức lực ở hai chân được tăng cường đến cực đại. Các dây thần kinh phản xạ nóng lên.

Lọ thuốc rỗng va chạm với mặt đất và vỡ tan thành từng mảnh.

Âm thanh vang lên như một tiếng báo hiệu, Shouji biến mất khỏi vị trí đang đứng.

Vụt-, như một bóng ma.

Vẫn còn đang đứng ngây ra như phỗng, đó là những gì mà Holly cảm thấy.

「――Cái-!」

Thật may là Holly đã nhận ra sự hiện diện từ phía bên phải của mình. Cô ngay lập tức dựng kết giới phòng thủ. Trông như thể vừa biến mất, Shouji đã phóng sang một bên và di chuyển đến góc chết của đối thủ, ngay lập tức tiếp cận Holly.

Cú đấm tung ra. Dù cho có cố gắng đến đâu thì những ma thú dạng chó săn cũng không thể nào phản ứng kịp. Holly nhanh chóng thủ thế, nhưng chừng đó là chưa đủ để cản lại dư chấn.

Như bị sức ép từ một vụ nổ đẩy đi, cơ thể mảnh khảnh của cô bay lên không trung.

Sau quãng đường gần mười mét, cô va chạm với cánh cửa sổ của một nhà kho chứa dầu hai tầng bằng gỗ.

「Chạy nhanh lên-!」

Shouji quay sang Dold rồi hét lớn.

Tỏ vẻ khó hiểu khi bọn họ trông mới cỏ vẻ là bên nắm phần hơn, thế nhưng sau khi thấy khuôn mặt căng thẳng tột độ của Shouji, Dold nhanh chóng hiểu ra và chạy thẳng về phía trước rồi biến mất trong màn đêm.

Các pháp sư đều có kết giới phòng vệ.

Đó có thể là một kết giới thuần ma thuật, một lớp không khí nén, hoặc một lớp băng kết tinh, thế nhưng cảm giác mà cậu nhận được không phải là bất cứ thứ gì trong số các loại kể trên.

Shouji nhìn xuống nắm đấm của mình.

Cảm giác dị thường này――cứ như là đấm vào một bao cát thô vậy.

Nhớ lại nhiệm vụ của mình, ba con chó săn bắt đầu hành động. Chúng phối hợp với nhau để tấn công.

Cậu suýt soát né được một con bằng cách vặn nửa người. Một con thì tấn công từ trên cao nên cậu giải quyết bằng một đòn đá vòng. Thế nhưng con còn lại đã cắn trúng eo cậu.

Quần áo bị xé nát. Da thịt rách ra vì hàm răng sắt nhọn, máu tươi bắt đầu chảy ra sau cú cắn chí tử kia. Dù đã trúng phải một đòn giật cùi chỏ vào đầu, thế nhưng nó vẫn không chịu nhả ra.

Điên tiết, Shouji dùng hai tay siết chặt và bẻ gãy cổ con chó săn.

Nó ngừng cử động sau đòn tất sát. Sau đó cậu gỡ nó ra khỏi người mình và ném đi.

Thế nhưng, con chó săn gãy cổ liền tiếp tục đứng dậy không lâu sau đó, cái cổ đã gãy của nó chuyển thành chất bùn và hồi phục lại như cũ.

Một cảnh tượng lạ kỳ khiến cậu phải méo mặt vì khó hiểu.

Cảm giác như là đang chiến đấu với lũ chó thây ma vậy.

Con bị đá gãy xương sườn hiện cũng đã hồi phục. Nó tiếp tục đứng dậy và nhe ra hàm răng chảy dãi, tìm kiếm sơ hở của Shouji.

Cậu suy nghĩ cách để đối phó với bọn chúng, thế nhưng vì đây là sử ma, chỉ cần xử lý xong triệu hồi sư thì chúng sẽ tự biến mất.

Tiếng ừng ực vang lên từ gần đó. Sau khi uống xong một lọ high potion, Holly đứng dậy từ trên sàn nhà tầng hai của nhà kho.

