Tôi hít một hơi thật sâu bầu không khí trong rừng vào buổi sáng sớm.
"Thật là sảng khoái~" -Ruri
『Sảng khoái~』
『Khoái~』
Những tiểu tiên xung quanh đang bắt chước hành động của tôi.
Đã được vài ngày kể từ khi tôi bắt đầu chung sống với bà Chelsea. Mặc dù tôi khá buồn vì thực tế tôi không thể quay trở về nhà được nữa, nhưng thực ra tôi đang bắt đầu thích thú tận hưởng những ngày-tháng-không-có-Asahi ở bên.
Tôi được ở một căn phòng riêng trong ngôi nhà lớn này. Với số phòng và kích thước của ngôi nhà, thật khó có thể tưởng tượng rằng chỉ có duy nhất một người sống ở trong đó.
Cuộc sống của tôi tràn ngập những điều bất ngờ.
Tôi đã hoàn toàn cảm thấy kinh ngạc về cách mà ma thuật được vận hành ở thế giới này. Mặc dù cách thực hiện đó không hay cho lắm.
Cách thông thường để mượn quyền năng của tiểu tiên là thông qua việc tưởng tượng về thứ mà mình muốn trong đầu và về cơ bản là, gửi lời cầu nguyện đến tiểu tiên.
Nghe có vẻ dễ dàng một cách ngu xuẩn, nhưng không có gì bảo đảm rằng kết quả thu được sẽ giống với những gì được tưởng tượng ra bởi người thi triển ma thuật. Khả năng sử dụng ma thuật và bước sóng của người thi triển đều ảnh hưởng rất lớn đến kết quả.
Có thể nói rằng tất cả đều phụ thuộc vào việc các tiểu tiên có thích bước sóng của bạn không thôi.
Trong khi chúng ta đang bàn luận về bước sóng của tôi, có vẻ như những tiểu tiên đã giao ước với bà Chelsea cũng yêu thích nó nhiều đến mức họ sẽ làm bất cứ yêu cầu gì mà tôi muốn. Dễ hiểu thôi, Chelsea đã gắt gỏng với tôi vì "có sức mạnh ma thuật quá lớn" và yêu cầu tôi giảm thiểu lượng ma thuật mà tôi sử dụng hay thất thoát.
Sau khi được nghe kể về 'Học cách kiểm soát ma thuật là một phần của khóa huấn luyện của cô', tôi tiếp tục rèn luyện bản thân để sử dụng ma thuật mà không gây ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh.
Ban đầu, tôi không dám chắc là 'ma thuật' thực sự tồn tại. Nhưng sau khi sử dụng nó một thời gian, tôi dần dần nhận ra được cái 'cảm giác' kì lạ của thứ gì đó đang tuôn trào ra khỏi cơ thể của tôi mỗi lần tôi thi triển ma thuật. Tôi đã có thể liên tưởng đến cảm giác đó sau khi dòng chảy của ma thuật trong cơ thể tôi tuôn ra.
Đầu tiên, bất cứ khi nào tôi cố gắng 'hạn chế sức mạnh ma thuật của mình', thì thỉnh thoảng lại trục trặc do thất bại khi làm như thế. Tuy nhiên, một khi mà tôi đã quen với dòng chảy ma lực trong tôi, thì tôi có thể kiểm soát được đầu ra của sức mạnh mà không gặp trở ngại.
Mọi thứ thay đổi khá là đột ngột sau đó.
Cụ thể là những việc như quét dọn, nấu ăn, và giặt giũ mà tôi hứa như là tiền phí để sống ở đây.
Hoàn thành việc dọn dẹp bằng cách dùng ma thuật phong để thu gom rác vào một chỗ, và dùng hỏa để thiêu hủy chúng.
Việc giặt giũ cũng được làm xong bằng một ma thuật được gọi là "Thanh tẩy". Một loại nước đặc biệt có thể loại bỏ được những vết bẩn từ quần áo mà không cần làm nó ướt. Thực sự thì cuộc sống đã trở nên dễ dàng hơn với ma thuật đó.
