Thứ 7.
Quá trưa một chút, tôi đang đứng trước cửa nhà ga để đợi bạn.
“Xin lỗi vì đã để cậu phải đợi Takkun”
Người đang vừa vẫy tay vừa chạy tới đó là bạn cùng lớp của tôi Saegusa-san.
Cô ấy ngồi bên cạnh tôi, một cựu idol cực kì thông mình và hòa đồng nhưng đồng thời cũng có đôi lúc trở nên kì quặc nhưng lại là một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành và tuyệt vời ở rất nhiều khía cạnh khác nữa.
Theo như đề nghị của Saegusa-san tối qua trên nhóm Lime, chúng tôi quyết định sẽ tổ chức thêm một buổi học nhóm nữa vào hôm nay.
Không may thay, hôm nay cả Takayuki và Shimizu-san đều bận hết [note40640], nên cuối cùng hôm nay chỉ có mỗi tôi và Saegusa-san.
Ờm thì có lẽ sẽ hơi trễ để nói điều này khi mà tôi đã dành cả ngày thứ bảy tuần trước đi chơi riêng với Saegusa-san, nhưng thiệt sự là tôi vẫn rất là hồi hộp khi mà lại được đi hẹn hò thế này với một cô gái cực kỳ xinh đẹp như cô ấy.
“Đi thôi nào!”
Nhưng có vẻ như Saegusa-san không hề để ý chuyện chúng tôi đi chơi riêng như này một chút nào cả, cô ấy vẫn cao hứng như mọi ngày….., hình như là cao hứng hơn thường ngày một chút. Mong là hôm nay chúng tôi vẫn có thể vui vẻ như mọi khi.
Miễn là Saegusa-san cảm thấy vui vẻ thì tôi hoàn toàn có thể tập trung hết sức mình vào chuyện học hành rồi. [note40641]
____________________________
Sau đó chúng tôi đi đến một thư viện công cộng cách không xa nhà ga lắm.
Chúng tôi chọn thư viện vì ở đó có rất nhiều những quyển sách tham khảo hay giúp đỡ cho việc học của chúng tôi và ở thư viện thì cũng yên tĩnh hơn rất nhiều nên có thể tập trung ôn bài dễ dàng hơn là ở nhà hàng gia đình hay là quán café.
Khi nhìn quanh, tôi thấy hầu hết các chỗ đã bị chiếm bởi những học sinh đoán chừng là ở trường khác.
Chắc là trong giai đoạn này không chỉ trường tôi mà những trường khác cũng bắt đầu ôn thi học kỳ rồi.
Nhưng vì hôm nay chỉ có hai người thôi nên may là vẫn còn một vài bộ bàn đôi còn trống.
Khi ngồi xuống, như thường lệ tôi tập trung sự chú ý của mình vào Saegusa-san đang ngồi bên cạnh.
Hôm nay cô ấy mang một chiếc áo blouse trắng phối với chiếc quần dài ôm đen tuyền giúp tôn lên dáng chân rất đẹp của mình hấp dẫn vô số ánh nhìn đến từ mọi người xung quanh.
Vâng, hôm nay Saegusa-san vẫn đẹp như ngày đầu tiên ta gặp nàng.
Bỗng nhiên Saegusa-san ghé vào tai tôi và thì thầm, “Nè, cậu đang nhìn chằm chằm vào tớ đó.” Cô ấy nói câu đó với đôi má ửng hồng vì xấu hổ và nụ cười tinh nghịch trên môi.
Hôm nay cô ấy còn mang một cặp kính gọng đen làm tôi liên tưởng tới cô giáo Thảo một nữ giáo viên xinh đẹp, hoặc ít nhất tôi thấy cô ấy trông trưởng thành hơn mọi ngày, nhưng khi Saegusa-san ghé sát mặt vào tai tôi và nói mấy câu như vậy, làm cho tôi cực kỳ xấu hổ, chắc chắn bây giờ mặt tôi chẳng khác gì con bạch tuộc hấp cả.
Nhưng chắc chắn việc này nếu là ai cũng như vậy thôi, nên tôi chấp nhận rằng chuyện này là không thể tránh khỏi.
