Fushi no Kami: Henkyou kara Hajimeru Bunmei Saiseiki

dõi theo từng con chữ được ghi(4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Gold

Edit: JackJs

________________________

Sau khi thành công tạo ra kem bôi da, tôi muốn bắt tay vào nghiên cứu nhằm chế ra độc dược. Nghe thì khá là nguy hiểm, nhưng tôi đang nói đến thuốc trừ sâu và thuốc diệt chuột cơ. Đặc biệt nên ưu tiên cho cái sau.

Khi thu đến, chúng tôi phải tích trữ ngũ cốc vào nhà kho để vượt qua một mùa đông tuy ngắn mà cũng thật khắc nghiệt. Nếu tôi có thể nghĩ ra một kế hoạch xử lý được lũ chuột trong thời gian đó thì việc sống sót qua mùa đông sẽ dễ thở hơn nhiều. Vì một cuộc sống an nhàn hơn, tôi sẽ không tiếc gì sự nỗ lực cả.

Mùa hè ấy, ước nguyện được đi săn với Ban nguyên tuần của tôi đã hoàn thành. Lặng lẽ tiến sâu vào rừng thật sự rất mệt mỏi, nhưng việc nhóm lửa nướng thịt bên cạnh chiếc lều đơn sơ làm hoàn toàn từ vật liệu tự nhiên lại đem đến cảm giác khá là thư thái. Những bữa ăn hoàn toàn được nấu từ nguyên liệu tươi mới hái về, chưa kể nó luôn kèm theo thịt, có thể là thịt chim, thú hoang hoặc cá bắt được, nhưng món nào món nấy đều ngon như đồ ăn dì Yuika nấu vậy.

Khi đêm xuống, chúng tôi cùng ngồi lại để lắng nghe âm thanh của mẹ thiên nhiên. Dù mới chỉ làm quen với Ban kể từ sau tai nạn đó, nhưng tôi đều tận hưởng mỗi giây phút bên người thợ săn trầm lặng này. Dường như sự trầm tư của anh không bắt nguồn từ việc bí từ để nói, mà là từ bản chất của cái nghề thợ săn. Giống như thú ăn thịt thở chậm và lén lút di chuyển khi tìm thấy con mồi, một thợ săn cũng luôn phải hạn chế phát ra tiếng động. Như một hệ quả tất yếu, khả năng giao tiếp của anh mất dần theo thời gian. Đây đơn giản là một căn bệnh nghề nghiệp.

Nhưng đổi lại cho cái im lặng đó, trong đầu anh là cả một kho tàng kiến thức; anh mang trong mình khả năng phân biệt bất kỳ loài cây nào có trong tầm mắt. Chỉ bằng cách quan sát dấu vết trên mặt đất và thảm thực vật, anh có thể đoán ra loài vật nào đã ở đây và rời đi được bao lâu, thậm chí còn nắm được cả tình trạng của chúng nữa. Chưa hết, anh ấy còn biết rõ mọi thứ ăn được ở các điểm đặt bẫy và xung quanh đó. Sâu thẳm giữa rừng, tôi im lặng đi theo sự chỉ dẫn của anh— toàn bộ những cử chỉ từ con người ấy đã dạy cho tôi mọi thứ cần phải biết rồi.

Tại những bãi cắm trại đủ an toàn để tám chuyện, anh giải thích về ý nghĩa của những dấu vết chúng tôi bắt gặp trong ngày hôm đó, ngoài ra cũng dạy thêm mọi thứ mình biết về những giống hoa dại mà cả hai đã hái được, dù rằng việc nói chuyện thế này hoàn toàn xa lạ với anh. Anh ấy chẳng khác gì một cuốn bách khoa toàn thư sống vậy. Dù cho không bao giờ là người mở lời trước, anh vẫn luôn ân cần chia sẻ những gì mình biết mỗi khi tôi hỏi. Việc giải mã dần những nét chữ kì lạ của anh cũng khá là vui.

Ban là một hướng dẫn viên trọng yếu mỗi khi đi rừng; tôi muốn ghi lại những kiến thức của anh vào giấy quá. Trong trường hợp lỡ đâu cả làng hứng chịu một vụ mất mùa thì việc dân chúng phải vào rừng kiếm ăn bất chấp hiểm nguy cũng không phải là viển vông đâu. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì việc có sẵn một hướng dẫn viên sẽ tăng tỉ lệ sống sót lên rất nhiều đồng thời ngăn được nguy cơ rừng bị tổn hại nghiêm trọng.

Sau khi nghĩ về những lợi ích tiềm tàng mà nó có thể đem lại cho làng, tôi liền hỏi Ban— chủ sở hữu của những kiến thức đó— để nhận được sự chấp thuận. Dù gì thì đó đều là những bí quyết hành nghề của anh. Nếu chính chủ có dù chỉ một chút lưỡng lự khi chia sẻ nó thôi thì tôi cũng sẽ đành ghi chú lại thôi vậy. Sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc, anh đáp lại bằng cái gật đầu như thường lệ.

“Anh đồng ý thật ạ? Trả lời ngay vậy có hơi nhanh quá không?”

“Cần nhiều hơn.”

Ta cần nhiều cái gì hơn? Số thứ đang thiếu đơn giản là quá nhiều để tôi hiểu rõ đang ám chỉ cái gì. Giữa những thứ đó thì lời của anh là phần thiếu nhiều nhất.

“Thợ săn.”

“À, ý là anh muốn làng có thêm thợ săn sao ạ?”

Ban gật đầu.