Bởi vì nước từ ma thuật thanh tẩy rất an toàn ngay cả khi được sử dụng trên lên quần áo và da người, tôi cảm thấy hơi chán nản. Giá như tôi biết về ma thuật này khi còn ở trong rừng, thì tôi đã không phải chạy trốn trong bộ dạng dính dớp ngứa ngáy rồi.
Còn về vấn đề thực phẩm, ma thuật không sử dụng để làm việc đó. Thay vào đó, tôi nhận được rất nhiều trái cây và hạnh nhân từ những tiểu tiên. Các tiểu tiên làm điều đó để khiến tôi vui vẻ. Bà Chelsea đã ném cho tôi một cái nhìn chết người trong suốt khoảng thời gian đó.
Còn bây giờ thì, lý do mà tôi dậy sớm hôm nay, đó là vì đến giờ tắm rồi!
Mặc dù tôi biết là việc tắm rất vô nghĩa khi đã có ma thuật thanh tẩy rồi, nhưng là một người Nhật, tôi không thể nào bỏ được suy nghĩ ngâm mình vào trong bồn tắm được.
So với ma thuật thanh tẩy, ma thuật tạo ra nước là ma thuật mà ngay cả kẻ ngốc nhất cũng có thể thi triển. Miễn là tiểu tiên vẫn còn yêu quý bạn thì bạn có thể dễ dàng tạo ra nước bất cứ lúc nào bạn muốn. Điều đó góp phần làm cho văn hóa 'ngâm mình trong bồn tắm' không có ở Vương quốc Rồng bởi vì chả có lý do gì để xây những nhà tắm công cộng trong khi mọi người có thể tự tạo ra nước để tắm và làm những việc khác. Tuy nhiên, vì tôi thường xuyên cằn nhằn liên tục và bướng bỉnh trong việc thuyết phục bà Chelsea về sự vĩ đại của bồn tắm Nhật Bản, bà ấy đã miễn cưỡng cho phép tôi tự xây một cái bồn tắm ở sân sau.
"Được rồi! Bắt đầu xây thôi!" -Ruri
『Xây cái gì~?』
『Hình như là thứ gì đó được gọi là 'bồn tắm'』
『Bồn tắm là cái gì?』
『Hem bít nữa~~』
Tôi bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh một cái bồn tắm trong một căn nhà gỗ nhỏ chi tiết nhất có thể.
Chẳng mấy chốc, những cành cây như thể có sự sống bay vụt ra từ mặt đất và bắt đầu đan xen vào nhau thành một căn nhà gỗ mà tôi đã tưởng tượng trong đầu.
Tôi làm tư thế chiến thắng.
"Hoan hô~ Ma thuật thật toàn năng! Các bạn thật là tuyệt vời!" -Ruri
『Chúng ta được khen kìa~』
『Chúng ta thật tuyệt vời~』
Những tiểu tiên được tôi khen vui vẻ nhảy múa trên trời.
Không phí thời gian thêm nữa, tôi mở cửa và tiến tới phòng thay đồ. Sâu bên trong là một phòng tắm riêng ngoài trời khá giống trong những lữ quán 5 sao của Nhật Bản. Đây quả thực là một nhà tắm bằng gỗ lộng lẫy với tôi mà.
Sau khi đã hoàn thiện nốt công đoạn cuối cùng, đó chính là 'nước nóng', bồn tắm hoàn hảo cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Hey, đừng đổ lỗi vì tôi phấn khích quá nha!
Sau khi đổ đầy bồn tắm bằng nước nóng từ ma thuật của tôi, tôi bắt đầu cởi quần áo trong phòng thay đồ, rồi bước vào trong bồn tắm. Tôi đã hoàn toàn đắm chìm vào cảm giác ngâm mình trong một bồn tắm kiểu Nhật mà tôi đã đợi rất lâu rồi.
Cùng tham gia một cách vui vẻ, các tiểu tiên cũng bắt đầu thoải mái trôi nổi trong bồn tắm.
"Đây đúng là thiên đường mà~" -Ruri
Trong khi Ruri đang tận hưởng việc tắm rửa của mình, một lá thứ đã được gửi đến cho bà Chelsea ở trong nhà.
Người gửi là cháu trai của Chelsea, Joshua, người đang làm việc như một đặc vụ tình báo ở Vương quốc Rồng.
