Trans: Gold
Edit: JackJs
________________________
“Đừng ức hiếp Ash nữa!!”
Người đó không ai khác ngoài Maika, cô đang trừng mắt nhìn mẹ mình với khuôn mặt ửng đỏ.
Mình làm gì bị ức hiếp đâu. Ngược lại nữa là đằng khác, mẹ cậu tốt thế cơ mà.
“Ái chà, con đang ra lệnh cho mẹ mình sao, Maika?”
Ơ dì Yuika, sao dì lại cười như mấy nhân vật phản diện trong phim vậy? Ý con là nó hợp với dì lắm. Có khi con trúng ngải của dì thật không chừng… Nhưng mà.
“Con không thể bỏ qua được nếu mẹ cứ nhẫn tâm với Ash như thế!”
“Vì sao không? Ash thật sự sẽ gây rắc rối đấy.”
Tôi hết đường phản bác, nếu không nhờ dì Yuika xen vào thì chắc chắn những việc tôi đã làm sẽ tạo ra rạn nứt giữa các mối quan hệ trong làng thật.
Nhưng kể cả vậy, có vẻ như Maika vẫn còn nhiều điều muốn nói.
“Không hề đúng chút nào! Ash chỉ muốn mua gia súc cho chúng ta, không thì cũng là nông cụ! Cậu ấy đã đã phải suy nghĩ ngày đêm chỉ để tìm xem cái gì sẽ tốt cho làng mình nhất đấy!”
“À rế, vậy cơ à?”
Dì ấy quên luôn nụ cười phản diện của mình mà đặt hai tay lên má nhìn với vẻ bất ngờ.
Tuy nhiên ở phía còn lại, Maika lại đang tuyệt vọng bảo vệ tôi mà không nhận ra những thay đổi trong dáng vẻ của dì.
“Không thể sai được, chính xác là vậy đấy! Ash chỉ muốn làm những gì tốt nhất cho làng mình! Cậu ấy là người tuyệt vời tới thế đấy!”
“Cậu ấy tuyệt vời thật đúng không ta?”
Dì Yuika nhẹ nhàng hỏi.
“Thật mà!!”
Maika không ngần ngại mà đồng ý ngay lập tức.
“Khen nhiều thế làm mình hơi ngại đấy.”
Ngay lúc tôi lẩm bẩm những lời đó kèm theo một nụ cười trên mặt, Maika đơ người lại.
Mặt cô dần đỏ ngoài sức tưởng tượng của tôi rồi gục người xuống ghế. Tôi nhanh chóng đỡ lấy vai cô ấy nhưng có vẻ cô xỉu luôn mất rồi. Giữa lúc tôi đang chết đứng, dì Yuika lấy tay che miệng rồi bật cười sảng khoái. Chồng cô cũng làm theo y như thế. Hai người họ cứ như hai hạt đậu chung vỏ vậy.
“Chỉ thoáng qua thôi, nhưng cháu cảm giác như có một vở kịch vừa diễn ra thì phải.”
“Maika nhà dì dễ thương quá phải không?”
“Đúng vậy, cậu ấy rất đáng yêu, nhưng cháu đã bất ngờ đấy.”
“Bất ngờ à? Nói thật thì dì đã mong cháu sẽ bối rối như con bé luôn cơ.”
Nhìn thấy ánh nhìn tinh quái kèm theo điệu cười nghịch ngợm trên mặt dì làm tôi suýt chút là dâng hiến bản thân theo hầu hạ người phụ nữ ấy mất rồi. Tuy nhiên ánh mắt từ chồng dì đã kéo ý thức tôi trở lại. Trông chú dường như đã bị hớp hồn bởi vợ mình và không còn suy nghĩ được gì nữa. Tôi phải chống lại sự mê hoặc bằng không số phận tôi cũng sẽ như thế.
“Thôi không đùa nữa, cháu thật sự đã nghĩ đến việc dùng tiền để phát triển ngôi làng sao?”
“Đúng vậy ạ, cuộc sống ở làng đối với cháu quá ư là vất vả, thế nên cháu muốn làm cho nó dễ thở hơn chút.”
Câu trả lời của tôi đến cùng với một ánh nhìn nghiêm túc, cũng chỉ đủ để chống lại sự mê hoặc trong chốc lát.
“Nếu thế chỉ cần mua hoa quả hay dụng cụ từ Quid là xong mà?”
