Art: Weibo @鱼俞木
Chương : Lâm Tố thuộc kiểu thứ ba
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP xin chân thành cám ơn!
Lâm Tố nằm trên bàn ăn ngủ một đêm.
Ngủ một giấc tỉnh lại, cảm nhận đầu tiên chính là đau.
Đầu đau, thịt đau, xương cốt đau, cả người đều đau...!Ngay trong lúc cô đang bị đau đớn choán kín tâm trí, chuông điện thoại vang lên.
Cái đầu của cô theo tiếng chuông như đòi mạng này cũng muốn nứt làm đôi, cô vơ lấy cái điện thoại, vừa chuyển nghe lập tức mắng.
"Sáng sớm gọi cái gì hả! Bị điên à!"
Giọng của Lâm Tố vẫn còn hơi khàn khàn, cũng vì chưa bỏ cái gì vào bụng mà không có chút sức lực, loại tức giận kiềm nén này khiến Đại Cương càng sợ hơn.
Đại Cương nhất thời không dám nói chuyện, đợi đến khi cảm nhận được Lâm Tố đã bình tĩnh lại mới dè dặt gọi một tiếng.
"Chị."
Nghe thấy tiếng của Đại Cương, Lâm Tố nhắm mắt lại, khi mở ra ánh mắt tan rã đã trở lại bình thường.
"Chuyện gì?"
Thấy giọng nói của cô đã quay về như ngày thường, Đại Cương mới cẩn thận từng li từng tí nói: "Hôm nay ở studio có buổi chụp ảnh cho trang bìa tạp chí, nghệ sĩ đều đến rồi, bao giờ chị mới đến?"
Nói xong, Đại Cương giống như đang tự biện bạch với chính mình.
"Cũng không còn sớm nữa, nhanh nha."
Lâm Tố đưa điện thoại xuống nhìn, quả nhiên đã là một giờ chiều rồi.
Cô lục lọi từ cái đầu vỡ thành từng mảnh một lịch hẹn.
Một giờ chiều cô phải chụp ảnh bìa tạp chí cho một cặp vợ chồng nghệ sĩ trong giới giải trí.
Cặp vợ chồng này rất nổi tiếng, có thể xem như minh tinh tuyến một trong nước, không trách được Đại Cương lại gấp gáp như thế.
Lâm Tố đưa điện thoại lên tai: "Bây giờ đi."
"Được." Đại Cương bấy giờ mới thở nhẹ ra một hơi, lại như nhớ ra cái gì nói tiếp, "Nghe nói tối qua chị đến AU uống rượu, còn đánh bại năm tên đàn ông, bây giờ chị sao rồi? Hay là em cho xe đến đón chị nhé, chị đừng tự lái nữa..."
Đại Cương còn đang luyên huyên chưa xong, Lâm Tố đã cúp điện thoại.
Đại Cương: "..."
Cô muốn tự lái xe rồi.
-
Lâm Tố lái xe đến studio.
Vốn dĩ giờ hẹn là một rưỡi, Lâm Tố đến nơi đã là một giờ bốn mươi lăm phút, nhóm hóa trang đã hoàn thành công việc, cặp vợ chồng minh tinh đang ngồi tám chuyện với nhân viên công tác.
Cặp vợ chồng này đều là những nhân vật không tầm thường, nam từng giành ngôi vị ảnh đế, nữ là nữ hoàng phòng vé.
Địa vị trong giới giải trí cao như vậy, nhưng tính cách lại rất ôn hòa, không hề tức giận vì Lâm Tố đến muộn.
Lần này tạp chí hẹn cho Lâm Tố với cặp vợ chồng nghệ sĩ này hai tiếng chụp ảnh, Lâm Tố đến muộn mười lăm phút.
Nhưng chuyện đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến công việc và thời gian hoàn thành, Lâm Tố đến nơi, cầm máy ảnh rồi dùng sự tập trung cao độ chụp ảnh.
Không đến một tiếng đã hoàn thành công việc.