Dùng tay phủi đi chỗ bụi bẩn bám trên quần áo.

Sờ nhẹ cùi chỏ tay trái, bên tay ấy của cô giờ đã đau đớn đến mức không thể cử động được nữa.

「Khụ~……chóng mặt quá. Hình như gãy mất vài cái xương rồi……đau kinh khủng luôn. Nếu pha nãy mà là thứ gì đó bén như lưỡi kiếm thì tôi chết chắc. Cái đó mà là một đòn đánh bằng tay không ư?」

「Nếu thích thì cứ việc khóc lóc rồi bỏ chạy đi.」

Đã lâu rồi cậu không thấy nhục nhã như thế này.

Đòn đánh vừa nãy nhẽ ra phải là một đòn chí mạng. Vậy mà đối phương vẫn còn sống sờ sờ. Thật thảm hại khi còn không thể nhất kích tất sát một pháp sư đang lơi là phòng bị như thế.

Nhanh hơn nữa. Mạnh hơn nữa. Cậu quyết định là sẽ dồn hết sức vào đòn kế tiếp. Tia sắc bén ánh lên từ đôi mắt. Đôi nhãn cầu đỏ ngầu bừng lên sáng rực.

Đầu cậu như đang sốt. Các tế bào thần kinh hoạt động hết công suất. Các bó cơ gồng lên căng cứng, khụy gối xuống, bước một chân về phía trước.

Tư thế chuẩn bị cho một đòn cảm tử.

Dù cho có là một hiệp sĩ mang trọng giáp bằng thép lạnh và được bảo vệ bởi kết giới ma thuật đi chăng nữa, lãnh trọn đòn này thì chắc chắn là sẽ không còn toàn mạng.

「Thế thì, anh sẽ cho tôi bỏ chạy thật sao. Nhìn không giống lắm đâu.」

「Cứ thử xem.」

「Xin từ chối vậy.」

「Được thôi, chuẩn bị chết không toàn thây đi.」

Cơ thể của Shouji mờ đi. Sự hiện diện của cậu đã biến mất. Lần này thì Holly nhảy lùi về phía sau.

Mặt đất rung lắc theo từng bước di chuyển hình zigzag của cậu. Nền bê tông không thể chịu nổi lực va chạm và in hình dấu chân của cậu lên đó. Một tốc độ thần sầu.

Holly không thể tin nổi khi nhìn thấy cơ thể kia như đang lơ lửng trên mặt đất. Cái bóng đen với đôi mắt lóe đỏ trông như thể đang bay vậy.

Khi cảm thấy rằng mình đã cắt đuôi được những con chó săn, Shouji phóng lên.

Một nắm đấm đầy uy lực giáng xuống từ trên cao. Một nắm đấm không khoan nhượng.

Chấn động của lần này sẽ còn hơn lúc nãy.

Cái chết gần kề.

Hiểu rõ điều đó, Holly niệm chú thuật triệu hồi.

Một ánh sáng lờ mờ xuất hiện từ tay cô.

Khuôn mặt thì rất bình tĩnh, thế nhưng cái áo sơ mi của cô giờ đã đầm đìa mồ hôi và dính chặt vào da, đôi chân cô căng cứng lại vì lo lắng.

Chiến đấu với nỗi sợ quả thực là rất khó.

Cô tuyệt vọng nghĩ đến việc bỏ chạy. Thế nhưng nếu cô mà dám quay lưng lại thì chẳng thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra. Cái chết là gần như chắc chắn.

Nhanh chóng niệm phép với khuôn miệng khô khốc, Holly tung ra kết giới ma thuật mạnh nhất của mình.

.

.

.

△▼△

.

.

.

Khi Dold đến được vị trí khoang chứa, Stark và Band đều đang đợi sẵn.

Thở nặng nhọc và giao ra cái túi mà mình đang cầm. Sau khi đã hoàn tất được phần việc của bản thân, cậu ta chống hơi tay xuống gối mà thở hồng hộc từng hồi.

