Gakusen Toshi Asterisk

chương 6: ngày mới.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ba năm sau, tại khu vực tái phát triển của Asterisk...

Yatsuzaki Kyouko đang đi bộ dọc theo đường chính, trong lòng tràn ngập cảm xúc khi quan sát khung cảnh mới của thành phố.

"Nơi này thật sự đã thay đổi rồi nhỉ?"

Khu vực trước đây được biết đến với cái tên khu vực tái phát triển, đầy rẫy những tòa nhà bỏ hoang, là hang ổ của lũ tội phạm và côn đồ, đã hoàn toàn lột xác. Bây giờ nó tràn đầy những tòa nhà được xây dựng ngăn nắp và dân cư là những du khách cùng các học sinh thân thiện. Thật khó để mà hình dung ra cảnh tượng thành phố đầy bạo lực và khát máu trước đây.

Kyouko, với lý lịch đặc biệt là cựu học sinh của Le Wolfe và là giáo viên tại Seidoukan, hồi còn đi học cũng rất máu chiến. Đội Ladies của cô rất nổi tiếng trong khu vực tái phát triển vào lúc đó.

"Mà, gạt cảm xúc sang một bên, rõ ràng thay đổi như thế này thì tốt hơn..."

Nó khiến cô có chút cảm giác cô đơn, nhưng bây giờ cô đã là một nhà giáo. Cô nên cảm thấy vui mừng khi trị an của thành phố đã được cải thiện.

Khu vực tái phát triển ban đầu là một quận bị tàn phá trong sự kiện Jade Twilight, và trong khi nhiều nhóm lợi ích đã thành lập căn cứ ở đó sau biến cố, nhiều học sinh của Le Wofle và những kẻ bị đuổi học từ các trường khác đã tụ tập lại nơi đó và biến nó thành cứ điểm. Cuối cùng, con đường mang tên Rotlicht xuất hiện, chứa đầy những cửa hàng bất hợp pháp mà các băng đảng sử dụng làm nguồn quỹ. Không lâu sau, chúng đã xây dựng một mối quan hệ đặc biệt với các cấp lãnh đạo thành phố, vậy nên, không ai có thể đụng đến chúng được.

Lý do cho việc khu vực tái phát triển này thay đổi, chính là, sự kiện Golden Noontide vào ba năm trước. Hội đồng thành phố, dưới áp lực phải xóa bỏ bóng tối của những cuộc tấn công khủng bố, đã tận dụng những nỗ lực phục hồi nhắm vào những cơ sở bị tổn hại nặng nề và hệ thống giao thông công cộng để thông báo việc cải tạo khu vực tái phát triển sẽ là trọng tâm của dự án mới. Đối với người ngoài, đó có thể chỉ là một giấc mơ viễn vông, nhưng cuối cùng nó đã trở thành bước đầu tiên cho việc tái thiết lại thành phố.

Tất nhiên, những tổ chức tội phạm đã thành lập căn cứ ở khu vực tái phát triển không hề vui vẻ với đề xuất đó và đã sẵn sàng để tranh đấu cho đến cùng. Có lẽ bọn chúng cho rằng quyền lực của mình là tuyệt đối. Sau cùng thì, đã có rất nhiều nỗ lực nhằm tái thiết lại nơi này trong quá khứ, nhưng không có cái nào thành công.

Tuy nhiên lần này, tình hình đã khác. Le Wofle, chủ thể được hưởng lợi nhiều nhất từ khu vực vô luật đó, lại ủng hộ dự án. Tất cả bắt đầu từ một thông báo chính thức của chủ tịch hội học sinh tạm quyền, Kashimaru Korona, người thay thế cho Dirk Eberwein đang mất tích.

"Ể? Ừ thì, không phải loại bỏ những khu vực nguy hiểm là điều tốt sao? Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay, hãy cải tạo nó đi."

Hẳn là đầu óc của cô đang ở trên mây. Không hề ngần ngại, Korona để lộ ra cảm xúc của mình, mà không nghĩ đến trách nhiệm hay địa vị của cô.

Thật sự thì, Korona chỉ là gương mặt đại diện cho vị trí chủ tịch hội học sinh, và cô không hề có năng lực chính trị để lên tiếng. Chính vì thế, cô hoàn toàn không biết gì về ý định thật sự của Solnage. Không ai mong đợi cô làm việc, hay nghĩ là cô có thể làm được. Quyền chỉ định chủ tịch hội học sinh thuộc về hạng nhất của trường, nhưng với việc hiện tại Orphelia đang nằm viện, đã có một lỗ hổng trong quyền lực. Ngoài ra, ai thèm quan tâm đến một gương mặt đại diện sẽ sớm bị thay thế chứ? Vậy nên Korona được quyền nói ra suy nghĩ của mình mà không cần phải ngại.

Hội đồng thành phố Rikka, nhận được cái gật đầu từ người đang lẽ phải là đối thủ lớn nhất của họ, đã huy động toàn bộ lực lượng của Stjarnagarm để kiểm soát khu vực tái phát triển. Và thế là thiên đường của giới tội phạm đi đến hồi kết.

Thủ lĩnh của nhóm tội phạm chống trả dữ dội nhất, Rodolfo Zoppo của băng Omo Nero, đã bị bắt giữ bởi Amagiri Haruka sau một trận kịch chiến, chủ đề đó đã lên trên trang nhất của nhiều tờ báo suốt một quãng thời gian.

"... Nó đây rồi nhỉ?"

Kyouko dừng lại trước một quán cà phê nhỏ nằm ở một góc của đường cái. Phần mặt tường hướng ra ngoài phố được làm từ thủy tinh, tạo cảm giác thoáng đãng, cùng chiếc cửa kim loại được thiết kế chắc chắn và trang nhã.

"Kính chào quý khách! Ể...!? Yatsuzaki - sensei...?!”

Sau khi mở cửa, Kyouko được chào đón bới một người đàn ông to lớn có râu đang đứng ở sau quầy rồi y nhanh chóng nhăn mặt lại khó chịu.

"Wow, chào đón khách hay nhỉ, Lester Macphail. Tôi đã cất công đến đây để chúc mừng quán của cậu khai trương vậy mà."

"Um... Không, em không có ý đó... Er, cảm ơn cô."

"Hmm, bộ râu đó chẳng hợp với cậu chút nào cả," cô ấy nói và ngồi xuống trước mặt Lester.

Bên trong quán không có nhiều ghế ngồi, và xung quanh những cái ghế lại có rất nhiều không gian trống, nên mặc dù mặt bằng không được lớn, nó vẫn tạo cảm giác rộng rãi. Những chiếc bàn và nội thất hoàn toàn phù hợp với bầu không khí trong quán - thậm chí đến cả Kyouka, một người không hề biết gì về kinh doanh nhà hàng, cũng thấy ấn tượng.

"Tôi không nghĩ một người như cậu lại có gu thẩm mỹ tốt như vậy đấy."

"... Là do cô ấy chọn cả đấy ạ."

"Tôi cũng đoán vậy," Kyouko cười khúc khích, tựa vào thành quầy và chống cả hai tay lên cằm.

"Nghĩ lại thì... Um, chị em nhà Urzaiz, đúng không nhỉ? Hình như họ cũng có mở một cửa hàng ở gần đây đúng không?"

"Phải. Có vẻ như danh tiếng của nó cũng rất tốt. Nhưng em không biết gì đâu," Lester khịt mũi, ra vẻ không vui.

Do quá khứ của bọn họ, có vẻ như rất khó để y đưa ra một lời khen chân thành.

Kyouko nghe nói rằng cặp chị em ấy đã mở một nhà hàng nhỏ chuyên phục vụ những món ăn từ quê nhà của họ, nó nổi tiếng đến mức thậm chí cô, một người chưa bao giờ có hứng thú với những chỗ như vậy, cũng phải nghe danh. Mọi người bảo rằng nó có bầu không khí ấm cúng như ở nhà, thức ăn rẻ và rất ngon.

"Mà, đúng là buồn cười khi nhìn thấy Irene Urzaiz đi phục vụ khách hàng như vậy." Lester nói.

Có vẻ như, cả hai chị em cùng nhau điều hành nhà hàng, cô em lo việc đứng bếp, trong khi người chị thì lo việc phục vụ khách. Kyouko phải thừa nhận rằng đó đúng là một cảnh tượng đáng tò mò.

"Gì chứ? Cậu nói là mình không biết gì nhiều, nhưng mà cậu đã đến đó rồi à?"

"E - Er... Ừ thì, bọn em là bạn mà, nên em phải làm thế chứ..."

"Cậu cũng không phải kiểu người mà tôi nghĩ là sẽ đi làm phục vụ bàn đâu đấy.,

“Ugh…!”

Lester hẳn là cũng cảm thấy như vậy. Anh ta không đáp trả, và đôi vai to lớn của y xụ xuống chán nản.

Kyouko nở nụ cười khổ, rồi biểu cảm của cô trở nên nghiêm túc hơn. "Tôi biết là có hơi trễ để nói về chuyện này rồi...nhưng cậu không cảm thấy hối hận sao? Cậu vẫn hoàn toàn có thể tham dự Festa. Nếu như học đại học, cậu đã có thể làm được nhiều thứ hơn nữa."

"Không... Em đã làm tất cả những gì có thể rồi."

"Cậu đang nói cái gì thế? Cậu xếp hạng năm trong Name Cult đấy."

"Đó là bởi vì... Julis...!"

Nãy giờ Lester đã cố kiềm nén cảm xúc, và bây giờ anh giận dữ nện nắm đấm xuống quầy, khiến những cái ly đặt ở gần rìa quầy kêu lên lẻng kẻng.

Lester đã giành chiến thắng trước Julis trong trận đấu hạng cuối cùng của họ lúc còn học tại Seidoukan. Tất nhiên, đó là một tin chấn động, bởi vì anh đã thắng người giành được cú ăn ba, nhưng Lester không thỏa mãn với chiến thắng đó.

"Đâu phải Julis nương tay với cậu hay gì đâu đúng không? Thắng là thắng. Cậu nên tự hào về bản thân mới phải..." Kyouko nói.

"... Em biết, nhưng mà..." Lester đánh ánh đi, vẻ mặt buồn bã.

"Oho...? Trong quán sôi nổi quá nhỉ?"

Đúng lúc đó, một người phụ nữ trông có vẻ lơ đãng với mái tóc dài màu đen xuất hiện từ phía sau quán - mang vẻ đẹp ma mị với đôi mắt hơi xếch cùng khí chất mỏng manh dễ vỡ.

“Yo, Melissa.”

“Oh...? Là cậu, Kyouko.”

Đây là Melissa Strauch - hay đúng hơn là, Melissa Macphail, bởi vì cô đã kết hôn với Lester. Cô là cựu thành viên của Đội Irrlicht, đội duy nhất trong lịch sử Le Wofle từng giành chiến thắng Grysp Festa - và là bạn thân của Kyouko.

"Mà, mình nghĩ là không sớm thì muộn cũng nên ghé qua một chuyến. Ý mình là, bạn thân của mình bây giờ đã làm mẹ rồi mà."

Nằm trong vòng tay của người phụ nữ, là một đứa bé kháu khỉnh đang ngủ ngon lành.

