Đã một tuần trôi qua từ ngày hôm đó.
Nói cách khác thì hôm nay là ngày diễn ra trận đấu của Takayuki.
Tuần trước, tôi đã được cả Takayuki và Shimizu-san tâm sự về chuyện tình của họ nhưng cả hai người trong cuộc đó cả tuần rồi không hề có bất cứ biểu hiện khác biệt nào, họ thậm chí đối xử với nhau như mọi thường.
Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm khi thấy họ như vậy bởi nếu như chỉ có thế thì tôi có lẽ đã đối xử như bình thường với hai người đó.
Lý do duy nhất để tôi dùng từ “có lẽ” đó là có một người đã phí hoài mọi công sức của tôi.
Tên của kẻ tội đồ đó là Shion Saegusa.
Cô ấy là một cựu idol, người từng là trung tâm của một nhóm idol cấp quốc gia, và là một con người cực kỳ tệ ở khoản “Giả trân”.
Nếu cô ấy chỉ đơn giản là không thể nói dối thì cũng thôi đi, thế bất nào cứ mỗi lần nói chuyện với Takayuki và Shimizu-san là cậu ấy lại bồn chồn rồi rối hết cả lên như vậy chứ.
May thay, nhờ có mấy hành động kỳ quặc của Saegusa-san, cả Takayuki và Shimizu-san đều được giải tỏa bớt áp lực bằng những nụ cười khả ố, nên là việc này thành ra lại là chuyện tốt.
Sau tất cả thì hôm nay, tôi đón Saegusa-san và Shimizu-san, hai mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, và bắt chuyến tàu tới trường cao trung diễn ra trận đấu.
Hôm nay, Saegusa-san mặc chiếc váy cô ấy mua ở tiệm của Ken-chan vào lần trước.
Khi tới điểm hẹn, cô ấy vui vẻ chắp hai tay sau lưng và xoay vài vòng trước mặt tôi lắc đầu sang một bên và hỏi “Cậu thích nó chứ? Trông nó có hợp với tớ không?”
Thật lòng thì điều này thiệt là quá sức mà.
Tôi có cảm giác như mình đang rơi vào một thế giới song song nơi mà nữ chính của một bộ phim romcom nào đó đang bắt chuyện với tôi ở đời thực.
Tôi hét lên trong lòng, “Shiorin sẽ là nữ chính duy nhất chiến thắng của bộ phim đó”, nhưng tôi lại trả lời cô ấy một cách bình tĩnh và chân thành, “Ừa, nó hợp với cậu lắm! Hôm nay cậu lại trông rất dễ thương nữa rồi,” Trong khi tôi đang cố gắng giữ bình tĩnh, còn Saegusa-san thì lại để tay lên má và lắc qua lắc lại một cách hạnh phúc.
Shimizu-san đến trễ hơn một xíu, mặc một chiếc áo blouse trắng phối với chiếc váy dài màu be, một bộ outfit rất nữ tính và vô cùng dễ thương.
Cô ấy mang một chiếc cặp nhỏ xíu màu hồng ở sau lưng và cầm một cái giỏ lớn ở trên tay.
“Uhm, nó có lạ lắm không?”
Tôi đoán cô ấy đang hỏi về bộ đồ cô ấy mặc hôm nay.
Khi Shimizu ngượng ngùng hỏi tôi câu đó, cô ấy trông đáng yêu đến mức tôi muốn bay tới ôm cô ấy ngay lập tức luôn.
“Được lắm, cậu trông rất là dễ thương.”
“Ừa! Saku-chan dễ thương ghê!”
Khi cả tôi và Saegusa đều khen cô ấy như vậy, cô ấy mim cười hạnh phúc với đôi má đỏ rần.
Nụ cười của một thiếu nữ đang yêu đúng là cực kỳ dễ thương mà, không đùa đâu, tôi không thể nào phủ nhận được nó cả, và vì lí do nào đó mà Saegusa-san đứng bên cạnh tôi lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh băng [note41464]
_____________________________
Khi chúng tôi đến nơi, giải đấu đã bắt đầu.
