Gakusen Toshi Asterisk

phần kết.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tại thủ đô hoàng gia Strell của Lieseltania...

"Wow! Công chúa...à không, Nữ hoàng! Trông người lộng lẫy quá!"

Flora, đang mặc bộ đồng phục hầu gái, ngạc nhiên vỗ tay trước ngực ngay khi bước chân vào phòng.

"Cháu đang nói chuyện với Nữ hoàng đấy. Hãy cư xử cho đúng mực vào." Một hầu gái lớn tuổi đang giúp Julis mặc váy khiển trách Flora, nhưng cô đã giơ tay lên để ngăn bà ấy lại.

Nhìn vào trong gương, cô sững sờ vì chiếc váy trắng tinh đã được may riêng cho cô nhằm chuẩn bị cho bữa tiệc chiều nay. Nó thanh lịch hơn bộ trang phục hành lễ của cô, và nó khiến cho mái tóc dài màu hoa hồng của cô càng nổi bật hơn so với thường ngày. Người ta nói rằng cô đã trở nên xinh đẹp hơn so với trước kia. Vài năm trước cô đã rất tuyệt vọng, có lẽ lúc đó cô đã thật sự đánh mất chính mình.

"E - Em xin lỗi ạ..." Flora lí nhí nói.

Julis nở nụ cười dịu dàng khi bà hầu gái lớn tuổi lui xuống. "Đừng lo lắng, Flora. Chị nợ em một lời xin lỗi vì đã bắt em phải bận rộn như thế này khi em chỉ vừa mới quay về."

"K - Không có gì đâu ạ! Nghĩa vụ của em là phục vụ cho người, thưa Công...Nữ hoàng!"

"Chị rất vui khi nghe em nói vậy. Dù sao thì, hôm nay chị mệt quá."

Julis ngồi xuống ghế sofa và thở dài, cố gắng không làm nhăn chiếc váy mà cô vừa mới mặc xong. Suy cho cùng thì, hôm nay là một ngày bận rộn của cô - từ xuất hành bằng xe ngựa kéo đi vòng quanh hồ để chào người dân, cho đến tham gia những nghi thức tại thánh đường, nơi cô sẽ đọc lời tuyên thệ chính thức trước mặt tổng giám mục. Cô được đưa cho một chiếc nhẫn, một quyền trượng, và một vương miện, và được xức dầu thánh. Sau đó cô sẽ quay về lâu dài hoàng gia một lần nữa bằng xe ngựa và chào các thần dân của vương quốc từ trên ban công của tòa nhà. Chiếc váy lụa và bộ đồ hành lễ bằng nhung mà cô phải mặc trong buổi lễ sắc phong rất khó để di chuyển, và phần vạt váy cần phải có vài người hầu giữ lấy. Hơn nữa, tóc của cô cũng được chăm chút rất tỉ mỉ. Toàn bộ buổi lễ cực kỳ trang trọng và cứng nhắc.

Nhưng đó chỉ mới là nửa đường trong lịch trình ngày hôm nay của cô. Sau việc này, cô còn phải dự hai bữa tối và sau đó đọc bài phát biểu trước toàn thể quốc gia. Cô đã phải chờ cả ngày trời mới có được cơ hội nghỉ ngơi đôi chút này.

"Vậy là tất cả mọi người đều đã đến đây rồi nhỉ?"

"Vâng! Bọn họ vừa mới đến. Chỉ là..." Flora nhìn xuống đất với vẻ mặt đau khổ. "Tất cả mọi người ngoại trừ Amagiri - sama ạ..."

"... Chị hiểu rồi."

Sau khi tốt nghiệp Seidoukan, Julis đã nhập học một trường đại học hai năm ở Anh Quốc để học môn chính trị so sánh và những môn học khác, nhằm sau khi quay về Lieseltania, có thể hỗ trợ anh trai của cô cai trị vương quốc. Trong quãng thời gian đó, cô vẫn thường xuyên trò chuyện với những người bạn ở Seidoukan, những người cô đã cùng nhau chia sẽ cả niềm vui lẫn nỗi buồn, và cô thậm chí vẫn tiếp tục giữ liên lạc với Sylvia và những người từ các trường khác. Nhưng mà cô hiếm khi nào nghe tin gì về Ayato. Hoặc có lẽ sẽ chính xác hơn khi nói rằng cô gần như không thể liên lạc được với cậu ta. Có vẻ như, những người khác cũng vậy. Một lần mỗi tháng, thỉnh thoảng là vài tháng, điện thoại của cô sẽ rung chuông, và họ sẽ nói chuyện với nhau trong vài phút ngắn ngủi. Theo như Saya, có lẽ là Ayato phải tắt điện thoại ở nơi mà cậu ta đang ở, hoặc là ở đó không có sóng, hay chỉ đơn giản là nó đã hỏng rồi. Nhưng kể cả vậy, Julis không thể không lo lắng về việc cậu ta đang ở đâu và đang làm gì.

