Vì Thái tử đến sân đấu kỵ xạ, Thư Nghi Khưu đến đó trước một bước để sắp xếp, một đoàn người phía sau chậm rãi đến.
Trịnh Dục Tinh âm thầm lùi về phía sau mấy bước, đến bên cạnh Trịnh Vân Hạm, một tay kéo nàng về phía sau, Thư Thanh Đồng nghiêng đầu nhìn, cũng không xen vào.
Huynh muội hai người đi đến cuối cùng, Trịnh Dục Tinh cười hỏi: "Ba người, xảy ra chuyện gì vậy?"
Trịnh Vân Hạm vừa nghe thấy Trịnh Dục Tinh gộp nàng với hai người Vệ, Thư thì hoảng hốt, nhỏ giọng quát lên: "Huynh đừng có nói linh tinh, Điện hạ ở ngay phía trước, cẩn thận lời nói kẻo chịu tội."
Trịnh Dục Tinh cười hừ: "Muội là muội muội của huynh, huynh còn không hiểu muội sao, chẳng lẽ lại sợ muội chen chân vào giữa hai người họ? Huynh là muốn hỏi muội, bọn họ có hợp sức bắt nạt muội hay không?"
Suy nghĩ của Trịnh Vân Hạm không theo kịp, lộ ra vẻ mờ mịt: "Hả?"
Đôi mắt sâu hút của thiếu niên xẹt qua tia nghiêm nghị: "Đúng như huynh nghĩ."
Trịnh Vân Hạm chẳng hiểu gì: "Hả??"
Trịnh Dục Tinh ôm đao trong ngực, cằm ngẩng lên: "Một người là Vương gia, cậy mình có chút nhan sắc và tài năng, trong trận đua ngựa ức hiếp một tiểu cô nương, làm muội ba ngày không xuống giường được. Một người là thiên kim phủ Tướng quân, cậy mình có vị hôn phu oai phong, lại nhìn thấy nhan sắc muội, sợ bị uy hiếp, liền mau chóng bắt đầu khoe khoang, buộc muội biết khó mà lui!"
Trịnh Dục Tinh gạt tóc mai: "Đừng nhìn Tam ca muội thế này, theo Điện hạ ở trong cung nhiều năm, mấy cái suy nghĩ giữa nữ nhân, huynh coi như nắm rõ rồi, nói đến ánh mắt của Thư Thanh Đồng nhìn muội vừa nãy, huynh có thể phân tích cho muội mấy tầng nghĩa, nàng ta còn đẩy muội, huynh đều nhìn thấy rồi!"
Trịnh Vân Hạm cảm thấy trong họng bị chặn một tảng đá lớn, còn là Trịnh Dục Tinh tự tay đẩy vào, khiến nàng một chữ cũng không nói được.
"Thôi đi, mọi việc ta đều đã nắm rõ rồi, chuyện của người ta muội không xen vào là đúng rồi, muội đi ngồi với huynh một lúc, lát sau đợi ta chào hỏi với Thái tử rồi muội hẵng đi."
Huynh thì biết cái gì rồi? Muội rõ ràng đã nói gì đâu...
Không đợi Trịnh Vân Hạm giải thích, Trịnh Dục Tinh dắt nàng đi nhanh lên phía trước, đến bên cạnh Thư Thanh Đồng thì buông tay ra, đi thẳng lên đằng trên. Trịnh Vân Hạm luống cuống, lay tay hắn: "Tam ca, Tam ca đợi đã..."
Thư Thanh Đồng nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Trịnh Vân Hạm cứng đờ, ngượng ngùng thu tay lại: "Không sao."
Thư Nghi Khưu đã sắp xếp thỏa đáng sân bãi, Thái tử vừa ngồi xuống liền bắt đầu diễn vai phụ: "Lại nói, Hoàng thúc còn là thầy dạy vỡ lòng của Cô, cũng lâu rồi chưa được xem lại tài nghệ của Hoàng thúc. Hôm nay Hoàng thúc đừng có giấu nghề, phải để mọi người được mở mang tầm mắt đấy."
Thái tử tâng bốc, Vệ Nguyên Châu ngồi xuống lại không hay. Phàn Nhận mang roi ngựa đến, hắn đưa tay nhận lấy, quay đầu nói với Thư Thanh Đồng: "Thư cô nương cũng biết cưỡi ngựa?"
Thư Thanh Đồng nâng chén ngọc đến bên môi, thuận miệng hỏi: "Tại sao lại dùng từ "cũng", còn có ai biết cưỡi ngựa?"