Tôi cười lịch sự để đáp lại gợi ý của dì ấy. Có vẻ như dì đang cố thử thách quyết tâm của tôi bằng những lời như thế.
Tuy nhiên dì không hề biết rằng, những cải thiện nhỏ nhoi đó không là một góc so với vô số kí ức về một tiền kiếp rộn ràng ấy, thiếu quá nhiều thứ để đủ sức làm tôi thỏa mãn được— Cuộc sống mà tôi hằng mong muốn phải thoải mái như những kí ức đó kìa. Thành quả tốt nhất có thể ở hiện tại không phải thứ tôi cần; điều tôi muốn là đưa đời sống ở làng lên một tầm cao mới.
Bản thân cũng tự hiểu đó chỉ là một ước mơ viển vông giống như những phép màu trong sách vậy; việc đạt tới hình thái xã hội lý tưởng chỉ trong chính cuộc đời của tôi đơn giản là không thể. Thế nhưng mà, nếu muốn đi xa nhất có thể trên hành trình đến ước mơ ấy, tôi cần cả cộng đồng cùng chung tay giúp đỡ. Nếu chỉ mỗi mình tôi là không đủ, tôi cần 100 người cùng chung tay hợp lực. Còn nếu thế vẫn là chưa đủ, tôi sẽ tập hợp cả một vạn người. Để đạt tới giấc mơ vô tưởng đó, tôi sẽ làm mọi cách có thể.
“Cháu sẽ không làm như mình là thần là thánh rồi nói mấy thứ sến sủa kiểu ‘Phúc cho mọi người là niềm vinh hạnh của cháu’ đâu.”
Môi tôi dần tạo thành một nụ cười.
“Nhưng có vẻ như cuộc sống xa xỉ cháu mong muốn lại cần nhà nhà đều phải hạnh phúc.”
Mặt dì Yuika như cứng lại ngay khi thấy nụ cười đầy gan dạ được truyền lửa bởi ước mơ to lớn của tôi. Không rõ lúc này nó trông bẩn bựa hay hiểm ác nữa. Tôi không biết, nhưng cũng không quan tâm làm gì cả— đây là cách sống tôi đã chọn ở cuộc đời này.
Ở chiều ngược lại, dì Yuika nghiêm giọng hỏi xoáy tôi.
“Sự xa xỉ mà cháu đã thấy nó như thế nào?”
“Cũng không có gì đặc biệt đâu ạ, chỉ là một ước mơ trẻ con thôi. Cháu muốn sống một cuộc đời tiện nghi tới viên mãn như những gì được ghi trong sách, kiểu mấy quyển truyền thuyết từ nền văn minh cổ ấy.”
Tôi muốn dùng nhà vệ sinh có nước rửa và hệ thống xả nước, muốn điều hòa, muốn quần áo mới. Tôi cũng mơ được lấp đầy bụng mình bằng những món ăn ngon và loại rượu hảo hạng. Ngoài ra tôi còn mong sao máy móc có thể gánh bớt mấy công việc nặng nhọc và khát khao một phương thức di chuyển toàn cầu nhanh hơn dùng ngựa. Nước dãi tôi cứ chảy ra mỗi khi nghĩ về sự tiện nghi mà nền văn minh lý tưởng của bản thân đem lại.
Tôi không thành thạo phép tắc, cũng chẳng biết gì về kiến trúc, hay ứng dụng từ những thành quả của trí tuệ nhân loại. Chỉ một mình tôi sẽ không bao giờ hoàn thành nổi cái quy trình tìm hiểu rồi chuẩn bị và sản xuất ấy; tôi cần rất nhiều nguồn hỗ trợ. Tôi cần được những người có thẩm quyền giúp đỡ.
Dì Yuika ạ, mới nãy dì còn nói muốn ủng hộ cháu nhỉ. Nếu vậy xin dì hãy dẫn lối cho con người mộng mơ
như cháu có một con đường để tiếp tục chạy mà không vấp ngã đi.
“Để xem nào, nếu cháu cam đoan rằng lợi nhuận thu về sẽ được đóng góp cho làng thì liệu dì có sẵn sàng nhúng tay vào phi vụ này không?”