Lâm Tố ở trạng thái tinh thần bị kéo căng và tâm trạng kém đến cực điểm luôn tiến vào trạng thái làm việc nhanh hơn bình thường, đến hiệu quả cho ra cũng vô cùng xuất sắc.
Chính là giống như họa sĩ say rượu cầm bút vẽ tranh, tác giả tiểu thuyết vừa uống rượu vừa sáng tác truyện.
Một giờ tiến vào trạng thái tập trung cao độ kết thúc, Lâm Tố cầm máy ảnh xem một lượt.
Cô nói qua phương hướng biên soạn cho nhân viên công tác, sau đó điều chỉnh máy ảnh, chuẩn bị chụp thêm vài bức hậu trường mà phía toàn soạn đã yêu cầu.
Lần này cặp vợ chồng không chỉ xuất hiện ở bìa tạp chí mà còn có một bài phỏng vấn, cần vài tấm ảnh phụ.
Lúc chụp ảnh xong, không biết là minh tinh nữ đi đâu, minh tinh nam cầm một tách cà phê ngồi trò chuyện với nhân viên công tác.
Cảm nhận được máy ảnh của Lâm Tố hướng về phía mình, anh ta quay sang nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Lâm Tố chụp xong bức ảnh này, minh tinh nam cũng đã đi về phía cô.
Tuy là đạt được thành tựu như thế trong giới giải trí, nhưng minh tinh nam này có lẽ chỉ tầm ba mươi lăm.
Nghệ sĩ trong giới giải trí bởi vì được bảo dưỡng tốt nên thường nhìn trẻ trung hơn người bình thưởng.
Ngoài ra còn có khí chất của minh tinh, đứng ở đâu cũng có thể tạo ra cảm giác hạc giữa bầy gà.
Minh tinh nam này tên là Khưu Tuấn, danh tiếng và nhân khí đều không thấp
Khưu Tuấn bước đến trước mặt Lâm Tố, đợi cô xem xong bức ảnh kia mới đưa tách cà phê đến trước mặt cô.
"Hình như cô không được nghỉ ngơi tốt." Khưu Tuấn nói.
Khưu Tuấn còn chưa tẩy trang, tuy đã ba mươi lăm nhưng nhìn qua lại chỉ như mới ba mươi.
Anh ta có thể đến được ngày hôm nay dĩ nhiên một phần là nhờ vào khuôn mặt này, anh ta là một người đàn ông tự có hào quang của riêng mình, đẹp trai đến mức chói mắt.
Nhưng Lâm Tố không bị chói mắt, cô nhận lấy cà phê, nói một tiếng cám ơn.
Lâm Tố không thể chỉ nhìn như là không được nghỉ ngơi tốt, trạng thái của cô còn kém hơn cả thế.
Cô cầm máy ảnh đứng ở đó, giống một tờ giấy, trắng bệch nhợt nhạt, như chỉ cần có một cơn gió thổi qua là sụp đổ.
Sự xinh đẹp của cô mang theo bệnh trạng, khiến ánh sáng rực rỡ vốn dĩ xinh đẹp có thêm mấy phần yếu ớt khiến người ta thương tiếc.
Loại cảm giác này, dù là loại đàn ông nào cũng không cưỡng lại được.
"Đây là lần hợp tác đầu tiên của chúng ta." Lâm Tố còn chưa nói chuyện, Khưu Tuấn đã tiếp tục lên tiếng, "Nhưng tôi đã từng nghe đến tên cô, là tôi chỉ định cô với phía tòa soạn."
Minh tinh khi có một địa vị nhất định sẽ có tư cách chỉ định nhiếp ảnh gia cho trang bìa tạp chí của chính mình.
Nghe Khưu Tuấn nói xong, Lâm Tố đang cúi đầu xem ảnh nhấc mắt nhìn anh ta một cái.
Ánh mắt cô giống như đựng đầy lá rụng nhưng nằm im lìm, không hề vì lời nói của anh ta mà xao động.
Khưu Tuấn đúng là rất hiếm khi gặp được người như cô.
