Quan hệ "bệnh nhân" và "bảo mẫu" của Lâm Tố và Đào Mục Chi đã kết thúc.
Lâm Tố nhìn theo Đào Mục Chi buông mình ra, rời khỏi phòng khách, rời khỏi nhà cô.
Tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ.
Cuối cùng, đi đến cuối lối đi vào, mở cửa, đóng lại, chuỗi âm thanh vụn vặt ấy đến đây thì kết thúc.
Trong một nháy mắt đó, Lâm Tố như bị khoét ra một cái lỗ sâu hoắm.
Cô không biết vì sao bản thân lại có cảm giác này.
Có lẽ là vì lo lắng bởi phải giả bệnh rốt cuộc cũng được gỡ xuống, giống như một lời nói dỗi dẫn đến một chuỗi những lời nói dối khác, tinh thần luôn ở trạng thái căng thẳng sau khi bị vạch trần ngược lại có một loại cảm giác được giải thoát.
Sau khi giải thoát, Lâm Tố giống như một quả bóng xì hơi mất hết sức lực.
Cô bám hai tay lên quầy bar bằng đá cẩm thạch, cúi đầu.
Phòng khách rơi vào tĩnh lặng, sau khi Đào Mục Chi đi rồi đến cả bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt bí bách.
Giữa sự yên tĩnh đến chết lặng này, theo từng ngụm không khi chạy vào khoang mũi đều mang theo thứ mùi hương rất mỏng của Đào Mục Chi.
Mùi hương trên người Đào Mục Chi giống như của một cây linh sam bị tuyết phủ, rung động mang theo lạnh giá.
Trong một nháy mắt khi chạm đến nó, hai mắt Lâm Tố chợt mở lớn.
Cô đang làm cái gì thế này?
Cô đang hụt hẫng vì Đào Mục Chi đã rời đi sao?
Lâm Tố cắn môi, nơi đó vẫn còn đọng lại dư vị từ nụ hôn vừa rồi với Đào Mục Chi.
Không đúng, cô không hụt hẫng vì Đào Mục Chi rời đi.
Chỉ là vì đánh mất niềm vui trong cuộc sống chán ngắt sa sút kia nên mới hụt hẫng, chỉ như một đứa trẻ con làm rơi mất chiếc kẹo thôi.
Nhưng trẻ con không phải chỉ có một chiếc kẹo.
Cô cũng không thể nào chỉ có một niềm vui này.
-
Sau khi Đào Mục Chi rời đi, Lâm Tố lại quay về cuộc sống thường ngày.
Cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày, tối hôm sau, cô lái xe đến quán bar AU.
Chín giờ tối là thời điểm náo nhiệt nhất của quán bar.
Lâm Tố đi vào trong, ngồi xuống ghế dài, châm một điếu thuốc.
Ánh đèn chớp nháy không ngừng, Lâm Tố kẹp điếu thuốc trên tay, rót một ly rượu.
Người như Lâm Tố đến quán bar đơn thuần là vì uống rượu vô cùng hiếm thấy, phần lớn người tìm đến bầu không khí sôi động cuồng nhiệt này chính là để tìm một thứ gọi là cuộc gặp gỡ tình cờ đầy duyên phận.
Hoặc là một nhóm bạn nào đó tụ tập lại làm bậy.
Cách thức tự rót tự uống này của Lâm Tố đã hiếm thấy, sự xinh đẹp của cô lại càng hiếm có khó tìm hơn.
Chai rượu đặt bên bàn tay trắng như sứ của Lâm Tố còn chưa cạn đáy, một cậu thanh niên với phong cách ăn mặc phóng khoáng đã ngồi xuống bên cạnh.
"Chị gái nhỏ đi một mình hả?"
Người kia xấp xỉ tuổi cô, từ cách ăn mặc có thể nhìn ra cũng là con nhà giàu.
Da trắng, mặt mũi không tệ, cũng là đối tượng có thể nhận được nhiều sự theo đuổi của các cô gái.
Cậu ta nói xong, Lâm Tố cũng không nhấc mắt lấy một cái, chỉ uống từng ngụm rượu không có mùi vị, đáp một tiếng: "Ừm."
Lâm Tố cực kỳ xinh đẹp, cô giống như môt điểm sáng rực rỡ, dù là đứng trong bóng tối cũng có thể khiến người khác cảm nhận được mị lực phát ra xung quanh.
Một mỹ nữ nóng bỏng thế này, lại như một bông hoa giả dưới ánh mặt trời, xinh đẹp nhưng không có linh hồn.