Cháu sẽ cho dì làm giám đốc điều hành luôn nếu tham gia ngay bây giờ, đảm bảo lợi ích nhận được sẽ không ngoài mong đợi đâu. Tôi mời người phụ nữ trước mặt bằng nụ cười mê hoặc nhất của mình, dù tôi tin rằng đối với dì ấy, nó hẳn phải trông như một thỏa thuận với quỷ dữ vậy.“Dì phải thừa nhận, cháu thú vị hơn hẳn Maika, nhưng cũng đáng sợ hơn nữa.”
“Xin lỗi vì cháu có hơi khác thường nhé, nhưng đảm bảo với dì rằng cháu không phải họa thần hay gì đâu.”
“Được cháu mời trên danh nghĩa nhà phát triển sản phẩm làm dì rất vui. Được thôi, dì sẵn sàng hỗ trợ cháu.”
Nụ cười dì đáp lại tươi như hoa vậy, dù ngay sau đó nó biến thành kiểu cười nghiệp vụ mà ta vẫn thường thấy khi một viên quản lý xuất sắc được mời phỏng vấn cho một tạp chí.
“Cháu phải cảm ơn dì mới phải.”
Thế là giao kèo đã hoàn thành.
Giữa lúc kế hoạch của tôi đang nổi lên một điểm mù thế này, thật tình cờ là tôi đã có thể nói chuyện với trưởng làng và biến cô ấy thành đồng minh. Có khi việc thương lượng với Quid cũng sẽ dễ dàng hơn nhờ vụ này, ngoài ra biết đâu tôi sẽ nhờ được những mối thân quen của trưởng làng trong thành đô. Hơn hết là những gì thiếu sót trong kế hoạch của tôi đều có thể nhờ dì ấy giúp đỡ cả.
Đương nhiên, tôi cũng muốn đóng góp bằng chính sức mình. Tôi quyết định sẽ ghi lại công thức tạo kem bôi rồi quẳn— đưa nó cho đồng nghiệp mới của mình như một biểu hiện của sự chân thành.
“Cháu sẽ ghi lại các bước tạo thứ kem bôi đó ra giấy và đưa dì sớm nhất có thể ạ.”
“Cháu có chắc rằng chia sẻ công thức dễ dàng như vậy là ổn không?”
“Sao lại không. Nếu dì đã quyết định hỗ trợ thì cháu sẽ chia sẻ mọi thông tin mà mình có.”
Việc tạo ra thứ kem bôi ấy cũng khá rắc rối nên tôi luôn sẵn lòng để nhượng lại bản quyền của mình. Cả chú Klein và dì Yuika đều là những người biết đọc, nên tôi tin rằng hai người họ sẽ tái tạo lại được nó miễn là tôi đưa cho họ hướng dẫn thôi.
Nếu đời sống tập thể ở làng trở nên tốt hơn thì tôi cũng không than phiền thứ lợi nhuận nhỏ nhoi ấy làm gì. Thật ra tôi chỉ muốn trả ơn anh Ban vì đã mua hộ bút và giấy, cũng như Quid vì đã cho tôi mua với giá rẻ. Nếu bản thân có thể nhận lại đủ số tiền cho những thứ mình đã đổ vào thử nghiệm như giấy và lọ các loại thì đã là quá đủ rồi. Phần dư ra sẽ chỉ là quà thưởng thêm và tôi có thể gửi nó cho Cha Folke để mua vài cuốn sách mới.
“Nếu thứ này bán chạy thì ta có thể nhờ dân làng giúp đỡ làm kem bôi luôn; quá trình làm cũng không khó lắm đâu. Nhưng cũng không nên tính đến chuyện đó quá sớm làm gì— cháu sẽ để việc xử lý lại cho dì nhé.”
“Được thôi. Mà ngoài ra cháu dự định sẽ làm gì sau vụ này.”
Cháu sẽ về nhà và biết đâu tự đắm mình vào một cuốn sách luôn cũng nên.
Chỉ là đùa thôi. Tôi thừa biết dì ấy không hỏi chuyện đó. Dì đang tò mò xem tôi dự định sẽ làm gì sau khi từ bỏ bản quyền công thức chế biến một cách dễ dàng như thế. Tôi ước dì ấy có thể đối xử với tôi như một đứa trẻ thay vì đề phòng như vậy.
“Cháu sẽ giúp việc cho anh Ban và Cha Folke. ngoài ra cũng cần đọc thêm sách để biết nhiều kiến thức hơn nữa; có rất nhiều thứ cháu muốn làm mà.”