Vì đây là mùa giải cuối cùng của các anh học sinh năm ba nên tất cả các đội đều đang cực kỳ hưng phấn.
Nhìn vào lịch thi đấu, có vẻ như trận đấu đầu tiên của trường chúng tôi sẽ là trận kế tiếp.
Nếu họ có thể thắng trận này, họ sẽ đấu tiếp vào buổi chiều.
“Oh! Các cậu đây rồi!”
Takayuki, đang mặc đồ bóng rổ chạy băng băng về phía bọn tôi.
“Tất nhiên! Mày nhớ thắng đó nghe!”
“Chúc may mắn, Yamamoto!”
“Oh! Cảm ơn!”
Nghe được lời cổ vũ của tôi và Saegusa, Takayuki bật ngón cái và cười tươi trả lời.
Tôi không chắc hôm nay tên ấy có đang nghiêm túc không, nhưng mà trông có vẻ còn ngầu hơn mọi khi.
Shimizu-san, người đang vô cùng bồn chồn đằng sau lưng bọn tôi, có lẽ vì quá xấu hổ trước một Takayuki ngầu hơn mọi ngày mà đã phải dồn hết can đảm của mình để lí nhí.
“Chúc may mắn, Yamamoto-kun…”
“Oh, oh, ….cảm ơn, … tớ sẽ cố hết sức,…”
Cả Takayuki và Shimizu-san đều đỏ hết cả mặt.
“Okay, ời tớ gần hết thời gian nghỉ rồi nên là đi đây.”
Như để giấu nhẹm đi sự xấu hổ của mình, Takayuki quăng lại một câu nói rồi chạy biến về phía phòng thi đấu.
Chúc người anh em may mắn ở đấu trường và cả tình trường nữa nhá. Tôi động viên thằng bạn chí cốt trong âm thầm khi nhìn vào bóng lưng đang chạy của nó.
“Nè! Có lẽ nào cậu là Shiorin không?”
“Không, tớ không phải!”
“Eh, nhưng mà..”
“Không, tớ không phải!”
“Ano…”
“Không, tớ không phải!”
Nếu nhìn qua bên cạnh một chút thì sẽ thấy Saegusa-san đang được các học sinh trường khác tiếp cận, nhưng hôm nay cũng như vậy, với nụ cười chuẩn chỉ đa cấp trên khuôn mặt với câu nói “Không, tớ không phải!” đã một lần nữa đuổi hết đám người kia đi.
Bất ngờ thay hôm nay cô ấy mang chiếc kính mát tròn to cồ cộ, nhưng việc cô ấy mang kính mát trong nhà thể chất lại càng làm cổ nối bậc hơn trong đám đông, và kết hợp với vẻ ngoài hoàn hảo, Saegusa-san gần như thu hút mọi ánh nhìn của khán giả.
Thế nhưng, tôi và Shimizu-san vẫn không tài nào nhịn được cười khi thấy Saegusa-san cố gắng thoát ra khỏi đoàn người đang tìm mọi cách bắt chuyện với cô ấy.
Có lẽ sự lo lắng lần trước của tôi dành cho Saegusa-san là không cần thiết.
________________________
Trận đấu mới nãy vừa kết thúc, và giờ là lượt đấu của trường chúng tôi.
Trường chúng tôi chỉ là một ngôi trường công lập bình thường nên là đội bóng rổ của trường không có đặc biệt mạnh.
Không có bất cứ học sinh nào của trường được tuyển thẳng theo dạng thể thao cả, nên việc này là không thể tránh khỏi.
Nhưng như này cũng ổn, bởi nhờ thế mà sự có mặt của Takayuki trở nên thật đặc biệt, và cậu ấy trở thành một “Siêu tân tinh”
Takayuki không chỉ cao hơn 1m93, mà còn có kỹ năng chơi bóng cực tốt [note41476] . Ở trường sơ trung, cậu ấy là người gánh cả team của trường tôi lúc đó vào thẳng giải khu vực, và cậu ấy cũng là một tuyển thủ rất tuyệt vời.