Thế nhưng đối với những tên đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới thì đẹp là đủ rồi.
Bị cô đáp lại một tiếng lãnh đạm như thế mà cậu ta cũng không hề tức giận, cười nói với Lâm Tố: "Một mình uống chán lắm, bên kia chúng tôi đang tổ chức tụ tập, cùng tới chơi nhé?"
Cậu ta nói xong thì vẫy tay với một dãy ghế cách đó không xa.
Thoáng nhìn qua có bảy tám người cả nam cả nữ, có lẽ đều tầm tuổi với cậu thanh niên này, chắc là một buổi tụ tập của hội những con nhà giàu.
Cậu ta vừa vẫy tay, tiếng cười lẫn lộn của cả nam và nữ bên kia lập tức vang lên.
"Đến đi, chị gái nhỏ, cùng chơi!"
"Tần thiếu đừng cứ ngồi như thế chứ, chị gái nhỏ có khi là uống say rồi, cậu phải giúp người ta qua đây."
Tiếng ồn ào còn chưa dứt, không ngừng cổ vũ người bên này.
Cậu ta khẽ cười, đúng là cũng có hơi muốn ra tay.
Nhưng mà không biết vì sao, cô gái trước mắt này rõ ràng nhìn rất nhỏ nhắn, hơi thở trên người lại mang theo nguy hiểm, khiến cậu ta không dám lại gần.
Tần thiếu càng nhìn lại càng có cảm giác không thể cầm lòng.
Tuy ở quán bar không thiếu mỹ nữ, nhưng mỹ nữ như cô thì vô cùng hiếm thấy, thậm chí có thể nói là lần đầu cậu ta gặp được.
Cậu ta cực kỳ có hứng thú với cô.
Lâm Tố từ đầu đến cuối giữ im lặng, cô đặt thuốc bên môi, một làn khói trắng mang theo hương bạc hà vấn vít trước mắt, mang theo một loại quyến rũ có độc.
Tần thiếu sắp không kiềm chế được chính mình.
Ngay khi cậu ta định mở miệng, cô rốt cuộc đã lên tiếng.
Đôi mắt hồ ly chuyển qua, hàng lông mi cong vút nhấc lên, ánh mắt đánh giá quét một lượt trên mặt Tần thiếu: "Muốn bao tôi?"
Giọng nói của cô giống hệt với khuôn mặt xinh đẹp, mềm mại, ngọt ngào, còn mang theo khàn khàn bởi thuốc lá, hoàn toàn nắm cậu ta trong lòng bàn tay.
Cô đúng là một bảo vật trời cho, chỉ nói ra một câu, cổ họng Tần thiếu đã khô khốc.
Có lẽ cô cũng đã ở lâu trong cái nơi phong nguyệt này, biết được quy tắc của nơi này, trong quán bar, không ai cần giấu diếm dục vọng của chính mình, có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tần thiếu cũng đã gặp được không ít phụ nữ như thế, đa số là sau khi đi theo sẽ muốn cậu ta mua túi xách hàng hiệu xe đẹp này kia.
Loại phụ nữ này, bắt đầu đều sẽ tỏ ra ngượng ngùng xấu hố, giả vờ ngây thơ, còn nói cái gì mà muốn một tình yêu sống chết không rời, cực kỳ vô vị.
Mà cô gái ở trước mặt, thẳng thắn to gan, lại càng bắt trúng tâm can của cậu ta.
Cậu ta không khỏi nhìn cô bằng một cặp mắt khác, khẽ cười một tiếng.
"Đúng đó.
Có thể hay không?"
Tần thiếu nói xong, Lâm Tố cầm ly Whiskey lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy nói: "Đi thôi."
Tần thiếu vốn dĩ còn tưởng cô sẽ làm mình làm mẩy mấy câu, không ngờ cô lại sảng khoái đồng ý như thế.
Lâm Tố đứng lên, không khí lưu chuyển còn mang theo thoang thoảng mùi hương dâu tây ngọt ngào, chọc cho trái tim cậu ta ngứa ngáy.
Tần thiếu bước theo phía sau cô đi về phía nhóm bạn của mình.
Vừa nãy vì cách một khoảng xa nên những người ở đây không nhìn rõ được diện mạo cô.
Bây giờ khi cô đứng trước chiếc bàn dài nhìn xuống, diện mạo hoàn toàn phô bày ra trước mắt, sự xinh đẹp cũng trong nháy mắt đó chiếm lấy ánh mắt của tất cả mọi người.