Nội dung của lá thư đề cập đến tin tức liên quan đến Thánh nữ và lời tiên tri.
Theo như điều tra, những người xung quanh Asahi có lòng trung thành bất thường với cô ta. Tuy nhiên, dường như nó không phải là một vấn đề lớn cho lắm.
Có bằng chứng về việc Asahi sử dụng ma thuật quyến rũ. Nhưng dù cô ta có sử dụng nó có mục đích gì hay không, nhưng có một điều chắc chắn là sức mạnh ma thuật của cô ta không mạnh đến thế.
Người ta đã cho rằng Asahi là người chứa đựng khá nhiều lượng ma thuật, nhưng ma thuật 'quyến rũ' mà cô ta sử dụng chỉ có tác dụng lên những người tiếp xúc gần gũi với cô ta trong một khoảng thời gian dài. Mặt khác, hiệu ứng của ma thuật sẽ không có tác dụng.
Tuy nhiên, qua những câu chuyện mà Ruri đã kể, những người gần gũi với Asahi sẽ trở thành thứ gì đó giống như một nô lệ trung thành của cô ta vậy.
Sự khác biệt trong kết quả có lẽ là do ma thuật thực sự chỉ tồn tại ở thế giới này còn thế giới khác thì không. Ở trong một thế giới nơi mà ma thuật chẳng còn có định nghĩa gì về ma thuật, mức độ kháng phép của con người khác với những người dùng ma thuật cả đời. Ít nhất, đó là những gì mà bà Chelsea đã nghĩ.
Khi những người ở thế giới khác thiếu khả năng kháng phép thì ma thuật ‘quyến rũ’ sẽ có sức ảnh hưởng ở một mức độ khác. Đại loại giống kiểu 'bụt chùa nhà không thiêng'.
Còn đối với người dân Nadarsia, lý do mà họ vẫn còn sùng bái cô ta mà không hề bị quyến rũ có lẽ phần lớn là do lời tiên tri cổ đại.
Những điều đã được nêu trong lời tiên tri là Thánh nữ được triệu hồi từ thế giới khác sẽ mang lại sự thịnh vượng cho vương quốc. Nhưng nếu vương quốc đó không làm theo ý nguyện của Thánh nữ, vương quốc đó sẽ bị hủy diệt bởi cô ta.
Đó là lý do tại sao mà Ruri bị gán cho tội 'cố ý mưu sát Thánh nữ', mọi người trừ hoàng tử bị quyến rũ ra hành động thất thường.
Những gì đã xảy ra là bất hạnh với Ruri. Nhưng Chelsea lại cảm thấy vui mừng vì mọi chuyện đã xảy ra như vậy.
Vương quốc được gọi là Nadarsia đó chưa bao giờ tôn trọng tộc Á nhân. Vô số cuộc chiến tranh nổ ra trong quá khứ vì sự đố kị trong việc Á nhân luôn sở hữu nhiều lãnh thổ hơn.
Á nhân từ khi được sinh ra đã có những ma thuật bẩm sinh. Những cuộc chiến tranh chỉ là những lời biện hộ nhỏ mọn từ vương quốc với định kiến 'con người là giống loài vượt trội' đặt ra là để xóa sổ những vương quốc tồn tại tộc Á nhân khác mà thôi.
Rõ ràng có thể thấy vương quốc nào tốt đẹp hơn thì đã rõ rồi.
Chelsea rùng mình khi nghĩ về những chuyện có thể xảy ra nếu như Ruri vẫn còn dính líu đến vương quốc cứng đầu đó.
Hoàng đế của Vương quốc Rồng là người mạnh nhất trong chủng tộc mạnh nhất thế giới, Long tộc.
Và Ruri là người thuộc về một chủng tộc mà có ít tiềm năng ma thuật nhất, loài người. Tuy nhiên, sức mạnh ma thuật của cô ấy có thể sánh ngang được với Hoàng đế và được các tiểu tiên yêu mến nữa.
Thỉnh thoảng, các tiểu tiên cũng có hứng thú với một số người nhất định. Nhưng mà được họ giúp đỡ khi bị lạc trong rừng, hoặc mang thức ăn cho họ,đó không phải là những việc mà những tiểu tiên thường làm.