Dù là dựa vào tiếng tăm của anh ta, hay là dựa vào ngoại hình của anh ta, chỉ cần anh ta trò chuyện với cô gái nào, đối phương đều sẽ cực kỳ nhiệt tình đáp lại.
Nhưng Lâm Tố thì không, cô giống như chắng có chút tinh thần hay sức lực nào mà đáp lại anh ta.
Bị phản ứng một cách hời hợt như thế, Khưu Tuấn lại không hề tỏ ra gượng gạo.
Anh ta nói với Lâm Tố: "Tôi muốn xem thử kỹ thuật chụp ảnh của cô."
Nói xong, Khưu Tuấn cười nói: "Thật ra sắp tới tôi có một bộ điện ảnh, là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng tầm cỡ quốc tế Lâm Phi Tư.
Tôi cũng tham gia chế tác, có quyền phát ngôn nhất định trong tác phẩm này.
Tôi có thể đề cử một nhiếp ảnh gia phụ trách công việc quay phim."
Đây là một miếng bánh lớn.
Thật ra những đạo diễn nổi tiếng hiện tại trong giới giải trí đều là bắt đầu từ quay phim điện ảnh dần dần phát triển thành đạo diễn.
Sau khi trở thành đạo diễn rồi thì địa vị và danh vọng đều sẽ không còn như khi là một nhiếp ảnh gia nữa.
Dù là nhiếp ảnh gia nào cũng có một giấc mộng làm đạo diễn, muốn vậy thì cần bắt lấy từng bước then chốt, Khưu Tuấn này cứ như đang dễ dàng cho cô một cái bậc đó.
"Tôi có thể đề cử cô." Khưu Tuấn nói.
Nhưng thiên hạ này chẳng có bữa cơm nào là miễn phí.
Nếu hôm nay tâm trạng Lâm Tố tốt một chút thì có lẽ cô sẽ hỏi Khưu Tuấn vì sao muốn đề cử mình.
Khưu Tuấn sẽ nói một loạt những lý do quang minh chính đại, sau đó hẹn cô ăn một bữa cơm, cùng nhau xem phim, du lịch.
Trên màn hình đều là ảnh chụp của Khưu Tuấn và vợ anh ta, tư thế thân mật, ánh mắt nhìn đối phương mang theo ánh sáng lấp lánh, tình yêu ngập tràn, vợ chồng tình thâm.
Không chỉ trong máy ảnh của cô, trước mắt mọi người, Khưu Tuấn và Nhan Tử Huyên đều là dáng vẻ đó.
Hai người họ chính là cặp vợ chồng kiểu mẫu trong giới giải trí.
Lâm Tố nhìn Khưu Tuấn trước mặt, giống như cuối cùng cũng nhấc lên được một chút tinh thần.
Cô nhìn sang Khưu Tuấn, nói: "Cám ơn.
Nhưng không cần đâu."
Lâm Tố nói xong, cúi đầu tiếp tục xem ảnh vợ chồng thắm thiết.
"Lâm Phi Tư là sư huynh của tôi, nếu tôi muốn thì sẽ trực tiếp nói với anh ấy."
Khưu Tuấn: "..."
-
Ảnh hậu trường đã chụp được kha khá rồi, Lâm Tố đặt máy ảnh xuống, rời khỏi studio, bước ra ngoài.
Bây giờ đang là hai giờ chiều, sắp vào tháng mười, thời tiết cũng dần chuyển lạnh.
Từ cửa sổ hành lang nhìn xuống, cây cối bên ngoài đã dần xơ xác, thoang thoảng hương vị tịch liêu.
Lâm Tố đứng trước cửa sổ, lấy bật lửa châm điếu thuốc lá bên môi.
"Ké chút lửa."
Lâm Tố kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, theo giọng nói mang theo ý cười của người phụ nữ quay đầu sang.
Nhan Tử Huyên cũng đang kẹp một điếu thuốc, đang cười với cô.
Lâm Tố bật lửa lên rồi đưa sang.
Nhan Tử Huyên nói một tiếng cám ơn, cắn điếu thuốc rồi cúi đầu đưa một đầu thuốc lá về phía ngọn lửa.
