“Cha Folke ơi, ngủ trong quan tài như thế chưa đủ à, đến lúc sống dậy rồi đấy!”
Mới sáng sớm ra mà đã có một kẻ đột nhập dám cả gan mò vào phòng riêng của tôi ở phía sau nhà thờ rồi, đã thế lại còn không gõ cửa nữa chứ. Cả cái làng này trước giờ cũng chỉ có một người duy nhất dám làm vậy. Vận hết sức, tôi cố nhấc cái cơ thể thiếu ngủ của mình xuống khỏi giường.
“Ựa… Trời đã sáng rồi cơ à? Ta vẫn chưa ngủ đủ nữa.”
“Đáng ra ông nên đi ngủ sớm hơn. Có thể mới ngủ ngon và hình thành nhịp sống điều độ được.”
Vẫn là thằng nít ranh Ash ngang nhiên bước qua ba pho tượng thờ như chẳng có chuyện gì và vào đây mà không cần cho phép. Thần thánh hẳn cũng phải bó tay khi thấy khuôn mặt ấy. Thứ đó mang vẻ ngoài của một đứa trẻ mười tuổi, nhưng sâu thẳm bên trong là một tên ranh con đủ sức khiến ma quỷ còn phải quỳ xuống xin hàng. Thằng nhãi ghê rợn tới mức một số người còn coi nó chẳng khác nào quỷ vương, và cũng chính nó đang tuôn lời móc mỉa một linh mục như tôi đây qua từng câu chữ.
“Ơ ra ông vẫn còn sống à. Nè Cha Folke, Cha chết được mấy năm rồi thế?”
“Trù ẻo gì đấy, ta còn chưa chết lần nào từ khi sinh ra tới giờ!”
Hẳn thằng nhóc đang nói bóng gió về thực tế tôi từng bị dân làng gọi là “linh mục xác sống” dạo trước. Sẽ là nói dối nếu tôi hô hào rằng mình không hề liên quan tới biệt danh đó. Ngày đầu đặt chân tới cái làng này, trông tôi không khác gì một xác chết đang thối rữa, tôi biết rõ điều đó, nhưng đấy đã là chuyện của quá khứ rồi. Bởi giờ đây bản thân đang hoàn toàn sống cuộc đời của một linh mục.
“Ông lại đèn sách thâu đêm nữa hả?”
“Biết làm sao được, thời khắc bắt đầu cũng là lúc ta quên đi giờ giấc rồi.”
“Đáng ra ngay từ lúc nến cháy hết ông phải hiểu rằng đã khuya rồi chứ. Bỏ bê giấc ngủ để làm việc không phải là phương pháp hiệu quả đâu.”
Miệng vẫn tiếp tục thuyết giáo, nhưng đồng thời tên nít ranh trơ tráo ấy cũng bày ra cho tôi một món súp từ trong cái nồi nó mang theo. Để rồi kết thúc bằng việc thả tõm một lát bánh mì vào đó.
Gì đấy, nhóc phải cẩn thận đi chứ. [note60130]
“Bữa sáng của ông đây. Trước khi ăn nhớ gửi lời cảm ơn tới các vị tam thần và mẹ của con [note60129]nữa đấy.”
“Cám ơn các vị thần đã cho con bữa ăn, bất kể trên thiên đường hay dưới địa phủ, tất cả trừ Ash ra.”
Như một nỗ lực đáp trả, lời cầu nguyện của tôi vang lên với chút mỉa mai, nhưng Ash không phải một thằng nhóc ngây thơ dễ bị khiêu khích như thế.
“Nhiều lời ghê, con không cần lời cảm ơn của ông. Chuyện gì cũng có qua lại cả thôi.”
“Rốt cuộc ta đang mong chờ gì từ tên nít ranh nhà ngươi cơ chứ.”
Dù hai bên đang buông lời mỉa mai lẫn nhau, bản thân vẫn không khỏi mỉm cười. Giữa chúng tôi, khái niệm ‘nói nhỏ nhẹ’ chưa bao giờ thật sự tồn tại, hầu hết thời gian đều sẽ là những lời miệt thị kiểu vậy. Nếu là người khác thì hẳn họ đã lao vào tẩn nhau rồi. Nhưng tôi chưa bao giờ phải lo về chuyện đó khi đối diện với Ash, như thể có một sợi dây tin tưởng vô hình đã gắn kết chúng tôi vậy.
Cũng không khó hiểu khi thằng nhóc thấy việc nói chuyện với một ông chú lại thoải mái như thế. Đó là bởi cả hai đều là những kẻ mộng mơ vô tình chung chí hướng, chỉ vậy thôi đã đủ để khiến mối quan hệ này vượt lên trên cả ruột thịt rồi. Hơn nữa, cũng phải thành thật là có lúc chính tôi lại thấy tận hưởng những giây phút ấy. Nhưng đó là chuyện mà tôi không muốn để Ash biết, thế nên bản thân lúc này đây đang cắm mặt vào miếng bánh mì đã úng nước như một cách để che đi khuôn mặt của mình.
“Nhóc mày dạo này nấu súp giỏi hơn rồi nhỉ.”
“Còn phải hỏi? Dùng toàn nguyên liệu hảo hạng thôi đấy.”
Thằng nhóc vui vẻ đáp lại trong lúc tiến tới tuốt ga trải giường và dọn dẹp chỗ tôi vừa nằm.
“Con sẽ đem mớ này về nhà giặt.”
“Ai mượn nhóc mày đấy, lát nữa ta tự làm được.”
“Lát nữa là bao lâu… ông có nói gì thì nói, con thừa biết người như ông mà phải tự giặt chắc ga nó cũng làm bạn với nấm mốc luôn rồi.”
“Ủa rồi nhóc là mẹ ta hả?”
“Không, con chỉ là một tình nguyện viên đang làm nhiệm vụ phòng tránh việc xác sống xuất hiện ở làng mình thôi.”
“Tên nít tranh này!”
Nhóc không cần phải lo về việc đó. Quả thực mãi tới gần đây ta vẫn là tên linh mục xác sống, nhưng nhờ nhóc mà ta đã sống lại rồi. Ngay cả chính ta tới giờ vẫn còn bị bất ngờ bởi việc đó. Dù gì việc hồi sinh một người trong trạng thái uể oải như vậy đối với ta vẫn chưa bao giờ là khả thi cả.
Thế nên rồi một ngày nào đó, nhóc mày sẽ trở thành một huyền thoại sống, Ash ạ.