Saegusa-san cười hạnh phúc với tôi và nói “Thôi, bắt đầu học nào” cứ như là cô ấy đã thấy thỏa mãn lắm rồi ấy.
Vừa nghĩ về việc vừa bị Saegusa-san trêu chọc vào hôm nay, tôi vừa bắt đầu mở sách vở ra ôn bài.
Tập trung nào! Tôi ơi!
_________________________
Sau đó, Saegusa-san đã giúp đỡ tôi rất nhiều ở những môn tôi học yếu, và tôi đã học được rất nhiều.
Sau tất cả thì Saegusa-san giải thích rất ư là dễ hiểu, và tôi cũng đã có thể cố gắng tự mình khắc phục được một vài chỗ mà bản thân còn yếu.
“Biết ngay cậu là một giáo viên cực giỏi mà. Chắc cậu phải giỏi nhất lớp mình rồi ấy nhờ.”
“K-Không, tớ không nghĩ vậy đâu.”
Khi tôi thành thật ca tụng cô ấy, Saegusa-san lại một mực khoát tay từ chối.
“Hôm nay tớ đã được cậu giúp đỡ rất nhiều nên là lát nữa tớ khao cậu gì đó nhé, được không?”
“Eh? Khao á? Thôi, không sao đâu, tớ cũng vui lắm mà.”
“Không, nó làm tớ cảm thấy đỡ áy náy, nên là cứ nhận đi oke?”
“Um, v-vậy thì…”
Ban đầu, saegusa-san còn cố gắng từ chối, nhưng mà do tôi cứ một mực cứng đầu nên cô ấy đành phải thuận theo.
Khi cô ấy ngại ngùng đáp lại lời mời của tôi với đôi má ửng hồng vì xấu hổ và đôi mắt long lanh liếc nhìn lên trên, thì lúc đó tôi đã khẳng định rằng Saegusa-san là cô gái cutephomaique nhất thế giới này.
_____________________
Sau đó chúng tôi nhanh chóng rời thư viện và đi đến một quán café nằm hơi xa một chút so với nhà ga trung tâm.
Quán này rất nổi tiếng với món bánh kếp, và vì trước đây Saegusa-san đã mua rất nhiều đồ ngọt ở cửa hàng tiện lợi nên tôi đoán là cô ấy sẽ thích nó.
“Woa, view quán này trông xinh thế.”
“Tớ nghĩ là Shi-chan sẽ thích quán này.”
Tôi trả lời lại Saegusa-san, người đang ngắm nhìn say xưa nội thất của cửa hàng.
Sau đó bỗng nhiên Saegusa-san cúi gằm đầu xuống và bỗng nhiên trở nên xấu hổ [note40642]
Sau đó, chúng tôi được hướng dẫn đến chiếc bàn đôi và order hai chiếc bánh kếp đặc sản của quán.
“Chúng trông ngon quá đi!”
Đôi mắt của Saegusa-san lấp lánh lên như một đứa nhỏ khi nhìn vào những bức ảnh chụp bánh kếp trên menu.
-Không, dừng lại đi, cute quá đi mất.
Một lúc sau, hai chiếc bánh kếp ngon lành đã được dọn lên chỗ chúng tôi ngồi.
Saegusa-san vui vẻ tâm sự, “thật ra đây là lần đầu tiên tớ được ăn bánh kếp đó.” Và sau khi chụp một vài bức ảnh bánh kếp để lưu lại làm kỷ niệm, cô ấy đã ngay lập tức vùi đầu vào chiếc bánh.
Cô ấy trông cực kỳ vui vẻ khi xúc từng miếng bánh bỏ vào trong miệng mình, khung cảnh này nó dễ thương đến mức tôi cứ muốn ngắm nhìn nó mãi không thôi.
“Takkun, cảm ơn vì đã dẫn tớ đến cửa hàng tuyệt vời này nhé.”
“Không có gì, tớ mừng là cậu thích nó.”