Châm xong, Nhan Tử Huyên hít vào một hơi, thả ra khói trắng lượn lờ.
Mùi khói thuốc lẫn với hương bạc hà len lỏi giữa hai người.
Lâm Tố và Nhan Tử Huyên lần đầu tiên hợp tác, cũng là lần đầu tiên gặp mặt.
Trong quá trình công tác, Nhan Tử Huyên còn hiếm khi tương tác với cô hơn cả Khưu Tuấn, khiến cô ban đầu còn cho là Nhan Tử Huyên không thích mình.
Sau đó khi Khưu Tuấn tỏ ra nhiệt tình với cô, Lâm Tố mới cảm thấy giác quan thứ sáu của phụ nữ đúng là đáng sợ.
Hai người ở với nhau lâu có lẽ cũng sinh ra tâm linh tương thông.
Chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ rất nhỏ của đối phương cũng đủ để nhìn ra suy nghĩ thật sự trong lòng anh ta.
Mà Nhan Tử Huyên có lẽ cũng đã nhận ra Khưu Tuấn có hứng thú với cô
Lâm Tố cũng không phải chưa từng gặp loại chuyện này.
Nhưng cô rất phiền loại đàn ông rõ ràng đã có bạn gái hoặc vợ lại tỏ ra nhiệt tình với cô, cô không có hứng thú với những kẻ thế này, nhưng không thể phủ nhận, sự tồn tại của cô đã khiến người phụ nữ này tổn thương.
Cô không cố ý.
Lâm Tố hít vào một hơi, mùi thuốc lá thấm vào đầu lưỡi, Lâm Tố quay sang, quét mắt qua Nhan Tử Huyên đứng bên cạnh, lúc bấy giờ mới nhận ra cô ấy cũng đang chăm chú quan sát mình.
Hiện tại đang là lúc ánh nắng chói chang nhất, hai người đứng bên cửa sổ, cách một làn khói trắng lượn lờ đánh giá đối phương.
Nhan Tử Huyên nhìn cô, đáng ngạc nhiên là trong đôi con ngươi màu đen không hề có lạnh lùng hay là chán ghét gì cả, ngược lại còn mang theo ý cười.
Giống như biết Lâm Tố quay sang là định nói gì với mình, Nhan Tử Huyên đã lên tiếng trước.
"Khưu Tuấn tìm cô rồi đúng không?"
Lời này giống như là câu hỏi, nhưng thật ra là đang khẳng định.
Nhan Tử Huyên nói xong, cười quay đầu đi, cô ấy gõ nhẹ một cái, tàn thuốc lả tả rơi xuống.
Đưa điếu thuốc về bên môi, hít vào một hơi, lại phun ra khói trắng, đường nét trên khuôn mặt cô ấy tựa như cũng được làn khói lượn lờ tôn lên khiến nó càng trở nên mềm mại và gợi cảm hơn.
Có thể làm một nữ hoàng phòng vé, nhan sắc dĩ nhiên phải tinh tế hơn so những diễn viên phim truyền hình bình thường.
Ngũ quan của Nhan Tử Huyên không phải quá mức kinh diễm, nhưng lại có một cảm giác gì đó rất thu hút.
Nhất là khi đặt giữa làn khói lập lờ, lại có thêm một loại xinh đẹp khó nói thành lời.
Ngón tay Lâm Tố khẽ động, cô muốn chụp cho cô ấy một tấm ảnh.
"Nếu thích thì cô có thể chơi với anh ấy một chút, không cần quan tâm đến tôi." Nhan Tử Huyên nói, "Chúng tôi vốn là tự chơi phần của mình."
Trong giới giải trí này thật ra không thiếu những cặp vợ chồng như thế.
Nhưng những cặp vợ chồng bình thường đều sẽ bị moi ra manh mối bằng mặt mà không bằng lòng giữa hai người.
Chỉ có cặp đôi Khưu Tuấn và Nhan Tử Huyên này, dù là cánh săn tin hay người hâm mộ đều không thể tìm ra manh mối nào chứng minh tình yêu của họ là giả.