"Phụt—" Trịnh Vân Hạm vừa mới uống ngụm trà đã sặc, ho dữ dội,
Tỳ nữ vội vuốt lưng, mang khăn đến.
Thư Thanh Đồng đặt chén trà xuống, nhìn qua đây: "Sao vậy?"
Trịnh Vân Ham nhanh chóng lau khóe miệng, bình tĩnh lại: "Có lẽ là vừa nãy ở trong đình bị gió thổi, nên ho khan."
Thư Thanh Đồng "ồ" một tiếng, cười nói: "Vậy phải chú ý một chút." Nàng tỏ ra thân thiết, nói về những bài thuốc dưỡng sinh trong thời điểm giao mùa, đúng là hoàn toàn đem Vệ Nguyên Châu gạt sang một bên, nói xong mới quay ra nhìn Vệ Nguyên Châu: "Vương gia vừa nãy nói gì vậy?"
Ánh mắt Vệ Nguyên Châu nhìn lướt qua hai cô nương trước mặt, nhếch miệng cười một cái, chưa kịp mở miệng mời đã không còn hứng thú nói tiếp. Hắn không dùng chén mà nhận túi rượu từ tay Phàn Nhẫn, vặn nắp uống, cuối cùng quệt miệng, "Không có gì."
Trịnh Vân Hạm như ngồi trên đống lửa.
Nàng dám thề với trời, nàng cùng Hoài Chương Vương hoàn toàn trong sạch. Nhưng đối mặt với lời nói đầy ẩn ý của Thư Thanh Đồng, nàng lại có chút chột dạ, dường như đã làm một chuyện rất có lỗi với Thư Thanh Đồng, ngoài ra, còn có chút lo lắng.
Hôm nay tìm Thư Thanh Đồng, chỉ đơn thuần muốn hỏi chuyện về bức tranh, nếu chưa bắt đầu đã làm Thư Thanh Đồng mất thiện cảm, chỉ sợ chuyện bức tranh không còn gì để nói rồi.
Nếu như Thư Thanh Đồng có ý với Vương gia, nàng lập tức cật lực hợp tác, còn có thể cứu vớt ấn tượng trong lòng nàng ấy.
Nhưng nếu Thư Thanh Đồng không có ý với Vương gia, còn ngốc nghếch đi tác hợp, không phải là biến khéo thành vụng sao?
Quan sát Thư Thanh Đồng ở trong đình và thái độ vừa nãy, Trịnh Vân Hạm vẫn chưa nắm chắc vị tỷ tỷ này đối với Hoài Chương Vương rốt cuộc có suy nghĩ gì.
Hôm nay, Vệ Nguyên Châu đúng là theo lời của mẫu thân, đến tiếp xúc, tìm hiểu Thư cô nương, tuy hắn không hiểu chuyện nữ nhi tình trường, nhưng không có nghĩa là hắn không có nhãn lực.
Thư Thanh Đồng rất bình tĩnh từ chối hắn, có lẽ không có ý với mối hôn sự này, hoặc là thủ đoạn gì của các cô nương. Nếu hắn quá cứng nhắc, chỉ sợ là không biết điều.
Ánh mắt vô ý lướt qua, nhìn rõ ràng biểu cảm của người bên cạnh Thư Thanh Đồng—vừa kinh vừa sợ, vừa sầu vừa lo, vừa nghi vừa ngờ.
Cũng chẳng hiểu nàng lấy đâu ra nhiều suy nghĩ thế, nếu có thể dựng thành kịch, chắc phải hát đến ba ngày ba đêm mất.
Thái tử nhạy cảm phát hiện không khí bên này có vẻ lạnh nhạt, vào thẳng chủ đề: "Nếu Hoàng thúc và Thư cô nương đều am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, tại sao không so tài một chút? Chắc hẳn Hoàng thúc cũng muốn hiểu rõ tư thế anh hùng của Thư cô nương."
Lần này, Vệ Nguyên Châu không tiếp lời, chỉ hơi liếc nhìn Thư Thanh Đồng một cái.
Quả nhiên, Thư Thanh Đồng đứng lên, cúi đầu về phía Thái tử, tiếc nuối nói: "Điện hạ, vừa nãy tiểu nữ vào vườn đã đua một vòng, lại không cẩn thận làm cánh tay bị va chạm, bây giờ vẫn còn đau, chỉ sợ không thể tiếp tục."
Thư Nghi Khưu vừa nghe, lo lắng nói: "Muội lại tranh thắng thua rồi? Có bị thương nặng không?"
