Gả Kiều Nữ

chương 15: duyên phận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày đi du ngoạn, bầu trời quang đãng, gió mát nhẹ lướt qua khuôn mặt.

Hôm nay, vì "tình cờ gặp mặt" mà Trịnh Vân Hạm chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

Trại Xuân Viên là một khu vườn rất lớn, ngắm hoa du hồ, lên núi cưỡi ngựa đều không phải nói chơi. Trì Hàm Song nhìn đạo cụ ăn uống, vui chơi mà nàng chuẩn bị, vỗ tay thán phục: "Nếu ngươi là nam tử, nhìn trúng cô nương nhà nào, nhất định sẽ nằm gọn trong tay."

Hai người cùng nhau xuất phát đi Trại Xuân Viên, nhưng đến nơi rồi mới phát hiện, có lẽ mùa đông lạnh giá thực sự đã khiến người ta vô cùng bí bách. Hôm nay mới vào đầu xuân, khí hậu lúc ấm lúc lạnh, đã có nhiều người không chịu được muốn ra ngoài như vậy.

Trì Hàm Song bóp mi tâm: "Nhiều người như vậy, tìm Thư Thanh Đồng ở đâu đây?"

Trịnh Vân Hạm nhìn du khách đông như mắc cửi: "Ngươi biết Thư gia tỷ tỷ thích gì không?"

Trì Hàm Song cười một tiếng: "Nói đến cái này, nàng với ngươi có chút giống nhau— sở thích thay đổi thất thường. Ngươi cho rằng nàng là cô nương yểu điệu thì người ta cưỡi ngựa bắn tên đều tinh thông. Ngươi tưởng nàng là con cháu nhà võ tướng nhưng người ta cầm kì thi họa đều giỏi. Hôm nay thời tiêt đẹp, nàng đi cưỡi ngựa bắn cung thì tốt, nếu mà là lên núi hay du hồ thì chúng ta không dễ tìm được đâu."

Trịnh Vân Hạm cười nói: "Ngươi đang khen ta."

Trì Hàm Song cười theo, hồi phục nói: "Chúng ta làm thế nào đây?"

Trì Hàm Song rất ít khi nhìn thấy bộ dáng buồn phiền của Trịnh Vân Hạm, quả nhiên, việc này cũng không làm khó được nàng, nàng cười khanh khách: "Còn thế nào nữa, dựa vào duyên phận thôi."

"Hả?" Mặt Trì Hàm Song mơ hồ.

Mắt Trịnh Vân Hạm nhìn về phía xa: "Chuyện đụng trang phục nói là trùng hợp, không bằng nói ông trời cho gợi ý. Nếu chúng ta vô duyên với "Quỷ tử mẫu thần đồ" thì tại sao lại có gợi ý như vậy? Nếu đưa ra gợi ý là vì có duyên, vậy hôm nay ta sẽ dựa vào duyên phận này đi tìm vận may."

Trì Hàm Song: "Vậy ngươi..."

Trịnh Vân Hạm vui vẻ nói: "Thư tỷ tỷ thích cái gì, ngươi đều nói cho ta biết, ta thử từng nơi một."

Rốt cuộc, Trì Hàm Song cũng không bỏ rơi bạn tốt, hai người bàn bạc, chia nhau hành động, một khi phát hiện tung tích, trước tiên phải giữ chân lại, sau đó đi tìm đối phương để tụ họp. Cách thời gian một chén trà, hai người phái hộ vệ đến lương đình phía đông của Trại Xuân Viên để trao đổi vị trí và tin tức.

Bày xong kế hoạch, Trịnh Vân Hạm dẫn theo tỳ nữ ung dung vào vườn.

Cùng lúc này, cửa Đông của Trại Xuân Viên nhiều năm không mở, đang cung nghênh một vị khách quý.

Vệ Nguyên Châu dẫn theo thủ hạ Phàn Nhẫn vừa vào vườn, liền có một hộ vệ mặc thường phục đến tìm Phàn Nhẫn, hai người thấp giọng nói chuyện. Vệ Nguyên Châu hỏi: "Tìm ra vị trí của Thư gia cô nương chưa?"

Phàn Nhẫn mặt không đổi sắc, trong lòng thì tính toán.

Với kinh nghiệm của Vương gia trong chuyện tình cảm, thuộc hạ bọn họ đều cảm thấy không khả quan.

Hôm nay, nếu Vương gia đã hạ quyết tâm tiếp xúc với Thư cô nương để đi đến hôn sự thì bọn họ không thể làm phiền được. Vì vậy, Phàn Nhẫn đã tự ý phái thủ hạ vừa nãy chào hỏi người của Thư cô nương trước, hi vọng không vì sự đường đột của Vương gia mà khó chịu.