"Mình cũng muốn được nói chuyện với cậu ta nữa..." Julis lẩm bẩm, đứng lên khỏi ghế sofa để nhìn ra khu vườn ở bên kia cánh cửa bằng thủy tinh. "Vẫn còn một ít thời gian trước khi bữa tiệc tối đầu tiên bắt đầu. Chị cần hít thở không khí trong lành một chút." Cô nói.

"Vâng, tất nhiên rồi ạ." Flora trả lời cùng một cái cúi đầu.

Để lại cô bé đằng sau lưng, Julis bước ra khu vườn nằm giữa lâu đài hoàng gia và những tòa lâu đài nhỏ hơn. Nơi đây là chốn yêu thích của cô, một khu vườn mà cô đã giành thời gian tự tay chăm sóc.

Vẫn còn hơi sớm để mùa xuân đến, nhưng vài bông hoa đã bắt đầu hé nụ, những dấu hiệu đầu tiên về mùi hương của chúng phản phất trong không khí.

Mặt trời đang dần lặng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng ấm áp của nó.

Bất thình lình, một cơn gió nồm mạnh mẽ thổi qua khu vườn.

Theo phản xạ, Julis dùng tay giữ mái tóc của mình, nhắm mắt lại.

Và rồi...

"Chào, Julis. Đã lâu không gặp."

Cô nghe thấy một giọng nói, rất thân thuộc và hoài niệm. Rồi khi cô mở mắt ra, cậu ấy đã ở đó.

“Ayato…”

Trước khi Julis kịp nhận ra, hình bóng một cậu thanh niên đã xuất hiện trước mặt cô.Gương mặt cậu ta để lại ấn tượng mạnh mẽ hơn trước đây ư? Có lẽ làn da hơi rám nắng đã khiến cậu ta trông trưởng thành hơn. Cậu đã có thêm cơ bắp, nhưng cũng đã cao hơn, việc đó làm cho ấn tượng về cậu nhẹ nhàng bớt đi. Sau tất cả, cậu ta vẫn giữ nguyên khí chất điềm tĩnh, dịu dàng hệt như cô vẫn còn nhớ. Nếu như Julis phải khắt khe nhận xét thì, mái tóc dài được buộc ra sau đầu ấy chẳng hợp với cậu ta một chút nào.

Trong một lúc, Julis đứng sững sờ - nhưng không lâu sau đó, cô đã lấy lại bình tĩnh, lườm cậu với một nụ cười nở trên môi.

"Có vẻ như xâm nhập trái phép đã trở thành thói quen của cậu rồi nhỉ."

“Ha-ha... Xin lỗi. Nhân viên an ninh nhìn qua vẻ ngoài của tôi và đã cố gắng ngăn tôi vào lâu đài."

Ayato đang mặc một chiếc áo khoác cũ kỹ che đi cơ thể, và đôi giày của cậu đã sờn hết cả. Rõ ràng là trang phục của cậu không hề trang trọng, và chắc chắn không phải loại trang phục mà người ta sẽ mặc khi bước chân vào lâu đài hoàng gia.

"Đúng là chẳng ngạc nhiên nhỉ... Nhưng mà, cậu có thể gọi người giúp cậu vào lâu đài mà. Không nhất thiết phải là tôi. Claudia hay những người khác đều có thể gỡ oan cho cậu mà."

"Ừ thì..." Ayato lên tiếng, đưa cho cho cô xem chiếc điện thoại của mình - nó đã hoàn toàn bị phá hủy.

Không, không phải chỉ là bị phá hủy. Những dấu vết kinh khủng trên chiếc điện thoại rõ ràng là tác phẩm của một thanh kiếm.