Tất nhiên, cậu ấy nhận được thư mời từ các trường cao trung có những đội bóng rổ cực mạnh, nhưng kể cả thế, cậu ấy vẫn bị thất bại khi vào vòng trong của giải khi gặp những đối thủ cao hơn và tài năng hơn. Takayuki không từ bỏ bóng rổ thế nhưng cậu ấy ưu tiên cho việc cân bằng giữa thể thao và học hành nên là đã đăng kí vào chung trường với tôi.
Nên đây là chuyện bình thường khi Takayuki được chào đón như là một “siêu tân tinh” ở đội bóng rổ trường tôi.
-cuối cùng trận đấu của cậu ấy và mọi người đã bắt đầu.
__________________________________
Trận đấu đã kết thúc trong tiếng cổ vũ nào nhiệt lúc nào không hay.
Kết quả của trận đấu là một chiến thắng áp đảo của đội chúng tôi, 113-63.
Takayuki, người đã ghi nhiều điểm nhất cả đội đã làm rất tốt và khiến mọi thành viên trong đội lân lân vui sướng.
Đã khá lâu rồi từ lần cuối tôi xem Takayuki thi đấu bóng rổ, nhưng khả năng của cậu ấy càng ngày càng ấn tượng, ngay cả với một đứa không biết gì như tôi.
“Tuyệt thật đấy.”
“Ừa, nó … ngầu ghê…”
Bên cạnh tôi, Shimizu-san đang gật đầu hạnh phúc, khuôn mặt của cô ấy trở nên ửng đỏ khi nghe thấy những lời nói của Saegusa-san.
ừa, đúng thật.
tôi gật đầu với Shimizu, người đang crush tên kia, và nghĩ rằng ai cũng thấy được sự ngầu đét của đối phương khi họ đang chìm đắm trong tình yêu.
Sau đó, Takayuki nhập bọn với chúng tôi để cùng ăn trưa bởi cậu ấy có chút thời gian trước khi trận đấu thứ hai bắt đầu.
Shimizu-san có nói trước với bọn tôi rằng hôm nay cô ấy sẽ lại làm sandwiches và mang tới, nên chúng tôi dự định sẽ dùng chúng ở một chỗ trống không xa phòng thể chất.
“Dù sao thì, chúc mừng vượt qua trận đầu!”
“Cảm ơn! Trận sau tao sẽ tiếp tục chiến hết sức.”
Tôi chúc mừng cho chiến thắng của Takayuki, và tên đó cười đáp lại bằng 1 cái rút tay.
“Cậu tuyệt lắm, Yamamoto.”
“Ồ, cả Saegusa-san nữa hả! Cảm ơn. Tớ hơi xúc động đấy…”
Takayuki được Saegusa khen, và hắn đã thật lòng thấy rất vui và đỏ mặt một chút.
Từ góc nhìn của tên kia thì Saegusa là super idol của hắn Shiorin nhỉ.
“Yamamoto-kun,….cậu ….. trông ngầu lắm, phải không nhỉ..?”
“Oh? Tớ đoán là vậy…haha, mừng là được cậu chú ý Shimizu-san.”
Cuối cùng, Takayuki đáp lại với một khuôn mặt đỏ như trái cà chua trước một Shimizu-san cũng đỏ không kém sau khi khen cậu ấy được một câu như vậy.
Sau đó, hai người họ nhìn nhau và cười ngại ngùng.
Đến tôi cũng cảm thấy xấu hổ khi nhìn vào hai người họ đây nè, nhìn từ góc độ nào đi nữa cũng thấy hai người đó rõ ràng đang có tình ý với nhau.
Khi nhìn sang bên cạnh, tôi thấy Saegusa-san cũng như vậy, cô ấy nhìn vào hai người họ với đôi bàn tay bưng lên má và ánh mắt vô cùng xấu hổ.
Tôi nhìn về phía cô ấy và tự nghĩ, “ời có lẽ cô ấy cũng muốn một anh bạn trai chăng” rồi bỗng nhiên tim tôi lúc đó lại đập lệch một nhịp.