Sau khi ăn xong phần bánh kếp, chúng tôi quyết định ngồi thư giãn thêm một lúc nữa nên tôi gọi một cốc café còn saegusa-san thì gọi một ly trà sữa trân châu hoàng gia kem cheese full topping thêm bánh plan với rất nhiều thạch [note40643]
Saegusa-san ngồi đối diện với tôi mỉm cười vui vẻ, lâu lâu đánh mắt qua tôi lại cao hứng ngâm nga “Nuh-uh~”
Tôi hỏi, “Gì vậy?”, thì cô ấy lại cười tee hee, “Hông có chiii …” Mừng là trông cô ấy rất là vui vẻ.
Tựa như nhớ lại món bánh kếp ngon lành lúc nãy, Saegusa-san thầm thì, “Tớ muốn đến đây thêm lần nữa.” Nghe được như thế tôi lập tức trả lời, “Ừa, lần sau tớ sẽ lại dẫn cậu đến đây nhé.” Saegusa-san nhanh chóng đỏ hết cả mặt “ca-cảm ơn rất nhiều.” [note40644]
Sau đó cô ấy nhanh chóng lấy tay che hết mặt lại và lắc đầu quầy quậy trông như đang cực kỳ xấu hổ, làm tối tưởng cô ấy lại không nhịn được mà bắt đầu hành động kỳ quặc nữa rồi.
May thay là vì cô ấy đã vùi cả gương mặt vào lòng bàn tay nên không ai nhận ra con người đang hành động vô cùng khả nghi kia chính là super idol Shiorin.
_________________
Hoàng hôn buông xuống, chúng tôi quay trở lại nhà ga nơi chúng tôi hẹn gặp nhau sáng hôm nay.
“Cảm ơn vì hôm nay nhé!”
“Um, tớ cũng vậy.”
Sau khi nói lời tạm biệt, chúng tôi quyết định chia nhau ra ở đây.
“Nè Takkun! Hôm nay vui lắm, và thật sự cảm ơn cậu về mấy cái bánh kếp.”
Khi đang chạy băng băng về hướng nhà ga, Saegusa-san bất ngờ quay đầu lại và vẫy vẫy tay về phía tôi.
Tôi thấy hành động này thiệt là đáng mên, sau đó tôi cũng vẫy tay đáp lại cô ấy.
“Hôm nay tớ cũng vui lắm! Về nhà cẩn thận nhé!”
Nghe được câu trả lời của tôi, Saegusa-san nở nụ cười hạnh phúc và cất bước tiếp tục hướng về phía nhà ga.
Tôi vẫn thật sự ngây ngốc bởi vẻ dễ thương của Saegusa-san, hôm nay cô ấy đã phô bày cho tôi biết bao nhưng dáng vẻ thú vị cho đến tận những phút cuối cùng, vậy nên tôi lẳng lặng ngắm nhìn bóng lưng của cô ấy dần dần khuất bóng khỏi dòng người tấp nập.
-Picon
Trên đường về nhà, tôi nghe tiếng điện thoại mình nhận được tin nhắn trên Lime.
Khi tôi mở ra xem thì thấy Saegusa-san vừa gửi cho tôi một tấm hình.
Tôi tự hỏi không biết nó là gì, nhưng khi tôi mở nó lên, tôi thấy trong đó là chiếc bánh kếp tôi ăn hồi chiều cùng với cả tôi trong đó.
-Bất ngờ thay, Saegusa-san đã chụp một tấm hình của tôi trong lúc đang ăn bánh kếp.
-picon.
Nhanh sau đó, tôi liền nhận được một tin nhắn mới từ Saegusa-san.
“Hehe! Chụp lén thành công!”
Và cùng với dòng tin nhắn đó, tôi nhận được một tệp Gif [note40645] hình Shiorin được vẽ lại theo phong cách Anime đang cười toe toét.
Cái Gif này là gì vậy?
Saegusa-san bỗng nhiên gửi tôi cái Gif của chính cô ấy.
Tôi đã hoàn toàn bất ngờ trên đường về nhà của mình bởi tệp Gif mà cô ấy gửi cho tôi đồng thời cũng cảm thầy hài hước với tấm hình của mình được một Super idol chụp lén.