"Oh, trông nó giống hệt mẹ của nó này. Có dễ thương không chứ?"

"... Nó cũng là con của anh mà," Lester lầm bầm, nhưng vẻ mặt u ám của anh đã sáng bừng lên ngay khi Melissa giao đứa bé cho y.

"Như thường lệ nhỉ, Kyouko?"

"Ừ. Cảm ơn."

Melissa quấn tạp dề qua quanh eo và chuẩn bị đi nghiền một ít hạt cà phê.

Melissa từng mở một tiệm cà phê tại Rotlicht. Kyouko, khách quen của tiệm vào những ngày đó, vẫn còn nhớ rõ hương vị cà phê của cô ngon như thế nào. Thậm chí ở đây, Melissa cũng là quản lý, và Lester chỉ đơn giản là nhân viên.

"Vậy, quay về chuyện mà chúng ta đang nói dở...," Kyouko nói. "Cậu cũng có mà phải không? Thiệp mời của Julis ấy?"

"Oh. Phải."

Là một người cha mới vào nghề, Lester vẫn còn hơi căng thẳng khi bế đứa bé trong vòng tay mình.

"Cậu có đi không?"

"Cô cứ đùa. Phải lo chạy việc trong quán và trông coi đứa nhóc này, làm sao em có thể đến Lieseltania được."

"Em không bận tâm đâu," Melissa chen ngang. "Ngừng lo hão và cứ đi đi. Đằng nào thì chúng ta cũng không có nhiều việc phải làm ở đây mà."

"Ugh..."

Vai của Lester xụ xuống khi câu nói chua chát vang lên từ sau lưng y. Đúng là Melissa có miệng lưỡi rất độc địa, nhưng cô ấy chỉ dùng nó với những người mà cổ quan tâm mà thôi. Mà Kyouko cũng không định cho Lester biết điều đó.

"Của cậu đây," Melissa nói.

Một mùi thơm đậm tỏa ra từ cốc cà phê mà cô đưa cho Kyouko, kích thích khứu giác của cô.

"Yep, rất ngon. Hương vị cà phê ngon thế này thì đáng lẽ phải có nhiều khách hơn mới phải chứ..." Kyouko nói, liếc nhìn những chiếc ghế và bàn còn trống.

"Hôm nay vắng khách đấy," Melissa nói. "Chứ bình thường không có im ắng như thế này đâu."

"Đúng vậy," Lester nói thêm. "Mọi người có lẽ đang ở sân vận động hoặc là xem nó tại một trong những màn hình lớn được lặp đặt ở góc của con đường kế bên rồi. Chờ chút, không phải đáng lẽ ra cô cũng phải ở đó sao, Sensei?"

"Mà, tôi có phải giáo viên dạy kèm của con bé hay gì đâu. Mặc dù, đúng là tôi đã cho con bé vài chỉ dẫn lúc nó tham dự Grysp."

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, và một học sinh mập mạp bước vào quán.

“Brr, bên ngoài lạnh quá... Như bình thường nhé, Lester... Oh! Yatsuzaki - sensei?!”

“Chà, không phải Randy Hooke đây sao?"

Cậu bạn cũ của Lester có vẻ như vẫn còn ở đây.

"Tại sao những học sinh cũ của mình lúc nào cũng hét toáng lên khi nhìn thấy mình vậy nhỉ?" Kyouko lầm bầm.

"Không phải điều đó cho thấy cậu là loại giáo viên như thế nào à?" Melissa đáp trả, miệng lưỡi vẫn cay nghiệt như ngày nào.

“Ugh…”

Lester và Randy cùng gật đầu, như thể họ không thể nào nói được câu gì chí lý hơn thế nữa.

***

"Hiện tại thì đó là tất cả báo cáo về Elliott-Pound," Eishirou nói trong phòng quan sát đặc biệt dành cho Học viện Seidoukan tại Sirius Dome.

Chủ nhân của cậu - Claudia Enfield - dịu dàng mỉm cười và bắt chéo một chân. "Cảm ơn, Eishirou. Như vậy hẳn nghĩa là hôn ước giữa Ernest và Diana đã trở thành chính thức. Trong trường hợp đó, chắc chắn những người ủng hộ Genestella sẽ có được lợi thế trong tổ chức... Có lẽ tốt hơn hết là liên lạc với Elliot sớm nhất có thể. Tôi sẽ xem xem Laetitia có thể làm gì..."

Cô dựng lời lại, đặt một tay lên cằm và hạ ánh mắt xuống chìm vào suy nghĩ.

Claudia đã trưởng thành sau khi vào học đại học của Học viện Seidoukan, nhưng cô chưa bao giờ đánh mất khí chất dịu dàng của mình. Với những học sinh không biết rõ bản chất thật sự của cô, có lẽ cô trông giống hình tượng một người chị gái, điều đó giải thích cho việc cô nhận sự ủng hộ nhiệt tình của cả nam lẫn nữ. Tuy nói vậy, cô cũng đã trui rèn bản tính ác quỷ của mình, và theo quan điểm của Eishirou, cô là một con quỷ thật sự.

Mặc dù vậy, năng lực và khả năng ra phán quyết sắc sảo của cô là không phải bàn cãi, và cô vẫn tiếp tục phụng sự dưới tư cách chủ tịch hội học sinh. Cô là người giữ cái ghế này lâu nhất trong lịch sử học viện, và thậm chí trong cả năm trường còn lại, người duy nhất giữ vị trí đứng đầu lâu hơn cô có lẽ chỉ có Mặc Khải của Jie Long.

Ngoài vai trò chủ tịch hội học sinh, Claudia cũng là một học sinh và là thư ký cho mẹ của mình, Isabella. Cô không phải chỉ có hai vai trò - mà cô kiêm nhiệm luôn cả ba. Hơn nữa, cô không phải chỉ phân tích thông tin trong nội bộ Asterisk liên quan đến sáu trường, cô cũng giám sát những thông tin tình báo liên quan đến các tập đoàn tích hợp quản lý họ. Rất có thể, cô đang lên kế hoạch cho việc tốt nghiệp khi cô chính thức vào làm tại Galaxy.

Vậy nên, những công việc mà cô giao cho Eishirou đã trở nên khó khăn hơn nhiều so với trước kia, và nói thật thì, cậu ước gì cô ấy có thể cho cậu nghỉ ngơi một chút.

"Giờ thì, sang nhiệm vụ tiếp theo..."

"Um, chủ tịch? Không phải Shadowstar sẽ gặp chút khó khăn nếu như không có tôi sao? Tôi nghe nói rằng không có nhiều tân binh mà. Chúng ta đang thiếu thốn nhân lực đúng chứ?"

Nói trắng ra thì, dạo này Eishirou giống như gián điệp cá nhân riêng của Claudia hơn là một đặc vụ của Shadowstar.

Những nhiệm vụ lén lút rình mò xung quanh IEF của cậu đang càng lúc càng trở nên khó khăn hơn, và nói thật lòng thì, cậu muốn được nghỉ ngơi và làm nhiệm vụ gì đó dễ dàng hơn một chút.

"Đừng lo lắng. Năng lực của Silas Norman rất phù hợp với tình hình hiện tại. Cậu ta cũng rất vui, tôi nghĩ vậy, vì sắp sửa trả hết được món nợ của mình."

“Ngh…!”

Với việc khu vực tái phát triển đã được cải tạo, thế giới ngầm của Asterisk cũng đã trải qua những thay đổi tương tự. Nói ngắn gọn, hoạt động gián điệp đã gia tăng, trong khi những cuộc xung đột trực diện giữa các tổ chức tội phạm đã trở nên hiếm hoi hơn. Kết quả là, sức mạnh của những phe thiên về chiến đấu, cụ thể là Grimalkin và Gaishi, đã suy giảm, trong khi những phe chuyên về thu thập thông tin tình báo, chẳng hạn như Sinodomius và Benetnasch, lại trở thành phe thống trị. Năng lực của Silas là điều khiển rối, nhưng nó cũng cho phép cậu lấy được thông tin từ đối phương, nên rất phù hợp với kiểu công việc mới này.

"Mà, nếu như cậu thật sự không muốn, thì tôi cũng sẽ cân nhắc..." Claudia nói. "Nhưng nhiệm vụ mà tôi đang nghĩ đến sẽ có phần thưởng rất lớn đấy. So với những nhiệm vụ hiện tại của Shadowstar, tôi nghĩ là cậu sẽ nhanh chóng buồn chán thôi."

"Ừ thì..." Eishirou không biết phải trả lời như thế nào.

Phương châm của cậu là sống nhàn nhã nhất có thể. Cậu không muốn bị trói buộc vào bất kỳ thứ gì, nhưng đồng thời, cậu cũng muốn được quan sát con người và những sự kiện thú vị. Cậu biết là rất khó để cân bằng hai mong muốn này. Claudia biết rõ bản chất này của cậu - có khi thậm chí còn rõ hơn cả chính bản thân Eishirou - vậy nên rất giỏi trong việc đối phó với cậu.

"Nhưng mà, tôi cũng phải cho cậu thời gian để nghỉ ngơi mới được. Cậu chắc là muốn giành một ít thời gian để ở bên bạn gái nhỉ?"

"Cái gì!?" Eishirou sững người.

"Cựu hội trưởng của câu lạc bộ báo chí..." Claudia nói cùng một nụ cười. "Bây giờ cô ấy là phóng viên của...đài ABC đúng không ? Thật lãng mạn khi mối quan hệ của hai người bắt đầu chỉ từ một cuộc hội ngộ tình cờ."

"L - Làm sao cô...!?"

Quả thật đúng là Eishirou đã gặp lại người hội trưởng cũ của cậu tại hiện trường của một vụ việc cách đây không lâu - cuộc gặp mặt đầu tiên của họ sau vài năm. Nhưng đáng lẽ không một ai có thể biết về chuyện này. Cậu đã đảm bảo thậm chí không để cho những cấp dưới trong Shadowstar bám theo rồi mà.

"Oh-ho, cậu không phải nguồn thông tin duy nhất của tôi đâu, Yabuki." Claudia nói cùng một nụ cười hoàn mỹ.

Không còn nghi ngờ gì nữa - cô ấy sẽ sớm làm đến chức cao trong Galaxy thôi.

Đúng lúc đó, một cửa sổ màn hình bật lên giữa hai người bọn họ, thông báo có một vị khách mới đến.

"Oh, đã đến giờ rồi sao?" Claudia lẩm bẩm và bấm vào cái nút để mở cửa, một cô gái với mái tóc ngắn màu xanh xuất hiện.

"Cảm ơn đã cho mời em, chủ tịch." Cô gái nói bằng giọng đầy năng lượng.

Một cô gái với vẻ ngoài ngây thơ và vui vẻ, không hề có chút bầu không khí tiêu cực nào.

“Chào mừng em, Flora.”

“Hiya!"

Flora Klemm. Trước đây là hầu gái trong lâu đài hoàng gia Lieseltania, đến Asterisk theo lệnh của anh trai Julis - và từng bị Grimalkin bắt cóc. Lúc ấy cô vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng bây giờ cô đã cao hơn đáng kể, cơ thể dẻo dai và săn chắc ấy chính là minh chứng cho quá trình rèn luyện của cô.