Các tiểu tiên vận hành mọi thứ ở thế giới này.
Ngoại hình của họ trông có vẻ dễ thương, nhưng họ có thể dễ dàng phá hủy một vương quốc nếu họ tức giận.
Chelsea cảm thấy những tiểu tiên đối xử với Ruri như thể một người mẹ đang chăm sóc đứa con của mình vậy.
An toàn mà nói thì nếu có bất kì điều gì xấu xảy ra với Ruri thì những tiểu tiên sẽ đáp trả lại y hệt như vậy.
Nếu Ruri bị lừa bởi một vương quốc muốn xóa sổ tộc Á nhân và tiêm nhiễm suy nghĩ đó vào đầu cô ấy...
Tộc Á nhân sẽ bị tàn sát bởi con người.
Điều đáng sợ là Ruri không hề nhận thức được điều đó.
Đó chính là nội dung của lá thư.
"Ta đoán là mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ nếu bỏ rơi con bé một mình." -Chelsea
Chelsea đứng dậy và đi tới chỗ Ruri.
***
"Haa~ Bồn tắm kiểu Nhật luôn là tốt nhất mà. Ah, Chelsea-san. Bà thấy sao về nó Chelsea-san, bà muốn thử không? Nó thực sự rất là thoải mái đấy." -Ruri
Tôi vừa tắm xong thì bà Chelsea bước vào ngôi nhà gỗ với khuôn mặt nghiêm trọng.
"Ruri, ta nói chuyện với cô một lúc được không?" -Chelsea
"Hmm? Tất nhiên rồi, có chuyện gì vậy?" -Ruri
Tôi nghĩ mình chưa làm điều gì xấu lúc này, nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị mắng.
"Cô đã trải qua khoảng thời gian khá khó khăn ở Nadarsia rồi nhỉ? Cô có khi nào... khinh rẻ Nadarsia không?" -Chelsea
"Đương nhiên! Đó là mục tiêu trả thù đầu tiên của tôi mà!" -Ruri
Tôi trả lời không chút do dự.
Nghe vậy, Chelsea nói với giọng căng thẳng.
"Cô nói là sẽ trả thù, vậy cô đã có kế hoạch gì chưa?" -Chelsea
"Tôi muốn làm cho bọn chúng phải khóc! Tôi muốn bọn chúng phải cúi đầu trước tôi! Tôi muốn đấm vào gốc rễ của của tất cả mọi bất hạnh của tôi, Asahi; đám bạn học cũ của tôi và cả gã Hoàng tử đã ngụy tạo tội cho tôi; cả nhà vua và đám linh mục đã bắt cóc tôi tới đây; cả tên lính đã đá tôi nữa; tôi muốn bắt bọn chúng phải đứng xếp hàng để nếm thử cú đấm giận dữ của tôi!!" -Ruri
"Ah... ta hiểu..." -Chelsea
Chelsea chết lặng nhìn Ruri nhưng đồng thời cũng cảm thấy khá nhẹ nhõm.
Bà ấy đã rất mừng vì cách 'trả thù' trong suy nghĩ của Ruri khá là ngoan ngoãn.
"Nếu là như vậy, ta có một yêu cầu nhỏ." -Chelsea
"Là gì vậy?" -Ruri
"Thực ra, Nadarsia hiện tại không thể sử dụng ma thuật. Cho dù họ có gọi các tiểu tiên bao nhiêu lần đi chăng nữa, các tiểu tiên cũng sẽ không trả lời họ." -Chelsea
"Tại sao vậy?" -Ruri
Thay vì Chelsea, các tiểu tiên đang bay xung quanh tôi đã trả lời.
『Những người đó là những kẻ bắt nạt.』
『Trừng phạt~』
『Bởi vì Ruri nói muốn trả thù, đây chính là hình phạt của chúng.』
『Chúng tôi ghét những người bắt nạt Ruri.』
Lần lượt từng tiểu tiên lên tiếng. Mặc dù giọng nói của họ nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận trong đó.