"Thật sự đấy... Rốt cuộc cậu đã làm cái quái gì vậy?" Cô hỏi, nửa lo lắng, nửa ngạc nhiên, và có đôi chút nóng giận.

Ayato đánh ánh mắt đi và mỉm cười. Có vẻ như cậu không định kể cho Julis biết.

"... Ít nhất thì cậu cũng phải tắm rửa trước chứ? Bộ cậu không biết thường thức à?"

"Um... Thật xấu hổ khi phải thừa nhận, nhưng bây giờ tôi không có thứ gì khác trên người cả."

Julis không nói nên lời, nhưng khi cô dừng lại một lúc để suy nghĩ kỹ lại thì, cậu ta đã lang thang khắp nơi trong suốt ba năm qua. Có lẽ như thế này là không thể tránh khỏi. Tất nhiên, với danh tiếng và thực lực của mình, cậu ta có thể dễ dàng kiếm được rất nhiều tiền nếu muốn hay thấy cần thiết. Việc Ayato không làm như vậy chỉ có thể là cậu ta kể thích như thế.

"Thật ra thì, tôi đã định chỉ đứng từ xa quan sát... Nhưng mà khi nhìn thấy mặt cô, tôi không thể kiềm chế mong muốn được trực tiếp nói chuyện với cô lần nữa, Julis. Và để chúc mừng cô."

"...!"

Cậu ta vẫn ranh mãnh như vậy. Khi Ayato đã nói như thế, thì cô biết phải trả lời làm sao đây?

"... Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi." Julis đưa tay lên che mắt trong khi ra hiệu bảo cậu ta dừng lại. "Mà, có vẻ như cậu cũng bận rộn nhỉ."

Từ giữa những kẻ ngón tay, ánh mắt sắc bén của Julis có thể nhìn thấy hết cơ thể của Ayato.

Chỉ qua phong thái của cậu ta là cũng đủ để nhận ra rồi, nhưng trạng thái tĩnh lặng của prana của Ayato thật đáng kinh ngạc. Đáng lẽ không thể nào kiềm chế lượng prana khủng khiếp như thế ở lại bên trong cơ thể mà không để lộ ra một dấu hiệu nào - không phải chỉ là về thể chất, mà cả về tinh thần.

Ayato đứng trước mặt cô lúc này đã mạnh mẽ hơn xưa - hoàn toàn không thể so sánh với con người cũ của cậu vào ba năm trước. Hiện tại thì rất có thể cậu ta ngang ngửa với cả Xinglou. Với cấp độ sức mạnh hiện giờ, cậu sẽ không gặp khó khăn gì trong việc qua mặt lính canh và lẻn vào trong lâu đài.

"Phần lớn là nhờ may mắn thôi. Xiaohui đã giới thiệu tôi với một vị tiên nhân già đáng kính, và ông ta đã dạy tôi seisenjutsu cơ bản... Nhưng mà nó không phù hợp với tôi, nên cuối cùng thì, tôi đã không thể thuần thục được nó."

"Cái gì...? Cậu đang gặp Chiến Binh Tinh Tú à?"

"Trong lúc luyện tập, tôi tình cờ gặp được anh ta, và y đã để tôi đi theo cùng trong một quãng thời gian. Anh ta đã trở nên mạnh lắm đấy."

"Ồ? Tôi nghe nói là anh ta đã đánh bại Kirin trong trận chiến cuối cùng của họ..."

"Có vẻ như anh ta không hài lòng với kết quả. Thật ra thì, nhân tiện đang nói về Jie Long, tôi đã gặp Fuyuka tại núi Nga Mi đấy. Cô ấy gặp rắc rối với vài kẻ đến từ Azdaja và..."

Ayato, đang thản nhiên nói chuyện trong lúc nhớ lại những kí ức thân thuộc, đột nhiên đưa tay lên miệng để ngăn bản thân mình lại.

"Chờ chút đã... Cậu vừa mới nói Azdaja sao?" Julis nhìn cậu bằng ánh mắt thăm dò.

"Ừ thì..." Ayato nở nụ cười khổ đầy mơ hồ.