Cô chỉ vừa mới đến Seidoukan vào mùa xuân này."Cô mời em ấy sao, chủ tịch? Tại sao chứ?"

"Tại sao à? Tất nhiên là để em ấy được quan sát trận đấu từ chỗ ngồi tốt nhất rồi," Claudia nói, chỉ tay vào một cái ghế gần đó.

Flora cúi chào lịch sự rồi ngồi xuống.

"Flora - hay đúng hơn là, Thaleia - là một trong những tân binh hứa hẹn nhất của chúng ta. Em ấy gánh trên vai mình tương lai của Seidoukan. Chúng ta phải đảm bảo là em ấy được xem tất cả mọi khoảnh khắc của trận đấu này."

"E - Em sẽ cố gắng hết sức!" Flora trả lời, nhìn xuống sân khấu trống trơn trong khi siết chặt hai bàn tay đặt trên đùi.

Vẫn còn một lúc nữa trận đấu mới diễn ra, và cô ấy đang háo hức ngồi chờ.

"Heh, có vẻ như chủ tịch đánh giá em rất cao nhỉ." Eishirou nói.

"Tất nhiên rồi," Claudia trả lời. "Cô bé là chủ nhân đầu tiên của Ser Veresta sau Ayato mà."

Flora đã được có tên trong Name Cult ít lâu sau khi nhập học Seidoukan, và đã thu hút khá nhiều sự chú ý với phong cách kiếm thuật hoa mỹ của mình, có phần nào gần giống như các chiến binh của Gallardworth. Nhưng điều đáng chú ý nhất chính là cô đã được chọn làm chủ nhân của Ser Veresta.

Sau khi Ayato tốt nghiệp, rất nhiều học sinh đã cố gắng thử sức với thanh kiếm đó, nhưng không có người nào đạt đủ tỉ lệ tương thích. Đó là, cho đến khi Flora chạm tay vào nó.

"N - Nhưng mà... Em vẫn chưa thể thuần thục được nó..." Cô nói, xụ vai xuống.

Không có gì đáng ngạc nhiên. Thậm chí đến Amagiri Ayato cũng phải mất gần ba năm mới làm chủ được thanh kiếm đó. Và tất nhiên, nó yêu cầu người sử dụng phải có một lượng prana khổng lồ. Nếu không có lượng prana đáng kể như Ayato, sẽ không thể sử dụng nó lâu được.

Xét về lượng prana thì có vẻ như Flora ở trên mức trung bình, nhưng vẫn không thể sánh được với Ayato. Vì lý do đó, cô chỉ kích hoạt Ser Veresta khi thật sự cần phải sử dụng đến nó.

"Phải, em vẫn còn nhớ rõ anh ấy, kể cả sau chừng ấy thời gian..." Flora lẩm bẩm. "Amagiri - san đúng thật là tuyệt vời."

Eishirou không hề bỏ lỡ vẻ mặt tự hào thoáng hiện lên trên biểu cảm của Claudia trong một khắc.

Thật tốt khi cô ấy vẫn giữ được sự dễ thương đó...

"Có gì không, Yabuki?" Claudia hỏi, như thể đã đọc được suy nghĩ của cậu.

"Không, không có gì đâu." Eishirou ngoảnh mặt đi để trốn chạy khỏi nụ cười đầy vẻ đe dọa của cô ấy.

"Ồ, phải rồi..." Flora lên tiếng, vỗ hai bàn tay vào nhau như thể vừa nhớ ra gì đó. Cô quay sang nhìn hai người bọn họ. "Hai anh chị cũng nhận được thư mời từ Công chúa đúng không? Hai người sẽ đến dự chứ?"

"Tất nhiên. Đã lâu lắm rồi chị mới được gặp trực tiếp Julis mà."

"Chỉ cần không có nhiệm vụ nào, anh cũng sẵn sàng đi dự. Đúng chứ, chủ tịch?" Eishirou nói và liếc nhìn sang cô.

Claudia thở dài chán nản. "Hiểu rồi. Tôi sẽ không giao cho cậu nhiệm vụ nào vào thời điểm đó, Yabuki."

"Được lắm."

Eishirou cuối cùng cũng đã có cho mình một kì nghỉ thật sự. Trong công việc này, bạn không thể nào biết trước được khi nào những nhiệm vụ sẽ lũ lượt ập đến, vậy nên có một kì nghỉ được bảo đảm trước như thế này đúng là vô giá.

"Em ước gì mình có thể nhận được câu trả lời từ Amagiri - san... Nhưng em thậm chí còn không biết làm cách nào để gửi thư mời cho anh ấy."

"Đúng vậy... Nhưng mà cậu ta biết về chuyện này mà, đúng không?"

"Tất nhiên ạ. Công chúa đã dặn em đề cập đến việc này vào lần cuối anh ấy gọi điện đến."

"Vậy thì không có vấn đề gì đâu. Ayato không phải kiểu người sẽ phản bội lòng tin của bạn bè mà. Chị chắc chắn sẽ nhắc đến nó vào lần tới cậu ta gọi đến chỗ chị." Claudia trấn an cô.

"Cảm ơn chị," Flora nói, gương mặt rạng rỡ khi ngẩng đầu lên.

"Mà, có vẻ trận đấu ở dưới kia cũng sắp bắt đầu rồi.*

Được tiếp thêm năng lượng từ những lời bình luận, khán giả ở dưới kia đang rất sôi nổi, sự hào hứng của họ gần như là có thể chạm tay vào được.

Flora tập trung nghiêng người về phía trước quan sát, trong khi Claudia nheo mắt lại đầy mong chờ.

Khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói của Yanase Mico vang lên.

"Giờ thì, cuối cùng cũng đến thời điểm cho trận đấu quyết định cho kỳ Lindvolus năm nay! Ai trong số hai tuyển thủ của chúng ta sẽ khắc ghi tên mình vào lịch sử đây!?"

***

Một bóng người đang bước đi trên hành lang lờ mờ dẫn ra sân khấu.

Lần đầu tiên cô bước đi trên hành lang này, là cùng với cộng sự.

Lần thứ hai, là với bạn bè của mình.

Vài năm đã trôi qua kể từ lúc đó - và bây giờ, Toudou Kirin đang bước đi một mình, giày của cô gõ lạch cạch xuống nền sàn cứng.

Sẽ là nói dối nếu như bảo rằng cô không cảm thấy cô đơn. Cũng có lúc cô cảm thấy thật bơ vơ.

Không cần biết dù cho có trưởng thành như thế nào, cho dù có trở nên mạnh mẽ ra sao, cô vẫn là Kirin hệt như trước kia.

Nhưng như vậy cũng ổn thôi. Chỉ cần cô vẫn còn là chính mình, chỉ cần cậu ta có thể nhìn thấy cô, cho dù đang ở nơi đâu, như vậy là đủ.

Bước qua cánh cổng, cô dừng lại và hít thở sâu.

Sau đó, Kirin bắt đầu chạy và nhảy xuống cây cầu dẫn ra sân khấu, cô có thể nghe thấy những tiếng reo hò phấn khích của các khán giả. Mái tóc dài màu bạc được để xõa ra phủ xuống lưng của cô lấp lánh dưới ánh sáng.

"Đang chạy ra từ phía cổng đông chính là hạng nhất của Học viện Seidoukan! Cô đã vào đến top bốn đội mạnh nhất trong kỳ Phoenix lần trước và chiến thắng Grysp Festa cùng với Glühen Rose, Julis-Alexia von Riessfeld! Kiếm Thánh đời thứ sáu! Biệt danh Siêu tốc kiếm! Người được biết đến là kiếm sĩ vĩ đại nhất trong lịch sử Asterisk, Toudou Kirin!"

Kirin đang tràn đầy năng lượng.

Cô đã nhận phải vài vết thương trên hành trình đi đến được đây, nhưng không có cái nào nghiêm trọng đến mức cản trở khả năng di chuyển trên sân khấu của cô.

Tuy nói vậy, cô không tự tin là mình có thể chiến thắng đối thủ tiếp theo này.

"...."

Cô ta đến rồi.

Theo phản xạ, cơ thể Kirin cứng đờ, và cô nuốt nước bọt.

Đối thủ của cô mới chỉ vừa bước qua cổng, và mặc dù cô ta vẫn chưa bước vào tầm mắt, cảm giác sức mạnh áp đảo tỏa ra từ người đó khiến cho cơ thể của Kirin đóng băng.

Đối thủ của cô ngày hôm nay chính là Mặc Khải đời thứ ba, Fan Xinglou.

"Và bây giờ! Đang bước ra từ phía cổng tây, chính là đương kim hạng nhất của Học viện Jie Long Đệ Thất! Cô gái được thừa kế danh hiệu Mặc Khải huyền thoại! Người từ lâu đã được đồn đại là sở hữu sức mạnh tuyệt đối! Tuy nhiên do giới hạn độ tuổi, đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động tham dự Festa! Cô ấy hiếm khi nào xuất hiện trên sân khấu cho đến bây giờ! Áp đảo trong toàn bộ các trận đấu, chứng minh tin đồn đó là thật, Fan Xinglou!"

Xinglou nhảy xuống từ cây cầu mà không gây ra một tiếng động nào, nở nụ cười thỏa mãn trong khi nhìn Kirin.

“Mm-hmm… Tốt, tốt. Ngươi đã trưởng thành rất tốt. Đúng như ta mong đợi."

Lần cuối cùng Kirin trực tiếp gặp mặt Xinglou là tại bữa tiệc sau khi Lindvolus lần trước kết thúc, vào ba năm trước. Trong quãng thời gian đó, Xinglou đã trưởng thành thành một cô gái xinh đẹp. Tất nhiên, Kirin chắc chắn là đã xem đi xem lại băng ghi hình tất cả những trận đấu của cô ấy nên cô quen thuộc với ngoại hình của cổ. Nhưng khi nhìn gần như thế này thì sự khác biệt lại càng rõ ràng hơn nữa.

Cô ấy nhỏ nhắn và mảnh mai, không đặc biệt cao, tay chân mảnh khảnh và cơ thể thì vẫn đang phát triển, mặc dù rõ ràng là rất săn chắc. Tóc của cô ấy óng ánh nhiều màu sắc hệt như cánh bướm, và tuy trông vẫn y như cũ, cô đã cắt ngắn nó đáng kể.

"Trận đấu giữa ngươi và Xiaohui tại bán kết Grysp, và trận tái đấu vào sáu tháng trước - cả hai đều rất tuyệt vời."

"... Tôi lúc đó vẫn chưa đủ mạnh."

Đúng như lời hứa, Kirin đã đồng ý tái đấu với Xiaohui vào sáu tháng trước, và cô đã để thua anh ta trong gang tấc.

“Ho-ho-ho! Đúng là mục tiêu mà Xiaohui nhắm đến rất cao. Nhưng mà... Nếu như ngươi sử dụng thanh Orga Lux đang đeo ở trên eo, ta nghĩ kết quả có lẽ đã khác rồi."

"Chuyện đó..."