"Hiện tượng không thể sử dụng ma thuật trùng hợp với lúc cô bị đày đến khu rừng này. Đó chỉ là linh cảm thôi, nhưng có vẻ như giả thuyết của ta đã đúng." -Chelsea
『Bởi vì Ruri đã rất tức giận.』
『Cô ấy nói là sẽ muốn trả thù.』
"Bởi vì tôi nói vậy sao?" -Ruri
『Un』
Tôi bắt đầu toát mồ hôi khi thấy những tiểu tiên gật đầu với khuôn mặt hạnh phúc như thể muốn nói 'khen tôi đi!'.
"Ý bà là các tiểu tiên đang biểu tình vì tôi?..." -Ruri
"Ở thế giới này,việc không thể sử dụng ma thuật là một vấn đề sống còn. Không kể đến việc nấu ăn hay dọn dẹp, ma thuật rất quan trọng trong cuộc sống hàng ngày. Loài người có ít sức mạnh ma thuật nhất trong số các loài. Chỉ có một số ít người ở Nadarsia như là linh mục mới có thể thành thạo sử dụng ma thuật. Nhưng vì số ít đó bây giờ lại không thể sử dụng ma thuật nữa, nên Nadarsia đang rơi vào tình cảnh hỗn loạn.
Nếu việc ‘trả thù’ của cô không liên quan đến cả vương quốc, liệu cô có thể bảo các tiểu tiên dừng lại không?" -Chelsea
Tôi muốn trả thù, nhưng không đến mức phải hủy diệt cả một vương quốc. Một vương quốc rơi vào tình cảnh hỗn loạn chỉ vì ma thuật không thể sử dụng được là điều mà tôi không thể tưởng tượng được bởi vi tôi là nguồn gốc của tất cả mọi chuyện.
Tuy nhiên, vì bà Chelsea đang làm bộ mặt rất nghiêm trọng, không chần chừ, tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian để thuyết phục các tiểu tiên dừng lại.
Sau đó là hàng loạt lời phàn nàn của các tiểu tiên.
『Ehhh, tại sao? Tại sao?』
『Ruri muốn trả thù mà, đúng không?』
"Well, đúng vậy...... Nhưng tôi muốn tự mình giải quyết vấn đề. Vì vậy, các bạn, xin mọi người đừng làm bất cứ điều gì cả." -Ruri
『Chúng tôi......đã cản trở bạn sao......?』
Những tiểu tiên đáng yêu bắt đầu khóc. Tôi kêu lên 'Uuu' ngay tại đó và làm họ bình tĩnh lại.
"Không phải như vậy mà! Tôi rất biết ơn vì những điều mà mọi người đã làm vì tôi." -Ruri
『Có thật như vậy không?』
"Thật mà! Tôi sẽ nhờ mọi người giúp khi cần thiết, vì thế đừng làm gì bất cứ điều gì trong khoảng thời gian này nhé, được không?" -Ruri
『Un! Hiểu rồi~』
Ánh mắt của Chelsea nhìn có vẻ rất buồn phiền, nhưng tôi mừng vì các tiểu tiên đã bình tĩnh lại.
Chelsea thở dài như muốn nói ‘tôi nên làm gì với cô đây’.
"Ruri, đây là lời cảnh báo của ta. Có lẽ cô đã học được từ việc này, rằng nếu có bất cứ điều gì xảy ra với cô, các tiểu tiên sẽ phản ứng lại. Sẽ có những người muốn lợi dụng sức mạnh của cô. Vì vậy, tôi sẽ dạy cho cô biết những gì tôi biết để cô có thể tự mình đưa ra những quyết định đúng đắn cho bản thân." -Chelsea
"...Như vậy có ổn không?" -Ruri
"Ý cô là gì?" -Chelsea
"Lúc tôi bị lạc trong rừng mà không nơi để về, chính bà là người đã giúp đỡ tôi. Tôi rất biết ơn vì điều đó. Tôi không có chút kiến thức nào về thế giới này, vì vậy bà có thể dễ dàng tiêm nhiễm những tư tưởng của bà vào tôi. Nếu đây là những lời từ ân nhân của tôi, tôi sẽ phải nghe theo mà không có chút nghi ngờ gì phải không?" -Ruri
Khi tôi đưa ra lời ám chỉ như thể là bà ấy có khả năng sẽ lợi dụng tôi, bà ấy đã nở một nụ cười cay đắng.