Azdaja, một sự tồn tại mà Julis chỉ vừa mới biết đến sau khi tham gia vào quá trình điều hành chính phủ, và, nói thẳng ra thì, chúng là bóng ma của những tập đoàn tích hợp. Cụ thể thì, chúng là tập hợp những thành phần tồi tệ nhất của hai tập đoàn bây giờ đã giải thể và được cho là có dính dáng rất nhiều đến những sự kiện đáng quan ngại.

Gặp rắc rối với cái thể loại như chúng thì đó không phải chuyện nhỏ đâu.

"... Nói cho tôi biết một điều thôi. Cậu không định dính dáng gì đến IEF đúng không?"

"Mà... Tạm thời thì...có lẽ tôi sẽ ổn thôi... Chắc vậy..."

Câu trả lời không chắc chắn gì của Ayato khiến Julis thật sự muốn ôm đầu. Nếu chuyện là như vậy, những kế hoạch cho tương lai của cô sẽ phá sản mất.

"... Nghe này, Ayato. Có một chuyện tôi muốn nói với cậu." Julis nói sau khi đã lấy lại bình tĩnh.

Ayato đứng thẳng lưng lên. "Ồ, trước tiên thì - chúc mừng cô, Julis. Tôi không ngờ là cô lại trở thành nữ hoàng sớm như vậy đấy."

Julis nở nụ cười tươi tắn đáp lại, mặc dù cái cách cậu ta ngắt lời cô thật khiến cô muốn sôi gan. “Hee-hee... Mà, có lẽ vậy. Bản thân tôi cũng không ngờ đấy."

Ayato chớp mắt lia lịa vì ngạc nhiên.

"Toàn bộ mọi chuyện là để dẫn đến kết quả này, đây là kế hoạch của anh tôi. Tôi biết là anh ấy làm ra vẻ như mình không biết gì, nhưng thật ra anh ấy rất sắc sảo. Thỉnh thoảng còn sắc sảo đến mức bực mình."

Ban đầu thì, Julis muốn thay đổi quốc gia bằng cách hỗ trợ anh trai mình, Jolbert. Cô đã luôn biết là cô rồi sẽ thừa kế ngai vàng từ anh ấy, nhưng thời điểm đó, nếu như nó có xảy đến, thì cũng là ở trong tương lai xa, cô đã nghĩ vậy.

Nhưng rồi một ngày nọ, Jolbert chỉ đơn giản là thoái vị. Khi Julis phản ứng bằng cách sững sờ không nói nên lời, anh ta chỉ nở nụ cười khổ trong khi đang được vợ mình, Maria, cho gối đầu lên đùi.

"Julis này," Anh giải thích. "Hẳn là em cũng đã nhận ra rồi. Nhờ có em, quyền lực của hoàng tộc đã được mở rộng đáng kể, và chúng ta đã đạt được một sự trì hoãn nhất định. Nhưng không may thay, anh đã đến giới hạn rồi. Suốt thời gian qua anh đã giữ mối quan hệ thân thiết với IEF, nên anh không thể tập hợp đủ sự hỗ trợ để cải cách hơn nữa. Vậy nên...anh sẽ phơi bày toàn bộ những vụ tham nhũng và scandal từ đó đến giờ, và kéo mình xuống cũng lũ chó đang điều hành mấy tập đoàn khổng lồ kia. Anh cần em lo liệu tất cả mọi việc từ bây giờ."

Biểu cảm của Jolbert, khi anh ta nói thế, là của một người đã lẳng lặng chấp nhận số phận.

Hiển nhiên, nền kinh tế và chính trị của Lieseltania đã bị đẩy vào khủng hoảng, vậy nên ngay khi Julis lên ngôi, cô đã đặt nền móng để buộc Tổ chức Tập đoàn Tích hợp phải thỏa hiệp và thành công thông qua vài dự luật quan trọng.

"Một trong số chúng là dự luật phá bỏ chế độ quân chủ, nó sẽ biến Lieseltania thành một nước cộng hòa trong vòng thế hệ của tôi."

Lieseltania đã được phục hưng để trở thành một con rối cho IEF, nên việc nó đơn giản là không còn tồn tại nữa cũng là điều hoàn toàn hợp lý. Nhưng mà chừng nào vẫn còn những người dân gọi quốc gia này là nhà, thì họ có nên quyền tự quyết định tương lai của mình.

Vậy nên Julis đã lên ngôi nữ hoàng để chuẩn bị trước cho điều đó.