Trong mắt của họ luôn chan chứa tình yêu.
Lâm Tố nhìn Nhan Tử Huyên, sau đó thu lại ánh mắt, nói: "Tôi không có hứng thú."
Lại tiếp: "Tôi nghĩ hai người đều rất yêu đối phương."
"Đúng là như vậy." Nhan Tử Huyên đáp.
Lâm Tố lại quay đầu nhìn sang cô ấy.
"Chúng tôi đúng là rất yêu đối phương, mỗi người đều chiếm vị trí quan trọng nhất trong trái tim của người còn lại, linh hồn cũng có một mối liên kết hoàn hảo.
Anh ấy dựa dẫm vào tôi, tôi cũng dựa dẫm vào anh ấy." Nhan Tử Huyên nói.
Nói xong, lại nhìn sang Lâm Tố: "Nhưng tình yêu và dục vọng thì không thể gộp vào làm một được."
Đầu ngón tay Lâm Tố lại khẽ động.
"Dù chúng tôi có lên giường với những người khác thì trong tim chúng tôi vẫn chỉ có đối phương." Nhan Tử Huyên nói, "Điều này không xung đột đâu."
-
Hút thuốc xong, Lâm Tố và Nhan Tử Huyên quay về phòng.
Vừa rồi bởi vì không có Nhan Tử Huyên nên mới chỉ chụp được ảnh của Khưu Tuấn.
Lâm Tố tiếp tục cầm máy ảnh lên, chụp ảnh của hai người.
Trong khung ảnh, Nhan Tử Huyên và Khưu Tuấn ngồi ghé vào nhau.
Khưu Tuấn ngồi trên ghế đang nói gì đó với trợ lý, Nhan Tử Huyên thì khoác tay trên bả vai anh ta, khẽ mỉm cười lắng nghe, ngẫu nhiên còn có thể tham gia hai ba câu.
Lâm Tố cầm máy chụp lại mỗi tấm ảnh đều chứa đầy tình yêu của hai người.
Nếu không phải Nhan Tử Huyên nói với cô, Lâm Tố tuyệt đối sẽ không nghĩ ra hình thức sống chung hiện tại của hai người họ là như vậy.
Trong lòng mỗi người, tiêu chuẩn về tình yêu và dục vọng đều không giống nhau.
Có người sẽ buông tha cho tình yêu, tuyệt đối giữ mình, còn là trái tim thì có thể tùy thời kéo về, cho rằng thân thể không còn sạch sẽ mới là không thể kéo về như cũ nữa.
Mà có người buông tha cho dục vọng, thân thể là thứ bên ngoài, chỉ cần trong lòng có mình người kia, thì dù thân thể ở đâu cũng không quan trọng.
Trong lòng chỉ có thể có một người, thân thể lại có thể ở với vô số người.
Lâm Tố thuộc loại thứ ba.
Cô không thuộc loại nào trong hai loại trên.
Bởi vì dù là tình yêu hay là dục vọng thì cô đều không có.
Cô giống như một tòa di tích xuống cấp sắp sụp đổ, dưới thử thách của thời gian, từng chút từng chút một bị gió mưa bào mòn trở về với cát bụt.
Cô không muốn tự cứu lấy mình.
Bởi vì thế giới này không có thứ gì hay là tình cảm gì đó đáng để cô lưu luyến, hoặc cũng có thể là bởi vì cô đã đánh mất thứ gì đó hay là tình cảm gì đó đáng để lưu luyến nên cô mới không muốn tự cứu lấy mình nữa.
Đây là một cái vòng tuần hoàn không có lối thoát.
Cô một mực chạy trong đó, thậm chí càng chạy thì vòng toàn hoàn đó càng thu hẹp, chờ đến khi nó còn là một chấm nhỏ thì cô sẽ cứ thế mà ép chết chính mình.
Chụp ảnh xong, Lâm Tố lái xe về nhà.
-
Lâm Tố giống như ngày thường quay về nhà.
Cửa nhà mở ra, trong nhà trống vắng hiu quạnh.