Quả thật là Kirin đã không sử dụng Fudaraku. Hay đúng hơn là, cô không thể sử dụng nó.

Bởi vì, cô đã để dành nó cho ngày hôm nay.

"Tốt, tốt. Xiaohui đã nói với ta là ngươi đã chiến đấu hết sức. Nó cũng đã kể ta nghe lý do, mặc dù nó không hẳn là vui vẻ gì về chuyện đó lắm đâu," Nói đoạn, vai của Xinglou bắt đầu run rẩy khi cố nhịn cười. "Nó lại rời khỏi Jie Long nữa rồi, tiếp tục chuyến hành trình tu luyện và khám phá. Nhờ vậy mà Hufeng và Cecily đang gặp đủ chuyện rắc rối. Bây giờ cặp song sinh cũng đã chuyển đến làm việc tại tổng hành dinh tập đoàn rồi, nên bọn ta đang thiếu người cho những vị trí lãnh đạo."

"Ể? Xiaohui lại rời trường lần nữa sao..."

Đây là lần đầu tiên Kirin nghe về chuyện đó. Nếu như đó là lỗi của cô thì cô sẽ không sống nổi mất.

"Đừng lo lắng. Đó cũng là điều tốt. Ngươi biết người ta hay nói gì rồi đấy: Nếu yêu thương con cái thì hãy để chúng được tự do."

"Có lẽ vậy... Thế anh ta đã đi tu luyện ở đâu?"

"Ta không biết. Nhưng có lẽ nó sẽ đụng phải Murakumo ở một nơi nào đó thôi."

Điều đó là hoàn toàn có khả năng.

Kirin bật cười nhẹ khi cô tưởng tượng ra cuộc gặp mặt giữa hai người họ.

"Giờ thì... Ngươi đã luôn giữ thanh Orga Lux đó ở trong vỏ kể từ lúc ta thông báo ý định sẽ tham dự Lindvolus lần này đúng không?"

"Đúng vậy."

Kirin đã quyết định sử dụng cơ hội dự Festa cuối cùng của mình để tham dự kỳ Lindvolus năm nay. Cô đã biết ngay từ đầu là Mặc Khải cũng sẽ tham gia, nên không sớm thì muộn cô cũng sẽ đối đầu với cô ấy. Vậy nên, Claudia đã cấm Kirin sử dụng thanh Fudaraku.

“Oh-ho, ta rất vui khi nghe vậy. Nhưng mà ta không ngờ là Kiếm Thánh đời thứ sáu lại e sợ ta đấy."

"... Không cần phải khiêm nhường đâu. Tôi đã nghe đồn về việc cô mạnh đến như thế nào. Và có một người khác ở Seidoukan đã từng đối đầu với toàn bộ sức mạnh của Mặc Khải rồi."

"Ồ, ta hiểu rồi, ý ngươi là Julis nhỉ? Phải, cô ta là kiểu người rất tỉ mỉ trong việc làm tròn nghĩa vụ của mình. Cô ta thậm chí còn cất công gửi ta thư mời vào ngày hôm trước nữa đấy."

Trước khi Xinglou kịp nói tiếp, giọng nói robot đã vang lên thông báo trận đấu bắt đầu.

"Ôi trời, có vẻ như chúng ta đã quá mải mê nói chuyện phiếm rồi. Đây là chỗ con người giao tiếp bằng nắm đấm và lưỡi kiếm mà. Có đúng không, Siêu Tốc Kiếm?"

"... Phải." Kirin trả lời bằng một cái gật đầu.

Xinglou nở nụ cười toe toét trong khi bước về vị trí xuất phát.

Kirin cảm thấy như gánh nặng đã được nhấc khỏi vai cô. Có lẽ cuộc trò chuyện vừa rồi là cách Xinglou giúp cô giải tỏa bớt căng thẳng.

Nhưng kể cả có như vậy, Kirin không nghĩ Xinglou làm điều đó vì cô.

Có lẽ là cô ấy muốn thật sự tận hưởng toàn bộ trận đấu này...

Nếu đã như vậy, cô sẽ cho đối thủ đúng thứ mà cô ta mong muốn.

"Chung kết Lindvolus - Bắt đầu!"

Trận đấu bắt đầu, và Kirin rút thanh Fudaraku ra. Một loạt những tia điện màu tím bắn ra xung quanh cô.

Ngay khi Kirin rút thanh kiếm ra, nó kháng cự như thể cô đang cầm một con rồng dữ ở trên tay vậy. Kirin nghiến răng và cố chế ngự nó - nếu không thì, thanh kiếm sẽ nổi điên ngay khi nó có cơ hội.

Sau cùng thì, Fudaraku là một Orga Lux mang hình dáng một thanh kiếm Nhật, có năng lực tích trữ năng lượng chừng nào lưỡi kiếm còn được giữ ở trong bao. Và năng lượng tích trữ càng nhiều, nó sẽ càng khó để điều khiển. Lượng năng lực tích trữ trong một tháng đã đủ để cho nó sức mạnh ngang ngửa bất kỳ Tứ Sắc Runesword nào. Hồi Kirin chiến đấu với Percival Gardner trong sự kiện Golden Noontide, cô đã đánh bại Chén Thánh với năng lượng tích trữ trong vòng bốn tháng.

Hiện tại, Fudaraku đang chứa trong nó lượng năng lượng tích trữ trong suốt một năm.

Và Kirin đã đủ mạnh để kiểm soát nó.

“Haaaaaaaaaah!”

Kirin rút thanh kiếm ra cùng một tiếng thét khi một luồng gió quét qua sân khấu.

“Hah… Ha-ha-ha-ha-ha! Tuyệt vời! Thật tráng lệ! Tinh thần chiến đấu thật mạnh mẽ! Ta không thể chịu nổi nữa rồi! Chiến đấu nào!"

Má của Xinglou đỏ ửng lên vào háo hức. Cô bẻ những khớp ngón tay của mình kêu răng rắc, sau đó...

...!? Cô ta biến mất rồi. Kirin hoảng hốt. Không, cô ta ở ngay sau lưng mình!

Không đời nào Mặc Khải, dù có mạnh đến mấy, có thể di chuyển nhanh hơn Thiên Lý Nhãn của Kirin được - nghĩa là hẳn cô ấy đã sử dụng dịch chuyển tức thời.

Kirin nhảy ra phía trước, vặn người trên không, và tung đòn với một ánh chớp lóa mắt bằng Fudaraku.

“Oh-ho! Vậy ra ngươi có thể phản ứng lại với shukuchi của ta ngay lần đầu tiên sao?!"

Ngay lập tức, Xinglou xuất hiện sau lưng Kirin, tấn công bằng một cú đá cực mạnh và nhanh chóng phản công ngay khi cô ấy tung đòn bằng Orga Lux của mình để chặn nó. Nhưng Xinglou vẫn tránh được đòn đánh bằng khả năng võ thuật đáng kinh ngạc của mình.

Xinglou nhảy đến tiếp cận, tung ra một chưởng bằng tay phải, nhưng nó đã bị Kirin chặn bằng Fudaraku. Mặc dù không thể sánh bằng Ser Veresta, Fudaraku cũng đã tích trữ thừa đủ năng lượng để chém đứt bất kỳ thứ gì. Một đòn đánh trực diện bằng tay trần đáng lẽ phải khiến người thi triển bị thương, vậy mà Xinglou lại đẩy được thanh kiếm sang bên chỉ bằng một cái vẫy cổ tay, và tung ra một đòn đánh khác bằng tay trái.

"Ể?"

Kirin vòng sang phải và tấn công bằng một cú chém dọc xuống trong khi lùi lại nửa bước - nhưng vẫn không đủ. Cô chém đứt phần ống tay áo trên bộ đồng phục Jie Long của đối thủ, nhưng đồng thời, Xinglou cũng tung một đòn bằng cùi chỏ vào bụng của cô.

“…!”

“Ngh!”

Kirin bị đẩy lùi lại bởi lực của đòn đánh trong khi cú chém tiếp theo của cô để lại một vết cắt nông ở phần cánh tay trên của Xinglou.

Và rồi...

Phun ra một ngụm máu, Kirin tung ra thêm một đòn đánh khác.

"Hmm!"

Cú chém , được Kirin giải phóng bằng toàn bộ sức mạnh, chẻ đôi sân khấu theo một đường thẳng, và mặc dù Xinglou đã cúi người xuống để tránh được, nó vẫn khiến cho vài sợi tóc của cô phất phơ trong không khí như những cách bướm rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.

"... Rất ấn tượng. Với kiếm thuật như thế, đúng là ngươi không có đối thủ. Nếu vậy thì..."

Không gian xung quanh Xinglou bắt đầu vặn vẹo, rồi ba vajras xuất hiện từ hư không - Dokkosho, Sankosho, và Gokosho.

"Các tiên cụ, được Mặc Khải đời thứ nhất để lại. Giờ thì, bắt đầu thôi."

Các vajras lơ lửng xung quanh Xinglou như vệ tinh - rồi phóng thẳng về phía chỗ Kirin.

Phần mặt đất dưới chân Kirin bị thổi bay khi cái vajras thứ nhất bay đến chỗ cô như tên lửa, theo sau ngay sát nút là cái thứ hai và thứ ba.

Bọn chúng đúng là có sức phá hủy rất đáng sợ, nhưng Kirin thấy chúng dễ đối phó hơn so với những đòn tấn công cận chiến ban nãy của Xinglou.

Hơn nữa...

"Pah!"

Kirin lao đến chém xuống bằng Fudaraku, nhắm ngay Dokkosho khi nó bay đến trước mặt cô lần nữa.

"...! Cái gì!?"

Cú chém chẻ gọn chiếc vajra ra làm đôi, tạo ra một đám mây những mảnh vụn ở sau lưng Kirin khi cô dừng lại, và rồi Sankosho cùng Gokosho cũng bị phá hủy bằng cách tương tự.

"... Ta không ngờ là ngươi có thể phá hủy tiên cụ của ta dễ dàng như thế đấy. Ngươi đúng là mạnh hơn ta nghĩ."

"Xét về khả năng võ thuật thì mọi chuyện có thể khác, nhưng nếu là một cuộc so tài về vũ khí thì tôi sẽ không thua đâu." Kirin tuyên bố trong khi thủ thế chuẩn bị cho chiêu tiếp theo.

Xinglou nhìn Kirin bằng ánh mắt thỏa mãn. "Oh-ho...! Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Vậy thì hãy nếm thử thứ này xem!"

Nụ cười trên gương mặt Xinglou mất đi sự vui vẻ và biến thành nụ cười nguy hiểm.

"Hãy vui lên. Thậm chí Helga Lindwall còn chưa được nếm thử chiêu thức tiếp theo này của ta đấy."

Một lần nữa, không gian xung quanh Xinglou vặn vẹo - nhưng lần này, cô ấy cho tay vào điểm vặn xoắn ấy.

Xinglou giữ như vậy trong một lúc, cứ như là đang lục tìm đồ trong ngăn tủ. Khi lấy tay ra, trên tay cô ấy là một vật hình trụ màu đen.

"Đó là..."

"Hmm, cái này không phải thứ phổ biến trong thế giới hiện đại ngày nay nhỉ? Đây là một cây thiết bảng cổ của Trung Quốc."