Trịnh Vân Hạm bỗng nhiên ngẩng đầu, nhiệt tình quan tâm hơn cả vừa nãy Thư Thanh Đồng đối với nàng: "Thư tỷ tỷ bị thương rồi? Vết trầy không thể coi thường, trên xe ngựa của muội có thuốc trị thương, tỷ tỷ có ngại đến đó bôi thuốc không?"
Mấy đôi mắt thi nhau nhìn về phía Trịnh Vân Hạm, nhưng nàng đang đặt hết chú ý lên người Thư Thanh Đồng, không phát hiện ra.
Thư Thanh Đồng cười một cái: "Trịnh cô nương chuẩn bị thật chu đáo."
Nói đùa, nhưng gì nàng chuẩn bị hôm nay để đi chơi sao?
Trịnh Vân Hạm cười nói: "Bởi vì bình thường muội cũng không cẩn thận, ra ngoài khó tránh bị thương, sẽ mang theo để phòng ngừa vạn nhất."
Chân Nhi mời Thư Thanh Đồng đi bôi thuốc. Trịnh Vân Hạm muốn đi theo nhưng Thư Thanh Đồng ngăn lại: "Đi cùng tì nữ là được rồi." Trịnh Vân Hạm không thể lôi kéo nàng ở đây, dặn dò Chân Nhi chăm sóc cho tốt, sau đó quay lại.
Thư Nghi Khưu chắp tay về phía Trịnh Vân Hạm: "Cảm ơn Trịnh cô nương."
Trịnh Vân Hạm đáp lại: "Thư đại nhân khách khí rồi."
Vệ Nguyên Châu lại uống rượu, mượn động tác ngửa cổ, bình tĩnh nhìn nàng một cái.
Thư Thanh Đồng không ở đây, thiếu đi nhân vật chính, Thái tử bình tĩnh ngồi chờ đợi, người bên cạnh thấy vậy, ai cũng không mở lời trước.
Lát sau, Thư Thanh Đồng quay lại, thấy mọi người vẫn đang ngồi, cười lên: "Hôm nay khí hậu rất tốt, sao lại ngồi không chứ?"
Thái tử thấy người đã quay lại, lập tức trở lại trạng thái: "Đúng, không nên ngồi yên."
Thư Thanh Đồng chủ động nói: "Thần nữ đang bị thương, không thể hoạt động. Vừa nãy bôi thuốc thì thấy trên xe ngựa của Trịnh cô nương chuẩn bị rất đầy đủ, còn có cả trang phục cưỡi ngựa. Nếu cô nương cũng biết cưỡi ngựa, sao không ra sân chơi một vòng?" Lại hướng về phía Vệ Nguyên Châu: "Vương gia không để ý chuyện cũng nữ tử đọ sức chứ?"
Trịnh Vân Hạm nhìn tỳ nữ Chân Nhi một cái, giương môi cười, mày hơi nhếch, biểu cảm đầy ẩn ý.
Chân Nhi nhìn ra nụ cười chứa dao này, khuôn mặt đầy oan ức: Nô tỳ có biết nàng ấy đợi ở đó đâu...
Vệ Nguyên Châu chuyển ánh mắt nhìn Trịnh Vân Hạm: "Bản vương không có vấn đề gì."
Thế này sao được? Thái tử thấy tình hình không đúng, muốn xoay chuyển một chút.
Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo từ bên cạnh Thái tử truyền đến: "Cảnh xuân tươi đẹp, nên thỏa thích một phen, vậy hạ thần xin được Vương gia chỉ giáo một ván đua ngựa đi."
Trịnh Dục Tinh dùng một tay chống đỡ, nhẹ nhàng nhảy lên, vạt áo cứng thêu chỉ vàng dần dần rủ xuống, không hề qua loa đại khái, che đi bộ dáng lông bông của thiếu niên, chỉ còn lại tư thế cung kính hành lễ.
Ánh mắt Thái tử sáng lên: "Cô lại quên mất, tài nghệ của ngươi cũng rất tốt."
Tâm tư của nữ tử nhiều khi là như vậy, đem đến trước mặt thì coi thường, nhưng phát hiện có người nhòm ngó, sẽ lập tức ra tay tranh đoạt.
Thái tử cảm thấy vị cô nương Trịnh gia này có cảm giác tồn tại khá mạnh, trước mắt có Trịnh Dục Tinh nghênh chiến, mượn cơ hội thể hiện phong thái của Hoàng thúc, dẫn đến vị Trịnh cô nương này cũng rung động, Thư gia vẫn có thể thờ ơ sao?