Bên trong túi là những xấp tiền. Cậu ta đã bỏ lại cái túi chứa potion. Phải di chuyển gấp rút như vậy, mang theo cái túi nặng nề đó là chuyện bất khả thi.

Dù gì thì Shouji cũng sẽ nhìn thấy nó trên đường chạy đến chỗ này thôi. Nếu chẳng may thì cũng chỉ mất có vài bình potion. Thiệt hại không đáng kể.

「Shouji đâu?」

「Chạm-, chạm mặt kẻ địch……đang-, đang đánh nhau.」

Cả bọn rơi vào im lặng. Đúng là theo kế hoạch thì sẽ phải đụng độ triệu hồi sư, thế nhưng thời gian lúc này là quá eo hẹp.

Trong căn phòng tối om, từng quyết định được cân nhắc.

Một là chờ đợi, hai là quay lại giúp Shouji.

Ba là…… bỏ cậu lại.

Thời gian vẫn đang tíc tắc. Hàng cần lấy đều đã ở đây. Không ai bảo ai, cơ mà cũng có khả năng rất cao là Shouji đã leo qua bức tường nào đó và tẩu thoát rồi. Nếu chuyện đó mà xảy ra, có ngồi đợi cũng chẳng được tích sự gì.

Với vẻ mặt tăm tối, Band lên tiếng.

「Bom đã được đặt ở ba vị trí khác nhau. Chất nổ dạng lỏng, năm phút nữa sẽ kích hoạt. Uy lực cũng không phải dạng vừa. Hệ thống ma năng sẽ bị gián đoạn hồi phục thêm một lần nữa.」

「Câu giờ thêm à. Có ngăn được việc liên lạc ra bên ngoài không?」

「Trừ phi là ma thạch giao liên quân dụng, không thì vô ích thôi.」

Vì thấy lo lắng nên Stark lên tiếng hỏi, Band trấn an gã.

Muốn quay lại giúp thì cũng được thôi. Thế nhưng nếu như ngay cả Shouji mà cũng phải chật vật, họ có đến cũng chỉ tổ vướng chân. Thà mang hàng lên tàu trước rồi đợi Shouji đến còn tốt hơn.

「Nếu như Shouji mà bị bắt, chúng ta cũng còn có thứ để trao đổi.」

Quyết định của Band khiến Dold cảm thấy thật tội lỗi.

Lẽ ra đã có thể cùng Shouji chiến đấu với pháp sư kia, thế mà cậu ta lại bỏ chạy trước. Nếu chịu quan sát một chút thì xung quanh có rất nhiều thứ dùng được. Chỉ cần ném một hòn đá để đánh lạc hướng bọn chó săn thôi cũng đủ rồi.

Chỉ cần vững chí hơn là được.

「Tao, tao……xin lỗi-!」

「Này, này Dold!」

Dù có làm được gì đi chăng nữa――cậu sẽ không thể tha thứ cho bản thân nếu như không quay lại kiểm tra.

Band cố gắng cất tiếng ngăn cậu ta lại, thế nhưng đã không còn kịp nữa. Tiếng bước chân của Dold vang vọng từ đằng xa, hình dáng cơ thể chìm vào trong bóng tối.

Với vẻ mặt từ bỏ, Band quay sang Stark.

「Chúng ta làm được gì thì làm vậy. Gom tiền rồi chạy thôi.」

「……Ờờ.」

Stark mới là người muốn quay lại giúp nhất.

Band đoán được ngay. Cái biểu cảm giận dữ như đang tự trách kia thật quá rõ ràng.

Cố gắng dồn nén những cảm xúc đang trỗi dậy, Band chạm vào thiết bị hấp thụ ma lực và di chuyển khoang chở hàng.

Tưởng tượng đến cảnh phải bước đi trong biển lửa, gã nhận ra mình vẫn còn muốn sống.

Nếu đường cáp không bị hư hại gì thì chuyến đi sẽ rất dễ dàng, thế nhưng tùy theo tình hình thì họ sẽ phải đi lệch lộ trình đôi chút.