Lâm Tố bước vào, đi đến trước tủ lạnh, lấy ra hai chai bia.
Cô không đi đến chiếc sô pha trước cửa sát đất, mà cầm hai chai bia bước đến chiếc bàn ăn hôm qua cô đã ngủ cả đêm, nhảy lên, ngồi trên mặt bàn.
Lâm Tố bật nắp bia, tu một hớp lớn.
Chất lỏng lạnh lẽo không có mùi vị trôi vào yết hầu, đến tận khi trôi xuống đến dạ dày, mang đến cảm giác kích thích co rút thì Lâm Tố mới cảm giác được đây đúng là bia.
Lâm Tố cứ thế uống hết một chai bia, sau đó tiếp tục mở một chai khác.
Tu hết nửa chai, Lâm Tố nằm xuống bàn ăn.
Bởi vì không hề kiểm soát lực nên khi nằm mạnh xuống, cái đầu "cộp" một tiếng đập vào mặt bàn.
Lâm Tố lại như không cảm giác được đau đớn, đưa mắt nhìn ngọn đèn treo trên trần nhà ngây người.
Cô ngây người một lúc lâu, sau đó trở mình, nằm nghiêng trên bàn ăn.
Cái má áp lên mặt bàn cứng rắn, trước mũi lập tức có mũi gỗ thoang thoảng bay tới.
Lâm Tố như đã bị nghiện mất rồi, cô hơi co người lại, áp chóp mũi sát với mặt bàn.
Mùi hương này giống như dưỡng khí, cô tham lam hít từng ngụm dưỡng khí này.
Khi nó càng lúc càng trở nên mỏng manh, cảm giác an ủi có thể mang lại cũng càng ngày càng yếu ớt.
Mặt bàn rốt cuộc không còn tác dụng nữa.
Lâm Tố mở mắt, nặng nề thở ra.
Cô dựa dẫm vào chiếc bàn ăn này giống như con nghiện phụ thuộc vào thuốc, nếu cứ tiếp tục, cảm giác thiếu thốn của cô càng ngày càng lớn hơn, sự kích thích của chúng mang đến cho cô càng lúc càng yếu đi.
Mà cô giống với một con nghiện, càng ngày càng đòi hỏi nhiều hơn, căn bản không thể dừng lại.
Vì sao cô lại thích cái bàn ăn này?
Bởi vì nó có mùi gỗ, khiến cô nhớ đến mùi hương trên người Đào Mục Chi.
Mà cô không thể dứt bỏ được sự mê luyến với mùi hương của cái bàn này, chính là vì cô không thể cắt đứt được sự quyến luyến với Đào Mục Chi.
Hai hàng lông mày của Lâm Tố nhíu chặt.
-
Bốn rưỡi chiều, đón tiếp xong bệnh nhân cuối cùng, Đào Mục Chi từ ghế đứng dậy, bước đến mở cửa sổ.
Cuối tháng chín, thành phố A cũng đã vào thu, cửa vừa mở, gió thu lập tức tràn vào, mang theo cảm giác khô khan và đìu hiu.
Đào Mục Chi quay về bàn làm việc, hắn vừa ngồi xuống thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Đào Mục Chi đáp một tiếng.
Tiếng gõ cửa theo tiếng đáp của hắn dừng lại, nhưng cửa lại không mở ra ngay.
Đào Mục Chi đợi mấy giây không thấy có người bước vào, không khỏi nhấc mắt lên nhìn về phía cửa.
Bên ngoài, Lâm Tố đẩy cửa bước vào.
: Không đâu, Tố bảo bối thuộc loại thứ , cả tình yêu và dục vọng đều dành cho một người nè.
Đó mới là thứ tình yêu bà Bát thích, hai loại kể trên với tui đều là ngụy biện thôi:)))
P/s: chương chúc mừng blog trên fb đạt lượt thích, dựa theo kết quả bình chọn giữa bộ Bát đang làm.
Mong là sau này sẽ còn nhiều cơ hội tặng chương cho mn nữa, iu thưn in thưn hehe~.