Vệ Nguyên Châu đứng dậy, một tay để sau lưng, một tay cầm roi ngựa, làm một động tác mời.
Trịnh Dục Tinh chắp tay: "Vương gia, mời đi trước."
Hai nam nhân nhanh nhẹn đi xuống sân, lát sau, ngựa được dắt đến.
Ngựa mà Trịnh Dục Tinh sử dụng vẫn là con hắn hay dùng, Trịnh Vân Hạm nhìn sang bên kia, không khỏi ngạc nhiên.
Vệ Nguyên Châu không dùng con ngựa chiến màu đen vừa cao vừa to kia, giống như là tùy tiện chọn ra một con trong chuồng.
Thái tử đột nhiên đứng dậy, mở quạt ra, vừa phe phẩy, vừa đi về hướng của Trịnh Dục Tinh.
"Điện hạ." Trịnh Dục Tinh thấy người qua đây, dừng lại động tác.
Vệ Nguyên Châu nhìn về phía bên này một cái. Thái tử cười với hắn, tiếp đó lấy quạt nhẹ nhàng che miệng lại, hơi nghiêng về phía Trịnh Dục Tinh: "Đua ngựa cùng Hoàng thúc, trong lòng ngươi nên cân nhắc một chút."
Trịnh Dục Tinh "ồ" một tiếng, "Điện hạ muốn thần làm thế nào để thua thảm một chút."
Ánh mắt của Thái tử bỗng chốc liếc qua: "Nói cái gì vậy!" Hắn dường như không biết nên nói thế nào: "Hoàng thúc—dù sao cũng là anh hùng, sao có thể giở trò trong chuyện này chứ, Cô cũng không có ý này."
Nếu để Hoàng thúc biết được hắn sai người của mình gây rối, không biết sẽ dùng thủ đoạn gì để đốc thúc chính vụ của hắn.
Trịnh Dục Tinh kéo dài tiếng "ồ", ánh mắt kiên định lên: "Điện hạ yên tâm, thần sẽ dốc hết toàn lực."
Hôm nay, thấy thủ hạ tâm đắc hoàn toàn không hiểu ý tứ sâu xa của mình, Thái tử thu quạt, cầm trong tay, nhắc nhở hắn: "Ngươi..."
"Điện hạ..." Trịnh Vân Hạm theo sau nhỏ giọng nói.
Thái tử thấy nàng đến đây, nhất thời không biết nói gì nữa, mở quạt phạch một tiếng, quay đầu về chỗ ngồi của mình.
Thái tử đã đi xa, Trịnh Vân Hạm nắm chặt tay áo của Trịnh Dục Tinh: "Tam ca, đừng tham gia náo nhiệt nữa, Thư gia công tử đến cổ vũ còn thích hợp hơn huynh."
Trong thâm tâm, Trịnh Vân Hạm thấy người của Hầu phủ không thích hợp tham gia vào chuyện giữa Vương phủ và phủ Tướng quân, làm một con gà yên tĩnh đứng bên cạnh xem không được sao?
Trịnh Dục Tinh cao hơn nàng nửa cái đầu, liếc nhìn nàng, chậm rãi nâng cánh tay lên, kéo tay áo ra khỏi bàn tay của nàng, kiêu ngạo.
"Không thích hợp? Nếu không phải vừa nãy huynh lên tiếng, Thư Thanh Đồng kia đã lừa muội đua ngựa cùng Hoài Chương Vương rồi. Lẽ nào muội lại thích hợp?"
Hắn không muốn nói nhiều, giơ tay ngăn nàng nói tiếp: "Huynh hỏi muội, muội biết vì sao hai người này hết lần này đến lần khác lừa muội không?"
Trịnh Dục Tinh cuốn roi ngựa trong tay thành mấy vòng, giương đôi mắt đầy sắc sảo của thiếu niên.
"Bởi vì bọn họ vốn không biết Tam ca của muội là ai."
Tác giả có lời muốn nói: Trịnh Vân Hạm: Tam ca của ta thật kiên cường.
Thư Thanh Đồng: Ta thật giỏi.
Thái tử: Hoàng thúc cố lên nha! Khoảng cách để tóm lấy trái tim thiếu nữ lại gần thêm một bước rồi!
Trịnh Dục Tinh: Các ngươi không biết gì về thực lực chân chính.
Vệ Nguyên Châu: Ta đã chọc phải ai rồi?
Trịnh Dục Đường: Ta có một vấn đề, nàng dâu của ta đâu? Đây không phải sân diễn của ta sao? Tại sao kịch bản của ta đều là mỗi ngày đi làm? [Chống cằm]