Bánh răng bắt đầu chuyển và chuyến đi trên không bắt đầu.

Đường đi lúc cao lúc thấp, và đại dương hiện đã lọt vào tầm mắt. Khi đang điều khiển khoang chứa đi dọc cáp treo, Band cảm thấy muốn về nhà càng sớm càng tốt.

Vẫn còn mối lo về cuộc sống mưu sinh, gã đã bỏ lại bạn mình.

Xin lỗi tụi mày――nhưng tao đang rất cần tiền.

Đó là chi phí sinh hoạt để hỗ trợ cho gia đình của gã.

Một ngôi nhà tồi tàn và ba đứa em trai ốm đói vẫn đang chờ gã trở về.

Lời xin lỗi đến những người bạn đồng hành kia thật sáo rỗng. Ích kỷ vẫn chỉ là ích kỷ mà thôi.

Vừa mong được tha thứ, gã vừa nhớ về gia đình mình.

Chuỗi ngày bất hạnh của Band bắt đầu sau khi cha mẹ gã qua đời vì bệnh tật.

Với một đứa thất học nửa chữ bẻ đôi cũng không biết như gã, kiếm sống trong thời đại này thật khó.

Gã đã cố gắng tìm việc để giúp đỡ gia đình, nhưng rồi cũng bất thành vì bản tính nóng nảy và cái tôi quá cao.

Tiền để nuôi sống mấy đứa em trai. Tiền để mua chăn ấm, tiền để được ăn no.

Gã biết rõ như vậy, thế nhưng vẫn không thể nào làm việc cho tử tế. Cuộc sống nó không giống với cuộc đời.

Dù có tự biết được bản thân là một thằng rẻ rách, chỉ vậy thôi là chưa đủ để có thể nên người được.

――Vài ngày trước đã xảy ra một chuyện khiến gã bàng hoàng.

Đứa em trai bảy tuổi của gã đã lén trộm trái cây từ chợ mang về cho đứa em trai năm tuổi.

Đứa lấy trộm cũng đang đói cồn cào.

Vậy mà, nó vẫn đưa cho đứa kia và kiên quyết không ăn.

Trọng trách của gã, nó đã phải gánh vác.

Nhìn khung cảnh ấy, gã không khỏi cảm thấy buồn rầu.

Đau lòng và cố gắng kìm lại nước mắt, Band đã rời đi.

Muốn hiểu được trộm cắp là sai, trước hết là phải có tiền.

Vì bản thân quá vô dụng, gã không thể lên mặt để mà dạy đời người khác được.

Muốn dạy bảo được thằng bé rằng nó đang làm sai, gã phải cho nó ăn no.

Trộm cắp không bao giờ là tốt――thế nên, dù bản thân có ra sao cũng được, gã vẫn muốn những đứa em có thể ngẩng cao đầu mà sống.

「Cái quái……」

Nghe được tiếng của Stark, Band lấy lại ý thức.

Vị trí mà Stark đang nhìn là ngoài khơi xa. Mặc dù ma lực đã gần cạn kiệt và chẳng thể di chuyển nổi cơ thể, thế nhưng gã vẫn tò mò và nhìn thử.

Biển cả lẽ ra vẫn còn đang chìm trong đêm đen. Nhưng không. Khung cảnh giờ đây đã khác.

Những ngọn đuốc vàng rực lấp lánh trên mặt biển.

Từng đốm sáng kết hợp lại với nhau để soi tỏ màn đêm.

Ánh đèn vàng làm lộ rõ một chiếc thuyền với bốn cột buồm to lớn.

Con tàu đang chuẩn bị thả neo, các thủy thủ đang cùng nhau gấp lại buồm.

Nó đã sẵn sàng cho trận chiến. Những họng đại bác xếp thành hàng lần lượt trồi ra từ mạn tàu.

Trên boong tàu, một gã đàn ông với khuôn mặt trông như ác quỷ đang nhìn thẳng vào bờ.