"Có thể đó là sự thật, nhưng đó là việc quá nguy hiểm. Các tiểu tiên đủ thông minh để nhận ra cô có bị tẩy não hay không. Kể cả khi cô ra lệnh cho họ làm việc gì đó nguy hiểm, họ cũng có thể phân biệt đâu là điểu tốt và đâu là điều xấu. Tuy nhiên, sẽ có những kẻ ngu ngốc tới mức cố gắng lợi dụng cô, mặc dù biết rất rõ là rất nguy hiểm. Đó là lý do vì sao cô không được để người khác làm lung lay. Nhớ kĩ điều đó." -Chelsea
"Tôi sẽ cân nhắc lời khuyên đó. Nếu những tiểu tiên thực sự mạnh mẽ như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi quyết định lợi dụng họ để thống trị thế giới?" -Ruri
"Ta mong rằng ngày đó sẽ không tới. Bên cạnh đó, cô là một người khá nhút nhát, cô sẽ không bao giờ nghĩ điều gì như thế. Thi thoảng nghịch ngợm một chút thì không sao." -Chelsea
"Tôi không phủ nhận điều đó nhưng các tiểu tiên thực sự nguy hiểm nếu ta muốn họ như vậy?" -Ruri
Ý tôi là, họ trông thật đáng yêu.
Không chỉ ngoại hình của họ, mà ngay cả giọng của họ cũng rất dễ thương. Tôi không thể nghĩ rằng họ lại nguy hiểm như vậy.
Hơn nữa, mặc dù sự thật là ma thuật khá tiện lợi, nhưng bị các tiểu tiên ghét và không thể sử dụng phép thuật không có nghĩa là mọi thứ đã kết thúc. Ta vẫn có thể sống cuộc sống bình thường mà.
"Oi oi, ta sẽ giải thích cho cô biết các tiểu tiên có thể nguy hiểm đến cỡ nào... nhưng trước đó, chuyện gì đang xảy ra với sự huyên náo ở đây vậy?" -Chelsea
Tôi nhìn về hướng mà Chelsea đang ám chỉ qua lông mày của bà ấy.
"Không có ai gây náo loạn ở đó cả... " -Ruri
Những tiểu tiên xung quanh tôi đâu có làm ầm ĩ.
"Không phải ở đây. Ý ta là bên ngoài cái rào chắn cơ." -Chelsea
"Rào chắn?" -Ruri
"Ngôi nhà này được bao bọc bởi một rào chắn vô hình và ma thuật ngăn không cho bất kì người khác xâm nhập vào. Cô không nhớ đã chạm vào thứ gì khi cô tình cờ lao vào đây à?" -Chelsea
Nghĩ lại thì, tôi có nhớ rằng đã chạm vào cái gì đó giống như đi qua một lớp màng vào lúc đó. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một ngôi nhà to lớn.
"Bà nhắc tôi mới nhớ, tôi có nhớ là có cảm giác đi qua thứ gì đó..." -Ruri
"Thông thường, cô không thể đi qua rào chắn mà bạn biết không? Rào chắn này chỉ có tác dụng với những người có sức mạnh ma thuật yếu hơn người tạo ra nó, trong trường hợp này đó là ta. Ta thật sự rất ngạc nhiên khi cô đi qua được nó. Chưa kể cô còn ngất đi ngay khi gặp ta nữa." -Chelsea
"...Tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền bà." -Ruri
Tôi đi theo bà Chelsea để kiểm tra tình hình bên ngoài rào chắn.
Tôi đã không nhận ra điều đó lúc tới lần đầu tiên, nhưng sau khi tự rèn luyện bản thân để hiểu 'ma thuật' cảm giác như thế nào, tôi đã có thể nhìn thấy cái rào chắn rõ ràng.
Khi tôi nhìn qua rào chắn, tôi nhìn thấy ngọn nguồn của sự náo động.