Và tương lai ấy không thể nào đạt được chỉ bằng cách cúi đầu trước Tổ chức Tập đoàn Tích hợp.

Nhưng mặc dù hoàng tộc đã có nhiều quyền lực hơn, Lieseltania không bao giờ có thể đấu lại IEF được. Tổ chức duy nhất có thể đối đầu với IEF trên quy mô như thế chỉ có thể là một IEF khác.

"Những trải nghiệm tại Asterisk đã khai sáng cho tôi. Sáu trường tại đó đều cạnh tranh giành quyền lực với nhau, nhưng cuối cùng thì, họ đã đạt được một sự cân bằng. Nên tôi nghĩ là chúng tôi có thể tái hiện lại điều đó ở đây - thật ra thì, tôi đã thông qua một dự luật để làm điều đó rồi."

Lieseltania sẽ trở thành một nơi không khác gì Asterisk - một sân chơi cho sáu tập đoàn tích hợp tìm kiếm quyền lực dưới dạng lợi nhuận.

Suy cho cùng thì, mục đích tồn tại của IEF cũng là vì lợi nhuận. Vì điều đó, bọn họ thường xuyên hợp tác với nhau trong một vài dự án nhất định. Bọn họ cứ như những con dã thú tìm kiếm nguồn của cải lớn hơn. Đến cuối cùng, mục tiêu của họ là tiêu diệt toàn bộ những tập đoàn đối thủ và mở rộng khối kinh tế của mình ra toàn bộ mọi ngóc ngách của thế giới. Hiển nhiên, đó là tất cả những gì mà họ quan tâm, và tất cả những sự hợp tác hay thỏa hiệp nào, theo quan điểm của họ, đều chỉ là công cụ để họ đạt được mục đích mà thôi.

Vai trò của Julis là xoa dịu những con dã thú ấy, có lúc thì dỗ ngọt chúng, và thỉnh thoảng, nếu như cần thiết, thì trừng phạt chúng.

"Tất nhiên, đó là một con đường rất nguy hiểm. Chỉ đi sai một bước, là nó sẽ gây ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đến toàn bộ quốc gia. Và không thể nào biết trước là tôi sẽ trở thành cái gì," cô nói và thở dài, quay lưng lại với Ayato, người từ nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe. "Nhân tiện đây... Cậu vẫn... Cậu vẫn còn bận rộn với việc chu du khắp thế giới chứ?"

Ayato trông bối rối trước sự thay đổi chủ đề đột ngột, nhưng sau đó cậu khoanh tay lại và chìm vào suy tư. "Hmm, phải rồi nhỉ... Thật ra thì, tôi đang nghĩ rằng đây là thời điểm tốt để dừng chân nghỉ ngơi một thời gian..."

"V - Vậy thì...! Quay lại việc mà tôi định nói với cậu... Um... S - Sao cậu...không ở lại đây với tôi...?"

"Ể...?"

"K - K - Không, không phải như thế...! Là vệ sĩ! Đúng vậy, tôi đang tìm kiếm một vệ sĩ có thực lực! Như tôi đã nói, không có gì đảm bảo là sẽ không có chuyện gì xảy ra với tôi hay những người mà tôi quan tâm trong tương lai... Và như cậu đã biết, tôi không còn là Strega nữa. Nội việc tự vệ thôi đã rất khó rồi, chứ đừng nói đến bảo vệ người khác."

"Oh..." Ayato ngẩng mặt lên buồn bã. Có vẻ như cậu ta đã định nói gì đó, nhưng lại bị Julis chen ngang.

"O - Ổn cả mà. Không phải là tôi đang cố ra vẻ đâu - tôi thật sự không hối hận vì chuyện đó."

Kể từ sau ngày hôm đó - kể từ sau trận chung kết Lindvolus với Orphelia - Julis đã đánh mất năng lực Strega của mình. Lý do vẫn chưa được làm rõ. Có lẽ là do cô đã thúc đẩy cơ thể mình đi quá giới hạn, hoặc có lẽ là do cô đã thoáng nhìn thấy được mặt bên kia. Sức mạnh Genestella của cô vẫn còn nguyên, nên cô không hẳn là vô dụng, nhưng khả năng chiến đấu của Julis đã suy giảm rất nhiều.

Vậy mà...