Tốt nhất là để nàng đến nơi nào thanh tĩnh chờ đợi, đưa Vương gia đến đó, hai người ngồi xuống tâm sự, kéo gần khoảng cách, mới là thượng sách. Người vừa nãy truyền lời đến, Thư cô nương đã biết ý của Vương gia, đang chờ đợi.

Việc này là do hắn tự ý làm ra, nếu Vương gia biết được, chắn chắn sẽ không vui.

Nhưng... bất chấp thôi.

Phàn Nhẫn chắc chắn nói: "Thư cô nương vừa mới đua ngựa bắn tên được vài vòng, bây giờ đang ở Vọng Sơn Đình, sườn phía bắc Trại Xuân Viên." Hắn dừng một lát, lại bổ sung: "Hình như đã cho tùy tùng lui hết, đang ngắm cảnh một mình, người ở đó rất ít."

Vệ Nguyên Châu bình tĩnh đáp lại một câu "Biết rồi.", hình như hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Phàn Nhẫn.

"Thuộc hạ không làm phiền nữa, ở đây đợi Vương gia."

Vệ Nguyên Châu nhìn hắn một cái, gật đầu rời đi.

Nơi đầu tiên mà Trịnh Vân Hạm tìm là sân đua ngựa. Về lý thuyết, bất kể chơi cái gì, trước tiên ở đây làm nóng người là một khởi đầu tốt, kết quả bị nàng đoán trúng. Vừa đến gần sân, nàng nghe thấy mấy người hầu của Trại Xuân Viên thấp giọng thảo luận cô nương phủ Tướng quân tư thế hiên ngang thế nào, tỏa sáng ra sao.

Trịnh Vân Hạm vui mừng, đưa bạc cho Thiện Nhi đi hỏi thăm, kết quả biết được, Thư cô nương rời đi từ sớm, hình như là đi về phía bắc.

Trịnh Vân Hạm cảm thấy kỳ lạ, ở phía bắc, ngoài Vọng Sơn Đình sừng sững chót vót bị bỏ không, lại không có hoa cỏ, không có sân chơi, ngay cả người xuống núi cũng thích đi đến gần hồ ở phía nam.

Nàng ấy đi về phía bắc làm gì?

"Có duyên hay không, đều dựa vào lần này rồi." Trịnh Vân Hạm nắm tay, thấp giọng nói, đi về phía bắc.

Vọng Sơn Đình phía bắc là một tòa lương đình xây trên hòn non bộ, nhưng cảnh có thể ngắm thì chỉ có một hòn núi lớn ở phía xa xa, cảnh vật xung quanh tẻ nhạt, vì vậy mới tên là Vọng Sơn Đình.

Trước đây, Trịnh Vân Hạm đối với chuyện duyên phận này không có chút khái niệm nào, nhưng khi nàng chạy đến hành lang đối diện Vọng Sơn Đình, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ phía xa, thì đột nhiên hiểu ra duyên phận là gì.

Trịnh Vân Hạm vô cùng kích động, nhắm về lối vào phía tây lương đình, chạy chậm đi lên.

Bốn phía không có người, đúng là thời cơ tốt để thăm dò, Trịnh Vân Hạm một bên leo bậc thang, một bên chuẩn bị chào hỏi, đợi đến khi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đầu người trong đình, Trịnh Vân Hạm cất giọng chào hỏi—

"Trùng hợp thật."

"Trùng hợp thật."

Cùng lúc, hai giọng nói, một nam một nữ, trùng hợp cất lên.

Trịnh Vân Hạm ngây người một lát, nhẹ nhàng xách váy, do dự bước nốt mấy bậc còn lại.

Đối phương tất nhiên cũng nghĩ giống nàng.

Hai người cùng nhau bước lên, hai bóng dáng dần hiện lên trong mắt đối phương.

Gió mát rười rượi trong Vọng Sơn Đình. Trịnh Vân Hạm đứng ở lối vào phía tây. Vệ Nguyên Châu đứng ở phía đông, một bên kinh hãi, một bên nhíu mày nhìn đối phương.

Ở trong đình, Thư Thanh Đồng ngồi cạnh bàn vuông bằng cẩm thạch trắng, lúc nhìn về phía tây, lúc nhìn về phía đông, chậm rãi nở nụ cười ẩn ý, một lời hai nghĩa: "Đúng là... trùng hợp thật."

Hai người ngừng đối mặt, cùng nhìn về phía Thư Thanh Đồng, đồng thanh: "Đúng vậy, thật trùng hợp."

Hai đôi mắt vừa tách ra lại đụng vào nhau lần nữa.