Và như thế, Xinglou thản nhiên vung nó xuống.

"Tên nó là Dashenbian.”

"...!?"

Một khắc sau, một thứ sức mạnh vô hình khổng lồ trút xuống đầu Kirin từ bên trên, nghiền nát cô dưới sức nặng kinh khủng của nó.

“Ughhhhh!”

Mặc dù Kirin cố đỡ đòn bằng cách giơ thanh Fudaraku lên, nhưng nó vẫn quá nặng, quá mạnh. Không thể đánh bật nó đi, Kirin buộc phải cố chịu đựng, gồng cứng cả hai chân trong khi thứ sức mạnh kia đẩy lùi cô, tạo ra một cái hố trên mặt đất.

Cho đến khi cuối cùng...

“Hah… Hah… Hah…!”

Kirin đã may mắn sống sót qua đợt tấn công đó. Xinglou, đứng quan sát cô từ trên rìa của miệng hố, chầm chậm vỗ tay.

"Khá lắm. Ngươi xứng đáng nhận được lời khen đấy."

"... Không thể nào... Nó là thật sao...?"

Dashenbian.

Thậm chí Kirin cũng biết đến cái tên đó. Đả Thần Tiên, một vũ khí thần kỳ mang danh là bảo bối, được Khương Tử Nha, nhân vật chính trong tiểu thuyết cổ Bảng Phong Thần, sử dụng.

Có vô số Orga Lux tại Asterisk mang cái tên gắn liền với những vũ khí thần thoại từ khắp các niên đại và nền văn hóa khác nhau, nhưng cuối cùng thì chúng vẫn chỉ là một kiểu mô típ vay mượn mà thôi.

... Nhưng thứ vũ khí đó của Fan Xinglou, rất có thể là...

"Tất nhiên. Ta rất muốn nói đây là hàng thật...nhưng mà không phải thế. Đây chỉ là bản sao của một cổ vật được để lại tại Vùng đất Bất tử từ rất lâu rồi mà thôi."

Trong khi nói, Xinglou thò tay vào chỗ không gian biến dạng ở trên vai mình.

"Giờ thì, cái tiếp theo nào... Ừm, Huaxue Shendao có lẽ được đấy."

Xuất hiện từ trong chỗ không gian biến dạng là một thanh kiếm màu đỏ đang rỉ xuống một thứ chất lỏng trông như máu.

"Giờ thì, trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Đừng có để nó kết thúc sớm nhé!"

Kirin đứng dậy và thở dốc, và rồi, lau đi mồ hôi ở trên trán, cô ngước lên nhìn Xinglou. "... Trước khi trận đấu bắt đầu, tôi không nghĩ mình có nhiều cơ hội đánh thắng cô. Bây giờ tôi vẫn nghĩ như vậy."

"Ồ?" Vẻ thất vọng hiện rõ lên trong mắt của Xinglou.

"Nhưng mà tôi sẽ nói điều này... Tôi không có ý định chịu thua đâu."

"..."

Không phải là Kirin không thể chấp nhận việc bị đánh bại. Phải, sức mạnh của Fan Xinglou rất đáng gờm và Kirin vẫn chưa chạm đến được cảnh giới đó - nhưng như thế không có nghĩa là cô đã thua.

Rút thanh Hiinamaru ra từ trên eo, cô thủ thế, cầm hai thanh kiếm.

Đôi mắt của Xinglou mở to ra, và với việc tóc của cô dựng ngược lên dữ dội, cô bật cười. "“Heh-heh-heh…! Nói hay lắm! Đó là lời thách thức hay nhất ta từng được nghe trong nhiều thế kỷ nay đấy!"

Và rồi, Xinglou và Kirin di chuyển cùng một lúc, lao thẳng vào nhau.Khi những thanh kiếm của họ va chạm dữ dội với nhau, những tiếng hò reo điên cuồng vang khắp sân vận động.

***

"Khách đi lậu à?"

Percival Gardner ngẩng lên và nhìn thấy người cấp trên hiện tại của cô, Amagiri Haruka, đang trông có vẻ khá bối rối.

Lindvolus đã kết thúc, và các sĩ quan của Stjarnagarm cuối cùng cũng có cơ hội để nghỉ ngơi. Nhưng như thế không có nghĩa là Asterisk đã hoàn toàn yên bình. Percival vẫn còn là tân binh, nhưng cô đã được gửi ra ngoài thực địa mỗi ngày và hiện tại chỉ quay về tổng hành dinh để ăn nhẹ.

Nhưng đối với Percival, càng bận rộn bao nhiêu, cô càng có ít nhất thời gian để lo lắng về những suy nghĩ vẩn vơ bấy nhiêu.

"Phải, khách đi lậu. Mấy vụ thế này không hiếm, nhưng mà, lần này chúng tôi phải xử lý một cô bé. Em ấy không mang theo bất kỳ loại ID nào, và cũng không nói cho chúng tôi biết tên cũng như chuyện gì đã xảy ra với mình."

Haruka bây giờ là sĩ quan có thực lực mạnh thứ hai trong đội chỉ sau Helga Lindwall, mà, mới thoạt nhìn thì bạn không thể nào biết được do phong thái điềm đạm và dịu dàng của cô. Tất nhiên, bất cứ ai đã trải qua luyện tập đều có thể nhận ra sức mạnh của cô. Dù sao thì, việc cô lúc nào cũng điềm tĩnh - chính là điều khiến Percival Gardner nhận ra ý nghĩa của việc sở hữu sức mạnh thật sự.

Điềm đạm, dịu dàng, thẳng thắn và mạnh mẽ - hoàn toàn trái ngược với cô.

"Nhưng mà...có một dãy số, được xăm lên vai phải của cô bé."

"...!"

Ngay khi nghe những lời tiếp theo, Percival nhảy dựng lên, gần như là ngã khỏi ghế.

Thứ đó nghe giống như là dãy số từng được in lên trên vai phải của Percival, bằng chứng cho thấy cô từng thuộc về Viện.

"... Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi lấy lời khai của cô bé."

"Cảm ơn. Tôi sẽ báo lại cho chỉ huy biết và để việc này lại cho cô."

"Hiểu rồi."

Bình thường thì, dãy số đó chỉ được xóa đi khi đến thời điểm giao hàng. Và ngoài giao hàng, chỉ có một cách để ra khỏi Viện.

Bị loại bỏ.

Percival nghiến răng trong lúc rảo bước nhanh trên hành lang trong tổng hành dinh.

Sau sự kiện Golden Noontide, Percival đã buộc phải trải qua một quá trình điều trị kéo dài. Tâm trí của cô, thứ đã bị Varda-Vaos thao túng, cần có một quãng thời gian đáng kể để hồi phục, và kể cả bây giờ, cô thỉnh thoảng vẫn nhớ lại những ngày cô bị Orga Lux đó ảnh hưởng.

Phải, không như Ursula Svend, người đã hoàn toàn bị Varda-Vaos cướp đi ý thức, kí ức của Percival vẫn còn nguyên vẹn. Cứ như thể cô sẽ không bao giờ được cho phép trốn chạy khỏi sự thật về điều mà cô đã định làm, hay tội lỗi của bản thân cô.

Nhờ vào mong muốn giữ cho mọi chuyện ở trong vòng bí mật của Tổ chức Tập đoàn Tích hợp, những bằng chứng chắc chắn về việc tẩy não, và sự can thiệp cá nhân của Claudia Enfield từ Học viện Seidoukan, Percival đã được miễn trừ khỏi tất cả mọi hình phạt một cách có điều kiện. Nhưng như thế không nói lên rằng cô đã được tha thứ cho mọi lỗi lầm của mình. Và quan trọng hơn hết, cô không thể tha thứ cho chính bản thân.

Không thể tiếp tục ở lại Gallardworth, cô quyết định nghỉ học, mặc cho bạn bè đã làm tất cả mọi thứ có thể để can ngăn cô. Và chính Helga, chỉ huy của Stjarnagarm, đã chìa tay ra với cô.

Nếu như, Helga đã nói, cô muốn chuộc lại tội lỗi của mình, thì còn cách nào tốt hơn là bảo vệ thành phố này và người dân của nó chứ? Chính những lời ấy đã mang Percival đến với Stjarnagarm, và cô đã trở thành một sĩ quan cảnh sát kể từ đó.

Nhìn lại thì, IEF có lẽ khá là vui với sự sắp xếp này, bởi vì nó cho phép họ để mắt đến những hành động trong tương lai của Percival. Tuy việc Helga ghét IEF là điều ai cũng biết, tổ chức có vẻ như lại đánh giá cô ấy rất cao, mặc dù họ thỉnh thoảng vẫn bực mình vì những hành động của cô.

Tuy nhiên, cho dù có nỗ lực dưới tư cách một cảnh vệ thành phố đến mức nào đi nữa, Percival vẫn không thể tha thứ cho bản thân. Có lẽ là cô không bao giờ có thể làm được.

Kể cả nếu...

"...!"

Trong lúc đầu óc cô vẫn còn quay cuồng vì những suy nghĩ đó, Percival chợt nhận ra là đôi chân cô đã đưa cô đến trước cánh cửa dẫn vào phòng thẩm vấn.

Sắp xếp lại suy nghĩ, cô gõ cửa, rồi xoay núm vặn.

“Oh…”

Ở bên trong là một cô gái trẻ, đang đứng ở giữa phòng mặc cho những chiếc ghế ngồi đã được để sẵn.

Ngay khi nhìn thấy Percival thì cô bé co rúm lại, sợ sệt lùi về trong góc phòng. Mái tóc màu xám của cô bé rối bời, bộ váy thì bẩn thỉu. Thoạt nhìn qua thì rõ ràng là cô bé không hề có người bảo hộ nào khác. Cô bé trông chỉ mới khoảng mười hai, mười ba tuổi.

"Hmm...?"

Percival đột nhiên có có một cảm giác phi lý kì lạ khi quan sát cô bé.

Cô bé cứng đờ, co rúm người lại.

Cái gì thế này...?

Cô vẫn không thể nào tin, nhưng không còn nhầm lẫn gì nữa.

"11573394." Cô lên tiếng.

"Ể...?"

"Đó là mã số của tôi, khi vẫn còn ở đó."

"...!"

Cô bé mở to mắt ra ngước nhìn cô.

"Em sẽ nói chuyện với tôi một chút chứ?" Percival đề nghị, mời cô bé ngồi.

Cô bé ngần ngại trong một lúc sau đó chấp nhận lời mời. Sau hành động đó, có vẻ như cô bé đã mở lòng hơn với Percival một chút.

"... Vậy tại sao em lại đến đây?" Percival hỏi cụt ngủn.

Không cần phải hỏi tên hay tuổi của cô bé. Điều cô cần biết chính là ý định của em ấy.

"E - Em... Bọn họ không còn cần em nữa... H - Họ nói là em không còn cần thiết, rằng em không còn hữu dụng nữa... Nên trước khi họ loại bỏ em, e... E - Em đã cố gắng trốn thoát..." Cô bé ấp úng nói, giọng của em ấy nhỏ và run rẩy. "Em... Em không biết nó ở đâu...nhưng em đã nhìn thấy một thành phố...có...um, Festa? Lindvolus? Dù sao thì, em đã nhìn thấy video về nó...và nó thật sự, thật sự rất đẹp... E - Em... Em muốn được đến đó...! Vậy... Vậy nên...!"