Những tên con trai khác ngồi trên ghế, bao gồm cả con gái, khi nhìn thấy Lâm Tố hai mắt đều mở lớn.
Có thể mời một mỹ nhân như Lâm Tố về đây, Tần thiếu không khỏi cảm thấy tự hào.
Một khắc khi Lâm Tố đồng ý, cậu ta đã tự động quy cô thành vật sở hữu của mình.
Thấy được biểu tình của nhóm bạn mình, có thể là vì muốn khoe khoang, hoặc có thể là dục vọng chiếm hữu, cũng có thể là ý muốn cảnh cáo, cậu ta khoác tay mình lên vai Lâm Tố.
"Sao không vào ngồi?" Tần thiếu giống như đang nói chuyện với bạn gái, giọng nói dịu dàng.
Thế nhưng cậu ta chỉ vừa khoác tay lên, Lâm Tố đã nhích sang bên cạnh, cánh tay của cậu ta rơi xuống.
Tần thiếu: "..."
Lâm Tố không nể mặt như thế, Tần thiếu ít nhiều đã cảm thấy mất mặt.
Nhưng lời nói tiếp theo của cô lại hoàn toàn khiến sắc mặt cậu ta xanh mét.
"Mấy người còn ai muốn bao tôi nữa?" Lâm Tố nói.
Ngồi trên ghế ngoài ba cô gái thì bốn người còn lại đều là nam.
Lâm Tố nói ra lời này, ánh mắt của tất cả những người ở đây đều hiện lên kinh hãi.
Tần thiếu đứng bên cạnh nghe xong, sắc mặt khó coi hỏi Lâm Tố: "Có ý gì?"
"Có thể có ý gì?" Lâm Tố nói, "Có mỹ nữ, mọi người đương nhiên phải tranh giành rồi."
Lâm Tố nói xong, bốn cậu con trai ngồi trên ghế tức thì cùng kích động lên.
"A, mỹ nữ nói rất đúng, chỉ có một mỹ nữ, lại có nhiều đàn ông thế này thì đương nhiên là phải tranh giành rồi."
"Đúng đó Tần thiếu, mỹ nữ đồng ý đến uống rượu chứ có đồng ý chuyện khác với cậu đâu."
"Mỹ nữ muốn chơi thế nào đây?"
Đám đàn ông đang ngồi đều đứng dậy, thu hút cả những người ngồi gần đó.
Trong quán bar phát sinh một chuyện thú vị, sự chú ý của mọi người đều hướng về phía này.
Lâm Tố cầm một chai Vodka trên bàn lên, "phụt" một tiếng, nắp mở ra.
Lâm Tố quét mắt một lượt những tên đàn ông này, bao gồm cả Tần thiếu.
"Ai uống đến cuối với tôi trước thì tôi về nhà với người đó."
Lâm Tố vừa dứt lời, bầu không khí bên trong lập tức nổ tung.
"Mẹ nó! Vodka? Cái này là dành cho con gái à?"
"Đừng nói là cô ta, một người đàn ông uống hết chai này cũng khỏi cần mạng nữa!"
"Không phải là cô ta cố ý đó chứ? Nếu như tất cả đều uống đến cùng thì cô ta sẽ đi với ai?"
"Hầy, lần lượt chứ sao.
Hôm nay là cậu này, ngày mai là cậu kia...!Cứ lần lượt đến hết thì thôi."
"Chậc chậc, tiếc thật, nếu tôi cũng được tham gia thì tốt."
Bầu không khí nhất thời sôi động lên, tiếng bàn luận cũng rôm rả khuấy động cả quán bar, mà Tần thiếu kia thì lửa giận đã xông lên đến đỉnh đầu.
Hoàn toàn không ngờ được Lâm Tố lại to gan như thế, dám thách rượu với đàn ông, còn thách cả một chai Vodka thế này.
Không dám nói những chuyện khác, thách rượu với con gái thì bọn họ thắng là cái chắc.
Không biết là xuất phát từ thương tiếc, hay là xuất phát từ chế giễu, Tần thiếu cầm một chai Vodka lên, bật nắp, hỏi Lâm Tố.
"Cô chỉ nói nếu chúng tôi thắng thì sẽ thế nào, chưa nói nếu cô thắng thì sẽ yêu cầu chúng tôi thế nào?"
Tần thiếu vừa dứt lời, tiếng cười lập tức ồ lên, giống như là chế giễu ý nghĩa của câu nói đó.
Mà Lâm Tố lúc này cũng không chớp mắt lấy một cái, đáp.