Trịnh Vân Hạm lòng như lửa đốt, nàng vốn dĩ vì Thư Thanh Đồng mới đến, cần gì phải cùng vị hôn phu của người ta giành giật "duyên phận tình cờ" này chứ.

Hai đôi mắt lại tách ra, đồng thanh: "Cũng không trùng hợp."

Trịnh Vân Hạm dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn về phía bên kia lần thứ ba; ánh mắt Vệ Nguyên Châu mang theo chút tìm tòi nhìn về bên này.

Thư Thanh Đồng rất bình tĩnh che môi lại, đem nụ cười trở về trạng thái cười nhẹ, chân thành nghi ngờ: "Vậy... rốt cuộc là trùng hợp..." nhìn về phía Trịnh Vân Hạm, "... hay là không trùng hợp đây?" nhìn Vệ Nguyên Châu.

Vệ Nguyên Châu rời mắt trước, ung dung bước vào trong đình, ngồi xuống vị trí bên tay trái của Thư Thanh Đồng: "Không tính là trùng hợp, nghe nói Thư cô nương hôm nay ở Trại Xuân Viên, Bổn vương đến tìm ngươi."

Trịnh Vân Hạm bỗng nhiên nhận ra, nàng có lẽ đã phá hỏng buổi hẹn hò của Hoài Chương Vương với Vương phi tương lai rồi.

Cùng với Hoài Chương Vương phóng khoáng ngồi vào chỗ, hai người ngồi trong đình, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng đứng hứng gió ở trước lối vào, cười gượng gạo: "Ở tiệc rượu của Hầu phủ, nhìn thấy phong thái của Thư tỷ tỷ, tiếc là tỷ vội vàng rời đi nên trong lòng có chút tiếc nuối, vừa nãy ở bên dưới vô tình nhìn thấy, trong lòng vui mừng liền đi đến đây, coi như... tình cờ đi."

Thư Thanh Đồng nhấc tay về phía vị trí bên phải: "Xem ra, duyên phận của ta và Trịnh cô nương vẫn nặng hơn, đừng đứng đó nữa, ngồi đi."

Ngồi... đi?

Trịnh Vân Hạm hơi phân vân.

Hoài Chương Vương đã biểu thị mục đích, là nữ nhân thì đều biết hắn tại sao lại tới, Thư Thanh Đồng hào phóng mời nàng vào ngồi, là từ chối uyển chuyển, từ đó cự tuyệt tấm lòng của đối phương, hay là... lời khách sáo đơn thuần, tất cả đều đang đợi vị khách không mời mà đến này hiểu ý rời đi, giải trừ lúng túng?

Lại một cơn gió thổi đến, Trịnh Vân Hạm cứ thế hắt hơi mấy cái, thêm vài tiếng ho.

Thư Thanh Đồng lại nói: "Đừng đứng ngoài gió, mau vào đi."

Cuối cùng Vệ Nguyên Châu cũng mở miệng: "Trịnh cô nương ngồi đi."

Trịnh Vân Hạm sửa sang váy bị gió thổi loạn, đi vào ngồi xuống.

Trịnh Vân Hạm nhìn vào chỗ trống duy nhất, trong lòng nghĩ, bây giờ mà thêm một người, chia thành hai bên đánh song lục cũng là chuyện tao nhã.

Như gặp phải quỷ, từ lối vào phía nam truyền đến một giọng cười sang sảng.

Âm thanh của Thái tử truyền từ dưới bậc dần dần đến gần: "Hôm nay bầu trời quang đãng, Cô nổi hứng ra ngoài du ngoạn, không ngờ Hoàng thúc cũng có hứng thú như vậy, ở đây hẹn hò với..."

Người đã đến nơi, Thái tử nhìn vào trong đình thấy hai nữ một nam, vô cùng ngạc nhiên, lẩm bẩm nói thêm: "... các giai nhân."

Theo sau lưng Thái tử là thân tín Trịnh Dục Tinh và Thư Nghi Khưu, cùng với Phàn Nhẫn dẫn đường.

Hai vị công tử Trịnh, Thư nhìn thấy người trong đình, đều ngẩn người, sau đó lại trùng hợp đồng thanh nói: "Muội muội?"

Thư Thanh Đồng không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Trịnh Vân Hạm nhìn người đứng chật trong đình, hận không thể đem lời trêu ghẹo vừa nãy phun ra đất, sau đó giẫm dưới chân. Nàng đứng dậy hành lễ: "Thần nữ tham kiến Thái tử Điện hạ." Sau đó chột dạ nhìn về phía Trịnh Dục Tinh: "Tam ca..."

Rốt cuộc, Thư Thanh Đồng cũng không dám thất lễ, thu lại nụ cười, hành lễ theo.

Vệ Nguyên Châu nhìn Phàn Nhẫn một cái.

