Chúng tôi vừa ngồi nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, vừa thưởng thức những chiếc bánh sandwich do chính tay Shimizu-san làm.
Một lúc sau, Takayuki bảo rằng đã sắp đến giờ cho trận tiếp theo rồi, nên tụi tôi quay lại phòng gym
“Nhờ có những chiếc sandwhiche của Shimizu-san, tớ đã tràn đầy năng lượng cho trận đấu tiếp theo rồi.”
“T-tớ mừng là nó có thể giúp cậu, chúc may mắn.”
Hôm nay trông 2 người họ tươi tắn ghê.
Nên là, Saegusa-san và tôi đều lùi lại vài bước để nhường lại không gian cho 2 người họ.
Quan sát cặp đôi này từ đằng sau cũng thú vị ra phết.
Khi nhìn sang bên cạnh, tôi có thể thấy Saegusa đang nghĩ điều tương tự, mà sao trông cô ấy có vẻ hơi ghen tỵ ấy nhỉ? [note41559]
Nhìn thấy Saegusa-san như thế này, tim tôi bỗng hơi nhói.
______________________________
“Huh? Shimizu-san?”
Gần lối vào phòng thể chất, Shimizu-san bỗng nhiên bị một cậu bạn lạ mặt gọi tên.
Tên kia cao ngang với Takayuki, và quan trọng nhất là, tên đó khá đẹp trai, với làn da trắng và đầu tóc nhuộm nâu.
Mặc dù cậu ấy không cùng một kiểu với Takayuki, tên đẹp trai trông rất giống một nam idol này có vẻ như là người quen của Shimizu-san.
“Oh, cậu là Watanabe từ trường sơ trung…”
“Chào, tớ là Watanabe, tớ học chung trường sơ trung với Shimizu-san. Oh, đúng rồi, trận tiếp theo bọn tớ sẽ đấu với trường của cậu, rất vui được gặp mặt.”
Watanabe có vẻ như đã để ý đến bộ đồ bóng rổ mà Takayuki đang mặc và nhận ra cậu ấy là đối thủ ở trận kế tiếp.
Ngược lại, Watanabe đang mặc bộ đồ từ một trường khá mạnh, hình như là trong top 4 ở vùng này.
Tôi có thể hiểu được tại sao cậu ấy được mời đến một trường tư chuyên bóng rổ khi mà cậu ấy cao ngang Takayuki.
Nhưng điều tôi không thích ở tên này là hắn đang hơi coi thường Takayuki.
Đúng là trường tôi chỉ là một ngôi trường công, nhưng nó không có nghĩa là Takayuki dở, bởi cậu ấy là người đã gánh cả team bóng rổ hồi cấp hai qua vong loại khu vực.
Thêm nữa, những senpai đã luyện tập rất nhiều ở câu lạc bộ, vì vậy họ sẽ không yếu đến mức bị đối xử như vậy.
Nếu tên kia có chơi bóng ở vùng này thì hắn chắc chắn đã biết đến danh tiếng của Takayuki rồi.
Nên là tôi hiểu tại sao tên đó lại có thái độ như này.
“Vậy, Watanabe, cậu muốn gì đây?”
“Hmm? Không, không hắn là tớ có việc gì cả, nó chỉ đơn giản là tớ muốn nói chuyện với Shimizu-san thôi, tụi tớ không gặp lại nhau cũng khá lâu rồi.”
Takayuki lạnh lùng hỏi, và Watanabe khúc khích đáp như vậy đấy.
“Nên là, Shimizu-san, khi bọn tớ thắng trận tiếp theo, chúng ta hãy nói chuyện một lúc nhé.”
“-!!Tớ, tớ!!”
Mặc kệ việc Takayuki đang đứng ngay bên cạnh, Watanabe có vẻ như rất tự tin mời mọc Shimizu như vậy.
Nhưng khi Takayuki nhẹ nhàng đặt tay lên vai của Shimizu-san, như để nói nó ổn mà, Shimizu đã im lặng phối hợp với cậu ấy mặc cho cô ấy đang rất bối rối.
Nhưng tôi thật sự bực mình với thái độ tự cao tự đại của Watanabe.
Điều bực mình nhất là hắn lại nói “khi bọn tớ thắng” thay vì “sau khi trận đấu kết thúc.”
Nói cách khác, Watanabe đang cố gắng tự đề cao bản thân bằng cách nói thâm ý rằng hắn sẽ không thể nào thua trường của chúng tôi được.
Khi tôi đang định mở miệng ra trả đũa, Takayuki bỗng mỉm cười rồi đưa tay ra ngăn tôi lại, và đảo mắt lại về phía Watanabe, “Hiểu rồi”.
“Không lý nào mà tôi thua được, nên là đừng có nói như vậy.”
“Hmm. Vậy thì tớ rất là mong đợi để thấy được điều đó đấy. Hẹn gặp lại ở trận đấu nhé.”
Câu nói của Takayuki đã làm lông mày của Watanabe giật lên một cái, nhưng hắn vẫn giữ nụ cười trên môi và nói với Shimizu-san, “Hẹn gặp lại” rồi rời đi.
“Xin lỗi, bọn mình đang vui vẻ nhưng tớ đã phá tất cả.”
“Không! Tớ sẽ không nói chuyện với Watanabe chỉ vì cậu ấy học chung trường sơ trung với tớ đâu! Tớ sẽ không nói gì với Watanabe đâu!?”
Takayuki xin lỗi mọi người và Shimizu-san liến thoắng giải thích.
Không có gì lạ cả, không lý nào Shimizu-san có thể thân thiết với một tên như vậy.
Nhưng Takayuki dịu dàng xoa đầu Shimizu-san.
“Đừng lo, tớ sẽ không thua đâu, hãy dõi theo tớ nhé.”
Cậu ấy nở nụ cười dịu dàng nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ.
Sự ghen tỵ với vẻ đẹp trai của Takayuki trong tôi trước đây đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự ủng hộ hoàn toàn của mình đối với người bạn chí cốt.
Khi được Takayuki xoa đầu, khuôn mặt của Shimizu dần chuyển sang đỏ ửng trong sự xấu hổ và hạnh phúc.
Saegusa-san, người đã im lặng từ nãy đến giờ, khẽ cười, và mặc cho nhìn cô ấy vẫn vô cùng bình thường, nhưng tôi hiểu đó chính là dấu hiệu cho sự tức giận vô bờ của một super idol.
Đã có một vài chuyện xảy ra trước trận đấu, nhưng Takayuki vỗ mạnh hai má để lấy lại sự bình tĩnh, và đi thẳng đến chỗ đội của trường tôi đang khởi động, nói, “Được rồi, tớ đi đây.”
-Chúc may mắn! Takayuki!
Mỗi người chúng tôi đều gửi lời cỗ vũ nhiệt tình nhất cho Takayuki đang rời đi.