"...Ah! Con thú hoang ấy! Và nó đang đội tóc giả của tôi." -Ruri
Đó là con thú hoang mình gấu, mặt lợn, và đuôi bọ cạp. Nó đang lao vào rào chắn liên tục hết lần này đến lần khác.
Trên đầu nó là mái tóc giả màu nâu mà tôi làm mất khi bị nó đuổi.
Tôi tự hỏi có phải nó cố tình nhặt giúp tôi...
"Chắn chắn nó tới đây vì nó đói rồi... Chelsea-san, chúng ta phải trốn thôi!" -Ruri
Tôi kéo áo của Chelsea nhưng bà ấy chả nhúc nhích một chút nào.
"Đừng lo lắng quá, trừ phi ma thuật của nó lớn hơn ta nếu không thì nó sẽ không thể nào xuyên qua rào chắn được. Đó là lý do tại sao mà con ma thú đó không thể nào vượt qua nó." -Chelsea
"Ma thú?" -Ruri
"Khác với quái thú bình thường, nó là ma thú có sức mạnh ma thuật.
...Nhưng thật kì lạ. Chúng thường không hành động như vậy." -Chelsea
Lúc bà Chelsea đang nghiêng đầu, những tiểu tiên lên tiếng.
『Đứa bé đó đến đây để trả lại tóc cho Ruri thôi.』
"Chứ không phải để tấn công tôi sao?" -Ruri
『Hông~, nó chỉ trả lại thứ mà Ruri đã đánh rơi thôi.』
『Nó sẽ không tấn công đâu~ Nó đã luôn bảo vệ Ruri trong khu rừng mà.』
Theo lời của những tiểu tiên, lý do mà tôi không bị thú hoang và ma thú tấn công trong rừng suốt thời gian tôi ở đó là vì con ma thú này đang quát sát tôi trong bóng tối.
Nó ẩn mình suốt thời gian đó để không làm tôi sợ. Nhưng cuối cùng, nó không chịu đựng được nữa và xuất hiện trước mặt tôi. Có thể đoán được là, tôi chạy trốn khỏi nó, và nó bắt đầu đuổi theo tôi vì bản năng của động vật.
Nó trở nên phấn khích không phải vì nó tìm thấy con mồi, mà bởi vì nó quá hạnh phúc. Sau khi nó mất giấu tôi, nó quay lại nhặt bộ tóc giả mà tôi làm rơi. Nó muốn trả lại bộ tóc giả và xin lỗi, nhưng vì tôi đã không xuất hiện một thời gian, nên nó hành động hơi quá như lúc mà chúng tôi đang thấy bây giờ.
Hành động ấy như một con chó trung thành.
"Bởi vì nó có sức mạnh ma thuật, nó bị thu hút bởi bước sóng của cô giống như các tiểu tiên." -Chelsea
'Các bạn đã có thể giải thích tình hình cho nó..." -Ruri
Khi tôi vừa dứt lời, các tiểu tiên đã trở lời ngay lập tức『Chúng tôi quên mất~』.
Tôi bước ra khỏi rào chắn và tiến tới con ma thú một cách thận trọng. Con ma thú từ từ đưa cho tôi mái tóc giả và tôi đã nhận lại.
"Cảm-cảm ơn bạn rất nhiều." -Ruri
Sau khi cảm ơn nó, nó khóc rống lên "Fu ouuuu" ầm ĩ và cúi đầu làm tôi ngạc nhiên.
『Nó muốn được Ruri xoa đầu.』
"Eh, thật à?" -Ruri
Đối mặt với một con ma thú lớn hơn tôi rất nhiều lần, tôi rất muốn từ chối đề nghị đó nếu có thể.
Tuy nhiên, nó thu nhỏ cơ thể lại và làm đôi mắt lấp lánh đầy hy vọng. Đó không phải là tình huống mà tôi có thể từ chối được.
Tôi kiễng chân lên và xoa cái đầu giống như lợn.
Nó phát ra tiếng rên rỉ hạnh phúc... rất trầm... Đúng vậy, khá đáng sợ.
Hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của nó, lông của nó khá mềm khi chạm vào.
"Ah, điều này thực sự khá thoải mái."
Từ đó trở đi, một con thú cưng khổng lồ đã bước vào cuộc sống của tôi.