Trên mặt sẹo của Phàn Nhẫn lộ ra vẻ vui mừng: Vương gia yên tâm, giao cho Điện hạ đi.

Vệ Nguyên Châu càng chau mày.

Trên thực tế, Thái tử là theo đuôi đến, không có sắp xếp trước.

Nghe nói, lần đầu tiên Hoàng thúc không vào cung đốc thúc chính vụ của hắn là vì đến đây tìm cơ hội tiếp xúc với Thư cô nương, hắn vô cùng phấn khởi.

Hắn cần trợ công cho Hoàng thúc.

Quả thật, Phàn Nhẫn cũng không biết trợ công của Thái tử là cái gì, nhưng Vương gia có một tiểu bối giúp đỡ bên cạnh, mà thân phận của tiểu bối này lại rất cao, nghĩ thế nào cũng thấy có mặt mũi. Vì vậy mà Phàn Nhẫn chẳng do dự chút nào, nhanh chóng dẫn nhóm người Thái tử đến đây.

Nhưng tại sao... Vương gia lại hẹn hò cùng lúc với hai vị giai nhân.

Một người trong đó, vị cô nương Hầu phủ còn có liên quan với Vương gia.

Phàn Nhẫn lờ mờ cảm thấy sự việc có chút không bình thường.

Phàn Nhẫn còn cảm thấy như vậy, sao Trịnh Vân Hạm lại không biết? Trước khi Thái tử đặt câu hỏi, nàng đã chủ động giải thích, là Vương gia cùng Thư cô nương có hẹn trước, sau đó nàng tình cờ gặp được.

Thái tử phe phẩy quạt, cười gật đầu, trong lòng không khỏi nghĩ nhiều—Vị cô nương Hầu phủ này cùng Thư cô nương lần trước đụng trang phục, lần này lại làm phiền cuộc hẹn giữa Hoàng thúc và Thư cô nương, có phần quá trùng hợp rồi, tại sao ở đâu cũng thấy nàng ta vậy?

Nhưng mà cái này không quan trọng.

"Hôm nay thời tiết rất đẹp, Cô nghe nói Thư cô nương xuất thân từ Tướng phủ, kỵ xạ rất giỏi, đây không phải trùng hợp hợp sao, Hoàng thúc cũng một người giỏi kỵ xạ, đi mời không bằng tình cờ gặp gỡ, bên kia có sân đấu kỵ xạ, hay là cùng đi thử tài nghệ một chút."

Đây chính là phương pháp trợ công của Thái tử.

Thư Thanh Đồng xuất thân từ Tướng phủ, Hoàng thúc Vệ Nguyên Châu là mãnh tướng anh dũng thiện chiến, còn cái gì có thể thu phục được nữ nhi Thư gia hơn sức mạnh của nam nhân chứ?

Thái tử dẫn đầu, ở đây không có ai dám làm mất hứng, đương nhiên đồng ý.

Trịnh Vân Hạm cười tao nhã, chuẩn bị lùi về phía sau nhóm người này, tìm cơ hội thích hợp, âm thầm rút lui.

Nhưng nàng vừa lùi được một bước, đã bị người khác nắm chặt cánh tay.

Thư Thanh Đồng tươi cười, chân thành nói: "Cảnh xuân và duyên phận đều không thể bỏ lỡ, Trịnh cô nương chắc hẳn cũng rất muốn chiêm ngưỡng tài nghệ của Vương gia đi?"

Vệ Nguyên Châu lướt qua hai người, nghe được lời này, nghiêng đầu nhìn. Thư Thanh Đồng nhìn lại, cười với Vệ Nguyên Châu. Vệ Nguyên Châu gật nhẹ đầu đáp lại, thu hồi ánh mắt, như có như không lướt qua thân hình yêu kiều đang cứng nhắc.

Trịnh Vân Hạm: Không có, không phải, đừng nói linh tinh!

Tác giả có lời muốn nói: Thư Thanh Đồng: Ta thấy hai vị hồng loan tinh động, là duyên phận trời ban, hai vị không nên để ý ánh mắt người đời và trói buộc của quyền thế, trời mới là lớn nhất.

Vệ Nguyên Châu: Ta chỉ muốn yên tĩnh đi coi mắt thôi.

Trịnh Vân Hạm: Ta chỉ muốn âm thầm tìm bức tranh thôi...

Trịnh Dục Tinh và Thư Nghi Khưu: Chương này chúng ta không có việc gì, chúng ta chỉ giúp tác giả xin cái lưu trữ thôi.

【Vương gia vẫn chưa định hôn với Thư gia, bây giờ chi đang theo ý nguyện của ma ma đi tiếp xúc thôi, vì vậy chưa có quan hệ chính thức nhé.】

Truyện Chữ Hay