Trước khi Percival kịp nhận ra, cô bé đã từ trên ghế nghiêng người về phía cô, nói ra hết tâm can của mình.

“Oh…!”

Có lẽ là đã nhận ra sự hào hứng của bản thân, cô bé đỏ mặt, xấu hổ nhìn xuống sàn nhà trong khi thu người lại.

"... Tôi hiểu rồi. Nếu vậy thì, tôi có một câu hỏi nữa," Percival lẳng lặng hỏi, đôi mắt cô nheo lại. "Em đã che giấu khả năng thật sự của mình à?"

"...!"

Cô bé nuốt nước bọt.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Đôi mắt của Percival có thể nhìn thấu mọi sự dối trá. Cô bé này đang che giấu một sức mạnh cực lớn. Rất có thể, cô bé mạnh ngang ngửa với chính Percival. Nếu không thì, không đời nào cô bé có thể tự mình trốn thoát khỏi Viện được.

Và nếu như đã có năng lực đến vậy, không đời nào Viện lại đi loại bỏ cô bé. Đánh lừa những nhân viên ở đó cần rất nhiều quyết tâm và sự khéo léo.

Nói cách khác, cô bé đã tự mình chọn việc bị loại bỏ.

"L - Làm cách nào...? T - Trước đây chưa từng có ai nhìn thấu em kia mà..." Cô bé nhìn thẳng vào Percival với ánh mắt ngỡ ngàng.

"Sao em lại che giấu nó?" Percival hỏi.

Và rồi, nhìn xuống sàn nhà, cô bé trả lời bằng giọng lí nhí. "B - Bởi vì... E - Em sợ..."

"Sợ...? Sức mạnh của chính em sao?"

Cô bé trả lời bằng một cái gật đầu cứng nhắc.

Rõ ràng là có một sự mâu thuẫn ở đây. Sợ hãi việc bộc lộ sức mạnh của bản thân, nhưng vẫn hướng ánh mắt về phía sân khấu Festa và mong muốn được tham gia nó.

Nhưng Percival hiểu rõ nỗi khổ ấy của cô bé.

Không phải mọi người đều có khả năng sống thật với cảm xúc và mong muốn của họ. Có những người không thể nào tự mình lựa chọn, không bao giờ có thể từ bỏ một mong muốn để theo đuổi mong muốn khác.

"Tôi hiểu rồi. Vậy, câu hỏi cuối cùng." Percival dừng lại trong một lúc. "Bây giờ em muốn làm gì?"

Cô bé đánh ánh mắt đi, nghiến răng như thể đang kiềm chế những câu từ của mình. Cuối cùng, sau một hồi im lặng, cô bé lắc đầu và ngẩng mặt lên, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. "E - Em muốn được tham dự Festa!" Cô bé nói bằng giọng chắc nịch.

"Được thôi. Nếu vậy thì, tôi sẽ giúp em."

"Ể...?"

Khi Percival đưa bàn tay phải ra, đôi mắt cô bé mở to vì ngạc nhiên.

Đối với cô bé, Percival không là gì khác ngoài một sĩ quan của Stjarnagarm, một người mà cô bé vừa mới gặp. Cô bé thậm chí còn không biết tên của cô.

Ngoài ra, Percival thậm chí còn không có thẩm quyền để làm việc này. Mặc dù Haruka đã cho phép cô tiến hành thẩm vấn ở đây, lời hứa mà cô vừa đưa ra rõ ràng là nằm ngoài phạm vi nghĩa vụ của cô. Tùy thuộc vào kết quả mà có thể cô sẽ không chỉ bị khiển trách hay cảnh cáo thôi đâu.

Có lẽ cô chỉ đang cố bù đắp. Có lẽ cô đang cố gắng chuộc tội bằng cách giúp đỡ cô bé này bởi vì cô đã không thể cứu được những người bạn của mình.

Tuy nói vậy, nhưng đây là bước đi đầu tiên mà cô tự mình quyết định. Người đang chìa tay ra với cô bé đây không phải là Đối tượng #11573394 của Viện, cũng không phải là Agrestia - người sử dụng Chén Thánh, càng không phải một sĩ quan của Stjarnagarm - chỉ đơn thuần là Percival Gardner mà thôi.

"..."

Cô bé nhìn bàn tay được đưa ra trong một lúc, sau đó, bẽn lẽn, vươn tay ra nắm lấy nó.

Bàn tay của cô bé nhỏ xíu, nhưng rất ấm áp.

Trong khi Percival dùng tay phải nắm tay cô bé, cô dùng bàn tay trái để mở một cửa sổ màn hình. Việc cô bé trốn thoát khỏi Viện nghĩa là em ấy không có tên, quốc tịch, hay bất kì thứ gì khác. Cứ thế này, cô bé có thể sẽ phải vào một trong những cơ sở mà có đến chín mươi phần trăm khả năng em ấy sẽ trở thành con mồi để những kẻ khác bắt nạt. Có thể có rất nhiều người tốt trên thế giới này, nhưng mấy kẻ nhắm vào những đứa trẻ cơ nhỡ thường là những kẻ xấu.

Để ngăn cản chuyện đó xảy ra thì cần rất nhiều nỗ lực.

Thứ cô bé này cần không phải là sức mạnh của một cá nhân, mà là của cả một tổ chức.

"... Thật là ngạc nhiên. Tôi không ngờ là cô lại gọi cho tôi đấy, Gardner."

Gương mặt hiện lên trên cửa sổ màn hình là Elliot Foster, học sinh hạng nhất và là chủ tịch hội học sinh của Gallardworth. Đã lâu rồi Percival mới lại nhìn thấy mặt cậu ta, và trông cậu đã trưởng thành hơn - bây giờ cậu ta đã cao hơn, rất ra dáng người đại diện của Học viện Thánh Gallardworth.

"Đã lâu không gặp, Percival."

Đứng bên cạnh Elliot là bạn gái của cậu, Noelle Messmer.

Cũng giống như cô bé, Percival đã ra quyết định và cúi đầu chào hai người trong cửa sổ màn hình.

"Tôi xin lỗi và đã đường đột gọi cho cậu như thế này, nhưng tôi có một chuyện muốn nhờ... Cậu sẽ giúp tôi chứ?"

Và đó chính là cô bé, người sau này sẽ lấy biệt danh Hexametros, mở ra một kỷ nguyên mới cùng Flora Klemm, biệt danh Thaleia, và Fan Xinglou, Mặc Khải, thứ được biết đến với cái tên Kỷ nguyên Ba Thiếu Nữ - nhưng đó sẽ là câu chuyện vào một dịp khác.

***

"Cho ba bia đi, ông chú. Thêm cả dưa muối và trứng cuộn nữa."

"Có ngay."

Một quán nhậu ngày thứ sáu đang gần như kín khách.

Ở góc xa của căn phòng lót thảm tatami, Saya, ngồi tại một cái bàn cũ, xếp chân lại trong bộ đồ công sở và gọi vài món mà thậm chí còn không thèm nhìn menu. Bởi vì vẻ ngoài trẻ con của mình, cô thường bị bảo phải đưa ra ID tại ở những chỗ như thế này, nhưng vì là khách quen ở đây, nên việc đó không cần thiết. Xét về ngoại hình, cô gần như là không hề thay đổi gì trong suốt ba năm qua - hay nói đúng hơn là, suốt sáu năm qua.

Trong những thành phố lớn gần như vẫn còn nguyên vẹn sau sự kiện Invertia, vẫn có những cửa hàng và quán ăn tiếp tục những truyền thống suốt từ hàng thế kỷ trước. Điều đó đặc biệt đúng tại Kyoto này, nơi việc tái thiết đô thị quy mô lớn đã bị hạn chế. Tuy nói vậy, nhưng những tòa nhà ở đây chắc chắn đã được xây dựng lại hay tái cấu trúc vài lần rồi.

"Menu đây. Cứ gọi món gì mà cô thích. Đa phần đều ngon lắm đấy."

"..."

Đang ngồi đối diện Saya là Camilla, người trông có vẻ không được thoải mái lắm, biểu cảm của cô ấy rất khó đoán. Giống như Saya, cô cũng đang mặc một bộ đồ công sở, và tóc của cô đã ngắn hơn hẳn so với trước đây.

Một hội nghị quốc tế về meteoric engineering sắp sửa diễn ra vào cuối tuần này tại Kyoto, và cả Camilla lẫn Saya đều sẽ tham dự. Sau khi tốt nghiệp, Saya đã chuyển về khoa meteoric engineering tại Đại học Kyoto thay vì tiếp tục học lên cao hơn tại Học viện Seidoukan. Tuy nhiên, Camilla và khách của cô, lại đi từ tận Asterisk đến đây để dự hội nghị.

"Sao thế?" Saya hỏi.

"Không, tôi chỉ là... Tôi đã bảo cô là tôi muốn nói chuyện rồi mà, đúng không?"

"Ừ. Cứ nói đi."

"... Tại đây sao?" Camilla liếc nhìn quanh, nói lí nhí.

"Có gì sao?"

"Ừ thì... Có cảm giác như nơi này không phải nơi tốt nhất để có những cuộc nói chuyện riêng tư."

"Cộng sự của cô có vẻ như thấy ổn mà," Saya nói, liếc sang chỗ ngồi kế bên.

Ernesta đang tò mò ngó nghiêng ngang dọc khắp nhà hàng, ánh mắt của cô lấp lánh.

"Phải! Tôi đã luôn muốn đến một chỗ như thế này! Tatami! Nhìn xem, sàn nhà làm từ tatami kìa! Tuyệt thật đấy! Tôi phải đặt làm một cái cho phòng thí nghiệm của mình mới được."

Ernesta cũng đang mặc bộ đồ công sở, nhưng mà cô chỉ đi theo tháp tùng Camilla, còn bản thân cô thì không tham dự hội nghị. Cả hai người họ đều đã tốt nghiệp Học viện Allekant và đang tiếp tục nghiên cứu của riêng mình tại phòng thí nghiệm riêng ở Frauenlob.

"Thật ra nơi này khá tốt cho những cuộc trò chuyện bí mật đấy," Saya giải thích. "Tiếng ồn khiến cho việc nghe lén trở nên khó khăn, và cũng chẳng có ai thèm đi nghe lén ở mấy chỗ như thế này đâu."

"... Cô chắc chứ?" Camilla trông vẫn còn nghi hoặc, nhưng cô đã đầu hàng, và xụ vai xuống.

“Ernesta Kühne. Tôi không ngờ là gặp được cô ở đây đấy, bởi cô lúc nào cũng ở trong phòng thí nghiệm mà."

Ernesta đã gần như không xuất hiện trước công chúng kể từ sau sự Golden Noontide vào ba năm trước. Saya vẫn thường xuyên liên lạc với Camilla, nhưng đã rất lâu rồi cô mới lại được nói chuyện trực tiếp với Ernesta.