"Quả thật, tôi không thể tạo ra những đóa hoa lửa được nữa. Nhưng tôi có một người bạn đang nuôi dưỡng một loại hoa khác, và nó càng phù hợp với tôi hơn chúng. Như vậy là đủ rồi."

Với những lời đó, Julis hướng ánh mắt về phía bờ bên kia của cái hồ nằm bên kia khu vườn. Ở đó, những đóa hoa nhiều màu sắc đang được nuôi dưỡng trong một nhà kính của một trại trẻ mồ côi, là nơi sinh sống của một cô gái với mái tóc trắng và đôi mắt đỏ - bạn thân của cô, và cũng như Julis, một Strega đã mất đi sức mạnh của mình. Đó chính là điều ước của Julis dưới tư cách nhà vô địch Lindvolus.

Nhận ra ánh mắt ấm áp của Ayato, Julis tằng hắng. "Vậy nên, quay lại chủ đề... Cậu nghĩ sao nào? Nếu cậu vẫn muốn tìm hiểu thêm về Genestella và người bình thường, thì theo một nghĩa, nơi này chính là chỗ tốt nhất để làm điều đó đấy. Suy cho cùng thì, cậu sẽ không tìm thấy quốc gia nào khác có một Genestella là người đứng đầu đâu," cô ấy nói bằng giọng vừa tự hào vừa ẩn chứa chút tự ti.

"Ý của cô là lần này cô sẽ bắt đầu một cuộc chiến mới tại đây, dưới tư cách nữ hoàng sao?" Ayato hỏi.

"... Phải, đại loại vậy. Giống như thế đấy."

Đối thủ không phải là Tổ chức Tập đoàn Tích hợp.

Chúng là những gã khổng lồ, những con dã thú - nhưng đồng thời cũng là một hệ thống. Chúng không tốt cũng không xấu, nhưng có thể trở thành một trong hai tùy thuộc vào thời điểm. Nếu như có tồn tại một kẻ thù cần phải đánh bại, thì đó chính là tình trạng hiện tại của thế giới và những kẻ đã tạo ra hệ thống đó. Và đó, chắc chắn, cũng chính là điều mà Ayato cố gắng đang tìm kiếm.

"Vậy thì tôi không thể từ chối rồi," Ayato nói, nụ cười của cậu vẫn không hề thay đổi so với ngày ấy. "Tôi đã thề là sẽ bảo vệ cô rồi mà, Julis."

"...!"

Julis có thể cảm thấy mặt mình đang đỏ bừng lên, và cô xấu hổ đưa tay lên che mặt.

"Tôi là nữ hoàng đấy, cậu biết chứ? Đáng lẽ cậu phải quỳ xuống và hôn lên tay tôi mới đúng chứ nhỉ?"

“Heh-heh, không phải ý tồi đâu... Nhưng tôi có thể nghĩ ra một thứ phù hợp hơn nhiều."

Julis muốn được bước đi bình đẳng với Ayato. Nếu không thì việc này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

"... Hiểu rồi."

Ayato đưa tay phải lên chạm nhẹ vào bàn tay của Julis. Và rồi, ánh mắt họ chạm nhau - rồi cả hai cùng bật cười.

Đúng lúc đó...

"Oh, Amagiri - sama!"

Giọng nói cao vút của Flora vang khắp khu vườn khi một nhóm những gương mặt quen thuộc bước đến chỗ họ.

"Oh, Ayato, cậu đến rồi."

"Ôi trời, bọn tôi không thể nào để cậu có cuộc gặp gỡ bí mật với nữ hoàng như thế này được nhỉ?"

"U - Um, Ayato. Trông anh thật sự mạnh lắm đấy..."

"Ooh. Không được tự ý ăn mảnh trước đấy, Nữ hoàng!"

"... Ôi trời ạ, tự nhiên nơi này trở nên đông đúc thế," Julis chống tay lên eo và nở một nụ cười tự nhiên hiếm thấy.

"Đi thôi nào, Julis." Ayato nói và bước tới trước.

Tuy nhiên, lần này Julis quyết tâm không để cậu đi trước cô nữa, và cô bước đến đi bên cạnh cậu ta.

Được đứng bên cạnh Ayato. Được bước đi bên cạnh cậu.

Hiện giờ nó là mong ước của cô - và cô sẽ không nhường nó cho một ai khác.

Truyện Chữ Hay