Kế đó, một chiếc thuyền đổ bộ lớn đã được hạ xuống và bắt đầu di chuyển.

Những thủy thủ kia đang tiến thẳng về phía nhà máy.

Dựa vào kích cỡ, trên đó phải có đến hàng trăm quân nhân.

Phía trên chiếc chiến hạm khổng lồ kia――một biểu tượng oai nghiêm bay phấp phới trong làn gió.

Hải quân! Ngay khi lờ mờ đoán ra được, trái tim Band liền đông cứng.

Những người lính đều được trang bị súng trường và những lưỡi kiếm cong sắc bén.

Tất cả đều là quân nhân tinh nhuệ. Chỉ cần lướt sơ qua lá cờ đen kia thôi là đã đủ hiểu rồi.

Đó là một trong những chiến hạm nổi tiếng nhất của Đô đốc Slash, vốn nổi danh vì sự tàn bạo.

Là viên tướng trấn thủ Errorknife. Một quý tộc có danh hiệu, và cũng là một anh hùng đã đánh chìm không biết bao nhiêu tàu địch trên chiến trường.

Chỉ là――vài chục triệu thôi mà.

Gã không nghĩ rằng một vụ trộm xoàng lại dẫn đến nước đường này. Phản ứng thái quá rồi. Hơn nữa lại còn quá nhanh.

Không chỉ nhanh, mà còn căn thời gian rất chuẩn nữa.

Quá khác biệt.

Hoàn toàn vượt xa đám cảnh vệ chỉ biết đối phó với đám cướp đường phố.

Chênh lệch như trời và đất. Tất cả đều ngoài dự tính, không thể làm gì được nữa.

Việc này lẽ ra là không thể.

Thế nhưng, nó đã xảy ra.

「CHẾTTT TIỆTTT-!!! KHỐN NẠN THẬT-! TẠI SAO-! TẠI SAO VẬY CHỨ-! SAO LẠI THÀNH RA THẾ NÀY! ĐỪNG CÓ GIỠN MẶT-! THẦN LINH ƠI-! TẠI SAO!!!」

Band điên cuồng đá vào thành của khoang chứa.

Tiếng hét của gã biến mất vào khoảng không.

Tất cả đã không còn. Tiền của gã, tương lai của gã, cả những đứa em trai của gã nữa, một bước lao thẳng xuống địa ngục.

Khoang chứa dần dần đi chậm lại và rồi dừng hẳn. Lý do là vì Band đã không còn điều khiển nữa.

「Bờ biển xem như bỏ rồi……chỉ còn nước xông ra cổng chính thôi.」

Khoanh tay suy nghĩ, Stark nhỏ giọng đề nghị.

Đó là phương án khả dĩ nhất trong tình thế vô vọng này. Nhưng Band biết rõ nó nực cười đến mức nào. Quân lính trên bờ chắc chắn đã sắp bao vây.

Thế nhưng, gã chỉ còn cách đặt cược.

Họ sẽ phải bỏ lại chỗ nước thanh tẩy đã được giấu ở gần rặng đá ngầm, thế nhưng rất nhiều tiền vẫn còn đây.

Mong là họ sẽ có thể tận dụng màn đêm để trốn thoát.

Hy vọng vẫn còn.

「Stark, tao, tao……」

「Nào, bằng hữu. Bình tĩnh đi. Nếu tình thế bắt buộc, mày cứ ôm tiền chạy trước cũng không sao đâu.」

Hiểu được Band đang nghĩ gì, Stark thật lòng lên tiếng.

Ẩn bên trong lời nói là lòng trắc ẩn và sự kiên định không thể nào lay chuyển.

Bị bất ngờ, từng dòng lệ chảy dài trên khuôn mặt khổ sở của Band, nhưng rồi gã đã nghiêm mặt và lấy lại phong thái mọi khi của mình.

「Không được. Quay lại thôi. Chúng ta sẽ cùng nhau tẩu thoát!」

Truyện Chữ Hay