"Hmm? Ừ thì, tôi đang sắp đến gần mục tiêu của mình rồi, nên tôi nghĩ là ra ngoài một chút cũng hay."

"Là cái tầm nhìn dài hạn mà cô từng nói ấy hả?"

"Ồ? Cô vẫn còn nhớ sao?" Ernesta mỉm cười trong lúc gắp một miếng trứng cuộn vừa mới được đem ra. "Thật ra thì, bọn tôi đang định thảo luận về một khuôn khổ pháp lý thống nhất dành cho hình nhân tự động tại Hội nghị Concordia lần tới. Yep, mọi chuyện đang tiến triển nhanh hơn so với mong đợi của tôi."

"Khuôn khổ pháp lý...?"

“Uh-huh. Kể từ sau sự kiện Golden Noontide, tất cả quốc gia trên thế giới đều đã điều chỉnh lại việc cô có thể làm gì và không được làm gì. Nhưng những luật lệ đó không thật sự phù hợp với thực tế đúng không nào? Nên bọn tôi đang làm việc với IEF để giải quyết chuyện đó."

Sự kiện Golden Noontide. Hiển nhiên, những luật lệ liên quan đến hình nhân tự động đã được thắt chặt lại sau biến cố đó - nhưng đồng thời, thay vì suy giảm, nhu cầu những cỗ máy đó lại tăng lên. Lý do cho việc này rất đơn giản - thế giới đã nhìn thấy rằng cách duy nhất để người bình thường có cơ hội chống lại các Genestella chính là nhờ sự giúp đỡ của hình nhân. Vậy nên, luật pháp và thực tế đã xung đột với nhau, tạo ra vô số những vấn đề. Chính vì thế, việc tạo ra một khuôn khổ pháp lý toàn cầu là rất khó ngay cả khi tình hình không quá phức tạp.

Nhưng sau khi suy nghĩ về nó một lúc, những mảnh ghép của bức tranh xếp hình đã dần dần ăn khớp với nhau.

"... Vậy ra đó là lý do cô lợi dụng Liên minh Cành cây Vàng. Để cuốn các hình nhân tự động vào một sự kiện mang tính quốc tế và đưa chúng lên bàn thảo luận."

"Ai mà biết chứ..." Ernesta trả lời mơ hồ. "Nhưng cô không nghĩ kết quả này tốt hơn hẳn việc Genestella và người bình thường thù ghét lẫn nhau sao?"

"...!"

Mục đích của Liên minh Cành cây Vàng là tạo ra một sự rạn nứt không thể xóa nhòa giữa người bình thường và Genestella, một kết quả chỉ có thể bị ngăn chặn bằng cách cản Orphelia. Nếu như công chúng biết được những vụ tấn công khủng bố trong sự kiện Golden Noontide là nhằm để giải phóng các Genestella, hỗn loạn chắc chắn sẽ nổ ra. Lý do duy nhất cho việc thông tin được giữ ở mức tối thiểu là vì những hình nhân tự động, các thực thể đã tiến hành những cuộc tấn công khủng bố, đã phải chịu sự chỉ trích nặng nề.

"Vậy ý cô là tất cả đã được lên kế hoạch từ trước?" Saya hỏi.

"Không đời nào! Chỉ là tình cờ mà thôi, hay đúng hơn là may mắn. Nếu như các cô không ngăn chặn chúng, tất cả mọi chuyện sẽ trở thành vô nghĩa. Ngoài ra, hình nhân tự động đang càng lúc càng phổ biến trên toàn cầu, không sớm thì muộn sẽ có một vụ việc tương tự mà thôi. Chúng ta càng sớm có một khuôn khổ pháp lý thì càng tốt chứ sao?" Ernesta, cầm ly bia lên bằng một tay, bật cười.

"... Tôi không thích cô cho lắm. Nhưng mà tôi tôn trọng cô." Saya nói.

“Nya-ha-ha, không sao đâu. Nhưng mà tôi vẫn luôn thắc mắc... Tại sao cô lại ghét tôi? Tôi đã làm gì sai à?"

Trước những lời đó, Saya đặt cái chén trên tay xuống bàn. "Cô đã quên rồi sao?"

"Ể?"

"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau - cô đã hôn lên má Ayato!"

"Ồ, chuyện đó... Cô vẫn còn giận à? Thật sự đấy, cô keo kiệt quá đi! Trước hết, tôi tưởng cậu kiếm sĩ đó đã đá cô rồi! Nên như vậy thì không có vấn đề gì cả, đúng không?"

Saya nốc một hơi hết cốc bia đang dang dở, lườm Ernesta, nói lớn. "Thêm một cốc nữa, ông chú!"

"Có ngay đây."

Nghiêng người về phía trước trên mặt bàn, cô nói. "Như thế không có nghĩa là tôi đã bỏ cuộc."

Vào ngày hôm đó và ba năm trước, Saya và những người khác đã bị từ chối. Phải, không phải chỉ có mình Saya - mà cả Julis, Kirin, Claudia, lẫn Sylvia nữa. Tất cả bọn họ.

"Xin lỗi. Nhưng sau khi tốt nghiệp Seidoukan tôi muốn được tận mắt nhìn thấy cuộc sống của Genestella và người bình thường là như thế nào. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ Madiath Mesa đã nhìn thấy nhiều thứ hơn tôi, ông ta cũng đã suy nghĩ về nó nhiều hơn tôi. Và đó chính xác kim chỉ nam của ông ta, tôi đã chối bỏ niềm tin và hành động của y, vậy nên tôi phải chịu trách nhiệm. Để chứng minh rằng tôi đã đúng. Ít nhất là để chứng minh với bản thân... Đó là lý do tôi đi đến quyết định này." Ayato trả lời bọn họ và cúi đầu.

Cậu nói rằng không biết việc đó sẽ kéo dài bao lâu, và cậu không thể kéo họ đi cùng trên cuộc hành trình tìm kiếm câu trả lời được.

Nói thật lòng thì, Saya nghĩ rằng điều đó thật ngu ngốc - và cô vẫn nghĩ như vậy. Chuyện đó là không cần thiết. Nó không có ý nghĩa gì cả. Nhưng đồng thời, như vậy mới giống Ayato. Vậy nên là không có ai nhận được câu trả lời chắc chắn từ cậu ta, nhưng cũng không ai trong số họ chịu từ bỏ.

"Oh," Camilla chen ngang. Từ nãy đến giờ cô vẫn chỉ im lặng uống bia. "Có lẽ tôi nên đi vào vấn đề chính thôi nhỉ?"

"Phải rồi. Cô muốn nói về chuyện gì?" Saya hỏi, giục cô ấy tiếp tục.

Camilla tằng hắng một cái. "Ernesta và tôi đang nghĩ đến việc tiến hành một dự án mới cùng nhau. Chúng tôi muốn có cô tham gia."

"... Một dự án mới?"

"Nó liên quan đến việc tạo ra một lỗ hổng nhân tạo để giao tiếp với mặt bên kia."

"Ể...?"

Chuyện này nghe còn to lớn hơn những gì cô mong đợi, nên cô bất ngờ bật ra thành tiếng.

"Magnum Opus đã thành công trong việc tạo ra lỗ hổng nhân tạo. Tuy nhiên, phương pháp của cô ta không phải thứ chúng ta có thể tái hiện lại. Bọn tôi cần một phương pháp khác. Theo lý thuyết thì, lỗ hổng có thể được tạo ra bằng cách hội tụ một lượng ổn định năng lượng cường độ cao trong một khoảng thời gian xác định. Nghĩa là..."

"Nói cách khác, cô muốn tạo ra một Lux có thể tạo ra lỗ hổng." Saya kết câu hộ Camilla.

"Đúng vậy," Cô ấy trả lời bằng một cái gật đầu thỏa mãn.

Saya khoanh tay lại, trầm tư suy nghĩ trong một lúc.

Đó là một lời đề nghị rất thú vị. Hơn cả thú vị. Nhưng mà...

"Tôi có hai câu hỏi."

"Tôi sẽ trả lời cho."

"Câu hỏi thứ nhất. Tại sao lại là tôi? Tôi đâu phải thiên tài như hai người?"

Saya đã thu hút sự chú ý đáng kể nhờ những chiếc Lux cô ấy thiết kế và sử dụng trong thời gian còn học tại Seidoukan. Nhưng đa phần chúng được thiết kế bởi cha của cô, Souichi, mặc dù cô đã thêm vào vài cải tiến cá nhân của mình. Cô không thể tự mình làm ra chúng. Sau cùng thì, lúc đó cô vẫn còn là một học sinh đang trong quá trình học hỏi. Rất khác biệt so với Camilla và Ernesta.

"Tôi sẽ trả lời cô," Ernesta đang ngà ngà say nói. "Đúng, cô có thể không phải là một thiên tài bẩm sinh. Nhưng cô có tài. Và cô có chính xác kiểu tài năng mà chúng tôi đang cần."

Ernesta có vẻ như có tửu lượng không được cao cho lắm.

"... Được rồi. Câu hỏi thứ hai. Hai người định giao tiếp với mặt bên kia đúng không? Bằng cách nào?"

"Chuyện đó..."

"Tất nhiên là sử dụng hình nhân rồi."

Saya cũng đã đoán vậy. Chỉ cần có Ernesta tham gia, thì đó chính là câu trả lời.

"Có vẻ như tiếp xúc với mặt bên kia sẽ có những nguy hiểm đáng kể đối với con người. Vậy nên đầu tiên chúng ta sẽ thử giao tiếp bằng cách sử dụng hình nhân."

"Hmm..."

"Nếu có thể, chúng tôi muốn được nghe chuyện từ một người đã thật sự tiếp xúc với mặt bên kia. Nhưng việc đó không dễ dàng gì."

Theo như Saya biết, chỉ có ba người là thỏa mãn điều kiện đó. Orphelia Landlufen, Hilda Jane Rowland, và...

"Được rồi. Tôi sẽ tham gia dự án của cô." Saya nói, uống một hơi hết cốc bia thứ hai của mình.

***

Secret Caravan.

Lễ hội âm nhạc này bất thường này được tổ chức một cách bất chợt, ngày, giờ, địa điểm, và những nghệ sĩ tham gia biểu diễn đều gần như không được báo trước. Tuy nhiên, nhờ có sự cuốn hút của các nghệ sĩ, nó rất nổi tiếng đến mức vé lúc nào cũng được bán hết ngay lập tức.

Lần này, nó được tổ chức trong vòng ba ngày tại một vùng hoang dã của nước Úc. Và hiện tại đã là ngày thứ hai của lễ hội.

"Chào! Mấy đứa sao rồi?"

“Whoa! Sylvia…?!Ngay khi Sylvia bước vào trong cái lều dùng làm phòng chờ, những thành viên của Rusalka đang nghỉ ngơi hoảng hốt nhảy dựng lên.

"S - Sylvia...!? Chị đang làm gì ở đây vậy...?"

"Làm gì sao...? Chị là khách mời đặc biệt vào ngày cuối cùng."

“Whoaaaaa! E - Em không hề biết đấy...! Nhất định phải đi xem mới được!"

Từ vẻ mặt ngạc nhiên của Miluše, có vẻ như Secret Caravan giữ bí mật với cả những nghệ sĩ tham gia biểu diễn.