"Không có yêu cầu gì cả, tôi cũng không có hứng thú với mấy người."
Biểu tình trên mặt nhóm đàn ông lập tức cứng ngắc, lời này của Lâm Tố chẳng khác gì nói bọn họ chỉ là công cụ giúp cô có thêm niềm vui trong khi uống rượu.
Cô dùng xong rồi, hưởng thụ xong rồi thì có thể quăng, ai sẽ có hứng thú với một công cụ chứ?
Bị đối xử như thế, đối phương lại còn là một cô gái sức lực trói gà không chặt, lòng tự ái của bọn họ đều bị khơi dậy.
Một người đàn ông với lấy chai Vodka, bật nắp.
Từng chai rượu được mở ra, Lâm Tố quét mắt một lượt, giống như đang kiểm tra một lượt những món đồ chơi của mình, trong mắt hiện lên ý cười.
"Vậy thì bắt đầu thôi."
Nói xong, Lâm Tố ngửa đầu uống vào từng ngụm lớn.
-
Lâm Tố gọi xe về nhà.
Dạ dày của cô một ngày không có lấy một giọt nước nhưng lại chứa đầy một bụng rượu bắt đầu thiêu cháy.
Máu dường như cũng bị đốt cháy lộn ngược lên đến tim, lại từ trái tim chậm rãi co bóp mà lan ra toàn thân.
Lâm Tố dựa lưng về sau nhìn ra cảnh đêm rực rỡ hoa lệ bên ngoài, cảm thấy bản thân có lẽ sẽ bốc hơi ngay bên trong khoảng không gian tối đen chật hẹp này mất.
Nhưng cô không bị bốc hơi.
Bốn mươi phút sau, taxi dừng lại trước cổng tiểu khu, Lâm Tố mở cửa xuống xe.
Sắp đến tháng mười, trời lạnh rồi, đêm lại càng lạnh.
Gió đêm quét qua hàng cây bên đường, lá khô rơi xuống vang lên tiếng xào xạc, nhưng cũng là một sự mát lành giúp làm dịu cái nóng rát trên da thịt.
Miệng Lâm Tố khô khốc vì bị rượu thiêu đốt, cô lảo đảo bước dọc trên con đường nhỏ hun hút yên tĩnh trong tiểu khu, cảm thấy bản thân như một tang thi đi giữa những gốc cây khô quắt.
Không có linh hồn, lại có mục đích.
Tang thi vì cần cắn người, cô vì cần về nhà.
Trong nhà không có thứ gì đáng để cô lưu luyến.
Nó giống như một cái xác bằng xi măng, giống như một giàn giáo vây kín xung quanh, cô đi vào đó, nó sẽ không vì cô mà trở nên ấm áp, nó chỉ một mực trầm lặng, còn lạnh lùng hơn cả màn đêm yên tĩnh bên ngoài.
Lâm Tố đứng ở cửa, bỗng không biết phải điều khiển cái cơ thể này thế nào.
Tầm mắt cô dừng trên chiếc bàn ăn cơm trong nhà ăn.
Bàn ăn đặt ngay dưới ánh đèn, ánh sáng nhu hòa chiếu lên mặt bàn màu gỗ, có hơi giống với ánh nến.
Đây có lẽ chính là nơi ấm áp nhất trong nhà cô.
Lâm Tố đi qua đó, cô tháo giày, trèo lên bàn ăn.
Mặt bàn cứng ngắc, Lâm Tố lại quá gầy, da thịt cô đè lên nó đã bắt đầu thấy đau nhức.
Nhưng cô lại không cảm nhận được, cô cứ thế nằm nhoài trên bàn ăn, sau khi nhắm mắt lại, có một mùi gỗ thoang thoảng bay đến.
Là mùi của gỗ.
Mùi linh sam trên người Đào Mục Chi cũng là mùi của gỗ.
Đều cùng một loại.
Tinh thần chạm đáy kéo căng như sắp đứt đôi của Lâm Tố được mùi hương này trấn định.
Cơ thể cứng đơ dần giãn ra, cảm giác của cô dần trở nên rõ ràng, cô cảm nhận được cái nóng vẫn còn thiêu đốt trong dạ dày, còn có cảm giác bên má đè xuống mặt gỗ cứng ngắc.
Mùi gỗ nhè nhẹ giống như chất dinh dưỡng của cô, cô hít vào một hơi, sau đó nằm ngửa, hai tay giang rộng.
Lâm Tố cảm thấy bản thân có thể đã ngủ rồi.
Thơm thật..