Trans: Gold
Edit: JackJs
________________________
Một nỗi sợ bao trùm lấy tôi, cảm giác như thể bản thân có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào vậy, nó khiến cả cơ thể tôi phải run rẩy. Nửa thân trên của Ash nhuốm một sắc đỏ thẫm của máu trong khi khuôn mặt dần tái đi tựa như tuyết trắng. Tia hy vọng duy nhất cho tôi biết rằng cậu ấy vẫn còn sống dù đang cận kề cái chết là những tiếng thở dài đầy nặng nề. Chỉ cần nhìn vào xác của con gấu lớn gục xuống bên cạnh hẳn ai cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Ash không chỉ giao chiến mà thậm chí còn giết được nó, nhưng cái giá phải trả là bị trọng thương.
Thế nên mình đã bảo là hãy để mình đi theo rồi mà! Ash là đồ đại ngốc!
Cơn giận bắt đầu bùng lên mãnh liệt trong tôi, nhưng rồi nó ngay lập tức lại bị dập tắt bởi nỗi sợ hãi. Có khả năng Ash sẽ không qua khỏi, nếu cứ để thế này thì cái chết của cậu ấy sẽ là điều gần như chắc chắn. Tôi sợ hãi đến tột độ, nước mắt như muốn trào ra và đôi chân chỉ chực chờ bỏ chạy. Bản thân muốn khóc thật to để gọi mẹ, nhưng làm vậy thì có ích gì khi mà mẹ tôi còn không có mặt ở đây. Tôi không thể dựa dẫm vào ai, mà cũng chẳng có ai có thể giúp được tôi. Người tôi yêu đang dần chết đi, trong khi bản thân lại hoàn toàn bất lực.
Khuôn mặt tôi giàn giụa nước mắt. Nhưng phải chăng bản thân thật sự chẳng biết phải làm gì cả? Trước khi ngất đi, Ash đã tươi cười giao lại cho tôi những việc cần phải làm, thế nên không thể có chuyện tôi chỉ biết ngồi đây chịu chết được. Lau đi những giọt nước mắt trước khi chúng kịp tuôn ra, tôi nhớ lại những lời cuối của cậu ấy. Trước hết phải ngăn máu tiếp tục chảy và bôi thuốc vào vết thương, sau đó gỡ bỏ lớp băng gạc để động mạch có thể lưu thông trở lại. Ngoài ra cậu ấy đã dùng độc để giết gấu nên nếu tôi muốn ăn thì phải nấu thật kỹ.
Tạm thời cứ bỏ qua cái cuối đi.
Tôi cố nhớ về phần còn lại, về những gì tôi đã học được từ cậu ấy trong suốt thời gian qua.
Sẽ rất nguy hiểm nếu cứ để cho lũ tiểu quỷ mang tên vi trùng xâm nhập vào vết thương, thế nên việc tiệt trùng là điều cần thiết. Vuốt của gấu chắc chắn không phải thứ sạch sẽ gì, do đó tôi cần phải rửa thật kỹ vị trí nơi bị nó cào trúng. Nhưng làng mình cũng chẳng sạch hơn là bao, vậy thì tôi phải băng vết thương lại bằng vải đã được giặt sạch mới được. Đương nhiên, tôi cũng cần phải đun nước lên trước khi dùng nó, chẳng ai dám chắc nước lấy từ giếng lại không chứa vi khuẩn cả.
Gì chứ kiến thức Ash dạy thì tôi nhớ kỹ lắm.
“Mọi người nghe này! Có những thứ ta cần phải làm để cứu Ash!”
Việc đầu tiên là đưa cậu ấy tới một nơi đủ khả năng để việc chữa trị được thành công.
“Ai đưa Ash về nhà giúp cháu cái ạ! Ngoài ra cháu cũng cần một người có nhà gần đó về đun ít nước rồi mang đến chỗ nhà cháu nữa!”
Chú David là người đầu tiên đáp lại. Nhẹ nhàng bế Ash lên, chú cũng đồng thời trấn an dì Sheba.
“Đây là trách nhẹm của một người cha! Cháu gấy không phải lo đâu! Thằng nhóc này sao mà hy sinh dễ thế được!”
Rồi giờ tôi phải làm gì nữa? Chi bằng có một người có kinh nghiệm xử lý những vết thương như cha tôi hoặc anh Ban ở đây…
“Nè Maika, để chị giúp với nào!”
Chị Tanya đã đẩy đám đông sang hai bên để lách qua.
“Trong lúc đi rừng, Ban nii-san và Ash có dạy chị một ít kiến thức về trị thương, có lẽ chị sẽ giúp được đấy!”
Phải rồi nhỉ, suốt những buổi học của tôi và Ash còn có cả chị ấy nữa, chị Tanya là người có thể tin tưởng được.
“Này cô bé, ta đã mang tới cuốn sách mà Ash hay dùng để tham khảo chế thuốc gì gì đó rồi đây. Nếu có gì không hiểu thì con cứ tìm ở trong đấy nhé.”
Folke vội bước tới với một cuốn sách trên tay. Với tài liệu là cuốn hướng dẫn y dược mà Ash thường đọc, ngay cả một con ngốc như tôi cũng có thể làm nên việc.
Cám ơn nhé ông chú linh mục.
“Tốt quá rồi, vậy thì nhanh lên nào! Ta không thể để Ash chết được!”