Không thể bàn cãi rằng thú hoang sẽ vào làng tôi cắn phá hoa màu nếu khu rừng không còn gì để ăn. Những năm gần đây thì nó chưa thành vấn đề, nhưng chắc chắn rồi một ngày nào đó chuyện này sẽ xảy ra. Để chống lại việc đó thì ta cần tiên hạ thủ vi cường[note52676], bằng không thì dân làng có khi sẽ chết đói mất.

Vậy thì đầu tiên chúng ta cần phải có thêm thợ săn đã. Ngay lúc này công việc của Ban hẳn đã quá tải vì một mình anh không thể canh nổi cả khu rừng.

“Ra vậy nên anh mới chỉ dạy em chi tiết tới thế.”

“Chỉ để đề phòng thôi.”

Đến khi sự cố thật sự xảy ra, anh mong rằng tôi sẽ có thể đảm đương phần nào. Bản thân tôi cũng đã tự hỏi tại sao Ban sẵn sàng dạy mình kỹ lưỡng tới thế, nhưng giờ mọi việc đã được giải đáp.

Chắc chắn anh là người tốt vì đã nhận tôi làm học trò, nhưng anh cũng có những lý do cá nhân của riêng mình.

“Em sẽ giúp bằng bất cứ giá nào. Không thể để mùa màng quý báu bị tàn phá làm ảnh hưởng tới dân làng được.”

Chưa kể việc này còn củng cố thêm mục tiêu nâng cao đời sống ở làng của tôi nữa.

Giữa lúc tôi liên tục gật đầu đồng ý, vị thợ săn trầm lặng ấy mỉm cười và xoa đầu tôi. Gương mặt anh lộ rõ vẻ hiền từ, trông như thể đang nhìn đứa em hoặc cũng có thể là đứa con của mình vậy.

Anh quả là người vô cùng ngầu mà; thật không hiểu sao tới giờ này mà anh vẫn còn độc thân được. Chắc chắn tất cả là lỗi ở cái bệnh trầm lặng đó rồi.

Biết đâu dì Yuika có thể sẽ mai mối được cho anh một cô bạn gái. Để rồi thế hệ tiếp theo sẽ có hai hay ba đứa thợ săn— được thế thì ai cũng vui cả. Đó là nếu hôn nhân không trở thành mồ chôn của anh.

Sau khi dành cả mùa hè vui đến bất ngờ trong rừng, tôi một lần nữa phải đối mặt với thực tế khắc nghiệt chỉ toàn việc đồng áng khi mùa thu sang.

Cũng trong khoảng thời gian đó, doanh thu đầu tiên từ việc bán kem bôi nha đam đã về. Dì Yuika nói rằng dì đã gửi cho gia đình ở thành đô một bản dùng thử trước. Kết quả là mặt hàng xuất khẩu đầu tiên từ làng tôi dường như đã trở thành một sản phẩm cao cấp trong giới thượng lưu. Dù lợi nhuận chỉ là một xu đồng thôi nhưng đây không phải toàn bộ tổng thu thập. Không biết giá bán thật sự là bao nhiêu nhỉ. Dì Yuika thì trông vô cùng phấn khích khi bàn với tôi kế hoạch sẽ tiếp tục bán thứ kem bôi ấy với số lượng giới hạn trong một thời gian nữa, một phần lý do là vì khâu sản xuất tương đối chậm chạp.

Ngày mà anh Quid ghé thăm lại ngôi làng này, tôi liền tức tốc đến và đưa anh đồng lương đầu tiên của mình để thể hiện lòng biết ơn. Bản thân muốn bù đắp phần nào khoản lỗ anh đã chịu khi bán bút và giấy cho tôi.

“Đùa anh đấy à! Mấy đồng tiền lẻ đó thì trả làm gì! Cứ dùng nó tùy ý nhóc đi! Mà này, nhóc cần thêm giấy hay mực không? Cây bút anh bán cho nhóc đã hỏng chưa?”

Dù đã từ chối nhận của đứa nhóc này, anh vẫn bán thêm cho tôi cả giấy lẫn mực với giá rẻ. Đương nhiên tôi vui lắm, nhưng cũng có chút lo lắng không biết anh có chịu thiệt quá không. Nếu vì chuyện này mà anh phá sản thì chuyện sẽ tệ lắm đây.

“Giảm giá cho em như thế liệu có ổn không ạ?”

“Sao lại không ổn? Chẳng có vấn đề gì cả! Nhờ nhóc mà việc kinh doanh của anh đang vô cùng phát đạt, ít nhất anh cũng phải đáp lại được chút ít này chứ!”

Là vậy sao? Bản thân không nhúng tay vào công cuộc bán kem nên tôi cũng không hiểu rõ lắm.

“Anh được giới thiệu với những nhà siêu giàu ở thành đô cũng là nhờ nhóc cả, đều từ hợp đồng với nhà Amanobe ra đấy! Ước mơ của anh đã thành hiện thực rồi!”

Tôi không biết nên dùng từ nào phù hợp để diễn tả trường hợp này, nhưng dường như anh ấy đã làm ăn được với kha khá gia tộc thượng lưu. So với một tay bán rong đi chu du khắp nơi thì đây quả là một bước tiến lớn, vậy nên hôm nay anh ấy mới hào phóng đến thế.

“Là vậy sao, tuyệt quá! Nghe được việc buôn bán của anh phát triển cũng khiến em vui lây luôn!”

Nếu anh ấy thấy vui thì tôi cũng thấy thế rồi. Tôi phải vắt kiệt hết lợi ích từ vụ này mới được.

Nghĩ lại thì còn rất nhiều thứ tôi muốn mua sau khi nhận thêm lợi nhuận. Nếu vậy có khi việc anh Quid mở rộng phạm vi buôn bán lại tốt cho tôi ấy chứ. Mối quan hệ này đúng chuẩn hai bên cùng có lợi mà.

Truyện Chữ Hay