"Wow, đúng là tin sốt dẻo đấy! Chúng ta phải đăng tin này lên mạng mới được...!" Tuulia nói, lấy thiết bị di động ra.

"K - Không được! Cậu sẽ khiến ban tổ chức nổi giận đấy, chưa kể bà chủ tịch cũng sẽ nổi trận lôi đình nữa!" Mahulena, đang ngồi gần đó, nhanh chóng ngăn cô lại.

"Được! Vậy thì mình sẽ đăng ở chế độ ẩn danh, thế là sẽ không lo bị tóm nữa!"

"Như vậy cũng không được!"

Lần này, Mahulena giật lấy điện thoại trong tay Tuulia bằng một động tác rất nhanh và uyển chuyển. Như thường lệ, cô phải đơn độc chiến đấu một mình.

"Nhưng mà...nếu ngày mai chị phải lên biểu diễn, vậy hôm nay chị đến đây làm gì? Heh-heh…” Đột nhiên, Päivi đổi sang giọng nghiêm túc và lẳng lặng chuyển chủ đề. "Không lẽ là về hoạt động do thám của tụi em?"

"Không, không. Ý chị là, Rusalka tụi em bây giờ đã là hạng nhất không có đối thủ tại Queenvale rồi. Chị chỉ nghĩ là nên ghé qua chào hỏi một tiếng mà thôi," Sylvia nói cùng một cái cúi đầu lịch sự.

Lúc này, gương mặt của cả năm thành viên trong ban nhạc lập tức giãn ra.

"Ô - Ồ? Mà, cũng đúng thật. Cảm ơn chị?"

"T - Thật tốt khi được nghe câu đó từ chị, Sylvia..."

Miluše và Tuulia đều cùng đưa tay quẹt ngang mũi, đánh ánh mắt đi vì xấu hổ.

"... Hah, bọn em chỉ đạt được vị trí đó là nhờ chị Sylvia đã tốt nghiệp mà thôi."

Mahulena là người duy nhất vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhưng thậm chí kể cả cô cũng trông vui ra mặt. Rất là dễ thương.

Thật ra thì, kể cả sau khi Sylvia và Neithnefer rời khỏi Queenvale mà không học tiếp lên khối đại học của học viện, độ nổi tiếng của Rusalka vẫn không hề suy giảm. Dù Mahulena cố gắng tìm lý do để biện minh cho thành công của họ, nhóm nhạc đã trở nên cực kỳ nổi tiếng - đến mức ngay cả Sylvia cũng không thể tiếp tục bình chân như vại được.

"... Bây giờ những gì các em cần là nhóm trưởng lên đứng hạng nhất toàn trường nữa mà thôi."

"Cậu ấy đã bị đánh bầm dập trong trận đấu xếp hạng chính thức trước đấy...! Thật đúng là đáng tiếc...!" Monica nói và cười trêu chọc.

"Ugh...! C - Chúng ta đã hứa là không nhắc lại chuyện đó nữa rồi mà..." Päivi chen ngang.

Miluše xụ vai xuống.

Học sinh đứng hạng nhất hiện tại của Queenvale là Violet Weinberg, biệt danh Overliezel. Cô ấy đã được huấn luyện tại Lương Sơn, và mặc dù Queenvale nổi tiếng là trường yếu nhất trong số sáu trường tại Asterisk, cô ấy gần như là bất khả chiến bại.

"Nói nhỏ thôi, Rusalka. Căn lều này không có cách âm đâu, nên là nói chuyện nhỏ tiếng chút đi... Ể? Sylvia?"

"Ồ, Cloe."

Bước vào căn lều với gương mặt bí xị là Chloe Flockhar, người đã kế nhiệm vị trí chủ tịch hội học sinh của Học viện Nữ Queenvale từ Sylvia.

"Ban tổ chức đã đi tìm em được một thời gian rồi, và lần này họ bảo em cũng hãy đến nữa."

"Chị hiểu rồi. Vậy Minato và những người khác bây giờ sao rồi?"

"Ồ, họ ổn cả. Kế hoạch phát triển không gian đã được khởi động lại, nên là Minato đang nỗ lực học tập để tham gia kì thi tuyển chọn phi hành gia lần tới. Yuzuhi đang trông chừng cô ấy, nên em nghĩ là cô ấy sẽ ổn thôi."

Không phải tình cờ mà những chương trình phát triển không gian, mãi cho đến tận gần đây vẫn còn bị bỏ xó trong quá khứ, lại được khởi động lại ở nhiều quốc gia trên thế giới. Có lẽ Tổ chức Tập đoàn Tích hợp đã quyết định rằng, sau sự kiện Golden Noontide, cần thiết phải tiến vào vũ trụ để thu thập thông tin về nguồn mana và urm-manadite dự trữ khổng lồ được cho là nằm ở mặt bên kia.

"Nina đang hỗ trợ rất tốt với tư cách phó hội trưởng. Nhờ có cô ấy mà em mới có thể bước chân ra ngoài trường như thế này đấy. Sophia là người duy nhất trong số chúng em tốt nghiệp, nên bọn em cũng không có nhiều thời gian gặp nhau như trước kia nữa..."

"Chị nghe nói cô ấy đang làm người mẫu độc quyền cho hãng thời trang Diana Pound. Có vẻ như cô ấy đang làm rất tốt so với một số người mới vừa bước chân vào ngành."

Đa phần học sinh tại Queenvale có liên quan đến hoạt động nghệ thuật đều tiếp tục làm việc chuyên nghiệp cho một trong những công ty trực thuộc tập đoàn Warren & Warren. Kể cả Sylvia, mặc dù đã tốt nghiệp, vẫn để tất cả công việc sản xuất và nhãn hiệu lại cho Petra, hệt như trước kia.

"Nhưng mà chị vẫn tiếp tục hoạt động mà, đúng không Sylvia?" Cloe khoanh tay lại hỏi.

"Chị sao?"

"Xin lỗi vì nói điều này, nhưng em đã thật sự không nghĩ là chị vẫn sẽ nổi tiếng sau khi tốt nghiệp Queenvale. Tất nhiên, những bài hát của chị rất tuyệt vời, và với tư cách một idol lẫn một ca sĩ, chị là giỏi nhất trong số những người giỏi nhất. Nhưng em đã luôn nghĩ rằng sự nổi tiếng đó phần lớn là nhờ sức hút của Sigrdrífa và của một học sinh thuộc Asterisk."

Phân tích như thế có lẽ là đúng. Thật ra thì, chính bản thân Sylvia cũng đã từng nghĩ như vậy.

Sylvia Lyyneheym, một idol vừa hát hay vừa chiến đấu giỏi.

"Nhưng mà bây giờ kể cả sau khi đã tốt nghiệp...chị lại tiếp tục tiến lên một tầm cao mới dưới tư cách nữ ca sĩ Sylvia Lyyneheym. Em rất ngưỡng mộ đấy."

"Ừ thì, ý chị là, có phải chị không chiến đấu nữa đâu. Chị đã được mời tham dự Rondo, và chị vẫn luôn duy trì việc luyện tập. Nhưng mà...nếu em đã hỏi thì, chính nhờ có cô ấy mà chị mới có thể đi lên bước tiếp theo đấy."

Cloe gật đầu đồng tình. "Em cũng nghĩ như vậy. Những bài hát của Ursula Sven thật sự rất tuyệt vời. Và trên hết...chúng hoàn toàn phù hợp với chất giọng và tính cách của chị."

Sau sự kiện Golden Noontide thì Ursula đã được thả, mặc dù cô phải chịu sự giám sát nghiêm ngặt của IEF. Tuy rõ ràng là nạn nhân của Varda-Vaos, cô vẫn ở trong tình thế rất khó khăn, mặc dù so với Ladislav Bartošik, người đã phải chịu sự giam lỏng kéo dài tại nhà riêng, cô đã được đối xử khoan hồng hơn rất nhiều.

Ngay sau khi được xuất viện, Ursula đã nói với Sylvia. "Cái này không phải thay lời cảm ơn vì em đã cứu mạng chị, nhưng chị muốn cống hiến những bài hát của mình cho em. Em sẽ nhận lấy chúng chứ?"

Kể từ lúc đó, Ursula đã tích cực hoạt động dưới tư cách một nhạc sĩ.

Sylvia phải hát những bài hát của riêng cô mỗi khi sử dụng năng lực Strega của mình, nhưng với tư cách một người làm nghệ thuật, cô rất vui được hát những bài hát do một nhà soạn nhạc và viết lời chuyên nghiệp sáng tác.

Nhưng ngay khi cô bắt đầu hát chúng thì những bài hát của Ursula đã trở thành những bản hit chưa từng thấy trên toàn cầu. Được hát những bài hát của bạn mình, Sylvia càng mãn nguyện hơn cả lúc trước.

Chúng lôi cuốn trái tim của cô đến như vậy đấy.

... Giống như bài hát mà cô đã được nghe trong một ngày mưa nhiều năm trước, một bài hát mà cô vẫn chưa biết tên.

Cô đã hỏi Ursula vài lần, nhưng cô ấy từ chối tiết lộ.

Mặc dù cô không phải chịu trách nhiệm, có vẻ như cô ấy vẫn còn buồn phiền vì những gì Varda-Vaos đã làm. Việc cơ thể của cô được sử dụng để phá hoại cuộc đời của vô số người là sự thật không thể chối cãi.

Đó là lý do Sylvia không nhắc gì về chuyện đó suốt thời gian qua.

Ursula rất mạnh mẽ. Sylvia chắc chắn là cô ấy rồi sẽ đối mặt được với vết thương lòng đó, và vượt qua nó.

Suy cho cùng thì, cô ấy chính là sư phụ của nữ ca sĩ nổi tiếng nhất thế giới, Sylvia Lyyneheym, mà.

"Ồ... Nhân tiện đây, Sylvia. Em nghe bà chủ tịch nói rằng chị đã nhận được lời mời từ Lieseltania đúng không?" Cloe, có lẽ thấy không thoải mái với bầu không khí im lặng, chuyển chủ đề. "Hiếm khi nào thấy chị chấp nhận một yêu cầu như thế này đấy."

Sylvia không đặc biệt kén chọn công việc, nhưng cô thường xuyên từ chối biểu diễn tại những buổi lễ hay những thứ tương tự. Cô sẽ cảm thấy có lỗi nếu như cô chiếm hết sự chú ý của tiết mục chính.

Nhưng lần này là một dịp đặc biệt.

"Chị phải chấp nhận thôi, đúng không nào? Ý chị là...tình địch của chị sắp trở thành nữ hoàng. Nên chị phải đến đó để chúc mừng chứ."

Và tất nhiên, cô chắc chắn là cậu ta cũng sẽ đến đó.

Vậy nên cô sẽ không nương tay. Cô sẽ đứng lên sân khấu và hát bằng tất cả khả năng, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu ta về phía mình nhiều nhất có thể.

Sau cùng thì, đối thủ của cô chính là Julis-Alexia von Riessfeld, người đã giành được cú ăn ba mà.

Không cần thiết phải nhân nhượng vào lần này nữa.

Truyện Chữ Hay